Giọng Lục Trì Châu trầm thấp, khi nói chuyện hô hấp cũng không ổn định, nghe bên tai và sau khi hành sự xong rất giống nhau. Sau khi truyền qua điện thoại sang đầu dây bên kia sẽ như thế nào thì không biết.
Đầu dây bên kia im lặng như nghẹt thở.
Vài giây sau, có hai tiếng ding dong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai cái avatar lần lượt rời khỏi cuộc trò chuyện nhóm.
Chu Dịch không nói lời nào, Hà Giai Giai người rời khỏi nhóm ngại ngùng nói: “... Làm phiền rồi.”
Không lâu sau chỉ còn lại Bùi Điềm trong nhóm. Lục Trì Châu vươn tay nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Khi căn phòng trở nên yên tĩnh, một cảm giác khó chịu từ chân dâng lên đỉnh đầu, Bùi Điềm đứng dậy khỏi người Lục Trì Châu rồi lùi ra sau ngồi lên bàn, cô không nhịn được đá anh một cái.
“Anh là đồ biến thái sao?”
Trái ngược với sự bối rối của cô, Lục Trì Châu bình tĩnh đến lạ thường, da anh thuộc kiểu trắng lạnh nhưng vì vừa làm chuyện như vậy nên trở nên đỏ ửng. Ánh mắt sau gọng kính vàng không mấy tập trung, giống hệt mấy tên cặn bã có học thức.
Anh cúi đầu nắm lấy mắt cá chân xinh đẹp của cô rồi đi dép lê cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng anh nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Ừm, anh biến thái.”
Bùi Điềm giận đến mức không nói nên lời sau đó lại đá anh một cái.
Bây giờ tâm tình của Lục Trì Châu rất tốt, anh cũng không phản kháng mà cứ để mặc cô đá. Sau khi dép rơi ra anh lại không ngại phiền mà xỏ lại vào chân cho cô.
Cứ vậy mấy lần Bùi Điềm đá mệt rồi đành ngồi trên bàn không nhúc nhích.
Thấy cô đã bớt giận Lục Trì Châu bèn ôm cô xuống đặt lên ghế rồi nhẹ giọng nói: “Em đọc sách tiếp đi, lát nữa anh quay lại.”
Bùi Điềm thấy anh làm xong chuyện thất đức thì bỏ chạy, cơn giận vừa nguội xuống nay lại bùng lên cô tức tối gọi anh: “Anh muốn đi đâu?”
Lục Trì Châu hơi nghiêng đầu rồi nhìn cô chằm chằm, giống như đọc hiểu ánh mắt cô.
Ánh mắt này của anh kiên định khiến lưng Bùi Điềm không hiểu sao cảm thấy khô nóng.
Một lúc sau yết hầu anh lên xuống rồi nói mập mờ: “Đi làm chuyện còn biến thái hơn.”
Bùi Điềm: “Cái gì?”
Lục Trì Châu đã đi tới cửa, ngón tay thon dài đang nắm lấy tay nắm cửa kim loại lại nắm chặt hơn một chút, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh do dùng sức.
Anh vẫn nhìn cô rồi khẽ bật cười sau đó nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Đi tắm.”
Nói xong câu này, cạch một tiếng Lục Trì Châu đóng sầm cửa lại.
Bùi Điềm sững người tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Đi tắm? Tắm cái gì chứ, chẳng phải anh đã tắm rồi...
Mẹ nó.
Trong phút chốc Bùi Điềm hiểu ra, từ cổ đến mặt cô đều đỏ ửng.
Ý thức được việc lúc này Lục Trì Châu đang làm gì trong nhà tắm, lông mi Bùi Điềm run lên, ngón chân bất giác co quắp lại.
Aaa đây là Con Công biến thái!
Ngay cả đêm đó khi bổ nhào lên người anh cũng không xấu hổ bằng việc hôm nay biết rõ đối phương đang làm gì trong nhà tắm.
Và sự kích động mơ hồ và cả cuồng nhiệt trong cơ thể dưới sự quyến rũ ngấm ngầm này bốc hơi giống như những giọt nước đọng trên nồi nóng.
Bùi Điềm nhắm mắt lại, không khỏi tưởng tượng ra khung cảnh trong phòng tắm.
Trong đầu cô càng nghĩ đến mấy thứ mười tám cộng thì hai má cô lại càng nóng hơn.
Bùi Điềm hoảng loạn nhìn khắp xung quanh, liếc thấy cuốn sách giáo khoa trên bàn bèn chống đầu buộc bản thân phải đọc.
Lời văn vốn dĩ đã nhàm chán giờ lại khó hiểu như sách trời, chẳng vào đầu được tí kiến thức nào.
Đột nhiên Bùi Điềm nhớ ra, trước khi rời đi Lục Trì Châu bảo cô ở đây đọc sách nhưng lại cố ý nói mấy câu như thế này để làm cô phân tâm.
Còn đọc sách, đọc cái gì.
Lục Trì Châu là hòn đá ngáng chân lớn nhất trên con đường học tập của cô.
Bùi Điềm tức giận tới mức ném cuốn sách sang một bên, cô cầm lấy điện thoại mở cửa phòng làm việc rồi trở về phòng mình.
Cuối cùng, sợ bị tên đàn ông biến thái Lục Trì Châu lại bắt quay lại học nên Bùi Điềm đã khóa cửa lại.
Sau đó, Bùi Điềm lên mạng tìm đại một tấm áp phích tuyên truyền về các lưu ý khi rửa tay rồi gửi cho Lục Trì Châu, cô còn chú thích thêm sáu chữ phía sau.
[Giữ vệ sinh, thường xuyên rửa tay.]
[Cảm ơn.]
Một lúc lâu mà Lục Trì Châu không trả lời, bên ngoài cũng im ắng, phòng bên cạnh không có tiếng mở cửa.
Sao anh lại lâu như vậy.
Lục Trì Châu mãi không đi ra Bùi Điềm không còn sức lực để đợi nữa rồi.
Vì cuộc thi lần này mà mấy ngày liên tiếp cô đều dậy rất sớm nhưng một lát sau lại cuộn mình trong chăn chìm vào giấc ngủ say.
Như thường lệ, ngày thứ bảy Bùi Điềm sẽ ngủ một mạch đến tận trưa.
Nhưng hôm nay khi cô vẫn còn đang say giấc nồng thì giấc mơ đẹp bị người khác phá tan tành.
Cho dù Lục Trì Châu có chó đến thế nào thì phép lịch sự và giáo dục đã khắc sâu vào trong con người anh. Anh gõ cửa một cách lịch sự, thường là gõ nhẹ ba lần rồi sau vài giây lại gõ thêm ba lần nữa, âm thanh liên tục vang lên bên tai.
Bùi Điềm đã cố gắng phớt lờ âm thanh ngoài cửa nhưng vẫn bị tiếng động như mài dao cùn hành hạ đến mức cả người tức tối.
Cô kéo chăn qua đầu bịt tai lại rồi nhắm chặt mắt.
May thay âm thanh đó cuối cùng cũng dừng lại.
Một giây sau Bùi Điềm lại chìm vào giấc ngủ, đột nhiên lúc nửa tỉnh nửa mơ có một bàn tay lạnh lẽo áp lên má bên phải của cô làm cô giật mình mở mắt ra.
Ngày thứ bảy Lục Trì Châu vẫn ăn mặc chỉnh tề, mặc vest đi giày da hình như là sắp ra ngoài.
“Sao anh vào được đây?”
“Anh có chìa khóa.” Người đàn ông cúi người trước mặt cô, trưng ra vẻ mặt khó chịu: “Không nghe thấy anh gõ cửa sao?”
Bùi Điềm đẩy bàn tay lạnh lẽo của anh ra, quay lưng về phía anh rồi nhắm mắt lại: “Em còn chưa chê anh ồn ào.”
Mãi đến khi có người dùng tay véo má, lông mi Bùi Điềm mới run lên nhưng cô mặc kệ.
Vài giây sau, đột nhiên ký ức đêm qua ùa về trong tâm trí cô. Cô đột ngột quay người rồi nhìn chằm chằm bàn tay phải vừa véo má mình của Lục Trì Châu.
Bàn tay có khớp xương rõ ràng vừa trắng vừa thon dài, chỗ nào cũng đẹp.
Nếu như nó chưa từng làm chuyện đó.
Bùi Điềm ngẩn người nhìn chằm chằm bàn tay đó, không nhịn được bèn hỏi: “Tối qua anh rửa tay chưa?”
Luc Trì Châu: “...”
Đột nhiên anh nhớ đến tin nhắn làm người ta tức chết mà Bùi Điềm gửi tối qua, anh nhẫn nhịn nói: “Rửa rồi.”
Bùi Điềm tỉ mỉ kỹ càng còn tò mò hỏi: “Rửa mấy lần?”
“Em chê bai vậy à.” Anh bĩu môi dưới như cười như không nhìn cô rồi chậm rãi nói: “Lần sau em giúp anh nhé?”
“Dù sao thì em giỏi rửa tay thế cơ mà.”
Bùi Điềm đỏ mặt đẩy tay anh ra: “Cút đi.”
Ngủ cũng không cho ngủ nhưng biến thái thì không ai bằng.
Sau màn này Bùi Điềm không ngủ được nữa, cô tức giận trừng mắt với kẻ đầu têu: “Nếu anh còn dám đến đánh thức em sớm như vậy thì em sẽ về nhà ở.”
Lục Trì Châu hoàn toàn phớt lờ chủ đề nói chuyện này của cô.
“Dì đã làm bánh bao và hoành thánh.”
Cơn cáu bẳn khi tỉnh dậy của cô vẫn chưa nguôi ngoai, cô bĩu môi: “Nhà ai mà chẳng có dì giúp việc, dì nhà em cũng biết làm.”
“Nhưng nhà em không có anh.”
Bùi Điềm: “...”
Lục Trì Châu đã đứng dậy, anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi vươn tay xoa mái tóc bồng bềnh của cô gái, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, dậy đi, lát nữa đi cùng anh đến một nơi.”
Hai mắt Bùi Điềm sáng lên: “Đi cùng anh làm gì?”
Chẳng lẽ... là chuẩn bị một buổi hẹn hò làm cô bất ngờ?
“Tăng ca với anh.”
Bùi Điềm: “...” Cô lập tức ủ rũ cầm lấy gối ném về phía anh: “Cút!”
Lục Trì Châu nhịn cười, chẳng có chút áy náy nào, anh đón lấy cái gối rồi đặt lại lên giường, sau đó quay ngoài đóng cửa lại cho cô.
“Anh ở ngoài đợi em ăn cơm.”
Bùi Điềm hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau cô mới vén chăn xuống giường.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong Bùi Điềm từ trong phòng đi ra, thấy Lục Trì Châu đang ngồi ở bàn ăn bưng lấy cái đĩa nhỏ từ tay dì rồi rót cho cô một đĩa nước chấm nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Bùi Điềm nhìn thấy dì giúp việc được mời đến này, cô lễ phép mỉm cười với bà ấy, ngay sau đó dì vô cùng kính cẩn gọi: “Chào bà chủ.”
Bà... chủ?
Cô là một thiếu nữ trẻ đẹp mới yêu đương được một tuần, sao thành bà chủ rồi?
Bùi Điềm sửng sốt một lát rồi liếc nhìn Lục Trì Châu, nhưng thấy anh không có phản ứng khác thường nào với cách xưng hô này.
Rõ ràng không phải là chủ mưu thì cũng là đồng phạm.
Bùi Điềm nhăn trán gật đầu, cô ngồi đối diện với Lục Trì Châu nhưng cũng không sửa lại cách xưng hô trước mặt anh.
Lục Trì Châu nhướn mày nhìn cô chằm chằm, khóe môi khẽ nhếch lên.
Anh đặt đĩa giấm trước mặt cô, dịu dàng hỏi: “Tối nay muốn ăn gì, em có thể nói với dì Vương.”
Bùi Điềm đang lướt điện thoại, tối qua ngủ sớm nên có nhiều tin nhắn chưa đọc.
Không lướt thì không sao nhưng vừa lướt một cái là giật mình.
Đêm qua trong nhóm chat Hai đấu một xóa đói giảm nghèo của cô, Bùi Ngôn Chi và Trình Cẩn, Bùi Ngôn Chi đã tag cô rất nhiều lần.
[Hôm nay không về hả?]
[Con đâu rồi?]
[Con ở đâu?]
Đến hai tin nhắn cuối cùng.
[Bùi Điềm.]
[Mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười.]
Ba icon mỉm cười chết chóc chồng chất trên màn hình, khiến Bùi Điềm thấy lạnh sống lưng.
Cứu mạng.
Tay Bùi Điềm run rẩy: “Tối em không ăn cơm, em về nhà.”
“Vậy nên.” Lục Trì Châu dừng lại rồi hỏi một cách bình tĩnh không hề hoảng loạn: “Lúc nào em đưa anh về nhà?”
Bùi Điềm: “...”
Cô chớp mắt: “Đâu phải anh chưa từng đến nhà em.”
Lục Trì Châu cong môi: “Nhưng lần này em phải bảo vệ anh.”
“Sao vậy?”
Lục Trì Châu: “Anh sợ bị bố chúng ta đuổi ra ngoài.”
Bùi Điềm nghe xong lông mày giật giật.
Anh cũng hiểu rõ bản thân đấy.
Nhưng đến bản thân cô còn khó bảo vệ chứ đừng nói là bảo vệ anh.
“Vậy anh cứ đợi tiếp đi.” Bùi Điềm nhún vai xấu xa: “Gần đây những chuyện anh làm đều sẽ bị ông ấy đuổi ra ngoài.”
“Thế thì Điềm Điềm và anh chạy trốn thôi.”
Bùi Điềm suýt nữa làm rơi đũa.
“Chạy trốn cái đầu anh ấy.”
Ăn xong Bùi Điềm đi theo Lục Trì Châu xuống tầng.
Dáng vẻ này của anh thực sự giống đi làm nên Bùi Điềm cũng tiện tay mang theo máy tính và sách chuyên ngành của mình.
Trên xe Bùi Điềm lấy điện thoại ra rồi nhìn ba icon mỉm cười chết chóc, cô đang suy nghĩ làm thế nào để cho Bùi Ngôn Chi một câu trả lời hợp lý.
Sau khi vắt óc suy nghĩ cuối cùng vẫn quyết định lấy việc học làm lá chắn.
Bùi Điềm lật mở sách để lên đùi, chụp gửi một bức ảnh sách chuyên ngành rồi gửi một tin nhắn.
[Bố, con đang học.]
[Đáng thương/ đáng thương.]
[Mấy ngày nay học hành vất vả nên tối qua con đã ngủ sớm rồi.]
Sau khi gửi ảnh xong Bùi Điềm thấy Bùi Ngôn Chi trả lời bằng một tin nhắn thoại.
Bùi Điềm nín thở, đầu ngón tay khẽ nhấn vào thì nghe thấy một giọng nam lạnh lùng.
“Ừm, ngồi trong xe Cayenne học bài.”
Bùi Điềm: !
Trong bức ảnh chỉ lộ ra một góc của ghế ngồi thôi, Bùi Ngôn Chi có mắt nhìn thấu đáo nên có thể nhìn ra đây là trong xe sao?
Sau đó trên đỉnh đầu vang lên giọng nói bất lực của Lục Trì Châu: “Bố chúng ta đã sớm biết rồi.”
“Hả?” Đột nhiên Bùi Điềm quay đầu nhìn anh.
Nói thật thì Lục Trì Châu mở miệng là gọi bố chúng ta rất trôi chảy, Bùi Điềm nghe mà mí mặt giật giật.
“Tối qua ông ấy gọi cho anh.” Hôm nay Lục Trì Châu không gọi tài xế, anh chăm chú lái xe.
Bùi Điềm nín thở: “Nói gì với anh?”
“Ông ấy nói.” Phía trước tắc đường nên Lục Trì Châu dừng xe lại, kéo phanh xe.
“Bảo anh làm người đi.”