Trước cổng Ký Ức Kim Lăng là mảng tường được trang trí công phu bằng những hoa văn đầy màu sắc cùng với dải đèn LED quấn quanh, khung cảnh bật lên sáng như ban ngày.
Xe vừa dừng lại đã có một người gác cửa lập tức đi đến mở cửa xe.
Chạng vạng những ngày đầu thu, trời rất nhanh tối, gió chiều hiu hiu thổi mát vào tim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Thần đang đợi ở cửa, không ngừng xoa xoa hai tay, thấy Lục Trì Châu xuống xe, vội vàng bước ra nghênh đón, lễ phép nói: "Tổng giám đốc Lục, cuối cùng cũng đợi được anh."
Anh ta theo sau Lục Trì Châu nửa bước, giọng điệu đắn đo: "Anh. . . "
Lục Trì Châu tiếp tục bước đi: "Vào trong rồi nói."
"Vâng vâng vâng."
Các quý cô mặc sườn xám đứng dọc hai bên mở cửa ra, mỉm cười ngọt ngào và hô vang: "Hoan nghênh quý khách."
Nội thất của câu lạc bộ lộng lẫy nguy nga, vô cùng xa hoa. Ở mỗi ngã rẽ đều có một quý cô xinh xắn mặc sườn xám thướt tha cúi đầu chỉ đường.
Kỷ Thần theo sau Lục Trì Châu, nhất thời không phân biệt được thái độ của người đàn ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhà họ Lục ngày nay trông bề ngoài thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng bên trong thì đã rối ren từ lâu.
Ông cụ Lục hôn mê bất tỉnh, Lục Phong năng lực chưa tới, Lục Trì Châu lộ rõ tài năng. Không ít cổ đông ngồi yên chờ xem tình hình.
Đã đến lúc lôi kéo lòng người, Kỷ Thần là người trung gian giúp giật dây, động tác giờ càng lớn, không thể giấu được bọn cấp trên.
Nếu không, Lục Phong đã chẳng đích thân mời Lục Trì Châu đến dự tiệc tối nay.
Cuộc gặp gỡ hôm nay liệu có phải một bữa tiệc Hồng Môn hay không thì vẫn còn là ẩn số.
“Lục Phong dẫn ai theo?” Lục Trì Châu nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Thần: "Lưu Bái và Vương Sung."
Lục Trì Châu cười nhạt.
Kỷ Thần không dám lên tiếng.
Ai cũng biết, hai kẻ này và Lục Phong đều từng là những cánh tay đắc lực được ông cụ Lục tín nhiệm nhất, song chúng cũng là những cánh tay chủ yếu nhất trong công cuộc đâm sau lưng Lục Trì Châu.
Ở sâu trong hành lang uốn khúc, quý cô mặc sườn xám mở cửa gỗ ra, khom người nghênh đón: "Xin mời."
Lục Trì Châu đứng ở cửa, nhìn khắp bên trong.
Người đàn ông ngồi ở chủ vị chính là Lục Phong. Sau vài năm sống trong phung phí, mặt mày ông ta sưng húp và trắng toát, chẳng còn một nửa phong thái năm xưa.
“Trì Châu đến rồi.” Lục Phong lên tiếng chào đón, cái vẻ tươi cười vẫn giữ nguyên.
Lục Trì Châu vừa đi tới, Lưu Bái và Vương Sung ngồi ở vị trí khách chính lập tức đứng dậy, khách khí nhường cho anh ngồi ở một ghế chủ vị khác ngay bên cạnh Lục Phong.
Lục Trì Châu ngồi xuống một cách rất hiển nhiên, vẻ mặt chẳng mảy may thái độ chào hỏi.
Kỷ Thần ngồi ở ghế khách toát hết mồ hôi lạnh.
“Hai chú cháu ta cũng đã nhiều năm không gặp.” Lục Phong vẫn tươi cười, giơ tay rót cho Lục Trì Châu một ly rượu đầy, “Dù thế nào, hôm nay chúng ta cũng phải ôn lại chuyện xưa."
Lục Trì Châu cười nói: “Chẳng hay tôi và chú có chuyện xưa gì mà ôn?”
Anh duỗi ngón tay ra, rồi làm đổ ly rượu như thể anh không cầm chắc. Rượu thấm đẫm khăn trải bàn, để lại những vệt nước hình tròn, chiếc khăn trải bàn màu đỏ rượu lập tức chuyển sang màu đỏ thẫm, từng giọt rượu nhỏ từ mép bàn nhỏ xuống sàn.
Lục Phong vẫn bình thản, ông ta chỉ phất tay, để nhân viên phục vụ xử lý đống lộn xộn.
“Không ôn chuyện xưa, thôi thì bàn chuyện ngày nay vậy?” Lục Phong nhấp một ngụm rượu, giả vờ tiếc nuối thở dài, “Bác sĩ nói với chú, tình trạng của bố gần đây không được khả quan, các xét nghiệm cho thấy tình trạng của ông đang dần suy yếu, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Đột nhiên Lục Trì Châu ngước mắt lên, con mắt đen thui trông rất đáng sợ. "Ông có ý gì?"
Lục Phong nhấp một ngụm rượu, cười đến lồng ngực phập phồng.
"Chú có ý xấu gì đâu chứ?"
Ông ta ghé sát vào tai Lục Trì Châu, gằn lên từng chữ từng chữ khàn khàn.
"Nếu muốn, bây giờ mày có thể thu tay lại, ông già khoẻ, mày khoẻ, tao khoẻ, mọi người cùng khỏe."
Kết quả của bữa ăn này đương nhiên là anh cụt hứng bỏ về.
Không một ai biết Lục Phong đã thì thầm vào tai Lục Trì Châu điều gì.
Cánh cửa bị đẩy ra, gió thu hiu hiu tạt vào mặt, thổi bay hương vị hoa lệ trong bầu không khí nơi Ký Ức Kim Lăng.
Kỷ Thần theo sau Lục Trì Châu, nội tâm dấy lên cảm giác choáng ngợp và bấn loạn.
Mọi người đều biết, Lục Phong ngông cuồng nhiều năm như vậy, đều là ỉ vào ông cụ Lục vẫn còn tại thế, một khi ông cụ nhắm mắt xuôi tay, di chúc có hiệu lực thì Lục Trì Châu sẽ là người thừa kế không thể tranh cãi.
Tuy nhiên, hành động lần này của Lục Phong rõ là điên rồ, ông ta lấy mạng sống của ông cụ Lục để đánh cược vào lương tâm của Lục Trì Châu.
Các bác sĩ và thuốc men của ông cụ Lục trong những năm qua đều nằm trong sự khống chế của Lục Phong. Nếu như Lục Trì Châu tiếp tục tranh giành quyền lực, ông ta có trăm phương ngàn kế khiến ông cụ lẳng lặng ra đi một cách ngoài ý muốn.
Khi đó, cho dù Lục Phong có bị tống vào tù, cả đời Lục Trì Châu cũng sẽ không thoát khỏi sự cắn rứt lương tâm.
Một chiêu này, thâm độc lại chí mạng.
“Tổng giám đốc Lục.” Kỷ Thần liếc nhìn Lục Trì Châu, thăm dò nói: “Có vài cổ đông của tập đoàn Lục thị tìm đến tôi, muốn lén gặp riêng anh.”
Chiếc xe đỗ gần đó.
Kỷ Thần nghe Lục Trì Châu nói: "Tạm thời không gặp."
Tài xế đã mở cửa.
Kỷ Thần với vẻ mặt ủ rũ: "Cứ như thế sao?"
Người đàn ông tiếp tục lên xe, âm sắc có thể gọi là lạnh lùng: "Có lẽ?"
Giọng nam ẩn khuất trong gió lạnh, không thể nghe rõ.
Kỷ Thần sững sờ tại chỗ, ớn lạnh cả sống lưng, nhìn chiếc xe cứ thế lao đi, phút chốc không thấy bóng.
Dương Chấp ngồi ở ghế phụ, cảm giác như nhiệt độ ở ghế sau càng lúc càng trở nên lạnh như băng.
Người đàn ông chống khuỷu tay vào cửa sổ, khuôn mặt góc nghiêng của anh chìm trong bóng tối.
Sau khi về nước, sếp nhà ta có cho mình nhiều cảm xúc hơn. Nhưng phút chốc này đây, anh lại giống như chàng thiếu niên cô độc, ươm mình trong bóng tối không thấy ánh sáng của bốn năm về trước.
“Tổng giám đốc Lục, mình về Lan Thinh đúng không anh?” Tài xế lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Theo như thói quen của Lục Trì Châu, những ngày làm việc anh sẽ về căn hộ nằm cạnh công ty, còn cuối tuần, anh sẽ về với bà Lục đang sống tại Lan Thinh.
“Ừ.” Lục Trì Châu đáp, anh tựa đầu vào ghế sau, đột nhiên nói: “Sáng mai tám giờ, phiền cậu tới Lan Thinh một chuyến.”
Tài xế hơi sửng sốt, rồi vội vàng đáp: "Vâng."
Lục Trì Châu xưa nay giao việc không nhiều lời, hôm nay lại càng ít nói hơn.
"Đến Lan Thinh xong, chở tôi qua Minh Giang."
Đầu ngón tay của Dương Chấp dừng lại, lỗ tai giật giật, lại nghe ghế sau truyền đến giọng nói mang chút ấm áp: "Đón người về nhà."
____
Lại là tối thứ Sáu, vốn là thời điểm hoàn hảo để nằm trong chăn đu CP.
Nhưng nghĩ đến ngày mai phải "dậy sớm", Bùi Điềm mất hết hứng thức khuya, chỉ mở Weibo lướt qua loa một lúc trước khi ngủ.
Điện thoại di động kêu lên, cho thấy các blogger mà cô theo dõi đã đăng bài.
Đó là [Giang Giang thâm sâu khó đoán]. Gần đây anh ta có vẻ hơi emo (1), đăng toàn những bài văn về nỗi đau thanh xuân.
[Hôm nay chị ấy lại phớt lờ mình.]
[Mình đã không gặp chị ấy hai mươi ngày lẻ ba giờ đồng hồ.]
[Cũng may, mốt là có thể gặp chị ấy rồi.]
...
(1) Cái tên "emo" bắt nguồn từ “emotion”, nghĩa là cảm xúc. Emo là một trào lưu sống dựa theo cảm xúc, biểu hiện của nó là tôn thờ sự chán nản, buồn rầu, rất dễ bị tổn thương, tựa như “chằm zn”.
Hảo hán, đây rõ là khổ vì tình, chẳng trách gần đây không có mấy tương tác.
Bùi Điềm im lặng lướt qua, lướt đến thông tin mới nhất bên dưới rồi dừng lại.
Một blogger vô danh đã tung một tin kín rằng Giang Thâm và Đường Vũ sẽ tham gia bộ phim "Quan hệ nguy hiểm" được chuyển thể từ một tác phẩm lớn và có nhiều fan của nguyên tác.
Bởi vì khắp Weibo đều là tin tức liên quan đến nam nữ diễn viên hot nhất thời gian gần đây, khu vực bình luận đầy những lời chửi bới, fans cả hai nhà đều lên tiếng mắng tài khoản này đăng tin bú fame của người hâm mộ.
Nhìn thấy Đường Vũ, Bùi Điềm chợt nhớ lại cuộc gặp trong thang máy hôm nay.
Cô cầm chiếc gương trên bàn trang điểm lên soi.
Khuôn mặt không quá phổ thông đến nỗi dễ bị nhận lầm.
Tại sao Đường Vũ lại làm như quen biết cô?
Bùi Điềm cau mày, không nghĩ nữa, chỉ tìm WeChat của Hứa Chi Ly, và hỏi cô ấy: [Giang Thâm với Đường Vũ sẽ diễn phim "Quan hệ nguy hiểm" hả?]
Bùi Điềm đã đọc nguyên tác. Nữ 1 (2) phong tình vạn chủng (3), vừa thiện vừa ác, là một nhân vật có sức hấp dẫn lớn. Trong thâm tâm, Bùi Điềm cảm thấy Chu Dĩ Tình là thích hợp nhất.
(2) 女一号: nữ 1, tương đương nữ chính. Trong một bộ phim có nhiều nhân vật nữ, mức độ quan trọng giảm dần 1,2,3,..,n.
(3) 风情万种, phong tình: tính trăng hoa, lẳng lơ; vạn chủng: đa dạng. Hiểu nôm na là phong thái quyến rũ, cuốn hút ở mọi mặt (từ ánh mắt, cử chỉ, dáng đi, tính cách,..v.v…) của người phụ nữ.
Nhưng một tác phẩm lớn như vậy, Bùi Điềm cảm thấy rằng không có hy vọng.
Hứa Chi Ly đang quay phim ở tỉnh khác, mỗi ngày đều bận không thấy mặt, nên trả lời tin nhắn rất chậm.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới trả lời: [Nam chính đã được quyết định, đúng thật là Giang Thâm.]
Bên kia hiển thị là đang soạn tin nhắn, có lẽ là bởi vì đánh chữ quá phiền, cho nên Hứa Chi Ly trực tiếp gọi điện thoại.
“Tớ mới đi chơi, nửa đêm rồi, lạnh quá trời quá đất.” Hứa Chi Ly lẩm bẩm, không khó để nghe được sự run rẩy trong giọng nói của cô ấy.
Bùi Điềm vội vàng dặn dò: “Về nhớ tắm nước nóng đàng hoàng đó.” Cô đề nghị: “Để đông này tớ đan cho cậu một chiếc khăn quàng cổ nha?”
"Quá được luôn!!!" Hứa Chi Ly cong môi cười. "Em Điềm của chúng ta cái gì cũng làm được."
Bùi Điềm mím môi cười. "Cũng thường thôi."
Dù sao, con búp bê bằng bông hồi đó rất khó làm, vậy mà cô cũng có thể làm ra một con tuyệt đẹp.
Hứa Chi Ly: "Mốt tớ về Bắc Kinh chơi với cậu."
Cả hai nói chuyện trên trời dưới đất một hồi mới quay lại chủ đề chính.
Hứa Chi Ly nói: "Thật ra vẫn chưa quyết định được vai nữ 1, tác phẩm lớn như vậy nên ai cũng muốn thử sức, có thể nói Đường Vũ là tình thế bắt buộc."
Đường Vũ quá gầy, các đường nét trên gương mặt không đủ tinh xảo, Bùi Điềm bất giác trả lời: "Cô ta không phù hợp chút nào."
Hứa Chi Ly tặc lưỡi: "Giới giải trí làm gì có chuyện phù hợp hay không? Trên nói dưới vâng, tư bản nói cô ta diễn thì chắc chắn là cô ta, nói sh*t ngon còn được nữa là."
"À mà, tớ có một tin tốt muốn báo cho cậu biết." Hứa Chi Ly nói.
"Hả?"
"Tớ có cơ hội thử vai nữ 3 trong 'Quan hệ nguy hiểm'. Lần này tớ về Bắc Kinh cũng là vì chuyện này."
Bùi Điềm vui mừng ngạc nhiên: "Thật hả?!"
Hứa Chi Ly vào nghề hai năm, đi từ vai xác chết lên quần chúng, rồi đến nữ n phim truyền hình, đây là lần đầu tiên cô ấy tiếp xúc với một vai tốt như vậy.
“Thật chứ sao không.” Hứa Chi Ly cố nén nỗi hưng phấn. “Mà lần này tớ nghe nói Chu Dĩ Tình muốn thử vai nữ 2.”
"Ngày mốt hả?" Bùi Điềm suýt hét lên: "Giang Thâm sẽ tới đó? Tớ muốn tới xem!!!"
“Cũng đâu phải diễn chính thức, mắc mớ gì Giang Thâm phải tới?” Hứa Chi Ly có chút ghen tị: “Ủa rồi cậu tới xem tớ hay xem mấy người đó hửm?”
Bùi Điềm hoàn toàn bị mê hoặc bởi khả năng hai người họ có thể hợp tác một lần nữa, lúc này cô khẽ giọng nũng nịu: "Tớ xem hết mà, nhưng đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bảo bối của tớ..."
Hứa Chi Ly không thể chịu nổi bộ dạng của cô: "Được rồi, được rồi, biết làm nũng nữa."
"Sao không đi mà làm nũng với cái anh con rể nuôi từ nhỏ của cậu ấy, đi gieo rắc vào đầu anh ta, bảo anh ta vung thật nhiều tiền mời Giang Thâm với Chu Dĩ Tình đóng cặp một phim, cho cậu tha hồ mà đu cp."
Nghe vậy, Bùi Điềm nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này.
Nghĩ đến khả năng mà Lục Trì Châu sẽ thể hiện ra, cô rùng mình.
“Ha ha.” Bùi Điềm cười lạnh một tiếng. “Vậy anh ta đừng có vểnh cái đuôi công* lên trời."
*Công đực xoè đuôi để thu hút bạn tình :3
Đêm đó, Bùi Điềm ngủ không ngon.
Trước khi ngủ suy nghĩ quá nhiều dẫn đến nằm mơ cũng nhiều.
Đồng hồ báo thức reo vào đúng tám giờ sáng hôm sau.
Cô xoa xoa cái đầu mơ màng, chống người ngồi dậy khỏi giường, cố gắng nhớ lại cẩn thận, nhưng cô không nhớ nổi bất kỳ cảnh tượng nào trong mơ, đành phải bỏ cuộc.
Bùi Điềm lười biếng bước xuống giường, chọn quần áo và trang điểm. Một quý cô tinh tế mỗi sáng nên siết chết hết những phụ nữ ngủ nướng.
Bùi Điềm mặc một chiếc váy dây màu đỏ thẫm bên trong, bên ngoài thì khoác áo len màu trắng, mái tóc xoăn đen dày được buộc thành đuôi ngựa cao.
Chuẩn bị xong hết thảy, vừa đúng lúc chín giờ.
Bùi Điềm sải từng bước nhẹ nhàng xuống cầu thang.
Đi được nửa đường, nhớ ra Trình Cẩn mắng cô là không có hình tượng, Bùi Điềm bắt đầu nghiện diễn xuất, chuẩn bị toả sáng.
Cô đặt hai tay bên hông, nắm lấy tà váy đỏ đang phấp phới.
Lại kiễng chân, cố bắt chước tư thế của công chúa Disney, vừa đi vừa xoay tròn, cô nghiêng ngả xuống cầu thang theo kiểu một bước ngoái đầu ba lần.
Bùi Điềm đã học múa ba lê với Tô Niệm Niệm được vài năm, cô thực hiện những động tác này trông rất ra dáng.
Ít nhất là chính cô say sưa trong đó.
Khi nhảy đến bậc thang cuối cùng, Bùi Điềm thậm chí còn nửa ngồi xổm xuống, cúi đầu hành lễ kiểu công chúa, đồng thời kiêu hãnh duỗi cánh tay ra: "Công chúa Disney chạy trốn rồi, công chúa Điềm đến báo cáo."
Bùi Điềm đợi Trình Cẩn hoặc Bùi Ngôn Chi, hoặc bất cứ ai đến nắm lấy tay cô và kéo cô ra ngoài.
Nhưng mãi lúc lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì.
Cô giật giật đầu ngón tay, nhấn mạnh: "Sao không mau tới đón bản công chúa?"
Có người chậm rãi tới gần.
Bước chân đáp xuống tấm thảm dày, im lặng đến mức hầu như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Bùi Điềm nghĩ đó là Trình Cẩn, cũng đang sáng sớm nên khả năng cao là bà ấy.
Nhưng giây tiếp theo, đầu ngón tay của cô đã bị những ngón tay cứng rắn giữ chặt. Rõ là lạnh buốt, nhưng lại lập tức khiến cả cánh tay tê dại.
Bùi Điềm sửng sốt một lúc, theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn, vừa mới ngẩng đầu lên, bàn tay đó đã tách những đầu ngón tay của cô ra cho đến khi mười ngón đan xen.
Cô muốn giãy giụa, nhưng lại càng bị nắm chặt hơn, cả bàn tay đã nằm gọn trong lòng bàn tay của đối phương.
Nhìn thấy người tới, Bùi Điềm đỏ mặt, do dự hồi lâu. "Sao, sao lại là anh?!"
Lục Trì Châu nhìn xuống, nhìn hai người tay đan tay.
Tay của cô gái sau bao năm tháng cũng không to lên nhiều. Vẫn một nắm tay là có thể bao trọn như xưa.
Dường như một nắm, là không thể chạy thoát.
“Nếu không phải tôi…” Lục Trì Châu nhàn nhạt đáp, sau đó nhanh chóng đổi giọng điệu, cuối đầu dài dòng: “Sẽ không có ai đón lấy tay công chúa.”
Bùi Điềm: ?
Cô nhìn quanh phòng khách nhà mình.
Không một ai.
Chỉ có mỗi anh.
Vậy nên tại sao Lục Trì Châu vào nhà cô cứ như bước vào vùng đất không người.
“Với tư cách là khán giả duy nhất.” Lục Trì Châu chậm rãi nói: “Tôi đương nhiên sẽ cố gắng phối hợp với diễn xuất của công chúa.”
Bùi Điềm im lặng một lúc, và đột nhiên đọc được ý nghĩa thâm thuý từ giọng điệu của anh: "Tôi cũng chả muốn, nhưng vì tôi là người duy nhất ở đây, hết cách nên tôi đành phải ra tay."
Như tốc độ ánh sáng, cô chợt nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Tóm lại, nó nên được gọi là…
Sự tiến hóa của một con công đực.