Bùi Điềm vì câu nói của anh mà bị phân tâm trong lớp cả ngày hôm nay.
Mấy chữ xòe đuôi, tìm bạn đời, tìm bạn đời, xòe đuôi đang quanh quẩn trong đầu cô.
Lần lượt lặp đi lặp lại, văng vẳng bên tai cô một cách kỳ lạ.
Mà lúc đó tại sao cô lại làm như vậy.
Không sai, cô đã chạy trốn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lấy lý do muốn lên lớp, quay người bỏ chạy cuống quýt.
Nhưng bây giờ nhớ lại, trong lòng Bùi Điềm đầy khó chịu vì không cãi nhau thành công.
Lẽ ra cô nên trả lời lại: "Nếu anh còn dám chọc ghẹo tôi nữa, tôi sẽ rút cái đuôi anh đi!"
Để anh phải cầu xin tôi.
Mẹ góa con côi suốt đời đi!
Bùi Điềm càng lúc càng tức giận, cô bực bội đập bàn. Vì thế nên giáo viên đang đứng trên bục giảng nói hăng say bị cắt ngang, cô cũng nhận được sự chú ý của cả lớp.
Bùi Điềm: "..."
Khi tan học đã là buổi trưa.
Bùi Điềm mệt mỏi, cô đi theo Hà Giai Giai đến căn tin, hai người xếp hàng chờ đồ ăn.
“Tối qua cậu đi đâu, cả đêm không về ngủ.” Hà Giai Giai chọc vào trán cô: “Nói đi, không phải cậu đi gặp tên đàn ông nào đấy chứ?”
Bùi Điềm nghẹn họng, nói: “Tớ kiếm đâu ra đàn ông!”
Hà Giai Giai liếc mắt nhìn cô một cái: "Cậu không có người đàn ông nào? Tổng giám đốc Lục không phải là người đàn ông của cậu à?"
Bùi Điềm: "..."
Lần trước sau khi báo cáo, dưới sự gặng hỏi của Hà Giai Giai, Bùi Điềm đã thành thật giải thích mối quan hệ giữa hai người.
Kể từ đó, Hà Giai Giai tin rằng cô và Lục Trì Châu có quan hệ tình cảm bí mật không thể để người khác biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lần này thật sự bị cô ấy đoán trúng rồi.
Mặc dù tối hôm qua cô đến đón Hứa Chi Ly, nhưng cuối cùng vẫn ở cùng một chỗ với Lục Trì Châu, thậm chí...
Ký ức đêm qua tràn ngập trong đầu, Bùi Điềm lắc đầu: "Không! Làm ơn để tớ yên đi.”
Sau khi ăn trưa với Hà Giai Giai, Bùi Điềm vừa trở về ký túc xá thì nhận được điện thoại của Hứa Chi Ly.
Giọng nói ở đầu bên kia khàn khàn, đứt quãng, Hứa Chi Ly gào lớn lên: "Điềm Bảo, nếu không có cậu thì tớ đã không xong rồi. Tớ sẽ dùng cả thanh xuân để báo đáp ơn cứu mạng của cậu!”
Bùi Điềm: "Đừng la nữa, uống nhiều nước nóng một chút đi." Nói xong, cô lại nhếch mày: "Không đến nỗi dùng cả thanh xuân để báo đáp, lấy thân báo đáp đi.”
"Được rồi!" Hứa Chi Ly cố tình đổi giọng nói: "Đêm nay chờ tớ, tớ sẽ tới làm ấm giường cho cậu...”
Bùi Điềm cười khẽ: "Được, tớ chờ cậu."
Đùa giỡn một lúc, hai người mới nói đến chuyện chính.
Bùi Điềm kể với cô ấy những gì xảy ra tiếp theo một cách chi tiết, bao gồm cả sự nghi ngờ về Diệp Mộng.
Sau khi đưa những lời tha thiết của cô vào đầu Hứa Chi Ly, cô ấy chỉ đọng lại thành một câu: "Tối hôm qua cậu đã ngủ cùng Lục Trì Châu?”
Bùi Điềm: ...?
"Cậu đang nói cái gì vậy!" Cô phát điên nói. Chắc cả thế giới cũng chẳng bỏ qua được vụ này đâu nhỉ?
“Tớ bảo đến ngủ ở nhà anh ta, không phải ngủ cùng anh ta! Cậu có nghe lầm không!"
Hứa Chi Ly nuốt nước bọt, nói: "Sao cậu lại hung dữ như vậy?"
“Nhưng mà, hai người một nam một nữ lại không xảy ra chuyện gì?”
Bùi Điềm móc móng tay, nói: “Cũng không phải là không xảy ra chuyện gì.” Giọng cô nhẹ nhàng hơn, có chút chán nản: "Ừm, anh ta dụ dỗ tớ một cách trắng trợn."
"Anh ta dụ dỗ cậu như thế nào?"
"Anh ta cầm tay tớ, để tớ sờ cơ bụng của anh ta!"
Đầu dây bên kia rít lên, âm thanh thở hồng hộc vọng lại: "Chết tiệt."
"Sau đó thì sao? Cậu làm thế nào?"
Bùi Điềm cau mày: "Tớ có thể làm gì được! Tất nhiên là tớ từ chối!"
"Người ham mê nhan sắc như cậu lại chịu từ chối?" Hứa Chi Ly nói trúng tim đen của cô: “Tớ cảm thấy là do cậu sợ rồi.”
Bùi Điềm: "..."
Dừng một chút, Hứa Chi Ly lại hỏi: "Cậu thích anh ta như vậy, sao lại phải sợ?” Cô ấy vỗ bàn một cái, nói: "Lúc ấy khi uống say, là ai nói sẽ bổ nhào vào người anh ta?”
Bùi Điềm ấp úng: “Bổ, bổ nhào vào rồi sao nữa?”
“Lục Trì Châu có nhan sắc như thế kia, làm một lần sao mà đủ? Chơi thêm một vài lần nữa, dù sao được ngủ cùng cũng là lời rồi.”
Chết tiệt, thật có lý.
Hứa Chi Ly tiếp tục xúi giục, giọng nói ác độc: "Nghe lời chị đây, lần sau đừng tha cho anh ta.”
Bùi Điềm nghĩ đến dáng vẻ vênh váo của Lục Trì Châu dạo gần đây, cô cười lạnh trong lòng, nói một cách tàn nhẫn: "Được rồi, lần sau tớ sẽ cho anh ta thấy cái gì gọi là lễ độ.”
Chủ đề lệch lạc giữa hai người cuối cùng cũng được Bùi Điềm đưa trở lại quỹ đạo.
Cô hắng giọng một cái, nói nghiêm túc: “Chuyện Diệp Mộng có vấn đề, sau này cậu phải chú ý nhiều hơn, có nghe không?”
Vừa rồi Hứa Chi Ly còn đang cười nói vui vẻ, giờ cô ấy nhanh chóng co rúm người lại, một lúc lâu sau mới đáp lại buồn bã: "Hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại với Hứa Chi Ly, Bùi Điềm chống cằm, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, sau đó đưa mắt nhìn đến con búp bê bông trên giá sách.
Bùi Điềm nhìn chằm chằm vào con búp bê trong vài giây, rồi cô đứng dậy bất ngờ, không nói một lời mà duỗi móng vuốt ác quỷ về phía nó.
Loại búp bê này có thể thay đổi trang phục, có nghĩa là cô có thể cởi quần áo của anh rất dễ dàng.
Bùi Điềm rất thành thạo, lột sạch quần áo của "Lục Trì Châu".
Sau đó, cô đặt con búp bê tội nghiệp xuống dưới đèn bàn học, chụp vài bức ảnh "trần như nhộng".
Bùi Điềm nhớ rằng WeChat của Lục Trì Châu vẫn đang nằm lặng lẽ trong danh sách đen của cô. Vì vậy cô mở danh bạ ra, tìm số điện thoại, dùng tiền đóng gói ảnh rồi gửi tin nhắn hình đi.
Cô muốn giết gà dọa khỉ, đe dọa anh. Dùng hành động để nói cho Lục Trì Châu biết, bây giờ mọi hành động của anh không khác gì động thổ trên đầu Thái tuế. (*)
(*) Ý chỉ hành vi cấm kỵ, sẽ gây ra tai họa.
Khoa học công nghệ Chưởng Châu, Văn phòng Tổng giám đốc.
Kỷ Thần ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế sô pha đơn trong văn phòng, nhìn người đàn ông đang ngồi đọc tài liệu trước bàn.
"Một số công ty con lớn của Lục thị làm ăn thua lỗ mấy năm liên tục. Bây giờ, công ty Thiên Khải kiếm được tiền đã bị Chưởng Châu mua lại, điều này đã giải tỏa áp lực tài chính tạm thời, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã suy yếu rồi. Cho dù Lục Phong có nham hiểm, giả dối thế nào thì cuối cùng bọn họ cũng sẽ chịu kết quả thất bại thôi.”
"Vậy Tổng giám đốc Lục, khi nào thì chúng ta..." Nói đến phần sau, Kỷ Thần đã trở nên hơi vội vàng.
Gần đây, quan hệ giữa Lục Trì Châu và phía Lục thị đã trở nên căng thẳng, một số cổ đông lúc đầu sẵn sàng theo phe, sau khi nghe ngóng được tin tức lại bắt đầu do dự không làm gì cả.
Một là thái độ Lục Trì Châu không rõ ràng, hai là bên phía Lục Phong đã ra tay.
Bây giờ sức khỏe của ông cụ ngày càng yếu đi, nhưng tình hình đang thay đổi nhanh chóng.
Cho dù mấy năm nay Lục thị đang dần suy thoái, nhưng dù sao thì Lục Phong cũng nắm quyền nhiều năm như vậy, vây cánh rất phức tạp. Nếu ông ta thật sự ra tay, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất thì đã quá muộn.
Kỷ Thần đã đứng về phe Lục Trì Châu từ lâu rồi, nhưng Kỷ thị vẫn còn phụ thuộc vào Lục thị, nếu Lục Trì Châu tranh quyền thất bại, cả Kỷ thị sẽ trở thành vật hy sinh của trận chiến tranh đoạt quyền lực này.
Vì vậy, theo quan điểm của Kỷ Thần, cuối cùng ông cụ sẽ phải rời đi, Lục Trì Châu không nên vì thế mà dừng lại.
Lục Trì Châu là người như thế nào, anh ta mới nói nửa câu, anh đã hiểu ý rất nhanh.
Đôi mắt đen như mực, trong nháy mắt đã sâu thẳm như hồ nước lạnh, nhìn anh ta đầy lạnh lẽo.
“Còn chưa đến lúc đó.”
Vẻ mặt Kỷ Thần cứng đờ, trong lòng anh ta thở dài một cái.
Văn phòng rơi vào cảnh yên tĩnh.
Cho đến khi điện thoại di động của Lục Trì Châu vang lên hai tiếng.
Anh cụp mắt xuống, nhìn thấy màn hình sáng lên, nhắc nhở có một tin nhắn đa phương tiện mới, mà biệt danh người gửi là: [Đà điểu nhỏ.]
Đây là biệt danh mà Lục Trì Châu vừa đổi sáng nay.
Bây giờ, đà điểu nhỏ lại chủ động thò đầu lên, không biết đã gửi một tin nhắn đa phương tiện gì.
Lục Trì Châu khẽ mỉm cười, không tự chủ được dùng đầu ngón tay mở tin nhắn ra.
Sau khi nhìn rõ nội dung bức ảnh, anh không nhịn được, nghiêng đầu cười phá lên.
Anh khẽ cử động đầu ngón tay, gõ một hàng chữ trên màn hình rồi gửi đi.