Bên anh là hạnh phúc

Có quan hệ gì với Lục Trì Châu.
 
Bùi Điềm của bây giờ thật sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
 
Từ nhỏ Hứa Chi Ly đã theo bên ngoại, lớn lên ở Giang Nam, mấy năm gần đây mới trở lại Bắc Kinh và quen thân với Bùi Điềm. Vì vậy Hứa Chi Ly không hề biết đoạn “giai thoại” được mọi người truyền tai nhau của cô và Lục Trì Châu vào rất nhiều năm trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Chi Ly: “Cậu còn bất ngờ gì mà tớ không biết sao?”
 
Chống lại ánh mắt nguy hiểm của Hứa Chi Ly, Bùi Điềm gảy móng tay: “Thực ra cũng không có quan hệ gì.”
 
“Gì nhỉ.” Cô ụp nồi một cách không rõ ràng, vẻ mặt vô tội: “Lúc anh ta còn nhỏ luôn dụ dỗ người khác.”
 
Hứa Chi Ly: ?
 
Thực ra chút chuyện giữa Bùi Điềm và Lục Trì Châu, chỉ cần tìm đại người nào đó trong giới hỏi thì họ đều có thể nói cười nói trong thời gian uống một bình trà.
 
Năm đó, nhà họ Bùi tổ chức tiệc lớn để mừng ngày tròn một tuổi của cô chủ nhỏ nhà họ Bùi, tặng kẹo mừng cho tất cả mọi nhà trong giới, thậm chí những người chẳng mấy khi qua lại cũng tặng.
 
Ông bố tư bản của Bùi Điềm, Bùi Ngôn Chi dường như muốn khắc bốn chữ “cuồng cưng con gái” lên mặt, hận không thể gặp ai cũng khoe khoang mình sinh được cô con gái cưng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù trong lòng mọi người không cho là vậy, nhưng vì e ngại danh tiếng của nhà họ Bùi nên họ vẫn vác mặt đến nhà họ Bùi để nói lời chúc mừng, khen Bùi Điềm khi đó chỉ mới được một tuổi đến tận trời.
 
Nhưng Bùi Điềm đúng là có thể xem là người có một không hai trên đời này.
 
Tổ tiên nhà họ Bùi lập nghiệp từ nghề y, có mấy đời danh y, đời sau cũng đạt được thành tựu trong nhiều lĩnh vực.
 
Bùi Điềm là cháu gái đầu lòng, lúc chọn vật đoán tương lai đã được cả nhà gửi gắm và đặt kỳ vọng cao, xung quanh đặt giấy bút nghiên mực cho cô chọn.
 
Chọn vật đoán tương lai là phần đặc sắc nhất trong buổi tiệc đầy tuổi, không ít bà chủ dắt tay con mình đến góp vui, phòng khách trước giờ luôn vắng vẻ của nhà họ Bùi bị cả đám người vây quanh.
 
Trên thảm lông thiên nga trắng tinh rộng lớn, Bùi Điềm nhỏ bé đội mũ len màu đỏ, đôi mắt đen láy không hề sợ người lạ mà xoay chuyển bốn phía, lúc nhìn thẳng vào người khác luôn khiến tim người ta mềm nhũn.
 
Nghe Trình Cẩn nói, lúc đó mẹ của Lục Trì Châu là Trần Vãn Nguyệt vì quá yêu thích dáng vẻ đáng yêu này của Bùi Điềm nên đã cứng rắn kéo con trai mình qua góp vui, chiếm giữ tầm nhìn tốt nhất để xem bé cưng chọn vật.
 
Vì để chứng minh sau này con gái nhà mình chắc chắn sẽ là một người có tài, Bùi Ngôn Chi chất một chồng sách cao ở trước mặt Bùi Điềm, đồng thời để đồ chơi ra xa cô.
 
Ai biết Bùi Điềm luôn có thể khiến ông bất ngờ.
 

Cô chủ nhỏ không hề nhìn những cuốn sách được bọc trong bìa tinh tế, hay bút máy được nạm kim cương, hay là bàn tính được khắc trân châu, lại còn buồn chán mà ngáp một cái.
 
Cô bé ngáp được một nửa, không biết nhìn thấy cái gì, động tác ngừng lại, đôi mắt phát sáng lên.
 
Mọi người nín thở tập trung nhìn, đột nhiên nhìn thấy Bùi Điềm giơ bàn tay múp míp thịt chỉ về phía trước, cười đến đôi mắt cong cong, y y a a nói: “Muốn, muốn anh ấy.”
 
Tầm nhìn của tất cả mọi người quay qua, khóa chặt mục tiêu.
 
Đột nhiên trở thành mục tiêu của mọi người, cậu chủ nhỏ họ Lục vừa bỏ kẹo trái cây vào miệng sững người tại chỗ, trong đôi mắt sáng rực là sự mờ mịt.
 
Cậu hé mở môi “rắc” một tiếng.
 
Kẹo vỡ rồi.
 
Bùi Ngôn Chi hít một hơi lạnh, bước nhanh lên phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Bùi Điềm, hỏi với vẻ khó tin: “Cục cưng, con nói lại lần nữa, con muốn cái gì?”
 
Ông lại chỉ quyển sách trước mặt, muốn đánh trống lảng sang thứ khác: “Muốn cái này sao?”
 
Bùi Điềm chu môi, bất mãn lắc đầu, vẫn chỉ về phía Lục Trì Châu như cũ: “Muốn!”
 
Bùi Ngôn Chi: ?
 
Ông dùng sức quay đầu, híp mắt nhìn qua, trong mắt ẩn chứa sát ý.
 
Sau khi chứng kiến cả quá trình, đám người xung quanh bắt đầu không còn bình tĩnh nữa, cảm thấy chuyện này thật sự rất buồn cười, nhất thời trong sảnh tiệc không ngừng vang lên tiếng cười đùa, ai ai cũng cười đến đau bụng. Không lâu sau, ai cũng biết cô con gái cưng của nhà họ Bùi từ nhỏ đã lựa chọn sẵn bạn trai cho mình.
 
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì to tát, ai ngờ bà chủ nhà họ Lục, Trần Vãn Nguyệt bị Bùi Điềm đáng yêu làm cho mất lý trí, kéo con trai mình vội bước lên nhận mối “hôn sự” này.
 
Hôm đó, Trần Vãn Nguyệt ôm Bùi Điềm đến không nỡ rời tay, câu nào cũng gọi con dâu khiến sắc mặt của Bùi Ngôn Chi đen thui, cuối cùng ông không nhịn được nữa mà nói, nếu bà ấy còn gọi lung tung nữa thì dứt khoát tặng con trai cho nhà họ Bùi luôn đi.
 
Nhưng không ai ngờ được rằng, Trần Vãn Nguyệt bế Bùi Điềm trắng trẻo mũm mỉm, đồng ý một cách rất dứt khoát, thậm chí còn rất phấn khích mà hỏi ngược lại rằng: “Còn có chuyện tốt thế này sao?”
 
Cứ như vậy, Lục Trì Châu bị mẹ ruột của mình đóng gói tặng cho nhà họ Bùi không chút lưu luyến.
 
Từ đó, cái tên “con rể nuôi từ bé” đã đi theo Lục Trì Châu suốt những năm tháng tuổi thơ, bước qua cả thời thiếu niên và thanh xuân của anh.
 
Nhưng đối với đầu đuôi sự việc này, Bùi Điềm bày tỏ sự vô tội vô cùng.
 
Hứa Chi Ly bị kinh ngạc bởi sự vô sỉ của cô, cười lạnh nói cô từ nhỏ đã là một người yêu nhan sắc.
 

Nhưng Bùi Điềm không cho là vậy, ngược lại còn hùng hồn nói: “Tớ chẳng qua chỉ nhìn trúng anh ta thôi, sao có thể là lỗi của tớ được?”
 
“Sao cậu không nghĩ rằng, từ nhỏ Lục Trì Châu đã có gương mặt dụ dỗ người khác, tớ chỉ mới một tuổi làm sao chống đỡ được?”
 
Trong chớp mắt, Bắc Kinh đã vào thu, lá phong nhuộm vàng xoay vòng rồi rơi xuống, rồi không tiếng động mà bay xuống đất.
 
Bùi Điềm ngồi trước bàn trong phòng ngủ, tâm trạng cũng như lá cây nhuộm vàng, không có sức sống.
 
Phiền não trên đời này luôn nhiều như vậy.
 
Ví dụ như, hôm sau phải dậy lúc tám giờ sáng.
 
Lại ví dụ như, couple mà cô ship đang ở ranh giới bad ending bất kỳ lúc nào.
 
Hơn nữa hình như là không thể xoay chuyển.
 
Bùi Điềm lướt xem super topic couple đã im hơi lặng tiếng hơn nhiều trong mấy ngày nay.
 
Đám fans khóc kêu gọi trời đất, thậm chí có người nản lòng, đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ chạy.
 
Cô thở dài một hơi nặng nề.
 
Sau khi lặng lẽ thoát khỏi super topic, ánh mắt của Bùi Điềm nhìn vào tin tức được đề cử mới nhất.
 
[Nữ minh tinh mới lên chức của Thiên Khải, Đường Vũ và người đàn ông thần bí dự tiệc tối ở khách sạn, thân phận của đàn trai thế mà lại là…]
 
Lại là một tiêu đề giật tít.
 
Nhưng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Bùi Điềm gạt bàn tay sắp lướt qua của mình, bấm vào đó.
 
Quả nhiên không ngoài dự liệu, mấy bài bóc phốt không lên hot search này, tám mươi phần trăm là giả.
 
Viết cả một bài dài hơi, viết linh tinh cả quá trình, rồi chỉ để một tấm hình mơ hồ đến không ai nhìn ra ở cuối bài.
 
Đường Vũ mặc bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ, đôi môi đỏ mọng, cầm túi xách đứng một mình trước cửa khách sạn. Vừa nhìn là biết cô ta tạo dáng sẵn để chụp, trong phạm vi xung quanh mấy mét cũng đâu có thấy bóng dáng của người đàn ông thần bí nào.
 
Bùi Điềm đang định thoát ra, đột nhiên đầu ngón tay dừng lại.
 

Đúng là không có người.
 
Nhưng không có nghĩa là không có xe.
 
Phía sau Đường Vũ có một chiếc xe hơi màu đen đang dừng, thân xe nửa chìm trong màn đêm, thế mà biểu tượng của Cayenne lại được chụp vô cùng rõ ràng, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng người mơ hồ bên trong.
 
Bùi Điềm nhớ lại hôm đó ở bãi đậu xe, xe của Lục Trì Châu cũng là Cayenne màu đen, loại xe mà cả thành phố chẳng có mấy chiếc.
 
Bùi Điềm bấm vào dấu chéo ở góc trên bên phải, thoát ra, vẻ mặt trông rất bình tĩnh.
 
Những tin bốc phốt thế này hình như cũng không phải hoàn toàn là giả.
 
Bùi Điềm chống cằm, ánh mắt lướt qua con búp bê bằng bông mặc áo hoodies màu trắng trên kệ, ánh mắt cứng lại.
 
Ký ức đã lắng đọng rất lâu rồi bây giờ lại ập về.
 
Bùi Điềm híp mắt, đưa tay kéo búp bê qua, để lên bàn đập liên tục.
 
“Đồ chó chết!” Bùi Điềm tức tối.
 
Con búp bê bằng bông đó làm theo hình dáng thời niên thiếu của Lục Trì Châu, cô tặng cho anh để làm quà trưởng thành. Bùi Điềm đã học rất lâu mới làm được ngũ quan của búp bê trông sinh động giống như người thật như vậy.
 
Sau đó, búp bê lại quay về trong tay cô.
 
Mấy năm nay, đi đâu Bùi Điềm cũng vô thức mang nó theo để trừ tà, quay qua quay lại đã giữ cho đến tận bây giờ.
 
Hà Giai Giai vừa đẩy cửa phòng ngủ đã nhìn thấy Bùi Điềm cầm con búp bê mà bình thường cô còn chẳng nỡ đụng vào, ấn mạnh lên bàn đánh đập.
 
Gương mặt tinh xảo của búp bê bị đánh đến nghiêng lệch.
 
Cô ấy hơi buồn cười hỏi: “Sao búp bê lại đắc tội gì với cậu rồi?”
 
Bùi Điềm: “Xấu như chó.”
 
Hà Giai Giai: …?
 
Nhưng Hà Giai Giai có việc muốn nói nên cũng không hỏi nhiều. Cô ấy bưng một cái ghế qua ngồi bên cạnh Bùi Điềm, léo nhéo nói: “Hay là chúng ta đi mua vé số đi, nhân lúc vận may còn chưa chạy mất.”
 
“Hả?” Bùi Điềm quay đầu nhìn cô ấy.
 
“Cậu có còn nhớ dự án Daiso mà năm ngoái chúng ta nộp không?”
 
Bùi Điềm trầm ngâm một lúc mới nhớ ra chuyện này.
 
Lúc đó cô thi cấp ba hơi thất thường, từ chắc chắn vào được đại học A tuột xuống mức suýt soát vào được, cuối cùng được phân vào chuyên ngành nổi tiếng là tỷ lệ sinh viên thấp, quản trị kinh doanh.
 

Nhưng bố cô Bùi Ngôn Chi lại không cho là vậy, nhận định rằng sau này Bùi Điềm sẽ kế thừa sự nghiệp của ông, trở thành một nhà tư bản tài giỏi.
 
Nhưng Bùi Điềm lại cảm thấy mình không hề kế thừa được chút gì từ ông cả.
 
Lúc người khác tra điểm trung bình, cô nằm yên mặc kệ sự đời. Khi người khác tranh giành nhau làm nghiên cứu để thi đấu, cô nằm yên mặc kệ sự đời. Khi người khác lập nghiệp đạt được thành công nhỏ, cô vẫn nằm yên mặc kệ sự đời.
 
Nhưng cuộc thi Daiso này là cuộc thi mà giáo viên đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng tất cả mọi người thuộc chuyên ngành này đều bắt buộc phải tham gia.
 
Đợi đến lúc Bùi Điềm phản ứng kịp, trong lớp chỉ còn lại ba người chưa có nhóm, lần lượt là cô và bạn cùng phòng Hà Giai Giai, với một dũng sĩ chỉ còn cách thôi học một bước nhỏ.
 
Ba con người không biết làm gì, bất lực ở chung một nhóm, chắp vá viết ra một bảng kê khai dự án để nộp.
 
Nhưng vừa rồi Hà Giai Giai nói với cô rằng, có một công ty nhìn trúng dự án của bọn họ, có ý muốn giúp đỡ phát triển.
 
Vẻ mặt Bùi Điềm khó hiểu, buộc miệng nói ra: “Công ty nào không muốn sống nữa thế?”
 
Thực ra không phải là Bùi Điềm không có lòng tin. Lúc vừa mới viết xong bảng kê khai dự án, Bùi Điềm đã từng rất phấn khích tìm ông bố làm về đầu tư của mình, hỏi Bùi Ngôn Chi có bằng lòng làm nhà đầu tư thiên sứ của bọn cô không.
 
Bùi Ngôn Chi nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn ngôi sao kinh doanh trong tương lai, mở bảng kê khai dự án ra, lật xem kỹ từng trang một cách tràn đầy mong chờ.
 
Sau đó, ông đốt một điếu thuốc, nói một cách từng trải: “Rồi con sẽ gặp được quý nhân có đôi mắt tinh đời.”
 
“Nhưng mà người đó không phải là bố.”
 
Sau khi hiểu ý sâu xa của Bùi Ngôn Chi, Bùi Điềm cũng không bị đả kích, chỉ đành chấp nhận mà lại làm một con cá vô dụng.
 
Hà Giai Giai: “Hình như công ty này mới thành lập được mấy năm, tên là Khoa học kỹ thuật Chưởng Châu.”
 
Bùi Điềm: “Hả?” Cô dừng lại, đột nhiên mở to mắt: “Chưởng gì cơ?”
 
Hà Giai Giai đè cô lại: “Bình tĩnh đừng nóng vội, tớ tìm cho cậu xem.” Cô ấy để điện thoại ở trước mặt Bùi Điềm: “Cậu xem, là công ty này nè.”
 
“Lên sàn giao dịch ở Mỹ vào bốn năm trước.” Hà Giai Giai xem xong một loạt thuật ngữ bách khoa, hít sâu một hơi: “Không thể không nói, công ty này rất lợi hại nha, mới thành lập mấy năm đã làm được đến mức độ này, trông không giống như sắp phá sản.”
 
Bùi Điềm: “…”
 
Hà Giai Giai tiếp tục đọc, đột nhiên kêu lên: “Mẹ nó!”
 
“Tài liệu về CEO công ty này là giả sao, hai mươi lăm tuổi? Đây là muốn chứng minh tớ là một đồ vô dụng sao?” Hà Giai Giai thương tiếc nói: “Nhưng mà sao không có ảnh chụp vậy, có khi nào là bởi vì quá xấu không?”
 
Bùi Điềm nhìn chằm chằm màn hình, xem lời giới thiệu liên quan đến Lục Trì Châu, bản lý lịch chói lóa viết rõ sự nghiệp lớn mà anh gầy dựng trong mấy năm nay.
 
Cô gật đầu, ý cười không đến đáy mắt: “Đúng vậy, xấu như chó.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận