Chịu trách nhiệm tới cùng.
Bùi Điềm thực sự hoảng sợ.
Cô do dự một lúc: "Ồ, tới cùng là tới chừng nào?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trì Châu bắt gặp ánh mắt né tránh của cô, nhếch môi: “Cho tới khi tôi tìm được bạn gái.”
"Vậy nếu anh mãi không tìm được thì sao?"
Lục Trì Châu nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói: “Vậy chỉ có thể tự chính em bồi thường.”
Bùi Điềm: ?
Trái tim như bị ai đó ác ý dùng một chiếc lông vũ chọc vào, đột nhiên cô ngước mắt lên nhìn anh. Cố nén loại cảm giác kỳ quái này xuống, Bùi Điềm đầy chính trực nói: "Anh không thể nào không tìm được."
“Ai biết được.” Lục Trì Châu dùng đầu ngón tay búng vào mặt con búp bê, không biết nghĩ tới cái gì, không rõ hàm ý nói: “Dù sao thì tôi cũng xấu như chó.”
Bùi Điềm hé môi, phát hiện những lời này dường như từng phát ra từ miệng cô. Sau đó, nó được Hà Giai Giai nói lại, sau khi Lục Trì Châu nghe được, anh đã để bụng cho tới tận bây giờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Điềm nở nụ cười cứng nhắc: “Đừng coi thường bản thân, anh rất đẹp trai, đẹp trai vô địch.” Để chứng minh lời nói này là thật, cô lại nói thêm: “Nếu không, tại sao khi còn nhỏ tôi lại thích anh chứ? "
Lời vừa nói ra, Bùi Điềm thầm nghĩ có gì đó không ổn.
Quả nhiên, Lục Trì Châu nhướn mày, khuôn mặt với biểu cảm "Vốn dĩ là như thế", cái đuôi vừa cụp xuống lúc này lại lập tức vểnh lên.
Bùi Điềm siết chặt nắm tay.
Cô phát hiện ra Lục Trì Châu luôn tự nhận thức được độ đẹp trai của mình, sau đó lợi dụng chút áy náy của cô, thách thức sự kiên nhẫn của cô.
Lúc này, ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, là dì Lý, dì bảo bọn họ xuống lầu ăn cơm.
Lúc này Bùi Điềm mới như từ trong mộng tỉnh dậy.
Ý định ban đầu của cô là tìm Lục Trì Châu để tìm hiểu tình hình của dì Vãn Nguyệt, kết quả là suy nghĩ bị anh làm cho rối tung cả lên.
Bùi Điềm đáp lại dì Lý một tiếng, sau đó đứng dậy, khó chịu nói: "Đi thôi."
"Ừ."
Hai người một trước một sau đi xuống lầu.
Lúc Bùi Điềm ngước mắt lên, cô nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của dì Lý, dì ấy đang nói chuyện với Trần Vãn Nguyệt ở bên cạnh, liếc nhìn họ, ngay cả khóe môi của Trần Vãn Nguyệt cũng hơi giật giật.
Từ góc độ đu cp chuyên nghiệp của cô, đây chắc chắn là biểu hiện khi chính chủ rắc đường.
Về phần đu ai thì không cần nói cũng biết.
Bùi Điềm cảm thấy rằng, làm quen là tốt nhất. Dù sao từ nhỏ tới lớn đều là như thế này.
Lúc đầu, chỉ có Lục Trì Châu mới có thể thích nghi được; bây giờ... Bùi Điềm quay đầu nhìn lại, anh đang thong thả đi xuống lầu, sắc mặt không có chút thay đổi. Rõ ràng là đã quen với những tin đồn nhảm như vậy, mất đi nhạy cảm.
Nếu cứ thế này, cô thực sự phải "chịu trách nhiệm đến cùng".
Bùi Điềm đã chủ động kéo xa khoảng cách với anh.
Cô ngồi im lặng trên bàn ăn, Lục Trì Châu ngồi bên cạnh cô.
Bùi Điềm nhìn chằm chằm vào mặt bàn, có hơi thất thần, đột nhiên không biết xác định mối quan hệ giữa mình và Lục Trì Châu như thế nào.
Lúc đầu, bởi vì sự ra đi của Lục Trì Châu, Bùi Điềm chưa bao giờ vượt qua rào cản trong lòng mình. Cho đến bây giờ, khoảng cách không xa mà gần, cô vô thức quen dần với việc ở cạnh anh.
Rõ ràng trong năm năm qua, cô tự nói nhiều lần, từ bỏ thói quen của mình và từ bỏ Lục Trì Châu.
Bây giờ, họ không nên sống trong quá khứ, Lục Trì Châu chưa bao giờ là tất cả của cô.
"Thức ăn không hợp hay sao?" Trần Vãn Nguyệt nhìn vào biểu cảm của Bùi Điềm, sắc mặt cô hơi tái.
Bùi Điềm định thần lại, vội vàng gắp miếng cá chiên nhỏ. "Không ạ, siêu siêu ngon luôn."
Sợ rằng Trần Vãn Nguyệt không tin, cô gắp miếng cá định bỏ vào miệng, cánh tay bị Lục Trì Châu giữ chặt. "Có hành tây."
Lục Trì Châu lấy hành tây ra khỏi bát của cô. "Cá này nhiều xương, ăn chậm thôi."
Bùi Điềm lúng túng gật đầu.
Cô không ăn hành tây, Lục Trì Châu biết tất cả khẩu vị và sở thích của cô.
Có lẽ thái độ của anh quá thản nhiên và quen thuộc, như một loại ngọt ngào vô hình, Bùi Điềm thấy dì Lý và Trần Vãn Nguyệt nháy mắt với nhau, trên mặt lộ rõ niềm vui.
Bùi Điềm mấp máy môi, không biết làm thế nào, vội vàng cúi đầu xuống.
Sau bữa trưa, như thường lệ, Trần Vãn Nguyệt cần trở về phòng để nghỉ ngơi.
Trông bà ấy có vẻ uể oải, đôi mắt mệt mỏi. Dường như cảm thấy rằng sự chiêu đãi không đủ tốt, lại tỏ ra rất áy náy.
Vẫn là Lục Trì Châu trực tiếp nói: "Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, buổi chiều con và Điềm Điềm có chút việc, lát nữa sẽ đi."
Điều này dường như đã làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của Trần Vãn Nguyệt, bà ấy gật đầu với Bùi Điềm và quay trở lại phòng.
Để có không gian cho hai người, giữa trưa dì Lý bèn ra ngoài, nói là đi mua vật dụng hàng ngày.
Cả nhà chìm trong im lặng.
Mấy ngày liên tiếp nhiệt độ lại tăng lên, nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, ấm áp rơi xuống góc sô pha.
Bùi Điềm vô thức gục trên sô pha, buồn ngủ híp mắt lại.
Lục Trì Châu ngồi bên cạnh cô, có lẽ là anh có việc nên liên tục trả lời tin nhắn.
Bùi Điềm ngáp một cái, nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt của người đàn ông, một lúc lâu vẫn không rời mắt.
Con công chính là con công, đi đâu cũng phải thay quần áo. Chiếc áo len mặc ở nhà này mềm mại và được ủi phẳng phiu, mặc lên người anh trông đầy khí chất thanh xuân.
Đột nhiên Bùi Điềm nhớ lại, vô số buổi chiều thuở niên thiếu cũng là tình huống như thế. Lúc cô dường như đã ngủ, Lục Trì Châu ngồi bên cạnh và lặng lẽ đọc sách.
Góc nghiêng khuôn mặt chàng thiếu niên như tạc ngọc, nhìn thôi đã thấy thích mắt.
Đầu óc không được minh mẫn nữa, ngày càng trở nên bối rối, đột nhiên hai mắt không mở ra được.
Nhưng Bùi Điềm nhớ rằng cô vẫn còn chuyện muốn hỏi, thế là lẩm bẩm gọi: “Lục Trì Châu.”
Trong ảo ảnh mơ hồ, người đàn ông dường như đáp lại.
Nhưng khi con sâu ngủ ập đến, cô không thể thoát khỏi nó, vì vậy Bùi Điềm đã từ bỏ việc vùng vẫy, nghiêng đầu và để mình chìm vào giấc ngủ.
Có việc gì, vẫn nên đợi tỉnh lại rồi nói.
Lục Trì Châu vừa trả lời xong tin nhắn của Dương Chấp, quay đầu lại liền thấy Bùi Điềm đang ngủ say.
Anh sững người một lúc.
Ánh nắng ấm áp khiến khuôn mặt cô gái ửng hồng, hàng mi mảnh che đi đôi mắt sáng ngời, cô ngủ không có chút phòng bị nào.
Trước mặt anh, không chút phòng bị.
Lòng anh bỗng mềm nhũn.
Lục Trì Châu hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt mê luyến lướt qua lông mày của cô, theo bản năng đưa tay ra, cuối cùng vẫn dừng lại trong không trung.
Anh không biết mình đã nhìn như thế này trong bao lâu.
Đột nhiên Bùi Điềm di chuyển.
Có lẽ bị mặt trời soi nóng nên Bùi Điềm che mặt, lật người và mơ hồ lẩm bẩm.
Lục Trì Châu chăm chú lắng nghe, còn chưa kịp nghe cô nói gì, một giây sau Bùi Điềm đã cởi chiếc áo len vốn rộng thùng thình ra.
Cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ, động tác không chân thật, di chuyển vài lần, dây vai mảnh mai lập tức rơi ra. Một khoảng làn da lớn trắng nõn lộ ra, những đường tròn nhấp nhô lên xuống khi cô hít thở.
Thấy Bùi Điềm vẫn không hài lòng, Lục Trì Châu nhanh chóng giữ cánh tay đang kéo dây áo trên vai của cô xuống.
Lòng bàn tay khi chạm vào rất mềm mại, đối với một cô gái nhỏ nhắn được nuông chiều từ nhỏ mà nói, chỉ cần dùng một chút lực cũng có thể lưu lại một vết đỏ.
Đột nhiên ánh mắt Lục Trì Châu tối sầm lại, anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt quét qua khuôn mặt đỏ bừng vì ngái ngủ của cô gái.
Động tác bị cản lại, Bùi Điềm cau mày, đương nhiên là uất ức, cô hít hít mũi.
Lập tức, Lục Trì Châu bị đánh bại.
Anh ghé vào bên tai cô, giọng anh khàn vô cùng: "Tin tưởng tôi đến vậy sao?"
Thật đáng tiếc, phản ứng duy nhất đáp lại anh là hơi thở yếu ớt của cô.
Lục Trì Châu trầm giọng thở dài, vươn tay ôm lấy cô, cảm nhận sức nặng của đôi bàn tay mềm mại không xương, thấp giọng nói: "Mấy năm nay, chỗ nào của em đã lớn lên rồi?"
Như để chứng minh nơi nào đó của mình lớn lên, Bùi Điềm bất ngờ lăn lộn trong vòng tay anh.
Một thứ mềm mại nhanh chóng áp vào ngực anh, hình vòng cung nhấp nhô, theo nhịp thở dồn dập, ra xa rồi lại gần.
Lục Trì Châu ngộp thở, ngay cả bước chân cũng cứng đờ. Đuôi mắt đỏ hoe, thở ra một hơi thật nhẹ.
"Tôi thậm chí còn không tin vào bản thân mình."
Nói xong, Lục Trì Châu bước nhanh, anh ôm lấy cô, bế cô lên lầu trong vỗ về như châu như ngọc.
Trên lầu, có một phòng đặc biệt dành cho Bùi Điềm.
Đó là thói quen của cô từ khi còn nhỏ.
Khi Lục Thâm thiết kế ngôi nhà này, ông ấy đã nghĩ đến nó và muốn dành một phòng cho cô con dâu út của mình, để bọn họ có thể ngủ riêng phòng vào những lần cãi vã sau này.
Lục Trì Châu đặt Bùi Điềm lên giường, bật điều hòa, đắp chăn cho cô.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, anh lặng lẽ ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.
Trong năm năm qua, tất cả những cảm xúc mờ mịt, hụt hẫng, do dự, tuyệt vọng và cả muôn nỗi cảm xúc ngổn ngang dường như đột nhiên trở thành hiện thực.
Anh đưa tay vén mớ tóc lòa xòa bên tai Bùi Điềm, giây tiếp theo, cô nắm chặt tay anh ở một bên đầu, ấn xuống dưới lỗ tai.
Lục Trì Châu dừng lại một chút, nhất thời không nhúc nhích.
Chạm vào đều là làn da mỏng manh, Lục Trì Châu động đậy đầu ngón tay, lại bị cô gái ép xuống.
“Không cho anh đi.” Bùi Điềm không biết đang nằm mơ cái gì, đột nhiên nói, giọng nói mang theo nhàn nhạt nước mắt.
Lục Trì Châu duy trì tư thế nửa khom người, không nhúc nhích.
“Tôi không đi, không bao giờ… đi nữa.” Giọng của anh rất khẽ, gần như giọng gió: “Cho nên...”
"Điềm Điềm thích anh hơn, có được không?"
_____
Bùi Điềm ngủ một giấc này, ngủ tới trời đã tối đen.
Khi cô mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực và ánh sáng từ đèn đường đã xuyên qua cửa sổ.
Cô xoa đầu rồi chống người dậy, nhìn quanh những đồ đạc xa lạ xung quanh, phải mất một lúc cô mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Không có điện thoại di động bên cạnh, cô không biết mấy giờ rồi, cả căn phòng yên lặng đến phát sợ.
Bùi Điềm mở cửa, chậm rãi đi xuống lầu, đi đến góc cầu thang, lập tức nhìn thấy ánh sáng đèn ở tầng một.
Cô vừa định tiếp tục đi xuống lầu, đột nhiên nghe thấy giọng nói của dì Lý: "Cậu chủ, hôm nay thấy cô Điềm Điềm, bà chủ quả là vui hơn nhiều."
Lục Trì Châu dường như thấp giọng đáp lại.
“Nhưng mà, chứng trầm cảm của bà chủ mãi không thuyên giảm.” Dì Lý thở dài, “Bà ấy thường nhốt mình trong phòng cả ngày.”
"Bác sĩ Lý nói khuynh hướng tự sát của bà chủ vẫn không giảm, tôi phải làm sao đây?"
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
Trong lúc nhất thời, Bùi Điềm như rơi vào hầm băng, gắt gao nắm chặt tay vịn cầu thang gỗ.
Cô nín thở, rồi nghe thấy giọng nói có phần mập mờ của Lục Trì Châu: “Bà ấy sẽ không đâu.”
“Vì con.” Như muốn nhấn mạnh, Lục Trì Châu lại nói: “Coi như là vì con.”
Dì Lý không nói nữa mà lặng lẽ chuyển chủ đề: "Sắp tới bữa tối rồi, để dì đi gọi cô Điềm Điềm."
Lục Trì Châu đã đứng lên. "Để con gọi cho."
Bùi Điềm hơi sửng sốt, sau đó đứng tại chỗ, giây tiếp theo bèn quay người chạy trở về.
Cô không biết tại sao mình lại chạy.
Hoặc là.
Có lẽ chỉ là không muốn tiếp nhận sự thật này, hoặc là, không muốn nhìn thấy Lục Trì Châu như vậy.
Cho nên, vô thức lựa chọn chạy trốn.
Kết quả là, có lẽ quá vội vàng, trước khi chạy ra khỏi vài bậc cầu thang, Bùi Điềm đã trượt chân ngã xuống đất, đập đầu gối vào mép bậc thang, phát ra âm thanh nặng nề.
Bùi Điềm đau đến sắp rơi nước mắt, cô đang cố gắng đứng dậy thì cầu thang phía sau chấn động.
Nhưng một lúc sau, tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông vang lên bên tai. Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô từ phía sau, nhấc bổng cô lên.
“Em chạy gì chứ?” Lục Trì Châu đỡ cô đứng thẳng lên, nghiêng người nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt kìm nén lửa giận.
Bùi Điềm cắn môi dưới, không lên tiếng.
Giọng nam trầm thấp: “Ngã có đau không?”
Bùi Điềm cụp mắt xuống, uỷ khuất gật đầu.
Lục Trì Châu ngước đôi mắt đen như mực lên, thấy cô gái đang lén nhìn để thăm dò mình, giống như là làm sai chuyện gì.
Anh vừa tức lại vừa đau lòng, một lúc sau, nửa quỳ gối trước mặt Bùi Điềm, nhấc đầu gối cô lên.
Bùi Điềm vô thức rút chân lại.
"Đừng nhúc nhích."
Ngay lập tức Bùi Điềm ngồi bất động.
Từ khi còn nhỏ đã như vậy, với lương tâm cắn rứt, nói cái gì cũng ngoan ngoãn nghe theo.
“Tiểu tổ tông.” Hai tay Lục Trì Châu đặt ở đầu gối mảnh khảnh, ấn nhẹ một cái, bất đắc dĩ nói: “Tôi xoa chân cho em.”