Bên anh là hạnh phúc

Ánh sáng trong phòng mập mờ, thỉnh thoảng lại chớp nháy, ánh đèn lập loè rọi lên gương mặt của người đàn ông.
 
Đó đúng là gương mặt gặp qua rồi sẽ khó quên.
 
Vài cọng tóc con rũ xuống trán, xương lông mày cao thẳng tiếp nối với sống mũi thẳng tắp. Mắt kính gọng vàng ánh lên độ cong lạnh lẽo, phía sau tròng kính là đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh mắt của Bùi Điềm dời từ đôi mắt đó xuống phía dưới một chút, lướt qua đôi môi mỏng, rồi đến hầu kết lộ ra khỏi cổ áo mở rộng.
 
Nơi nào cũng được chạm trổ tỉ mỉ, lại mang theo cảm xúc, hoàn toàn được trang bị đầy đủ trở thành một trai bao hàng đầu.
 
Bùi Điềm bắt đầu ngẫm nghĩ xem câu nói này của Lục Trì Châu là có ý gì.
 
Lần đầu nghe thấy có vẻ như bạn thân lâu ngày gặp lại.
 
Nhưng suy nghĩ lại thì lại giống như đang khoe khoang mình sống rất tốt.
 
Biến mất năm năm, đột nhiên xác chết vùng dậy, sự nghiệp đạt được thành tựu, đến nói chuyện cũng mang theo phong cách bá đạo.
 
Nói lại về câu trước đó, em nói xem tôi là ai.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như ai cũng bắt buộc phải biết anh vậy.
 
Anh chiếm hai phần ba trong đôi nam nữ chó chết đó.
 
Bùi Điềm khoanh tay, đầu ngón tay chốc chốc lại khẽ gõ lên ốp điện thoại, không né tránh ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, nghiêng đầu: “Làm ngành này được vài năm rồi nhỉ?” Đôi môi anh đào của cô khẽ mở, giọng điệu ngả ngớn: “Trông anh cũng khá quen mắt đấy.”
 
“…”
 
Làm ngành này.
 
Ngành này.
 
Ngành.
 
“Phụt.” Kỷ Thần kinh ngạc sững sờ, suýt nữa bật cười thành tiếng. Anh ta đẩy hai người đẹp hai bên ra, đứng dậy quan sát sắc mặt đen thui của Lục Trì Châu, nói với vẻ khó tin: “Cô hai à, cô nhìn rõ lại xem, người này là ai?”
 
Hứa Chi Ly không hiểu rõ chuyện gì ở bên cạnh cười khẩy, trợn mắt: “Chậc,  không kịp chờ đợi mà giúp đỡ người tình của anh rồi à?”
 
“Cô…” Kỷ Thần thật sự rất muốn quỳ xuống với hai bà cô này, cười với Lục Trì Châu một cách lấy lòng, giảng hoà: “Hai cô gái này thật là hài hước.”
 
Anh ta không ngừng nháy mắt ra hiệu với Bùi Điềm: “Cả Bắc Kinh này, còn có ai có thể so được với tình nghĩa giữa cô và tổng giám đốc Lục chứ? Thanh mai trúc mã, còn là từ nhỏ đã có…”
 
Vốn dĩ Lục Trì Châu đang cụp mắt, đột nhiên trong mắt nhấp nháy, nghe thấy lời này, ngẩng đầu liếc anh ta một cái.
 
Hai chữ “nhân duyên” nói được một nửa thì nghẹn lại, Kỷ Thần mím môi, khoé mắt nhìn thấy vẻ mặt của Lục Trì Châu, trong lòng bồn chồn.
 
Kỷ Thần quan sát kỹ ánh mắt này của anh, cũng không hiểu được là tại sao.
 
Trong năm năm Lục Trì Châu rời khỏi đây, anh từ một cậu thiếu niên khiến người ta không đoán được trở thành một người đàn ông khiến người ta không thăm dò được.
 
Năm đó ai cũng biết rằng, lúc cậu thiếu niên bị “dọn” ra nước ngoài, anh chỉ có một thân một mình, không có gì cả.
 
Trải qua năm năm, Lục Trì Châu trở về nước, mang theo kỹ thuật quý giá do một tay anh sáng lập, với thế nhanh như chớp đã thu mua Giải Trí Thiên Khải, công ty con phụ trách thu nhập chủ yếu dưới trướng Lục thị.
 
Mấy năm nay Lục thị không ngừng xuống dốc, đưa ra mấy quyết sách sai lầm, chỗ nào cũng có lỗ hổng cần phải bù vốn vào. Vì vậy bán Thiên Khải đi là chiến lược toàn diện trong tình huống thực sự tuyệt vọng này.
 
Nhưng mà như vậy, tập đoàn gần như đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
 
Cục diện bỗng chốc thay đổi, ý đồ muốn bức vua thoái vị của “thái tử quèn” Lục Trì Châu quá rõ ràng, sợ là không chỉ Thiên Khải, mà cả Lục thị cũng sẽ đổi chủ trong thời gian ngắn.
 
Lục Trì Châu chưa đến hai mươi lăm tuổi, nhưng thủ đoạn lại lão luyện và cay độc, không hề nể mặt ai. Người trong giới trước giờ luôn gió chiều nào theo chiều đó, Lục Trì Châu mới về nước được một tuần mà khí thế đã vô cùng mạnh mẽ, đã trở thành người mới nổi có quyền thế.
 
Trước giờ nhà họ Kỷ luôn dựa vào nhà họ Lục, lúc này tình hình của nhà họ Lục rõ ràng có sự thay đổi, người thông minh đã bắt đầu tìm chỗ dựa mới cho mình.
 
Nhưng qua lại với đám người khôn ngoan này phải luôn giữ vững sự chu toàn và cẩn thận.
 
Trong đầu Kỷ Thần xoay chuyển nhanh chóng, tự giác hiểu hàm nghĩa ánh mắt đó của Lục Trì Châu.
 
Có lẽ những ký ức khi còn nhỏ đó của Bùi Điềm và Lục Trì Châu có thể xem là một trong những đoạn lịch sử đen tối của Lục Trì Châu.
 
Dù là người đàn ông chính trực nào thìl từ nhỏ đã mang danh “con rể nuôi từ bé”, “ở rể” chắc cũng sẽ không muốn bị nhắc lại.
 
Lời đến bên miệng, Kỷ Thần mau chóng thay đổi, cười hi hi: “Xem trí nhớ của tôi này, trước kia hai người cũng không thân thiết lắm, lâu rồi không gặp, xa cách cũng rất bình thường.”
 
Đối diện với ánh mắt có cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt của Lục Trì Châu, Bùi Điềm cười híp mắt đồng tình: “Đúng là không thân lắm, vì vậy lúc nãy không nhận ra.” Cô gật đầu chẳng có chút thành ý: “Xin lỗi nha, tổng giám đốc Lục.”
 
Lục Trì Châu nhếch môi, nhưng đáy mắt không có chút ý cười: “Bây giờ có thể nhớ ra là tốt rồi.”
 
Kỷ Thần lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lục Trì Châu, nhìn thấy sự tối tăm trong mắt anh, cảm nhận được anh không vui một cách rõ ràng.
 
Sống lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh, trong một lúc cảm thấy lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển.
 
Lục Trì Châu không cho anh ta cơ hội mở miệng nói nữa, cúi người cầm áo khoác tây trang màu đen trên chỗ ngồi lên: “Chắc cậu còn chuyện riêng phải bàn, không làm phiền nữa.”
 
Anh cất bước đi vài bước, ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt bình tĩnh của cô gái.
 
Bùi Điềm không nhìn anh.
 
Lục Trì Châu cụp mắt, bước chân ra khỏi cửa, bóng dáng cao lớn ẩn vào trong bóng đêm bên ngoài.
 
Vẻ mặt Bùi Điềm không hề thay đổi, chỉ thấp giọng nói bên tai Hứa Chi Ly đang không hiểu gì cả: “Phải ép anh ta, bàn điều kiện, cho dù không có được lợi ích thì ít nhất cũng phải huỷ được hôn ước.”
 
Hứa Chi Ly gật đầu thật mạnh: “Điềm Bảo cứ yên tâm!”
 
Bùi Điềm vỗ vai cô ấy, để lại vệ sĩ ở trong phòng, rồi nói: “Tớ xuống nhà hàng ở tầng ba đợi cậu.”
 
Cô ra khỏi cửa, giẫm lên cánh cửa đã ngã xuống, nhìn thấy quản lý của câu lạc bộ đang đợi ở bên ngoài, lắp bắp nhìn vào bên trong.
 
“Tổn thất cứ tính cho cậu chủ Kỷ là được.” Bùi Điềm cong môi.
 
“Được được được.” Mắt quản lý sáng lên, liên tục gật đầu.
 
Bùi Điềm ngồi ở dưới lầu nửa tiếng, lại không bỏ cuộc, gọi một ly nước ép thơm, uống vào miệng, chua đến nhíu mày.
 
Cô chống cằm, cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ ý của câu “Nơi này vốn dĩ không phải bán cái này”.
 
Nghĩ như vậy, người đến đây vì mục đích gì, không cần nói cũng hiểu.
 
Bùi Điềm cười lạnh.
 
Gọi đôi nam nữ chó chết đúng là không hề oan uổng.
 
Lúc này, Hứa Chi Ly gửi tin nhắn đến, nói là cô ấy chuẩn bị vào thang máy xuống thẳng bãi đậu xe, bảo cô xuống đó luôn.
 
Bùi Điềm đứng dậy, chậm rãi đi về phía thang máy, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại.
 
Cô vội vàng chạy lên, ấn nút mở cửa.
 
Cửa mở ra, bên trong chỉ có một người.
 
Vẻ mặt Bùi Điềm ngây ra, không thể tránh khỏi mà gặp anh trực tiếp.
 
Trong lòng cô ngạc nhiên, sao anh còn chưa đi!
 
Lục Trì Châu mặc áo khoác tây trang vào, đang cúi đầu gài nút ống tay áo. Dường như lúc này mới nghe thấy tiếng động, anh từ từ ngẩng đầu lên.
 
Không gian trong thang máy chật hẹp, cơ thể của người đàn ông vô cùng cao to, dù chỉ đứng ở đó, nhưng đôi mắt đen hờ hững lướt qua cũng mang đến cảm giác áp bức vô hình.
 
Hai người im lặng nhìn nhau, cho đến khi cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa.
 
Bùi Điềm nhìn thang máy khác ở bên cạnh, hiển thị đang đi lên từ tầng bảy, không biết phải đợi bao lâu.
 
Cô cắn môi, cuối cùng vẫn cất bước đi vào.
 
Từ lầu ba xuống tầng B3.
 
Dáng người Bùi Điềm nho nhỏ, đứng sát vách tường, ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn số tầng đang thay đổi.
 
Cô nhớ lại lời nói và hành động vừa rồi của mình, kìm nén hơi thở.
 
Trước giờ Lục Trì Châu luôn là người có thù tất báo.
 
Hoàn cảnh khép kín thế này thật khiến con người ta có cảm giác áp lực như núi, Bùi Điềm vô cùng hối hận khi đã không dẫn theo một trong hai vệ sĩ đi bên mình.
 
Mỗi khi xuống một tầng, thang máy đều dừng lại, kết quả mở cửa ra lại không có một ai.
 
Cửa đóng rất chậm, dẫn đến quá trình xuống trở nên chậm chạp một cách kỳ lạ.
 
Nút ấn số tầng ở bên phía của Lục Trì Châu, bị anh nghiêng người che kín kẽ.
 
Đối diện với cánh cửa cả nửa ngày cũng không đóng, anh không nhúc nhích, cũng không hề có ý định nâng bàn tay cao quý lên ấn nút đóng cửa lại.
 
Xuống đến tầng một, từ đầu đến cuối hai người vẫn giữ im lặng, ánh mắt nhìn vào khoảng không phía trước.
 
Bùi Điềm sắp nghẹt thở rồi, cuối cùng không nhịn được nữa: “Anh không thể ấn nút đóng sao?”
 
Tầm mắt của Lục Trì Châu lướt qua vẻ mặt tức tối của cô gái, nghiêng đầu, che đi khoé môi không kìm được mà cong lên.
 
“Quên mất.” Anh bình thản trả lời.
 
Sau đó Lục Trì Châu cụp mắt, không hoảng không loạn mà ấn nút đóng cửa.
 
Cũng phải, tổng giám đốc bá đạo mà.
 
Đi thang máy đâu cần tự mình ấn.
 
Bùi Điềm oán hận quay đầu, hít sâu một hơi, nói với mình rằng không thể so đo với chó.
 
Lại xuống thêm một tầng.
 
Nhưng Lục Trì Châu vẫn không nhúc nhích, dường như lại “quên rồi”.
 
Trực giác của Bùi Điềm nói rằng anh đang cố ý hành cô.
 
Cô nổi giận lôi đình, bước lên hai bước, cơ thể nhỏ bé chen vào khe hở giữa Lục Trì Châu và vách thang máy, dùng sức ấn nút đóng cửa, nhưng một giây sau, ánh mắt Bùi Điềm dừng lại ở một loạt số tầng đều bị ấn sáng, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao tầng nào thang máy cũng dừng lại.
 
Nói anh là chó thì quá sỉ nhục con chó rồi!
 
“Lục Trì Châu!” Bùi Điềm tức giận gào lên: “Anh cố ý à?”
 
“Hửm?” Lục Trì Châu cúi đầu, giọng nói trầm thấp ẩn chứa ý cười nhỏ vụn: “Không gọi tổng giám đốc Lục nữa à?”
 
Giọng nói anh như truyền đến từ sát bên tai cô, chốc chốc lại dội vào màng nhĩ.
 
Bùi Điềm vừa nâng mắt đã chạm vào đường quai hàm tinh xảo của người đàn ông, làn da mịn màng như ngọc, đôi mắt phượng hơi nhướng lên nhìn thẳng vào cô thông qua tròng kính.
 
Dù cô áp sát tường nhưng hai người vẫn đứng rất gần nhau, trong mũi và khắp nơi tràn đầy mùi gỗ linh sam, mang theo cảm giác xâm lược mạnh mẽ, hoàn toàn khác so với chàng thiếu niên chỉ có mùi bột giặt trên người.
 
Nói thật, trước giờ Bùi Điềm không thể chịu được khi Lục Trì Châu ở gần cô như vậy.
 
Cô là một người yêu nhan sắc điển hình, mặc dù Lục Trì Châu là chó, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh là một chú chó đẹp trai.
 
Bùi Điềm thử suy nghĩ đến vài chuyện không mấy vui vẻ để giúp cô chống cự lại vẻ ngoài quá đẹp của anh.
 
Đúng vậy, couple mà cô ship đang gặp trở ngại, sắp bad ending rồi, mà tất cả ngòi nổ…
 
Đôi nam nữ chó chết!
 
Đột nhiên Bùi Điềm trợn tròn mắt, đưa tay đẩy anh ra, mềm giọng kêu lên: “Đi ra!”
 
Lục Trì Châu không đề phòng, nhất thời bị đẩy ra xa. Anh cụp mắt, dựa vào bên kia thang máy, tóc con trước trán che đi sự luống cuống giữa đôi mắt.
 
Bùi Điềm vội mím môi, dần hết kiên nhẫn, cửa thang máy vừa mở ra cô đã đi thẳng ra ngoài.
 
Theo sau là tiếng bước chân trầm thấp.
 
Bùi Điềm càng đi nhanh hơn.
 
Cô đi đến bãi đậu xe, không có ai cả, Hứa Chi Ly vẫn chưa xuống.
 
“Về Giang Minh sao?” Giọng nói của Lục Trì Châu hơi khàn, lọt vào tai cô một cách rõ ràng trong bãi đậu xe trống trải: “Tôi đưa em về.”
 
Bùi Điềm: “Không cần.”
 
Lục Trì Châu mở cửa xe ra: “Tôi thuận đường.”
 
Bùi Điềm nhếch môi.
 
Cô tự cảm thấy mình là một người quản lý cảm xúc vô cùng tốt, nhưng sự buồn bực tích tụ cả một ngày, rốt cuộc vẫn phải tìm một nơi để phát tiết ra.
 
Bùi Điềm xoay người lại, gió đêm thổi hiu hiu, mấy cọng tóc con lướt qua hốc mắt hơi đỏ.
 
Cô nói từng chữ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Chúng ta không thuận đường.”
 
Lục Trì Châu ngẩn ra, ánh mắt dần đông cứng.
 
“Từ rất lâu đã không còn thuận đường nữa.”
 
Nói xong, Bùi Điềm xoay người, đi một cách vô cùng dứt khoát.
 
Mép váy bông màu gạo lung lay theo làn gió thổi, mái tóc đen nhánh giống như miếng lụa nhẵn bóng nhất. Cô gái được nâng niu như báu vật từ nhỏ đến lớn, cho dù có mặc trang phục đơn giản nhất thì trong xương tuỷ vẫn toả ra mùi thơm ngào ngạt, vẫn khiến người ta mê đắm như cây thuốc phiện.
 
Phía sau không còn vang lên tiếng bước chân nữa.
 
Cho đến khi đi rất xa rồi, Bùi Điềm mới quay đầu lại một lần.
 
Bóng dáng cao ráo đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, gió đêm thổi qua vạt áo, không nhìn rõ biểu cảm của anh.
 
Lục Trì Châu thật sự rất hợp với tây trang, cho dù anh chỉ khoác lên một cách tuỳ ý nhưng cũng không thể che giấu được sự cao quý trên người.
 
Bùi Điềm nhắm mắt, hốt hoảng cảm thấy cảnh tượng này chồng lên hình ảnh cậu thiếu niên hồn bay phách lạc ở đầu phố đổ nát ở San Francisco vào năm năm trước.
 
Cô vô thức lắc đầu.
 
Vốn dĩ nên là dáng vẻ hăng hái.
 
Lúc Hứa Chi Ly chậm rãi đi qua, bên cạnh xe không có bóng dáng ai cả.
 
Cô ấy nghi ngờ gửi tin nhắn, một lúc sau mới nhìn thấy Bùi Điềm không biết từ đâu đi qua.
 
“Sao vậy?” Tầm mắt Bùi Điềm vô thức nhìn quanh bốn phía, sau đó bước lên xe.
 
Hứa Chi Ly ngồi lên ghế lái, mặt mày hớn hở nói với cô toàn bộ quá trình vừa rồi.
 
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi ra sau. Đã bước vào đầu thu, làn gió mát khẽ phất qua mặt cô.
 
“Kỷ Thần dễ dàng đồng ý vậy sao?” Bùi Điềm nhướng mày.
 
Hứa Chi Ly gật đầu: “Thì đó, tớ chẳng cần tranh luận gì anh ta đã đồng ý rồi.” Cô ấy trầm ngâm vài giây, đột nhiên vỗ lên đệm: “Cậu nói xem Kỷ Thần có phải thích Lục Trì Châu thật không?”
 
Bùi Điềm: ?
 
“Cũng không phải là không thể mà, dù sao vẻ ngoài như vậy không phải sẽ ăn cả nam lẫn nữ sao. Kỷ Thần nói câu nào cũng nhắc đến Lục Trì Châu, người ta đã đi một lúc lâu rồi còn cho người vội vàng đuổi theo để đưa nút áo.” Hứa Chi Ly nói như thật, lại hừ một tiếng chua loét: “Đường Vũ nhặt được của hời rồi, nếu có một gian phu như vậy tớ cũng bằng lòng.”
 
Một lúc lâu Bùi Điềm cũng không nói gì.
 
Lúc Hứa Chi Ly nghi hoặc nhìn qua, cô mới mở miệng, nói: “Huỷ hôn là được rồi.”
 
“Kỷ Thần rất sĩ diện, nếu cậu đã mong muốn huỷ hôn dữ dội đến vậy, anh ta cũng sẽ không ép buộc. Ngoài ra, tớ đoán chắc là anh ta đã gặp được cơ hội có được lợi ích tốt hơn liên hôn, như vậy so ra có đính hôn hay không cũng không còn quan trọng nữa.”
 
Hứa Chi Ly lẩm bẩm một lúc, mềm giọng nói: “Biết rồi, Điềm Bảo, cậu thật là thông minh, nếu tớ là đàn ông, nhất định sẽ bị cậu mê hoặc đến chết.”
 
Bùi Điềm không nhịn được bật cười, hàm răng trắng cắn lên cánh môi, ngoắc tay với cô ấy: “Chẳng lẽ bây giờ cậu không bị tớ mê hoặc đến chết sao?”
 
Vẻ ngoài của Bùi Điềm chính là kiểu thuần khiết thịnh hành nhất bây giờ. Lúc chỉ có biểu cảm nhỏ thì trông vô cùng trong trẻo, nếu có định muốn quyến rũ người khác, đôi mắt cong như trăng khuyết đó như chứa cái móc, từng cử chỉ hay hành động đều khiến người khác rơi vào.
 
“Đang lái xe đó.” Vành tai Hứa Chi Ly hơi nóng lên: “Đừng có quấy nhiễu tớ.”
 
Cô ấy vừa định ổn định lái xe, đột nhiên trong đầu nghĩ đến câu nói của Kỷ Thần.
 
Ý đại khái là bây giờ thân phận của Lục Trì Châu không như trước nữa, bảo Bùi Điềm đừng giống như lúc nhỏ, nói chuyện phải cẩn thận một chút vân vân mây mây.
 
Lúc đó Hứa Chi Ly tức đến bật lại.
 
Anh ta là thứ gì chứ, đáng để công chúa nhỏ phải nói chuyện cẩn thận sao?
 
Nhưng thấy Bùi Điềm có vẻ không định mở miệng giải thích, ánh mắt sâu xa của Hứa Chi Ly nhìn về phía cô: “Tớ không hỏi, cậu không định thẳng thắn để được khoan hồng à?”
 
“Lục Trì Châu và cậu có quan hệ gì?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui