Bên anh là hạnh phúc

Thực ra trước đây Lục Trì Châu không phải như vậy.
 
Nhưng có lẽ là vì trước đây cái đuôi công của anh vẫn chưa mọc ra hết.
 
Vì vậy anh không giống như bây giờ, hận không thể vừa gặp mặt đã xoè đuôi với cô, hành động nào cũng tỏ ra “Tôi biết vẻ ngoài của tôi vừa đẹp vừa quyến rũ người khác”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trì Châu sống trong nhung lụa từ nhỏ, mặc dù bố anh qua đời sớm, nhưng vì là cháu đích tôn duy nhất của ông cụ Lục, nên anh được đích thân ông ấy nuôi lớn.
 
Nhà họ Lục giàu có phồn vinh trăm năm, đến đời của ông cụ Lục, nhiều năm khiêm tốn, các thế lực trong gia tộc đan xen rắc rối khó gỡ. Nhưng ông cụ Lục rất bản lĩnh, đã thanh trừng các cuộc đấu tranh cấu xé lẫn nhau, nhà họ Lục qua tay ông đã lớn mạnh hơn gấp bội.
 
Được ông cụ Lục nuôi lớn, đương nhiên tính tình cậu ấm của Lục Trì Châu chỉ nhiều hơn chứ không hề ít đi. Lúc đối mặt với người ngoài, thái độ không để ai vào mắt bẩm sinh mà có.
 
Vì vậy đối với Lục Trì Châu mà nói, cái danh “con rể nuôi từ nhỏ” quả thật là một sự sỉ nhục to lớn, khiến anh khó chịu trong nhiều năm liền.
 
Lúc hai ba tuổi, Bùi Điềm thật sự rất thích gương mặt của Lục Trì Châu, nên cả ngày cứ quấn lấy anh không buông. Đến lúc năm sáu tuổi, lúc nào cô cũng vắt óc suy nghĩ muốn lột mặt nạ cậu ấm của anh ra.
 
Đẳng cấp của cậu thiếu niên Lục Trì Châu vẫn khá thấp, nên sẽ mặt đỏ tai hồng, sẽ hờn dỗi, khi bị chọc tức còn phớt lờ người khác.
 
Đến sau đó, có lẽ là bị Bùi Điềm giày vò đến tê liệt rồi, Lục Trì Châu dần chấp nhận hiện thực. Mặc dù anh vẫn mang đầy tính xấu của cậu ấm, nhưng có lẽ đến bản thân anh cũng không phát hiện ra rằng, sự dung túng của anh đối với cô đã quá mức rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung túng đến mức bản thân Bùi Điềm cũng cho rằng Lục Trì Châu sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô. Thậm chí cô còn ấu trĩ mà cảm thấy Lục Trì Châu là vật sở hữu của mình.
 
Vì vậy vào lúc cậu thiếu niên kiên quyết rời đi, cô mới làm ra chuyện đáng xấu hổ đó trong lúc cảm xúc mất kiểm soát.
 
“Xuống xe thôi.”
 
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, cắt ngang sự hồi tưởng trong quá trình ngồi xe của Bùi Điềm.
 
Lục Trì Châu mở cửa xe bên cô ra. Bóng dáng cao ráo cúi xuống, che đi ánh sáng bên ngoài.
 
Tài xế lúng túng đứng ở một bên, ngạc nhiên khi ông chủ giành mất chức trách của mình.
 
Bùi Điềm vẫn chưa hoàn hồn, chỉ nhìn chằm chằm Lục Trì Châu, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
 
Cô nhìn chằm chằm con công đang từ từ vểnh đuôi lên.
 
Lục Trì Châu như cười như không, đưa tay lắc lư trước mặt cô: “Chưa nhìn đủ à?”
 
“Đúng vậy.” Bùi Điềm sụt sịt: “Nhìn bọng mắt anh thâm đen, người thiếu nước, thận yếu đó.” Cô nhích đến cạnh cửa xe, lúc nhảy xuống xe, hờ hững nói: “Người trẻ tuổi, nên chú ý sức khoẻ hơn.”
 
Lục Trì Châu không hề tức giận, mà còn bật cười: “Khó cho em…”
 

“Lo lắng cho tôi như vậy.”
 
Bùi Điềm: “…”
 
Cô bực bội xuống xe, muốn ra cốp xe lấy quà Trình Cẩn chuẩn bị từ hôm qua, nhưng lại thấy Lục Trì Châu đã đứng ở cạnh cốp xe sửa soạn quà cáp.
 
Trước giờ Trình Cẩn làm việc luôn rực rỡ màu sắc, điều này thể hiện rõ trên những món quà mà bà đã chuẩn bị.
 
Gói to gói nhỏ chất đầy một đống, tất cả đều là hộp màu đỏ, chỉ thiếu điều dán chữ “hỷ” lên thôi.
 
Nhìn thấy những hộp quà chúc mừng, bỗng chốc Bùi Điềm có cảm giác mình đến để dạm ngõ. Cộng thêm hôm nay cô còn mặc chiếc váy màu đỏ.
 
Càng nghĩ càng lệch lạc.
 
Bùi Điềm nhắm mắt, không nhịn được mà liếc Lục Trì Châu một cái.
 
Anh mặc áo sơ mi và áo may ô đơn giản, đang cúi người sửa soạn quà cáp, ống tay áo hơi vén lên, ngón tay thon dài trắng trẻo.
 
Áo may ô màu đen có thiết kế chiết eo, phác hoạ ra vòng eo gầy. Viền áo may ô màu vàng bên eo phát ra ánh sáng chói mắt.
 
Lần này Bùi Điềm không dám nhìn chằm chằm, mà chỉ chốc chốc lại liếc qua.
 
Con công đúng là con công, sao ngày nào cũng quyến rũ người khác như vậy.
 
Vòng eo đó, cặp đùi đó, và cả cặp mông đó…
 
Dừng lại.
 
Bùi Điềm vô cùng phiền muộn.
 
“Qua đây.” Lục Trì Châu ngoắc tay với cô.
 
Có lẽ là vì hơi chột dạ, nên Bùi Điềm ngoan ngoãn đi qua: “Làm gì.”
 
Lục Trì Châu gõ nhẹ lên hộp quà: “Em tìm giúp tôi.”
 
Bùi Điềm lật giở theo, tò mò hỏi: “Tìm cái gì?”
 
“Đồng hồ đeo tay Rolex.” Lục Trì Châu nhìn chằm chằm cô.
 
Bùi Điềm: “…?”
 
Đuôi mắt Lục Trì Châu hơi nhướng lên: “Đã nói là giao hàng đến tận nơi mà.” Đầu ngón tay anh đùa nghịch gõ lên hộp quà: “Nhưng sao không tìm thấy.”

 
“Em nói xem.” Anh nói thật chậm, hỏi cô một cách sâu xa: “Đây có được xem là lừa gạt không?”
 
Bùi Điềm ấn ngón tay, kìm nén suy nghĩ muốn ấn đầu anh xuống đất, bình thản nói: “Có chứ, mau gọi 110 đi.”
 
“Nhưng mà.” Lục Trì Châu bật cười: “Giá trị quá nhỏ, cảnh sát không thể can thiệp vào chuyện này.” Anh nhìn cô gái đang tức tối trừng to mắt, giọng nói rất nhẹ: “Hay là giải quyết riêng đi? Người đẹp.”
 
Trong lòng Bùi Điềm cười ha ha, diễn theo anh: “Sao lại là lừa gạt được? Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc đâu.”
 
Cô lấy điện thoại ra, cố tình tỏ ra hoảng hốt: “Này, đồng hồ hết hàng rồi, hay là tôi hoàn tiền lại cho anh nhé?” Bùi Điềm không hề nhắc đến wechat: “Tôi trả qua Alipay cho anh nhé?”
 
Ý cười trên mặt Lục Trì Châu không thay đổi, nói từng chữ: “Xin lỗi, tôi không dùng Alipay.”
 
“Hay là thẻ ngân hàng?”
 
“Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ số thẻ.”
 
Bùi Điềm nhẫn nhịn, trực tiếp lấy tiền mặt trong balo ra, kéo ống tay áo của Lục Trì Châu, vỗ mạnh tờ tiền giấy lên lòng bàn tay của anh: “Không cần tìm nữa!”
 
Cô đưa tiền xong, tức đến lập tức xoay người rời đi, đuôi tóc cao cao lắc lư trong không trung.
 
Lục Trì Châu đứng yên tại chỗ, cười lắc đầu: “Sao lại đáng yêu như vậy.”
 
Anh cụp mắt, cất một trăm đồng vào trong túi trước biểu cảm chấn động của tài xế.
 
Bùi Điềm đi về phía trước.
 
Trước khi đi, cô nhìn thấy hộp quà để đầy cốp xe, cuối cùng vẫn giúp đỡ xách hai hộp.
 
Bùi Điềm đi đến trước cửa sắt, đưa tay muốn ấn chuông, cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo.
 
Cô và dì Vãn Nguyệt đã lâu rồi không gặp. Sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng, lúc này đột nhiên cô nảy sinh rất nhiều cảm xúc nhớ nhà thân thương.
 
Năm đó, lúc Lục Trì Châu đi, Trần Vãn Nguyệt cũng rời đi theo.
 
Bọn họ đi rất gấp gáp, thậm chí Bùi Điềm còn không kịp nói lời tạm biệt đàng hoàng.
 
Trần Vãn Nguyệt là người Giang Nam, có đôi mắt phượng giống như Lục Trì Châu, có làn da trắng như bông tuyết, IQ khá cao, là giáo sư toán học nổi tiếng lẫy lừng.
 
Bố của Lục Trì Châu là Lục Thâm, không có tài kinh doanh, ngược lại trông giống một thư sinh sắc sảo về mặt chính trị, dựa vào bản lĩnh văn thơ của mình mới theo đuổi được cô gái khoa tự nhiên là Trần Vãn Nguyệt.
 

Lan Thinh hiện tại chính là ngôi nhà mà Lục Thâm và Trần Vãn Nguyệt ở lúc vừa kết hôn.
 
Nhưng Trần Vãn Nguyệt không ở đây lâu. Sau khi Lục Thâm bị tai nạn xe qua đời, bà ấy đã dẫn theo Lục Trì Châu chưa đầy hai tuổi về nhà tổ họ Lục là biệt thự Minh Giang.
 
Bùi Điềm duy trì tư thế giơ tay không nhúc nhích, nhưng lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nam mang theo ý cười: “Đang đợi tôi à?”
 
Lục Trì Châu đứng ngay phía sau cô, gần như là bao trùm cô trong lòng, sau đó anh nắm lấy tay cô, ấn lên chuông cửa.
 
Tiếng “đính đoong” vang lên khiến Bùi Điềm hoàn hồn. Cô muốn rút tay về, nhưng Lục Trì Châu đã thu tay lại nhanh hơn cô một bước.
 
Bùi Điềm nhúc nhích đầu ngón tay, lòng bàn tay hơi nóng ran.
 
Cảm giác không giống như khi nắm tay lúc sáng.
 
“Đợi anh đến mở cửa.” Bùi Điềm bỏ tay xuống, làm dịu cảm xúc khác thường của mình, dừng lại, đột nhiên quay đầu: “Đến nhà anh, anh không mở cửa, tại sao còn nắm tay tôi ấn chuông cửa?”
 
Nghe thấy câu này, Lục Trì Châu sờ vào khoá vân tay phía dưới, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.
 
Anh đẩy cửa, thản nhiên như không: “Vì để cho em cảm giác được tham gia mở cửa.”
 
Bùi Điềm: “…”
 
Cô bất lực quay đầu, đạp giày cao gót cạch cạch bước vào cửa sắt.
 
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến Lan Thinh.
 
Lúc còn nhỏ, vào kỳ nghỉ, thỉnh thoảng Trần Vãn Nguyệt sẽ dẫn Lục Trì Châu về đây ở, dĩ nhiên Bùi Điềm cũng theo qua đây vài lần.
 
Trong ấn tượng của cô, căn nhà này giống như một toà thành trong truyện cổ tích.
 
Nhưng bây giờ, toà thành này đã mất đi chút sức sống của trước đây.
 
Lúc Bùi Điềm bước chậm rãi, Lục Trì Châu đi sóng vai cô, ánh mắt lướt qua gương mặt cô: “Cần sửa sang mới lại không?”
 
Bùi Điềm thuận miệng trả lời: “Sửa đi.”
 
Vừa dứt lời, bầu không khí yên tĩnh đi một lúc.
 
Cuối cùng Bùi Điềm bắt đầu nhận ra ra sự bất thường.
 
Có sửa sang hay không liên quan gì đến cô.
 
Cô nhắm mắt.
 
Được rồi, con công lại muốn vẫy cái đuôi của nó rồi.
 
Quả nhiên, Lục Trì Châu nhướng mày, cười mà không nói gì.
 
Lúc này, không lên tiếng mới là cách tốt nhất.
 

Bùi Điềm cũng không lúng túng, đi nhanh hơn một chút, bình tĩnh nhấn mạnh: “Dù sao cũng đâu tốn tiền của tôi.”
 
Đi qua con đường đá cuội trong sân, cô chính thức đến trước cửa lớn.
 
Cánh cửa lớn bằng gỗ tự nhiên, lại có một cái khoá vân tay.
 
Bùi Điềm đợi Lục Trì Châu qua mở cửa, vừa mới đứng vững, cửa đã mở ra từ bên trong, bên cạnh cửa có hai bóng người đang đứng.
 
Bùi Điềm nhận rõ một lúc mới nhận ra người đó là Trần Vãn Nguyệt và dì Lý, người làm ở nhà họ Lục trước đây.
 
Gặp mặt quá đột ngột, dù là Bùi Điềm cũng phải ngây ra.
 
Trong trí nhớ của cô, dì Vãn Nguyệt luôn rất xinh đẹp, nhiệt tình xán lạn, vừa gặp cô sẽ luôn cười gọi cô là “cục cưng Điềm Điềm của chúng ta”.
 
Nhưng Bùi Điềm nhìn Trần Vãn Nguyệt đứng sau dì Lý, bị che mất hơn nửa người. Bà ấy ốm đi rất nhiều, nhưng thần sắc gầy gò tái nhợt vẫn không thể che đi được sự tinh xảo như trong xương tuỷ của bà ấy.
 
Nhìn thấy Bùi Điềm, mắt Trần Vãn Nguyệt sáng lên, cong môi cười, mang theo sự dịu dàng và thân thiết.
 
Bùi Điềm siết chặt tay, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, tự nhiên bước vào, lần lượt đặt hộp quà trong tay xuống đất.
 
Vừa đặt xuống, cô lập tức nhào qua Trần Vãn Nguyệt, ôm lấy bà ấy một cách bịn rịn, giọng nói bất giác khàn đi: “Dì, con rất nhớ dì.”
 
Lúc Lục Trì Châu bước vào thì nhìn thấy hình ảnh này.
 
Cô gái ôm lấy mẹ của anh, hàng mi khẽ run, trên mặt là sự nhớ nhung.
 
Anh bất giác siết chặt tay, cẩn thận quan sát vẻ mặt của mẹ mình.
 
Sắc mặt của Trần Vãn Nguyệt thoáng cứng đờ trong vài giây, bàn tay trắng nhợt gầy gò từ từ đưa lên, cuối cùng cũng ôm cô lại.
 
Lục Trì Châu nhìn thấy dì Lý tỏ vẻ căng thẳng, khẽ lắc đầu với dì ấy.
 
Trên mặt dì Lý tràn đầy vẻ lo lắng, lúc này mới thả lỏng. Dì ấy bước lên, cúi người giúp Lục Trì Châu cầm đồ.
 
Lục Trì Châu nhẹ nhàng đặt hộp quà trong tay xuống, cơ thể thon dài yên tĩnh dựa vào bên tường, không hề phát ra tiếng động nào.
 
Lúc dì Lý đứng dậy, ánh mắt vô tình lướt qua người đàn ông, dừng động tác lại.
 
Mấy năm nay, một Lục Trì Châu vốn có tính tình cậu ấm đã thu lại tất cả cảm xúc, trở thành người không lộ vui buồn.
 
Sau khi ông cụ Lục ngã xuống, ngôi nhà này trở nên bấp bênh trắc trở. Ngoại trừ Lục Phong không từ thủ đoạn, người khổ sở hơn cả là bà chủ trước giờ luôn nhiệt tình và lạc quan. Bà bị cậu chủ phát hiện tự sát không thành, sau đó bị chẩn đoán là mắc chứng trầm cảm nặng.
 
Áp lực ngập đầu khó có thể chịu được cứ như vậy mà rơi lên vai của một cậu thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi.
 
Không ai có thể tưởng tượng được, đó là khoảng thời gian tối tăm u ám đến thế nào.
 
Mà cậu chủ không hề rơi giọt nước mắt nào trong thời gian đó, bây giờ lại đang đứng ở bên tường, không tiếng động mà đỏ bừng mắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận