Lục Trì Châu bị cảnh cáo phải làm người nhưng vẫn không hề có ý thức kiềm chế, phía trước xe cộ tản dần, mặt anh không đổi sắc bẻ lái vào bãi đậu xe.
Sau khi đỗ xe xong anh đi đến bên cạnh Bùi Điềm, một tay xách máy tính và cặp sách hoạt hình cho cô.
Bùi Điềm vẫn trong tình trạng bị Bùi Ngôn Chi bắt thóp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy anh đã nói gì?”
Lục Trì Châu vẫn tiếp tục bước đi, anh sải bước đôi chân dài, dắt tay Bùi Điềm vào trong thang máy. Hôm nay không phải là ngày làm việc nên giờ này cũng không có nhiều người vì vậy trong thang máy lúc này chỉ có hai người họ.
Anh nghiêng đầu: “Anh cũng không nói gì.”
“Cái gì?”
Lục Trì Châu suy nghĩ một lát rồi bình tĩnh nói: “Anh gọi một tiếng bố thế là bố cúp máy luôn.”
Bùi Điềm sững sờ tại chỗ trong lòng cô vô cùng hoang mang.
Cô tức giận hất tay Lục Trì Châu ra: “Anh làm vậy mà bảo không nói gì? Em thấy anh đang muốn em cũng bị đuổi ra khỏi nhà thì có.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy cô phồng má Lục Trì Châu khẽ nhếch môi, anh lại nắm lấy tay cô rồi đan mười ngón tay vào nhau.
“Thực ra, anh làm người rồi.” Anh nhẹ giọng nói: “Còn một câu anh vẫn chưa kịp nói.”
Bùi Điềm nhìn anh đợi câu tiếp theo.
Lục Trì Châu chậm rãi nói câu sau: “Cô ấy hơi mệt nên ngủ rồi ạ.”
Bùi Điềm: “...”
May mà anh chưa nói.
Cô giơ ngón tay trắng thon nhéo lấy cánh tay anh không thương tiếc, rồi hung hăng uy hiếp: “Nếu anh dám nói ra thì em dám chắc sẽ khiến anh không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Luc Trì Châu cố nhịn cười, ôm cô gái đang vùng vẫy vào lòng rồi cúi đầu nghịch ngón tay cô: “Cái tay cái chân nhỏ như này thì sao có thể khiến anh không nhìn thấy mặt trời ngày mai chứ?”
Bùi Điềm tức giận nhưng không thoát ra được nên rơi vào trạng thái giận dữ trong bất lực.
“Em cắn anh đấy.”
Lục Trì Châu cười đến mức lồng ngực run lên, ngón tay thon dài của anh khẽ sờ lên môi: “Nào, cắn ở đây.”
Vết thương lần trước đã lành chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ trên đôi môi đỏ. Bùi Điềm lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, cô kiễng chân há miệng cắn nhẹ vào chỗ đó: “Anh thực sự cho rằng em không dám...”
Một giây sau gáy cô bị một bàn tay ấm áp giam cầm, lông mi Bùi Điềm khẽ run lên, trong phút chốc cô bi phản công.
Ngay lúc này.
Một tiếng ding dong vang lên báo hiệu thang máy đã đến tầng.
Bùi Điềm còn tưởng là đã đến nơi nhưng lại nghe thấy có người bước vào thang máy. Cô vội vàng đẩy mặt Lục Trì Châu ra, người đàn ông có chút mất kiên nhẫn khẽ thở dài.
Không biết có duyên phận gì đặc biệt, may thay người đến là Đường Vũ. Trong tiết trời âm độ, cô ta chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài mỏng manh, lộ bắp chân ra ngoài, dưới chân đi một đôi giày cao gót tinh tế.
Dựa theo chiều cao thực tế thì chắc Bùi Điềm cao hơn cô ta một chút. Nhưng lúc này cô mặc một chiếc áo khoác béo và đi giày đi tuyết, rồi còn bị Lục Trì Châu ôm vào lòng nên khi so sánh như vậy khiến Bùi Điềm cảm thấy mình thấp hơn vài phân.
So với lần gặp mặt trước thì Đường Vũ đã gầy đi nhiều, dưới mắt vẫn còn quầng thâm mà lớp trang điểm đậm không thể che được. Từ Anh đi theo sau cô ta, còn thêm một người nữa giúp xách túi chắc là trợ lý.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong thang máy im lặng tới mức như nghẹt thở.
Bùi Điềm nhớ lần trước dựa vào việc có Lục Trì Châu nên cô đã làm mưa làm gió trước mặt Đường Vũ và Từ Anh. Lần này gặp mặt, cô lại dựa vào lòng Lục Trì Châu còn mấy người bọn Đường Vũ thì vâng vâng dạ dạ.
Nhìn thế này liệu có phải cô cũng có dáng vẻ của loại đi gây họa.
Cuối cùng Từ Anh phá vỡ bầu không khí im lặng.
Cô ta xoa tay rồi mỉm cười một cách nhiệt tình: “Trùng hợp quá tổng giám đốc Lục!” Cô ta liếc nhìn về phía Bùi Điềm đôi mắt lóe lên nhưng vẫn nhếch môi cười một cách cẩn trọng: “Chào cô Bùi!”
Bị nhiều người nhìn như vậy, Bùi Điềm xấu hổ đẩy Lục Trì Châu ra rồi khẽ nói: “Xin chào.”
Lục Trì Châu nhìn cánh cửa bị đẩy ra, ngước mắt nhìn người đến rồi khẽ ừm một tiếng.
Có Từ Anh mở lời trước nên Đường Vũ và trợ lý cũng lần lượt chào hỏi bọn họ.
Có thể nhìn ra tinh thần của Đường Vũ thực sự không tốt lắm, ngoại trừ sự kinh ngạc khi lần đầu tiên gặp cô ta thì cô ta đều không trong trạng thái tốt. Ngay cả gặp kim chủ như Lục Trì Châu mà khi chào hỏi cũng không nhiệt tình mấy.
Từ Anh rất tinh ý, sau khi nói chuyện vài câu cô ta kéo Đường Vũ lùi lại mỉm cười nói: “Chúng tôi không vội, đợi chuyến sau là được.”
Bùi Điêm do dự một lát nhưng Lục Trì Châu thì chẳng hề khách sáo, anh khẽ gật đầu.
Cửa thang máy lại đóng lại.
Từ Anh hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Đường Vũ rồi nghiêm khắc nói: “Thời gian này cô sao vậy? Thái độ vừa nãy khi gặp tổng giám đốc Lục là sao? Thời gian này tuột mất bao nhiêu tài nguyên cô không rõ sao?”
Đường Vũ như không nghe thấy mấy lời của cô ta, cô ta vẫn thất thần nhìn cửa thang máy: “Ở bên nhau rồi, bọn họ thực sự ở bên nhau rồi.”
Nghe thấy vậy vẻ mặt Từ Anh càng trở nên khó coi: “Vì vậy, cô gái kia là tình mới của tổng giám đốc Lục? Vậy cô thì sao? Cô và tổng giám đốc Lục chia tay rồi?” Cô ta khoanh tay giống như cuối cùng cũng tìm được điểm mấu chốt của vấn đề: “Tôi nói mà, sao tài nguyên gần đây lại ngày càng kém như vậy, Chu Dĩ Tình và Hứa Chi Ly, hai cái người tuyến mười tám này sắp leo lên đầu cô rồi đấy!”
Đường Vũ khẽ cười: “Ở bên nhau? Tôi và tổng giám đốc Lục ở bên nhau lúc nào? Cô từng thấy anh ấy nhìn thẳng tôi lấy một lần chưa?”
Từ Anh mím chặt môi: “Không có quan hệ gì? Mấy tin đồn đó là do cô làm sao?”
Đường Vũ không trả lời, cô ta chậm rãi rẽ sang bên phải trong vô thức.
Từ Anh kiềm chế cơn giận đi theo.
“Cô biết cô ta là ai không?” Đường Vũ yếu ớt hỏi.
“Ai?”
“Không biết cô ta là ai nhưng chắc phải biết nhà họ Bùi ở Bắc Kinh chứ?” Đột nhiên Đường Vũ dừng bước rồi nhìn chằm chằm về phía trước, Cô ta như thể bị cái gì đó kích động, đột nhiên cao giọng nói: “Cô ta dựa vào xuất thân như vậy để cao hơn người khác một bậc!”
“Dựa vào xuất thân như vậy thì có thể tùy ý có được người mình muốn.”
“Người không đáng nhắc đến như tôi có thể dễ dàng bị quên lãng.”
“Không chỉ có vậy, cô ta còn có thể dễ dàng hủy hoại tất cả mọi thứ mà bây giờ tôi có. Vị trí mà bây giờ tôi đạt được đã bị hủy hoại trong chốc lát chỉ vì cô ta làm nũng mấy câu với Lục Trì Châu.”
“Cô bảo tôi sao có thể chịu thua chứ? Cô ta dựa vào cái gì?”
“Cô ta không xứng! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua...”
Nói xong, giọng Đường Vũ thảm thiết, ẩn chứa điềm báo không thể kìm nén. Từ Anh vội vàng che miệng cô ta lại rồi đảo mắt nhìn xung quanh, nghiêm nghị nói: “Câm miệng! Cô điên rồi sao?”
Giọng nói này của Từ Anh kéo lý trí của Đường Vũ trở lại. Cô ta gằn từng chữ lạnh lùng nói: “Nếu đã biết người ta có thân phận gì thì nhận thức rõ về mình đi, đừng có không biết tự lượng sức mình mà tiếp cận tổng giám đốc Lục!”
Đường Vũ nắm chặt tay không nói gì.
Từ Anh có thể nhìn ra sự bướng tỉnh của cô ta nên giọng điệu càng nghiêm khắc hơn: “Tôi đã nói rồi đấy nếu như cô dám tự tìm đường chết thì đừng có kéo theo tôi!”
“Hôm nay phải nhận kịch bản này, khó khăn lắm tôi mới giúp cô giành được, tất nhiên là kém xa so với bộ Quan hệ nguy hiểm. Cô có muốn không, trong tay tôi cũng không phải chỉ có mình cô.”
Trước giờ Từ Anh là người nóng nảy, nói xong cô ta quay người đi chẳng thèm quay đầu lại, giày cao gót giẫm trên sàn gạch phát ra tiếng cộp cộp cộp.
Đường Vũ đứng đó, ánh mắt u ám.
Cô ta nhắm mắt lại, một lúc sau mới có thể miễn cưỡng điều chỉnh tốt cảm xúc của mình. Cô ta trở lại với nụ cười thường ngày, lấy trong túi xách ra một cái kính râm che đi khuôn mặt rồi đi theo bóng lưng đã rời đi của Từ Anh.
Cửa thang máy vẫn chưa đóng hết Bùi Điềm lại vươn tay ra giữ lại.
Lục Trì Châu vươn tay, đầu ngón tay dọc theo các khớp ngón tay của cô trượt xuống cho đến khi mười ngón tay đan vào nhau.
Ngoại trừ động tình những lúc khác tay của Lục Trì Châu đều lạnh như băng. Còn Bùi Điềm vì mặc nhiều đồ nên tay rất ấm, cái nắm tay này của Lục Trì Châu đã không ngừng hấp thụ hơi ấm của cô.
Cứ như vậy, tay Bùi Điềm ngày càng lạnh, còn ngược lại lòng bàn tay Lục Trì Châu đã ấm lên.
Bùi Điềm động đậy đầu ngón tay, cô muốn nhân lúc thần không biết quỷ không hay rút tay ra nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.
Mãi đến khi thang máy báo đã đến tầng thì Lục Trì Châu mới nắm tay cô đi ra ngoài. Dọc đường liên tục gặp mọi người, hết người này đến người khác chào tổng giám đốc Lục.
Tầm mắt của mọi người lướt nhanh qua khuôn mặt cô gái trẻ xinh đẹp trắng trẻo bên cạnh ông chủ, sau đó đồng thời quay đi ngơ ngác nhìn nhau, họ nhìn thấy cảm xúc tương tự từ trong ánh mắt đối phương.
Bình thường ông hoàng nghiện công việc tranh thủ từng giây từng phút nhưng hôm nay lại không đi thang máy riêng, hơn nữa lại còn nắm tay một cô gái đi vào một cách khoa trương như vậy.
Bọn họ không tin hành động này không có ý khoe khoang.
Đúng là xấu xa.
Trước lời chào hỏi của mọi người Lục Trì Châu khẽ gật đầu, trên mặt anh lộ ra vẻ đứng đắn nghiêm túc, nhưng lại nắm tay cô càng chặt hơn.
“Không được phép buông anh ra.” Anh nhìn thẳng nhưng vẫn không quên nhấn mạnh bên tai Bùi Điềm: “Người trước người sau cũng phải nắm tay anh như vậy.”
Bùi Điềm chớp chớp mắt sững người một lát, cô mới nhận ra người này vẫn đang giận dỗi việc lúc nãy cô đẩy anh ra, cô cảm thấy buồn cười.
“Tổng giám đốc Lục.” Cô dùng giọng uốn éo, lấy dũng khí gọi anh rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt mang ý vị sâu xa: “Kéo người yêu hiện tại gặp người yêu tin đồn, anh có suy nghĩ gì nào?”
“Tổng giám đốc Lục?”
Lục Trì Châu liếc nhìn cô một cái rồi không nói gì. Anh chỉ bước nhanh hơn đi qua văn phòng tổng giám đốc dài dằng dặc.
Hôm nay là cuối tuần nhưng dưới sự lãnh đạo của ông chủ biến thái như Lục Trì Châu thì có không ít những người cạnh tranh đang tăng ca.
Bùi Điềm thầm tặc lưỡi, ngoài miệng cô cố tình chọc giận anh. Cô cứ nhẹ nhàng gọi tổng giám đốc Lục tổng giám đốc Lục mãi không thôi.
Cho đến khi cô bị đẩy ra phía sau cánh cửa văn phòng Lục Trì Châu mới như cười như không nhìn cô kiểu đe dọa “em thử gọi một câu nữa xem nào”.
Bùi Điềm là người thức thời, lưng áp sát vào cửa phòng làm việc khiến cô trong giây lát im như hến. Cô trơ mắt nhìn Lục Trì Châu càng lúc càng tiến lại gần.
Lục Trì Châu hơi nghiêng đầu, hơi thở lướt qua vành tai cô.
Bùi Điềm không biết anh muốn làm gì, cô ngẩn người không động đậy.
Một lúc sau.
“Không có cảm nghĩ gì.” Bên tai Bùi Điềm vang lên giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông.
Đúng vào lúc này, Lục Trì Châu nâng khuôn mặt đang rũ xuống của cô gái.
“Nếu như nhất định phải nói thì cũng có.”
Lông mi Bùi Điềm khẽ động đậy cô nhìn anh như đang truy hỏi.
“Đại khái là bọn họ đã làm phiền anh và người bạn gái duy nhất của anh.” Lục Trì Châu cúi người xuống, giọng nói ngày càng trầm thấp rồi dần mất hút giữ môi và răng.
Một lúc lâu sau.
Lục Trì Châu khẽ thở dốc lùi về sau một chút. Anh dùng ánh mắt sâu xa nhìn đôi môi đỏ mọng của cô rồi bổ sung thêm một câu.
“Làm loại chuyện này.”