Bên A Xin Đừng Hắc Hóa!


An Mật Mật nghe thế liền gật đầu hướng ánh mắt về phía của hắn nói.

" Được, vậy anh chờ một chút tôi đi tắm.

"
An Mật Mật nói xong liền đứng dậy chuẩn bị xoay người rời đi nhưng mà cô chưa rời được mấy bước thì bàn tay mềm mại kia đã bị Bạch Phong Lãng nắm chặt ánh mắt hắn có chút khó chịu nói.

" Mật Mật em đổi cách xưng hô đi có được không ? Em gọi tôi bằng chồng hoặc gọi anh cũng được chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi.

"
An Mật Mật nghe thế cũng không bất ngờ với yêu cầu của hắn vì thấy nó rất hợp lý, nhưng mà xưng hô như thế cô thật sự không quen có một chút ái ngại nhẹ nhàng đáp.

" Được, tôi gọi bằng anh là được chứ gì ?"

Nói xong An Mật Mật liền nhanh chóng lao vào nhà tắm như sợ hắn bắt lại vậy, mà thấy bóng lưng quen thuộc kia đang mờ dần và biến mất thì khóe miệng hắn bất giác nhếch lên nở một nụ cười thỏa mãn.

Lúc đầu An Mật Mật không tin rằng lời nói của Bạch Phong Lãng về chuyện ba mẹ cô sẽ bỏ qua cho hắn, nhưng khi dùng bữa tối thấy hắn cùng hai người nói chuyện thân mật giống như con ruột như thế thì trong lòng cô cảm thấy có chút uất ức.

Sau khi dùng bữa xong thì hai người chậm rãi bước lên căng phòng An Mật Mật những khúc mắt trong lòng cô hoàn toàn cỡi bỏ chẳng còn một chút vướng mắt gì cả.

Thời gian lại thấm thoát trôi qua được một tuần An Mật Mật và Bạch Phong Lãng đều ở nơi này sinh sống cùng ba mẹ mình cũng chẳng muốn cùng hắn về nhà nữa.

Nhưng mà An Mật Mật thấy như thế rất thích hợp nhưng mà ba mẹ cô nào chịu như thế cơ chứ.

Vậy nên sau khi dùng bữa sáng xong thì hai người không nể tình gì mà đuổi cỗ An Mật Mật về nhà chồng khi nào rảnh rỗi thì về đây thăm hai người, thấy được vẽ kiên quyết kia của ba mẹ mình thì An Mật Mật bất giác nở nụ cười khổ để lại cho hai người tiền mà bản thân mình kiếm được rồi cùng Bạch Phong Lãng rời đi.

Lúc đầu An Mật Mật lấy ra tiền ba mẹ cô thật sự không muốn nhận vì nghĩ là tiền của Bạch Phong Lãng, nhưng khi nghe cô giải thích thì hai người cũng biết được lòng hiếu thảo của An Mật Mật nên chậm rãi nhận lấy.

Sau khi An Mật Mật cùng Bạch Phong Lãng về nhà thì hai người chẳng còn khúc mắt gì nữa mà đôi bên cũng có tình cảm với đối phương nên mỗi ngày đều sống trong mật ngọt.

Thời gian lại thấm thoát trôi qua được nữa năm An Mật Mật phát hiện thân thể của mình đã bị Bạch Phong Lãng hại thê thảm, bỡi vì chiếc bụng thon dài của An Mật Mật đã bị Bạch Phong Lãng làm to ra không ít làm cô sợ hãi vô cùng.

Nhưng cho dù cô ngốc như thế nào thì sau những biểu hiện trên cơ thể thì An Mật Mật bản thân mình có thai rồi thật sự không chịu nỗi, tính khí của An Mật Mật lúc mang thai thật sự rất khó chịu luôn lườm khuôn mặt điễn trai kia của Bạch Phong Lãng mỗi khi hai người gần nhau.

Mà ngày hôm nay vẫn như thế phía bên ngoài bầu trời đã về đêm không khí có chút mát mẽ làm cho bên trong căn phòng sang trọng mềm mại kia An Mật Mật cũng thư giãn không ít, nhìn lại gần chiếc bụng của cô càng to lớn làm cách duy chuyển của An Mật Mật càng khó duy chuyển hơn.

An Mật Mật nằm trên chiếc nệm mềm mại được bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve lấy chiếc bụng to lớn của mình như từng ngày chào đón con mình vậy, mà Bạch Phong Lãng bước đến ngồi xuống bên cạnh An Mật Mật giọng nói có chút ôn nhu nói.


" Em đã sắp làm mẹ rồi, có nghĩ đến đặt tên con là gì hay không ?"
An Mật Mật nghe thế đôi chân mày liền giãn ra sắc mặt có chút nhu thuận nói.

" Em không giỏi vấn đề này lắm, hay là anh suy nghĩ mà đặt tên cho con đi.

"
Bạch Phong Lãng nghe cách xưng hô này của An Mật Mật trong lòng hắn cảm thấy rất thỏa mãn ánh mắt hắn đảo một vòng như suy nghĩ thứ gì đó lại mở miệng nghiêm túc nói.

" Hay là lấy tên * Bạch An* đi em thấy có được không ?"
Âm thanh này vừa trên đến bên tai làm cho sắc mặt An Mật Mật càng thêm phẫn nộ sắc mặt có chút trắng xám trừng trừng nhìn hắn, khóe miệng cô mở lớn tức giận quát.

" Mẹ nó, Anh lấy họ của tôi và anh cùng đặt cho con thấy có gì mới mẽ hay sao chứ ? Phương diện này anh thật sự không thể chịu nỗi, rất kém cõi.

"
Mà Bạch Phong Lãng thấy cô tức giận như thế liền sợ hết hồn sắc mặt nhìn về hướng An Mật Mật có chút nịt nọt nói.


" Vợ à, em đừng tức giận như thế có được hay không? Sẽ ảnh hướng đến con trai trong bụng đấy ! Ngoan.

"
Nói xong Bạch Phong Lãng đưa bàn tay to lớn ra vuốt ve lấy khuôn mặt xinh xắn của An Mật Mật dùng ánh mắt đầy yêu thương chiếc cỗ hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai ngọc ngà của cô ôn nhu nói.

" Vợ à, chúng ta ngủ sớm một chút như thế mới tốt cho sức khỏe.

"
Nói xong Bạch Phong Lãng thuận tay tắt chiếc đèn ngủ rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh An Mật Mật thuận bàn tay to lớn ôm chầm lấy cô khép mở đôi mắt, mà Bạch Phong Lãng thấy như thế cũng nở nụ cười nhu thuận nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận