Bên A Xin Đừng Hắc Hóa!


Nghe giọng nói đầy nhẹ nhàng và ôn nhu này của An Mật Mật, Bạch Phong Lãng lười biến mở to đôi mắt nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con nhóc trước mặt đang lườm mình kia mà mệt mỏi đáp.

"Cô lại đây để tôi ôm thêm một chút, đồ mang theo cứ bảo người chuẩn bị là được !"
Nói xong cũng chẳng đợi cô đáp lời mà bàn tay hắn nhanh chóng thao tác chiếc điện thoại như soạn tin nhắn gì đó, một phút sau hắn lại vứt điện thoại sang một lên mà ôm thân thể nhỏ nhắn kia của An Mật Mật vào trong lòng mà khép mờ đôi mắt.

Chiếc đầu to lớn của hắn tham lam gục vào đôi gò bồng đào căn tròn kia của An Mật Mật mà hít lấy hương thơm từ cơ thể kia làm cho Bạch Phong Lãng cảm thấy rất dễ chịu, còn về phần An Mật Mật thì bất lực mà nằm im cho hắn ôm ấp chẳng thể nào cử động mạnh nổi nhưng cô cũng không tức giận gì cả.

Bỡi vì, An Mật Mật dậy sớm cũng chỉ vì muốn thu xếp đồ mà thôi nếu đã có người làm thay cô mừng còn không kịp ấy chứ.

An Mật Mật nhíu đôi chân mày khuôn mặt có chút khó coi vì cô cảm nhận được đôi bàn tay ấm nóng kia của hắn đang đưa vào bên trong chiếc áo ngủ mỏng chạm vào từng tất da thịt mà vuốt ve rồi dừng lại trên đôi gò bồng đào căn tròn mà xoa bóp.

Cái cảm giác này làm cho An Mật Mật toàn thân cứng đờ thật sự rất khó chịu, chẳng phải hắn bảo chỉ ôm ngủ thôi hay sao chứ ? Phía dưới nơi tư mật kia của cô vẩn còn sưng đỏ vì hành động quá sức đấy nha.

Nghĩ đến đây An Mật Mật cắn chặt bờ môi mỏng giọng nói có chút nhỏ nhẹ.

" Phía dưới của tôi vẩn còn rất đau, hay là chúng ta để hôm khác được không? Hôm khác tôi sẽ nghe lời anh có được không ?"
Bạch Phong Lãng chỉ là phản xạ tự nhiên mới vuốt ve thân thể nhỏ nhắn kia của An Mật Mật mà thôi, nhưng nghe cô nói thế tâm tình hắn thật sự không vui một chút nào mà nói.

" Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với con nít ! Ngày hôm đó là do cô quyến rũ tôi nên mới sảy ra chuyện như thế mà thôi !"
Phải nói giây phút này An Mật Mật chỉ muốn đánh cho cái tên này bầm mình mới hả giận nổi mà thôi, nhìn vào dáng vẽ ôm ấp vuốt ve thân mật như thế này mà bảo không hứng thú với con nít có đánh chết cô cũng không tin ấy chứ.

Trong khi An Mật Mật vẩn còn đang suy nghĩ thì giọng nói cho chút căm tức của Bạch Phong Lãng truyền đến bên tai.

" Mẹ nó, từ ngày hôm nay mỗi khi cô ở trong phòng cùng tôi thì đừng nên mặc đồ l.

ót thật sự rất vướn víu.

Nếu được thì cô đừng nên mặc gì luôn cũng được tôi ôm sẽ dễ chịu hơn !"
An Mật Mật cảm nhận được bàn tay của cái tên kia xoa bóp đôi gò bồng đào căn tròn của mình nhưng lại bị vướn bỡi chiếc áo l.

ót mới nói như thế.

Nhưng mà nghe thấy lời nói này của hắn An Mật Mật không nhịn được mà căm tức nói.

" Anh đúng là biến thái quá mức, tôi đã ăn mặc mỏng như thế rồi còn muốn gì nữa cơ chứ ? Anh có biết là trước giờ rồi chưa từng ăn mặc hở hang đi ra ngoài hay không ?"
Nghe câu nói này Bạch Phong Lãng liền nhếch mép cười đắc ý đáp.

" Như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao chứ ? Tôi cũng chỉ muốn cô ăn mặc như thế ở trong phòng cho tôi ngắm nhìn mà thôi, cô thấy ý kiến này như thế nào ?"
An Mật Mật trong lòng một bụng tức giận như khi định thốt ra khỏi miệng thì như có thứ gì đó ngăn cản lại khó chịu vô cùng , đôi đồng tử màu trà to tròn của An Mật Mật trừng lấy hắn nhưng chẳng biết nói thêm gì.

Hậm hực một lúc lâu An Mật Mật mới bất mãn nói.

" Anh muốn như thế tôi còn nói gì được hay sao ? Lại còn hỏi ý kiến của tôi làm gì chứ ?"
Uổng công cho An Mật Mật có một chút thay đổi tốt về cái tên này đã cho cô vay tiền mà không cần điều kiện gì, nhưng nghĩ đến chủ ý biến thái đến cực điểm này của hắn thì một chút thiện ý kia đã bay đi đâu mất.

Mà thấy con nhóc trước mặt này dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn mình hắn liền không vui nói.

" Một chút nữa đi quay chương trình trực tiếp cô phải như gọi tôi là chồng đấy ! Phải thân thiết ôm ấp tôi một chút nếu không bị phát hiện thì hỏng mất !"
Mà nghe âm thanh đầy diễu cợt kèm theo lời nói trêu chọc này của Bạch Phong Lãng, An Mật Mật như muốn bạo tẩu cơn tức mà quát.

" Mẹ nó, anh muốn chiếm tiện nghi của tôi thì nói thẳng thắng ra đi cần vòng vo như đàn bà thế ? Tôi chưa thấy đàn ông nào mà lại tính kế với nữa nhân như anh đấy ?"
"Aaaa.

.

Mau! Mau buông tôi ra !"
Khi An Mật Mật chưa nói dứt câu thì thân thể nhỏ nhắn kia của cô đã bị Bạch Phong Lãng đè dưới thân, sắc mặt An Mật Mật có chút lo lắng mà gấp gáp nói nhỏ như cầu hòa.

Mà Bạch Phong Lãng có chút tức giận giả vờ một bộ bị ủy khuất trăm năm mà nói.

" Nếu cô không nhận quảng cáo thì chúng ta cần phải đóng kịch như thế hay sao ? Tôi giúp cô làm diễn viên không tốn phí mà bây giờ lại trách tôi lưu manh à ? Lại còn mắn tôi đàn bà, tôi giúp cô như thế mà ăn nói như vậy thật là quá đáng !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui