Bên anh là hạnh phúc

Lời ấy vừa được thốt ra, lông mi Lục Trì Châu giật giật, lập tức im miệng.
 
Bùi Điềm rất ngạc nhiên vì cụm từ "con rể nuôi từ nhỏ" lại mang đến cho anh bóng đen tâm lý lớn như vậy.
 
Nhưng cái cách uy hiếp này, với cô cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bùi Điềm cúi đầu, lặng lẽ chỉnh lại váy, sau đó đứng dậy. "Tôi đi đây."
 
Lục Trì Châu: "Khoan!"
 
"Còn chuyện gì nữa?"
 
"Mai rảnh không?"
 
Bùi Điềm nghi hoặc: "Làm gì?"
 
Tuy hôm nay chưa có lý do để thảo luận vấn đề "cắt đứt quan hệ hay không" nhưng Bùi Điềm cảm thấy họ vẫn không phải mối quan hệ mà có thể hẹn nhau đi chơi vào cuối tuần.
 
Chỉ khác là trước đây cô cực kỳ tức giận, nhưng hôm nay lại bớt giận đôi chút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trì Châu lại đi tới phía sau bàn làm việc, giọng nói hơi trầm: "Mẹ tôi nói muốn gặp em."
 
Bùi Điềm phản ứng trong hai giây, rồi thốt ra tiếng.
 
"Hửm?"
 
Bùi Điềm vì cái suy tưởng của bản thân mà xấu hổ: "Khi nào? Ở đâu?"
 
"Sáng mai tám giờ, tôi qua nhà đón em."
 
"Tám giờ?" Bùi Điềm lặp lại.
 
Lục Trì Châu dùng ngón tay thon dài hạ kính xuống. "Có vấn đề gì sao?"
 
Quá sớm. Cô dậy không nổi.
 
Bùi Điềm: "... K-Không."
 
Lục Trì Châu nhìn vẻ mặt bối rối của cô. "Vậy chín giờ?"
 
Vẫn quá sớm.
 
Lục Trì Châu gõ bàn cười nói: “Muốn không muộn thì đến ngủ qua đêm?”
 
Bùi Điềm: "..."
 
Cuối cùng, thời gian chốt là 9h30 sáng mai.
 

Sẵn để tiện liên lạc, Lục Trì Châu đã cho Bùi Điềm thêm hai phương thức liên lạc của mình.
 
Bùi Điềm cúi đầu nhìn dãy số, bất giác hỏi theo bản năng: "Anh quay lại còn dùng cái số này nữa hả?"
 
Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Điềm lập tức cảm thấy không ổn.
 
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu đã đối ngay ánh mắt của Lục Trì Châu, đôi mắt phụng đỏ hẹp dài đầy thâm thúy, suýt chút thì thốt ra: "Quả nhiên em rất quan tâm tôi."
 
Bùi Điềm không hề hoảng loạn: "Số này hồi đó gửi cho tôi tin nhắn hỏi có mua tranh ảnh gì không, tôi tưởng lừa đảo chứ." Dừng một chút, cô bình luận: "Mấy năm nay anh mở rộng nghiệp vụ đồ dữ ha."
 
Lục Trì Châu hoàn toàn không tin, cười như không cười nói: "Về nước tôi mới đổi về số này."
 
Bùi Điềm gõ ba từ "Con Công Đực" trong mục sửa tên danh bạ, rồi nhanh chóng tắt màn hình và nói một cách bình tĩnh: "Vậy sao? Vậy chắc là công tác nghiệp vụ của anh em trong nghề với anh rồi."
 
“Cũng không biết giờ trở lại con đường chính đạo chưa”.
 
"..."
 
___
 
Lúc Bùi Điềm về đến nhà, Trình Cẩn vẫn chưa về, ngược lại là Bùi Ngôn Chi, cái người đang bận ngồi bàn thưởng trà, và hai tách trà khác trên bàn vẫn chưa dọn đi.
 
"Ai tới nhà mình vậy bố?"
 
Bùi Ngôn Chi lại nhấp một ngụm trà: "Chú, thím của con mới qua đón mấy đứa nhỏ về."
 
“Ồ…” Bùi Điềm chán nản thả chiếc túi xuống. “Con lại lỡ mất cơ hội gặp thím rồi!”
 
Bùi Ngôn Chi biết Bùi Điềm đã quý mến Tô Niệm Niệm từ nhỏ nên cũng không thấy gì lạ. Ông đặt tách trà xuống, chậm rãi hỏi: "Chiều có gì vui không con?"
 
Bùi Điềm uể oải ngã xuống sofa như tượng đất sét. "Cũng bình thường thôi bố."
 
Sau vài giây im lặng, Bùi Điềm liếc nhìn Bùi Ngôn Chi, híp híp mắt. "Bố, bố biết hồi chiều con làm gì không?"
 
Bùi Ngôn Chi ho nhẹ một tiếng, giả vờ cầm máy tính bảng lên xem, không nói gì.
 
Nghĩ đến những lời Lục Trì Châu nói, Bùi Điềm tức chết đi được: "Bố, bố vậy mà lại thông đồng với Lục Trì Châu sau lưng con!" Cô nũng nịu lẩm bẩm: "Chẳng phải bố nói bảng kê khai dự án bọn con viết dở tệ sao? Làm hại bọn con chạy tới mất mặt..."
 
Bùi Ngôn Chi không nói gì, ngược lại là Trình Cẩn, người vừa mới bước vào và đóng sầm cửa lại, bà nói một cách tức giận: "Con còn nói nữa, sau ngần ấy năm cuối cùng cũng thấy bố con làm được một việc đúng đắn."
 
“Để Hình đưa con đi học hỏi thêm cho biết với người ta!” Trình Cẩn tiến thêm vài bước, chỉ vào trán Bùi Điềm. “Đừng có mỗi ngày chỉ biết ôm cái điện thoại rồi cười chảy dãi cả ra.”
 
Bùi Điềm uất ức che đầu. Cô có chảy nước dãi hồi nào đâu?
 
Tới rồi, cái thứ bóng đen bao phủ bởi sự hiện diện của Lục Trì Châu lại tới nữa rồi.
 
Bùi Điềm lẳng lặng lách sang chủ đề khác: "À đúng rồi, mai con muốn qua thăm dì Vãn Nguyệt."
 
Trình Cẩn vui vẻ đồng ý: "Được đấy con, để lát mẹ sửa soạn ít quà cho con mang qua bên đấy."
 

Bùi Điềm gật đầu.
 
Ngược lại, Bùi Ngôn Chi nhìn cô đăm đăm mà nhắc nhở: "Ngày mai qua gặp dì Vãn Nguyệt, con liệu mà ăn nói, đi đứng hay làm bất cứ cái gì cũng cho có chừng mực, đừng có thô lỗ như hồi còn nhỏ, biết chưa?"
 
Bùi Điềm nhìn ông một cách kỳ quái, miệng lẩm bẩm: "Con biết rồi."
 
Trong lúc chờ đợi bữa tối, Bùi Điềm chán nản vuốt điện thoại, và rồi nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ trên giao diện người liên hệ của WeChat.
 
Phía dưới xuất hiện lời nhắc: 'Điện thoại người liên hệ: Con Công Đực.'
 
Cô không có quá nhiều bạn bè trên WeChat, chỉ có thành viên trong gia đình và vài bạn chơi thân, hơn nữa hầu hết các bạn học thông thường của cô đều liên lạc qua Q.Q. Khi nhìn thấy chấm đỏ, phản ứng đầu tiên của Bùi Điềm là chắc rằng Lục Trì Châu muốn thêm WeChat của cô.
 
Bùi Điềm chần chừ một hồi, đầu ngón tay mảnh khảnh xoa vòng vòng quanh nút "Thêm". Nghĩ sẽ nhường anh một bậc, cô dè dặt ấn vào.
 
Ngay tích tắc sau, nút chuyển sang "chờ xác nhận".
 
Rốt cuộc là ai muốn thêm ai.
 
Trong đầu Bùi Điềm dần hiện lên một dấu chấm hỏi, sau vài giây phản ứng lại, cô mới chậm rãi thốt lên hai chữ…
 
Mẹ kiếp.
 
Đây là cái thiết kế chó chết của tên thiểu năng nào vậy hả!
 
Qua điện thoại, Bùi Điềm có thể tưởng tượng ra biểu hiện của Con Công Đực khi nhận được thông báo xác nhận kết bạn.
 
Hẳn là cầm điện thoại, ba phần bình tĩnh, bảy phần thờ ơ: "Hừ."
 
Bùi Điềm tức xì khói đen, nổi hết da gà.
 
Hoặc là cô không làm, chứ một khi đã ấn dại thì quyết phải đổi tên WeChat tới cùng [Quần áo chuẩn men ~ Tiểu Mỹ hân hạnh phục vụ quý khách]
 
Cô không tin Lục Trì Châu sẽ đồng ý kết bạn với một tài khoản vừa nhìn đã biết là quảng cáo bán hàng.
 
Đầu ngón tay trắng nõn đắc thắng gõ lên màn hình, khóe môi Bùi Điềm vừa nhếch lên, điện thoại đã vang lên ting ting kèm theo thông báo…
 
[Bạn đã thêm L, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện]
 
Bùi Điềm: "..."
 
Cô ấn mạnh vào màn hình, cố gắng hết sức để dọa người: [Moah~ hoa hồng/môi]
 
Lần này liệu anh có xóa kết bạn với cô không đây?
 
Một lúc sau, L gửi tin nhắn: [Ừ]
 
Đầu ngón tay Bùi Điềm run rẩy, cảm giác đây không phải anh. Cô nhấp vào avatar của L, phóng to mấy lần mới có thể nhận ra cái hình ở giữa, hình như là một viên kẹo.
 

Biểu cảm của Bùi Điềm đơ tại chỗ.
 
Với khí chất của Lục Trì Châu, lẽ ra anh nên lấy một bức chân dung điềm điềm nhưng nguy hiểm làm avatar để dựng nên phong cách hấp dẫn ngầu lòi mới đúng chứ?
 
Để hình cục kẹo là có ý gì? Bộ số điện thoại giả hả ta?
 
Bùi Điềm tiếp tục thăm dò: [Anh trai~ hoa hồng/môi, nhìn chiếc đồng hồ này đi nàaa, Rolex hàng hiệu, giá sốc chỉ còn 99.8, nhanh tay thì còn chậm tay thì hết, mua ngay kẻo lỗ, hàng thật giá thật, cam kết nếu xạo không lấy tiền~~]
 
Tin trên vừa gửi, Bùi Điềm thừa thắng xông lên: [Anh trai~ Thời buổi kinh tế khó khăn, làm ăn vất vả, Tiểu Mỹ sẽ không nói là nếu giờ không kiếm được doanh thu thì tối nay Tiểu Mỹ phải tăng ca đâu~ Anh trai, mua một cái đi moà~]
 
Cô không tin Lục Trì Châu chịu được!
 
Bùi Điềm thầm đếm năm giây trong đầu, sẵn sàng biểu cảm gạt lệ hoen mi để nghênh đón dấu chấm than màu đỏ, nhưng đột nhiên một tin nhắn hiện lên màn hình…
 
L: [Đáng thương thế...]
 
Bùi Điềm:?
 
L: [Đồng hồ trông như nào? Gửi anh trai xem]
 
Cụm từ "anh trai" vừa xuất hiện, Bùi Điềm lập tức nhận ra cảm giác quen thuộc.
 
Cô tức giận cười khẩy. [Tiền trao cháo múc.]
 
L trực tiếp chuyển khoản 99.8 kèm ghi chú: [Ship tận nhà]
 
Bùi Điềm nghẹn họng, lại thấy L gửi tin nhắn mới: [Mấy năm nay, em cũng mở rộng nghiệp vụ đồ dữ ha.]
 
Nhận ra, nhận ra, nhận ra rồi!!!
 
Không hề chần chừ, Bùi Điềm thu gọn tiền rồi cho "L" ăn ngay quả block, để anh cảm nhận sâu sắc thế gian hiểm ác.
 
Làm xong tất thảy, Bùi Điềm hít một hơi thật sâu, cảm thấy thế giới thật tĩnh lặng.
 
___
 
Ánh đèn mập mờ ngoài cửa ô tô, đế đô sáng đèn, tất cả phồn hoa chốn đêm bắt đầu hiện lên.
 
Chiếc Cayenne màu đen đang trên đường đến Ký Ức Kim Lăng.
 
Ký Ức Kim Lăng là một câu lạc bộ kiểu cũ ở Bắc Kinh, tầng dưới là nhà hàng, tầng trên là sòng bạc buộc phải đăng ký hội viên, chỉ có giấy phép thân phận đặc biệt mới được vào.
 
Dương Chấp ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, thấy Lục Trì Châu không chút hào hứng.
 
Anh ấy chạm vào ghi chú trên điện thoại, trong đó liệt kê những người phải xã giao hôm nay.
 
Tính đến thời điểm hiện tại, Lục Trì Châu cũng đã nhiều lần tiếp xúc với các cấp trên của tập đoàn Lục thị, nhưng nay đã khác xưa, tên tuổi của Lục Phong được liệt vào danh sách một cách ấn tượng.
 
Thân là trợ lý đặc biệt, tất nhiên Dương Chấp đã nghe qua quá khứ không có gì là bí mật của nhà họ Lục.
 
Lục Phong hiện giữ chức giám đốc điều hành của tập đoàn Lục thị, xét theo vai vế Lục Trì Châu phải gọi ông ta một tiếng chú.
 
Nhưng quyền lực Lục Phong có trong tay cũng không vẻ vang gì.
 
Quyền quản lý Lục thị vốn nằm trong tay ông cụ Lục đang nằm liệt giường. Nhưng mấy năm trước, đột nhiên ông cụ Lục đột quỵ tại giường, sau bao nhiêu năm vẫn chưa thể lấy lại ý thức tỉnh táo.
 
Bố Lục Trì Châu mất sớm, lúc ông cụ Lục qua đời, Lục Trì Châu với tư cách là người thừa kế duy nhất vẫn chưa tiếp quản công ty. Lục Phong là con nuôi của ông cụ Lục, ông ta rất được tín nhiệm và là cánh tay phải đắc lực nhất.
 

Trước tình thế cấp bách, Lục Phong đứng lên đại diện cho công ty. Chỉ khi đó, dã tâm của ông ta mới lộ ra.
 
Tuy nhiên, chỉ trong vòng vài tháng, ngày Lục thị thay đổi, mọi người mới nhận ra rằng nanh vuốt của Lục Phong sớm đã thâm nhập sâu vào toàn bộ tập đoàn, trừ khi ông cụ Lục tỉnh lại, nếu không Lục Phong sẽ trở thành kẻ cầm quyền tối cao của Lục thị mà đã nói một thì không ai dám cãi hai.
 
Không ai coi Lục Trì Châu năm đó mới chỉ mười tám tuổi ra gì, dù có là người thừa kế do đích thân ông cụ Lục định đoạt, thì cũng không có tư cách lên tiếng trong cuộc chiến danh lợi của nhà họ Lục.
 
Ai nấy đều trơ mắt nhìn chàng trai trẻ trong phút chốc bị gạt ra bên lề, cho đến khi cậu ấy bị Lục Phong "đày" ra nước ngoài một cách không thương tiếc.
 
Đương nhiên, người ngoài chỉ biết đại khái về biến cố trong nhà họ Lục, còn chi tiết cụ thể thì chỉ số ít người trong cuộc biết.
 
Xe đang đi qua một khu đô thị phồn hoa nhất, phía trước có hơi tắt đường nên Cayenne buộc phải dừng lại. Ở nơi tấc đất tấc vàng thế này, toà nhà khổng lồ như khách sạn Quân Trạch vẫn cứ cao cao sừng sững như thế, tầm mắt thẳng xuống hoạt động của thành phố.
 
Dương Chấp nhớ lại, hiện chủ tịch điều hành của khách sạn Quân Trạch, hay thậm chí là toàn bộ tập đoàn Quân Trạch, không ai khác mà chính là bố của Bùi Điềm, ông Bùi Ngôn Chi.
 
Việc phân chia tài sản của nhà họ Bùi vô cùng hài hòa và rõ ràng. Bùi Ngôn Chi là con trai trưởng, rất có đầu óc kinh doanh. Khởi đầu với tư cách một nhà đầu tư mạo hiểm, ông là bàn tay vàng nổi tiếng trong giới, ông đã đăng ký và thành lập nên Tư bản Phong Hoà trứ danh; hiện ông đã kế thừa gia nghiệp, toàn bộ tập đoàn Quân Trạch đều dưới trướng của ông.
 
Có thể nói, với tư cách là con gái duy nhất của Bùi Ngôn Chi, Bùi Điềm là thiên kim đại tiểu thư đích thực, ai lấy được cô thì tương đương với việc đi thẳng đến đỉnh cao nhân sinh.
 
Còn sếp nhà mình...
 
Dương Chấp nhớ đến tin đồn mà anh ấy nghe ngóng được cách đây không lâu.
 
Lục Trì Châu không nhất thiết phải nỗ lực như vậy chút nào.
 
Là bạn trai do chính cô Bùi Điềm tuyển chọn từ khi mới một tuổi, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vào lúc thời thế nhà họ Lục thay đổi, anh chỉ cần ôm chặt đùi bự của bố vợ là có thể tung hoành ở nhà họ Lục.
 
Nghĩ đến đây, không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
 
Rõ ràng đã đặt cô Bùi Điềm lên vị trí hàng đầu trong tim, nhưng sao lại cam lòng rời đi lâu như vậy?
 
Giờ thì hay rồi, khiến đại tiểu thư người ta tức giận.
 
Dỗ dành không được nên đành bán nhan sắc.
 
Dương Chấp trong lòng nửa thở dài, chợt nghe thấy tiếng cười rất khẽ từ ghế sau.
 
Anh ấy lẳng lặng quay lại nhìn, thấy ông chủ của mình giãn cơ mặt, từ mắt đến mày đều trông rất vui, Dương Chấp không khỏi kêu lên: "Tổng giám đốc Lục?"
 
Lục Trì Châu chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. "Không có gì."
 
Dương Chấp: "Vâng."
 
“Chẳng qua là đột nhiên có người chủ động kết bạn thôi.” Giọng nam cố ý nhấn mạnh chữ “chủ động”.
 
Tôn trọng thái độ không bao giờ can thiệp vào việc cá nhân của ông chủ, Dương Chấp chỉ gật đầu, rồi quay lại nhìn thẳng phía trước. 
 
Chẳng mấy chốc, phía sau vang lên tiếng điện thoại bị ném xuống ghế dài.
 
Dương Chấp: ?
 
Lại nghe ông chủ lẩm bẩm tự hỏi: "WeChat bị chặn thì làm sao giờ ta?"





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận