Rượu là nguồn cơn của tội ác.
Sau khi hét xong ba tiếng đầy khí thế, góc trán Bùi Điềm giật ba lần, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô hoảng hốt chớp mắt, có cảm giác hồn lìa khỏi xác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên cô nhớ lại những lời hùng hổ cô nói mà không suy nghĩ khi nãy.
Không, đó không phải là cô!
Đầu ngón chân Bùi Điềm co rúm, ngẩng đầu nhìn Lục Trì Châu.
Anh chỉ cách cô có vài bước, nhưng lại không hề nhúc nhích. Đôi mắt xếch lên thoáng giật giật, sâu không thấy đáy.
Đột nhiên Bùi Điềm không dám nhìn anh nữa, phiền muộn dời mắt đi, cứng rắn nói: “Tôi uống say rồi, anh đừng xem là thật, mau đi thôi.”
Lục Trì Châu nhìn chằm chằm cô một lúc, giọng nói rất nhẹ: “Nhưng tôi sẽ xem là thật.”
Bùi Điềm siết chặt đầu ngón tay, ngẩn người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông không đi ra ngoài mà còn nghiêng người lại, hơi cúi người, tầm nhìn ngang bằng với cô, nói ra chữ nào cũng vô cùng nghiêm túc: “Tôi không phải muốn đi. Dương Chấp đang ở bên ngoài, tôi bảo cậu ta thay tôi nói tiếng xin lỗi với người của bữa tiệc, dù sao vẫn còn khách hàng đang chờ.”
Bùi Điềm không nói gì, né tránh ánh nhìn của anh, nhìn chằm chằm ngón chân mình.
Nhìn cái đầu của cô gái càng cúi càng thấp, Lục Trì Châu dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào vành tai ửng hồng của cô, dọc theo cái cằm mà khẽ nâng mặt cô lên, để ánh mắt hai người nhìn vào nhau.
“Còn về Đường Vũ, nhóm của cô ta không tiếp xúc trực tiếp với tôi, nhân viên trong bữa tiệc đều là do bộ phận quan hệ xã hội sắp xếp.”
Giọng nói của người đàn ông vô cùng rõ ràng, lại rất kiên nhẫn.
Bùi Điềm xấu hổ ủ rũ, càng cảm thấy mình đang cố tình gây sự. Mà hậu quả của việc không màng tất cả mà nói mấy lời đó đã khiến cho suy nghĩ thầm kín nào đó của cô sắp lộ ra ngoài rồi.
Trong đầu cô đang rối thành nùi.
Hàng mi của Bùi Điềm khẽ run, trong khoảnh khắc xấu hổ cực độ, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, giở thói vô lại: “Sh, không được, tôi uống say rồi, đau đầu quá, không nghe thấy rõ gì cả.”
Cô quay người đi, giả vờ dựa lại lên sofa: “Tôi phải nghỉ ngơi một lúc, đừng nói gì với tôi.”
Kỹ năng diễn xuất thế này, chỉ cần là người tinh mắt là có thể nhìn ra sự vụng về và làm lố.
Trán Lục Trì Châu nảy lên, cười lạnh: “Uống say rồi cũng nên nhớ những lời mình vừa nói chứ?”
Bùi Điềm quay lưng về phía anh, ậm ờ nói: “Không nhớ rõ.”
Nhìn thấy chú rùa nhỏ không dễ gì mới chui ra khỏi mai rùa nhưng lại mau chóng chui lại vào, Lục Trì Châu tức tối quay đầu qua, hít sâu một hơi: “Nhưng tôi, nhớ, rất, rõ, ràng.”
Anh nói xong câu này, chú rùa nhỏ lại rụt đầu lại.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Lục Trì Châu bước ra ngoài, Dương Chấp đã đợi ở ngoài cửa.
Đường Vũ đứng ở sau lưng Dương Chấp cách đó không xa, lắp bắp nhìn anh: “Tổng giám đốc Lục…”
Lục Trì Châu cắt ngang lời cô ta, giọng điệu bình thản nhưng lại như con dao bén xuyên thấu trái tim: “Tôi nghĩ cô đi được đến vị trí như ngày hôm nay, ít nhất cũng phải có ý thức chừng mực căn bản.”
Nghe xong câu này, sắc mặt Đường Vũ tái nhợt, móng tay đâm sâu vào da thịt, cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương.
Nhưng dáng vẻ đó lại không hề khiến người đàn ông có chút đồng cảm nào: “Tôi đã bao dung cho hành động vượt qua khuôn phép của cô rất nhiều lần rồi.”
“Nhưng nếu ngay cả việc đơn giản nhất là để tôi bớt lo mà cô cũng không làm được, tôi nghĩ Thiên Khải không cần thiết phải ký hợp đồng với cô nữa.”
“Trừ cô ra, còn có rất nhiều ngôi sao hạng B, hạng C muốn trèo lên.”
Nghe đến đây, Đường Vũ hoảng loạn thật rồi, khóe mắt cô ta ngấn nước: “Em sai rồi, em thề sẽ không có lần sau nữa! Em nhất định sẽ khiến anh bớt lo lắng.”
Đuôi mắt Lục Trì Châu không chút xao động, anh cụp đuôi mắt, nhìn đồng hồ trên tay: “Thời gian không còn sớm nữa, cô Đường nên về đi.”
Đường Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không dám nói gì nữa, hồn bay phách lạc mà rời đi.
“Tổng giám đốc Lục.” Dương Chấp nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Anh có dự định mới gì sao?”
Mặc dù Lục Trì Châu ở ngoài cửa, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chằm chằm bên trong.
“Trước kia là do tôi suy nghĩ không chu toàn.” Anh thấp giọng nói: “Sau này không được để tin đồn về tôi và Đường Vũ xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào nữa.”
Đã từng vấp ngã nhiều lần, nên anh muốn dùng cách cực đoan để có được sự chú ý của cô, ép cô đi về phía anh.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không thể khốn nạn như vậy, vẫn không nỡ để cô cảm thấy khó chịu dù chỉ là một chút.
Vài giây sau Dương Chấp mới phản ứng kịp, gật đầu nói: “Vâng.”
“Tôi không qua bên đó nữa.” Lục Trì Châu đẩy cửa ra lần nữa, hờ hững nói: “Cậu giúp tôi nói với tổng giám đốc Lâm một tiếng xin lỗi.”
Gần nửa tiếng sau cảnh sát mới đến nơi.
Lúc mấy vị cảnh sát nhân dân đến, nhìn thấy tổng giám đốc Vương bị bịt miệng, nhất thời còn cho rằng ông ta là người bị hại.
Còn vào lúc này, Bùi Điềm tỉnh táo lại như có “phép màu”.
Cô dẫn theo Diệp Mộng và bốn vệ sĩ theo cảnh sát đến cục lấy lời khai.
Lục Trì Châu nhìn cô “tỉnh táo” từ đầu đến cuối, yên lặng đứng ở một bên, hỏi bằng giọng dịu dàng: “Bây giờ có thể nghe rõ tôi nói gì chưa?”
Bùi Điềm: “…”
Lục Trì Châu nhắm mắt theo đuôi phía sau cô, nói lại lời trước đó: “Tôi nhớ hết tất cả.”
Bước chân Bùi Điềm dừng lại, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi.
“Tiểu tổ tông, em vẫn còn giận à?”
Bước chân của Bùi Điềm không thay đổi, nắm chặt đấm tay.
“Tiểu tổ tông…”
Bùi Điềm không nhịn được nữa, quay đầu trừng anh: “Anh có phiền hay không!”
Lục Trì Châu không hề tức giận, cười đến lồng ngực rung rung: “Tôi không phiền, tôi rất vui.”
Bùi Điềm: “…”
Cô nhắm mắt lại, bước chân nhanh hơn.
Một hàng người đến cục cảnh sát.
Bây giờ Bùi Điềm bắt đầu thấy hối hận tại sao lúc nãy lại bảo Lục Trì Châu đừng đi.
Rõ ràng chuyện này không hề liên quan gì đến anh, vậy mà anh còn đi theo cô đến tận cục cảnh sát.
Đến thì cũng thôi đi, nhưng anh giống như đột nhiên biến thành người khác, lúc nào cũng nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sâu xa.
Nếu như nói ban đầu là một con công chỉ biết xoè đuôi, còn bây giờ thì lại là một con công tà dâm.
Bùi Điềm hận không thể khiến anh biến mất ngay lập tức.
Thời gian lấy lời khai không dài, nhưng tổng giám đốc Vương cũng thật ngu ngốc, thậm chí cảnh sát còn tìm thấy được thuốc ngủ chưa dùng hết ở trên người ông ta.
Nhưng chó cùng rứt giậu vẫn biết cắn ngược lại.
Diệp Mộng là người cung cấp tất cả chứng cứ và khẩu cung, sau khi cô ta bình tĩnh khai ra tất cả, đột nhiên tổng giám đốc Vương mặt như tro tàn trừng to mắt, hung dữ nói: “Cô còn dám cao ngạo chỉ trích tôi, cô dám nói cô không nhìn thấy lúc tôi bỏ thuốc cô ta không?”
“Hừ.” Tổng giám đốc Vương tỏ vẻ chế nhạo: “Con gái người ta tin tưởng cô như vậy, thế mà cô lại nỡ làm như thế.”
Sắc mặt Diệp Mộng lập tức tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn của cô ta lướt qua mặt Bùi Điềm: “Tôi, tôi không biết! Tại sao ông lại vu khống tôi!”
“Ha ha ha.” Tổng giám đốc Vương không màng tất cả mà cười lớn,, nói với Bùi Điềm: “Các người tin hay không thì tuỳ, cô này, lần này cô có thể đề phòng tôi, nhưng sau này cũng sẽ không đề phòng được phụ nữ độc ác đâu.”
Diệp Mộng tức tối, giữa mắt mày thoáng hiện lên sự cay nghiệt, hai người cãi vã ngay trong cục cảnh sát.
Đương nhiên mấy chuyện không có chứng cứ này, cuối cùng cũng không thể tranh luận ra được kết quả.
Tổng giám đốc Vương bị tạm giữ lại cục cảnh sát, Diệp Mộng bình yên vô sự ra khỏi cục cảnh sát, rồi mau chóng tìm cớ rời đi.
Bùi Điềm nhìn bóng lưng đi xa của cô ta, không nói tiếng nào.
Đã vào cuối thu, gió thổi vù vù trong buổi tối lạnh lẽo, thổi qua mặt mang đến cảm giác lạnh đến tận xương.
Bùi Điềm xoa tay, nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm của người đàn ông phía sau.
Cô không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh nói xem, bản tính của con người vốn là thiện hay là ác đây?”
Lục Trì Châu cất bước dài đi đến trước mặt cô, đưa tay giúp cô đội nón áo khoác lên, rồi lại kéo chặt dây, trong phút chốc, cô gái chỉ còn lại hai con mắt tròn vo lộ ra bên ngoài.
Anh hơi cúi người, xoa cái đầu tròn vo được bọc trong nón áo khoác của Bùi Điềm: “Tôi cảm thấy, dù là thiện hay ác thì bản tính đều sẽ hướng về lợi ích.”
Bùi Điềm ngẩn người, cau mày trừng anh: “Anh thật là phản xã hội, anh không thể nói với tôi “Con người khi sinh ra vốn là thiện” hay sao?”
Hàng mi của người đàn ông hơi run, gió lạnh thổi bay những cọng tóc con rủ xuống trước trán anh, dưới màn đêm, đôi mắt ẩn sau tròng kính như bị phủ một lớp sương mù.
Một lúc sau, anh khẽ cười thành tiếng.
“Người khác thì tôi không biết.” Lục Trì Châu hơi cúi người, đến gần mặt cô, nói từng chữ một: “Nhưng Điềm Điềm của chúng ta, sinh ra đã là người lương thiện nhất.”
Nếu không thì sao lại khiến anh nở mày nở mặt, hoặc vỡ thành từng mảnh.
Trăn trở nhiều năm, từ đầu đến cuối đều nhớ mãi không quên.
Đêm đã khuya, nhiệt độ buổi tối cuối thu xuống thấp, lạnh đến tận xương.
Nhưng Bùi Điềm lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình cao một cách kỳ lạ, từ hai má lan đến vành tai, mà tất cả đều là vì câu nói bình thường “Em là người lương thiện nhất” của Lục Trì Châu.
Cô không tự nhiên mà đưa tay che đi vành tai, lại kéo dây áo khoác, một lúc lâu cũng không nói gì.
Cho đến khi Lục Trì Châu nhìn thời gian: “Mười một giờ rưỡi rồi, em về đâu?”
Khi ra khỏi cục cảnh sát, Bùi Điềm đã bảo đám chú Cường về hết rồi, bây giờ bên cạnh cô chỉ còn lại Lục Trì Châu.
Cô “à” một tiếng, một lúc lâu sau, đột nhiên trừng to mắt: “Xong đời tôi rồi, ký túc xá của tôi có thời gian đóng cửa!”
Lục Trì Châu kéo dài giọng, hàng mi khẽ run, khoé môi nở nụ cười: “Vậy em đi đâu đây?”
Bùi Điềm xoắn xuýt cau mặt lại.
Giờ này mà về nhà, chắc chắn sẽ làm phiền đến người nhà, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị Trình Cẩn vặn hỏi một hồi.
“Tôi ở khách sạn.”
Lục Trì Châu cụp mắt, bình thản nói: “Giờ này khách sạn lớn cơ bản đều đã đầy phòng, còn nhà trọ thì không an toàn.”
Bùi Điềm hé môi.
Cô phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ sao?
Nhưng sau đó lại nghe thấy Lục Trì Châu tốt bụng nhắc nhở: “Tôi có một căn hộ cách trường em không xa.”
Bùi Điềm nhúc nhích đầu ngón tay, đột nhiên tim đập nhanh hơn, nghe thấy Lục Trì Châu bổ sung câu tiếp theo: “Em có thể ở chỗ tôi.”
Giống như móng vuốt mèo khẽ cào vào tim, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại.
Sau đó Bùi Điềm phát hiện, mình thế mà lại động lòng rồi.
Thật khó tin! Thì ra bản tính mê sắc đẹp của cô đã điên cuồng đến mức này rồi!
Những cảm xúc không chắc chắn, bị cô cố ý che giấu đã vén mở ra một lớp sương mỏng sau khi cô nói năng không suy nghĩ lúc say rượu, hiện ra một đường viền mơ hồ.
Trong đầu cô ngạc nhiên và nghi ngờ một lúc, Bùi Điềm hoàn hồn lại: “Như vậy… không tốt lắm.”
Vào lúc này, tài xế đã dừng xe ở phía trước hai người.
Lục Trì Châu nâng chân dài đi qua đó trước, giúp cô mở cửa xe: “Ngồi vào trong.”
Bùi Điềm đứng yên tại chỗ sững sờ vài giây, nhìn bóng dáng thẳng tắp của Lục Trì Châu.
Anh giúp cô kéo cửa ra, vì vậy là do anh ra tay trước.
Giống như đã tiêm một mũi thuốc trợ tim cho mình, Bùi Điềm bước đi một cách cao ngạo, im lặng ngồi vào xe.
Chiếc xe chạy trên đường.
Cảnh vật ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi, ánh đèn nửa tối nửa sáng chiếu rọi lên mặt người đàn ông, cắt xén đường quai hàm tinh xảo của anh.
Bùi Điềm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không lên tiếng.
Lục Trì Châu chống cùi chỏ lên cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu in trên cửa sổ thuỷ tinh.
Cô gái hơi cúi đầu, thỉnh thoảng lại nghịch ống tay áo khoác, rồi lại bối rối mà cắn môi dưới.
Lục Trì Châu khẽ cong môi, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cửa sổ, vô thức vuốt ve gương mặt nghiêng trắng như sữa của cô gái in trên cửa sổ.
Cuối cùng chú rùa nhỏ cũng từ từ bò ra khỏi mai rùa rồi.
Đột nhiên trong đầu anh nhớ đến mấy câu nói hung dữ của cô sau khi say rượu.
“Không chịu được thì không cố chịu nữa.”
“Nếu như anh ta dám quyến rũ tớ nữa…”
“Rồi ***!”
Trong lòng Lục Trì Châu chậc một tiếng.
Anh đây còn không phải là dụ dỗ sao.