“Phần Yên, dậy đi em.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên đánh thức cô từ giấc ngủ sâu khiến cô bàng hoàng bật người ngồi dậy. Cô nhìn thấy Đa Miên đang đứng trước giường.
Hôm nay anh ấy mặc bộ âu phục xanh đậm, đeo cà vạt màu đỏ sẫm của rượu nho đắt tiền đi kèm áo sơ mi màu đen tuyền.
“Một giờ nữa là đến lịch hẹn.”
Anh ấy lạnh lùng thông báo rồi lại rời khỏi phòng ngủ của cô. Phần Yên cũng không hiểu tại sao anh lại đối xử lạnh nhạt, cọc cắn với cô như vậy.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng thay đồ, quần bò, áo sơ mi trắng. Cô vừa hấp tấp đi gày vừa chạy vào bếp thì thấy Đa Miên đang đứng chờ.
Anh dựa người vào tủ lạnh, tay đút túi quần, mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ. Đa Miên là một người đàn ông cực kì có sức hút…Chết tiệt, cô có bạn trai là Tần Mạnh rồi, cô cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân.
“Chúng ta có thể đi luôn.” Phần Yên cúi đầu nhìn một bên giày đề nghị.
“Ok, lái xe của tôi đang đợi dưới nhà.”
“Anh có lái xe riêng ư?”
Phần Yên cực kì ngạc nhiên hỏi lại khi Đa Miên kéo cô rời khỏi căn hộ và lên một chiếc xe màu đen sang trọng.
“Cha vợ không yên tâm để tôi tự do đi lại một mình.”
Đa Miên hờ hững nói ngắn gọn trong khi chiếc xe bắt đầu chuyển động. Phần Yên khó khăn nuốt nước bọt, mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
“Vợ ư? Anh ấy đã kết hôn? Chẳng lẽ điều đó xảy ra trước khi hai người yêu nhau trong quá khứ?”
“Sau khi em mất trí nhớ thì tôi mới kết hôn với cô ấy.”
Đa Miên gằn giọng giải trừ nghi vấn chết tiệt của Phần Yên, anh ngồi thẳng lưng, hai tay khoanh trước ngực trông cực kì nghiêm túc.
“Anh yêu cô ấy không?” Phần Yên bật thốt câu hỏi trong lòng ra miệng.
Chính bản thân cô cũng không thể ngờ được điều đó. Đa Miên quay đầu sang nhìn sâu vào mắt cô, nhưng rất nhanh sau đó, anh lại đeo lên mặt lạ lạnh lùng người lạ chớ lại gần và vô cảm nhìn ra ngoài cửa xe.
Một lúc sau anh mới dùng giọng điệu hờ hững nhưng cô vẫn cảm nhận được một tia bất mãn, tâm trạng căng thẳng để trả lời:
“Tất nhiên. Nếu không tôi đã không kết hôn với cô ấy.”
“Tại sao em lại thấy điều đó không đáng tin.” Phần Yên vừa lí nhí nói xong thì Đa Miên quay phắt đầu sang nhìn cô.
“À, chúng ta tới nơi rồi. Nên đi thôi.”
Đa Miên lầm bầm đánh trống lảng bởi hai người đúng lúc nhìn thấy bệnh viện tâm thần. Phần Yên chỉ im lặng gật đầu và đi theo sau lưng anh.
…
“Anh ta có thể sẽ kể những điều điên khùng cho hai người nghe. Tôi không nghĩ chúng là sự thật. Nếu không thì anh ta đã không phải vào đây. Một điều dưỡng viên vẫn chờ bên ngoài, hai người nếu có việc gì thì cứ gọi một tiếng.”
Cô y tá dẫn đường cho hai người đến phòng bệnh của Luân dặn dò cẩn thận. Phần Yên gật đầu cảm ơn cô ấy rồi cùng Đa Miên mở cửa vào phòng.
Một người đàn ông trẻ bị dây trói bằng da cố định chặt trên giường bệnh trắng thuần của bệnh viện. Anh ta nhìn chằm chằm vào cái chăn với sắc mặt tái nhợt, cười gằn không bình thường.
“Luân.”
Phần Yên vừa mở miệng, anh ta đã dứt khoát không nhìn chiếc chăn nữa.
“Em là em gái của Phần Nam.”
Luân bỗng nhiên cười to và điên cuồng giãy dụa khỏi dây trói, sau đó nhìn sang Đa Miên và tiếp lời:
“Một ngạc nhiên lớn là em vẫn còn sống. Như tôi nhìn ra thì em đã yêu một trong số chúng.”
“Luân, anh có thể nói cho em biết, chuyện gì đã thực sự xảy ra vào đêm hôm đó? Và ai đã giết chết anh trai em?”
“Các bác sĩ và y tá, thậm trí cả cảnh sát đều nghĩ anh bị điên. Họ nhốt anh vào trại tâm thần bởi vì anh đã tìm ra sự thật.”
Luân cười gằn, tay cấu xé loạn trên giường. Sau đó ánh mắt trở nên trống rỗng, không có tiêu cực nhưng anh ấy lại bất ngờ nói:
“Anh trai em là bạn thân tốt nhất của anh, nhưng tiếc là cậu ấy phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn.”
“Sai lầm gì cơ?” Phần Yên vội vàng hỏi lại, cô cắn chặt môi dưới vì lo lắng.
“Cậu ấy yêu một trong những con quỷ đó, hắn tên Đề An. Ban đầu hắn ta có vẻ rất tốt, cho đến khi chúng cho hắn ta uống thứ thuốc khiến hắn ta trở về bản chất của mình, một con quái vật. Phần Nam nài nỉ anh cùng đến điểm hẹn…”
Luân đang kể lại thì bị một bác sĩ cắt ngang. Ông ta rít lên bực bội khiến Luân trở nên điên cuồng.
“Tôi yêu cầu hai người rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Con đường trung tâm sô 75.”
Luân gắng gượng hét lên với Phần Yên bởi ông bác sĩ cưỡng ép tiêm mũi thuốc ngủ khiến Luân mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ.
“Chuyện quái gì vậy? Chúng tôi còn chưa nói xong.”
Phần Yên mất bình tĩnh hét vào mặt ông bác sĩ, tuy nhiên Đa Miên lại kéo cô rời khỏi phòng bệnh, đi thẳng ra ngoài.
Trời đang đổ mưa tầm tã nhưng cô chẳng quan tâm. Cô dật phăng tay đang bị Đa Miên nắm lấy và tiếp tục đi về phía trước.
Phần Yên muốn ngăn cản nước mắt rơi nhưng quá muộn nên cô khóc to nức nở.
Tất cả đều quá sức chịu đựng. Chú của cô đã nói dối cô bấy lâu nay, mẹ và anh trai thì bị giết bởi ma cà rồng bí ẩn. Còn cô lại đang cảm nắng một tên mà cô chẳng hề quen thân.
“Phần Yên!” Đa Miên gọi cô từ sau lưng và giữ cánh tay cô lại.
“Để tôi yên. Tại sao anh lại xóa đi tất cả kí ức của tôi?”
Phần Yên lầm bầm chất vấn, nước mắt cô không ngừng rơi hòa lẫn vào nước mưa, tay đấm liên tục vào vòm ngực Đa Miên.
“Vì anh yêu em.” Đa Miên rít lên, hai tay đặt lên hai bên má cô để ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
“Vậy bây giờ còn yêu không?”
Đa Miên lùi lại tránh xa cô. Anh kéo cô lên xe và lạnh lùng nói:
“Tôi đã kết hôn rồi, Phần Yên.”
“Cho tôi đến con đường trung tâm. Làm ơn, tôi phải biết Luân muốn ám chỉ điều gì.”
Phần Yên van nài Đa Miên, anh ấy cũng gật đầu như cái máy.
“Điều tồi tệ gì sẽ xảy ra? Nếu anh trai không phải bị giết bởi ma cà rồng tấn công.”