Đương nhiên Bùi Điềm không biết giờ phút này tâm trạng của Lục Trì Châu ở Bắc Kinh xa xôi là gì.
Còn với người vừa mới tới đoàn làm phim như cô, cho dù Lục Trì Châu đích thân tới trường quay cũng đừng hòng bắt cô về được.
Phim trường mà đoàn làm phim đóng quân nằm ở nội thành bên dưới thị trấn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Điềm đi theo sau Hứa Chi Ly, nhìn những kiến trúc dân quốc phục cổ sắp thành hàng trong phim trường, cô hiếu kỳ ngó nghiêng.
"Ở đây còn có đoàn phim khác, người qua kẻ lại rất phức tạp, lát nữa cậu nhớ đi theo tớ, tuyệt đối đừng đi lung tung nhé.” Hứa Chi Ly khoanh tay, vừa đi vừa dặn.
Nhưng mãi một lúc lâu sau cô ấy vẫn không hề nghe thấy tiếng trả lời.
"Nghe chưa, Điềm Bảo?"
Hứa Chi Ly dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Người đâu rồi?
Hứa Chi Ly tìm một lúc lâu mới nhìn thấy một góc áo màu vàng nhạt ở cạnh một công trình kiến trúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Điềm bị tháp đồng hồ kiểu dân quốc cách một quãng không xa thu hút sự chú ý, cô yên lặng đứng tại chỗ, ngẩng mặt lên nhìn chăm chú tầng trên, không nhúc nhích chút nào.
Cả người cô được bọc kín mít, đầu đội chiếc mũ len màu trắng, mái tóc đen để xõa rối tung sau lưng, da thịt trắng trẻo hồng hào, mắt to tròn trong veo như hòn bi ve.
Nhìn qua trông có vẻ rất dễ bị lừa.
Khí chất đóa hoa hồng trong nhà kính của Bùi Điềm khiến trong lòng Hứa Chi Ly chợt dâng lên đôi chút cảm xúc lo lắng của một bà mẹ già. Cô ấy bước lại mấy bước, kéo Bùi Điềm đi, trên đường đi còn không ngừng lải nhải: "Cậu cứ đi theo tớ! Không được phép đi lung tung! Nếu không bị người khác lừa đưa đi cũng không biết đâu!”
"Nghe chưa!”
Bùi Điềm: ?
Cô khó hiểu chớp chớp mắt mấy cái: “… Nghe rồi.”
Hứa Chi Ly bước đi trên đôi giày cao gót, hùng hùng hổ hổ kéo cô tới địa điểm của đoàn phim “Quan hệ nguy hiểm”.
Bùi Điềm nhìn trái ngó phải suốt dọc đường, cô ngạc nhiên nói: "Ở chỗ này có nhiều đoàn làm phim quay phim thật đấy.”
"Bình thường thôi." Hứa Chi Ly đáp một tiếng, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô ấy dừng bước.
Hứa Chi Ly cảnh giác quan sát bốn phía.
Đây là động tác tiêu chuẩn báo hiệu Hứa Chi Ly chuẩn bị nói xấu ai đó, Bùi Điềm tự giác kề tai tới gần.
"Ôi, cái đoàn phim bên kia, nữ chính là Đường Vũ." Hứa Chi Ly nói nhỏ, đánh cằm về phía đối diện: “Bên phim “Quan hệ nguy hiểm”, Lục Trì Châu thà rằng nâng đỡ Chu Dĩ Tình cũng không chịu hợp tác với Đường Vũ, cho nên Từ Anh lùi một bước, giành được miếng bánh này cho Đường Vũ.”
"Mới đầu Đường Vũ đâu chịu diễn dạng phim chiếu mạng không phát nổi trên đài truyền hình này.” Hứa Chi Ly cười đắc ý, nở mày nở mặt nói: "Rồi đấy, làm mình làm mẩy lắm, cuối cùng chọc tới Điềm Bảo của tớ."
"Tổng giám đốc Lục anh minh thần võ của bọn mình ra uy thay cho người đẹp, sao có thể cho Đường Vũ hái được trái ngọt.”
Mới đầu Bùi Điềm còn gật gù, nghe tới đoạn sau, cô bắt đầu thấy khó xử.
Cô gái nội ứng Hứa Chi Ly này đã hết đường cứu vãn rồi.
Bị Lục Trì Châu tẩy não dễ như vậy, ngay cả cụm từ anh minh thần võ cũng nói ra được.
Có lẽ là thực sự không nên nói xấu người khác sau lưng.
Hứa Chi Ly vừa nói xong, phòng quay phim đối diện có một người mặc sườn xám đen đi ra, người đó không phải ai khác chính là Đường Vũ.
Đường Vũ vừa đi ra ngoài lập tức cau mày đưa cốc cà phê đang cầm cho trợ lý đi theo sau, không biết cô ta nói gì mà trợ lý lúng ta lúng túng gật đầu rồi xoay người vội vã chạy đi.
Có lẽ là tiếp nhận được một loại tín hiệu nào đó, đột nhiên Đường Vũ đánh mắt nhìn về phía bên này.
Mọi người vừa hay mắt chạm mắt với nhau.
Nói thật, nếu không nói đến Hứa Chi Ly thì ngoại trừ lần ở phòng trang điểm, từ đầu tới cuối, Bùi Điềm đều không có xung đột chính diện nào với Đường Vũ.
Nhưng ánh mắt này của Đường Vũ khiến Bùi Điềm ngỡ như mình có mối thù truyền kiếp gì đó với đối phương.
Cô càng thêm nghi ngờ phải chăng hồi cấp hai mình đã làm chuyện gì đó làm mất lòng người ta, hoặc là cẩu huyết hơn một chút, phải chăng bố Bùi Ngôn Chi của cô làm người ta phá sản.
Sau một hồi giằng co, người đầu tiên tỏ thái độ rõ ràng là Hứa Chi Ly. Cô ấy ngang ngược liếc xéo đối phương tỏ ý “Nhìn cái gì đấy”, phát huy tinh thần tiểu nhân đắc chí tới cùng, kéo Bùi Điềm đi thẳng, không quay đầu lại.
Sau khi xoay người đi, Hứa Chi Ly lập tức thay đổi biểu cảm trong một giây, kề tai Bùi Điềm cười méo cả mặt: “Sướng quá, sướng chết tớ mất, cảm giác kéo bà chủ tương lai đi đúng là khác biệt mà, ngay cả sống lưng cũng thẳng lên."
Bùi Điềm nhìn cô ấy cười cũng cười theo.
"Cậu bảo hai đứa mình như thế này có phải giống nữ phụ lót đường trong tiểu thuyết không?”
"Sao lại như vậy được.” Hứa Chi Ly không đồng tình: “Tớ cầm kịch bản sảng văn nhé.”
"Còn cậu.” Hứa Chi Ly đảo ánh mắt đầy hứng thú nhìn khắp mặt Bùi Điềm: “Kịch bản truyện ngọt?”
"Hoặc là, kịch bản truyện sắc?”
Bùi Điềm: "..."
Sắc cái bíp.
Làm gì có nữ chính truyện sắc nào mà tới tận giờ vẫn chưa được ăn thịt.
Sau khi tới đoàn làm phim, Hứa Chi Ly bắt đầu hóa trang, thay trang phục.
Bùi Điềm đi cùng xem mấy phút, chợt cô nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn.
Trong chốc lát, rèm phòng hóa trang bị xốc lên.
Bùi Điềm nhìn về phía tiếng động, thấy một bóng người cao gầy.
Người tới cao ráo, chân dài, mày kiếm mắt sáng, mặc trang phục quân phiệt màu xanh đậm của thời dân quốc, chân đi một đôi ủng chiến, đối phương chính là Giang Thâm.
Vai của Giang Thâm trong phim là một vị thiếu tướng dân quốc có tấm lòng lo cho thiên hạ, chính nghĩa lẫm nhiên, trong quá trình thiếu tướng và nội ứng Ân Ngưng do Chu Dĩ Tình diễn thăm dò lần nhau, họ bất ngờ bị đối phương thu hút, vừa yêu nhau vừa đấu với nhau.
Trong quá trình hai người chung đụng với nhau, bầu không khí dạt dào cảm xúc, tương tác lôi cuốn, nhưng lại không giây phút nào không tràn ngập nỗi bi thương vì lập trường khác biệt.
Sau khi Giang Thâm đi vào, anh ta chào hỏi một vài diễn viên, hờ hững quét mắt một vòng, sau đó cụp mắt xuống, ngồi vào một góc.
Bùi Điềm ngồi cạnh Hứa Chi Ly, bắt đầu kích động.
Chắc chắn là anh ta đang tìm Chu Dĩ Tình!
Thế là Bùi Điềm hắng giọng, nháy nháy mắt với Hứa Chi Ly: “Cô Chu đâu rồi nhỉ? Vẫn chưa tới à?”
"Chắc là chưa.”
Đương nhiên Hứa Chi Ly hiểu ý Bùi Điềm, để chứng minh flag chổng ngược gội đầu của mình là chính xác, cô còn kéo cả Giang Thâm vào: “Phải vậy không, anh Giang?”
Giang Thâm chẳng buồn liếc mắt, anh ta tỏ ra hoàn toàn thờ ơ: “Không rõ.”
Hứa Chi Ly nhướn mày với Bùi Điềm, ánh mắt tỏ ý “nếu bọn họ là thật thì tớ mới là giả”.
Bùi Điềm phồng má, nói bằng khẩu hình miệng: “Cậu chờ mà xem.”
Hai người đều không ai phục ai, tới tận khi rèm phòng hóa trang được xốc lên một lần nữa.
Người tới bước đi nhẹ nhàng, trong lúc tấm rèm lắc lư, thậm chí Bùi Điềm còn ngửi thấy được một làn gió mang theo hương thơm.
"Chào buổi sáng.” Chu Dĩ Tình cười, chào hỏi mọi người trong phòng, lúc nhìn thấy Bùi Điềm, cô ấy hơi kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục nụ cười.
Thợ trang điểm lại gần định trang điểm cho cô ấy. Chu Dĩ Tình gật đầu khách sáo một cái rồi cúi người ngồi xuống ghế trang điểm.
Bùi Điềm chống mặt, ánh mắt đảo qua hai người như rađa, quả là bận rộn hết sức.
Ở đoàn làm phim, bọn họ thực sự rất cố hết sức tránh dị nghị, ngay cả biểu cảm chào hỏi cũng không hề thay đổi.
Nhưng, chắc chắn! Bọn họ! Có gì đó với nhau!
Bởi vì Giang Thâm vốn đang hờ hững đọc kịch bản, sau khi thấy đối phương tới, anh ta lập tức ngồi ngay ngắn, thậm chí còn không bắt chéo chân.
Bùi Điềm chống mặt, khóe môi điên cuồng cong lên, đồng thời chạm phải ánh mắt của Giang Thâm.
Chỉ một giây.
Sau đó Giang Thâm lập tức đánh mắt nhìn đi chỗ khác, rồi hình như lại thấy không ổn nên quay mặt qua, cứng đờ gật đầu với cô.
Đúng lúc này, đạo diễn Triệu Bình hùng hùng hổ hổ đi vào: “Tất cả đều ở đây à, để tôi nói sơ qua về bộ phim.”
Sợ Triệu Bình vẫn còn nhớ cô, Bùi Điềm lấy khẩu trang ra đeo lên, cố hết sức giảm thiểu sự hiện diện của bản thân, ngoan ngoãn nghe Triệu Bình nói về bộ phim.
Nghe tới đoạn sau, mắt Bùi Điềm vụt sáng, cô che mặt lại.
Cứu mạng.
Đây thực sự là thứ cô có thể nghe sao!
Triệu Bình quả là chiến thần hiểu biết, biết rõ người xem thích xem gì nhất, cảnh diễn hôm nay là Chu Dĩ Tình có ý định dụ dỗ sĩ quan chính nghĩa Giang Thâm.
Ý của Triệu Bình là phải diễn làm sao để toát lên sự mập mờ hết sức có thể, quyến rũ hết sức có thể.
Đây quả thật là điều cô có thể xem sao!
Không kích động như fan couple, phản ứng của hai diễn viên chính đều bình thường, thản nhiên.
Chu Dĩ Tình cười ôn hòa: "Được rồi, để tôi thử xem.”
Giang Thâm trầm ổn gật đầu: "Tất cả nghe theo đạo diễn.”
Khi phim bắt đầu quay, Bùi Điềm được ké phúc của Hứa Chi Ly, đứng sau lưng cô ấy, thuận lợi đi vào bên trong.
Triệu Bình hiểu rất rõ cách làm bật lên sự mập mờ bằng bối cảnh. Trong căn phòng lớn, dưới ánh nến đỏ vàng, cộng thêm đạo diễn ánh sáng điều tiết ánh sáng, dục vọng mập mờ trỗi dậy.
Người phụ nữ đánh hông, mặc sườn xám, cơ thể uyển chuyển theo từng bước đi, cô ấy híp mắt, hé đôi môi đỏ, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đang ngậm trong miệng, nhả ra làn khói.
Sĩ quan cao lớn ngồi bất động phía sau bàn sách, mặt mày nghiêm túc như thể không hề có chút hứng thú nào với người phụ nữ như yêu tinh trước mắt.
Chu Dĩ Tình vẫn cười duyên đến gần, chầm chậm giẫm nát điếu thuốc dưới chân. Cô ấy đi tới trước mặt tay sĩ quan, đôi chân ngọc ngà trắng trẻo đi giày cao gót nâng lên, cọ vào bắp chân của đối phương, cứ thế cọ tiếp lên phía trên.
Bàn tay to của Giang Thâm nắm chân của cô ấy, ngước đôi mắt đen láy lên, một ý nghĩ độc ác lóe lên trong mắt.
"Tự tìm đường chết?"
Chu Dĩ Tình vẫn cười, môi đỏ hé mở, nhẹ nhàng phả hơi thuốc trong miệng lên mặt người đàn ông, đôi mắt quyến rũ hớp hồn, cô ấy nói: “Nào dám chứ."
Đôi mắt của Giang Thâm trở nên sâu thẳm, hô hấp dần nặng nề, hai người gần như thân mật vành tai tóc mai cận kề bên nhau.
Một giây sau, ánh đèn tối hơn, dưới ánh nến lắc lư.
Hình ảnh trong máy quay bắt đầu mờ đi cùng với tiếng thở dốc của hai người, tiếng nói ngọt như mật của người phụ nữ.
"Làm em đi."
...
Cuối cùng, thứ ngắt cảnh diễn này là tiếng vỗ tay giòn vang của Triệu Bình. Khuôn mặt Triệu Bình hưng phấn đỏ bừng, là người đầu tiên đứng dậy: “Tốt! Rất tốt! Rất hoàn hảo!”
"Hai người vất vả rồi."
Triệu Bình nói như vậy mới khiến Bùi Điềm hoàn hồn, cô sờ mũi.
May quá.
Không chảy máu mũi.
Còn Chu Dĩ Tình và Giang Thâm dường như vẫn chưa thoát vai.
Nhất là Giang Thâm, bàn tay anh ta vẫn đặt ngang eo Chu Dĩ Tình, đôi mắt đen láy, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Cho tới khi Triệu Bình lên tiếng: “Tốt rồi, cảnh này quay một lần qua ngay, chúng ta sang luôn cảnh tiếp theo đi!”
Chu Dĩ Tình đẩy Giang Thâm ra, vén tóc ra sau tai, cười lịch sự nhưng không hề ung dung được như trước.
Dường như Giang Thâm không muốn buông ra, sau khi vòng tay trống rỗng, anh ta sờ nhẹ ngón tay vẫn còn vương hơi ấm.
Toàn bộ các hành động nhỏ của hai người đều bị Bùi Điềm nhìn thấy.
Cô ngừng thở.
Trong lòng có một suy đoán táo bạo…
Cảnh diễn này quay thuận lợi như vậy.
Chưa biết chừng đã thực tiễn ở hiện thực rất nhiều lần rồi…
Bùi Điềm xem cảnh diễn này xong, hài lòng rời đi cùng với Hứa Chi Ly.
Sau đó, Hứa Chi Ly còn vài cảnh quay nữa.
Lúc này, Bùi Điềm vẫn đi cùng cô ấy với thân phận trợ lý. Trong lúc chờ đợi, cô vẫn chưa hết hưng phấn, thậm chí lấy điện thoại di động ra, quên hết tất cả đăng lên vòng bạn bè…
[A a a trọn một tình yêu luôn! Trái tim / Trái tim]
Bắc Kinh vẫn đổ tuyết như trút, chỉ mới xế chiều, mây đen đã cuồn cuộn: “Tôi sẽ liên hệ với đạo diễn Triệu ngay, nói rằng anh muốn tới thăm phim trường.”
Ghế ngồi đằng sau không có tiếng động gì.
Dương Chấp ngoái lại nhìn, anh ấy nhìn thấy Lục Trì Châu đang xem điện thoại, chẳng nói chẳng rằng.
Một lúc lâu sau, đột nhiên anh hỏi: "Hôm nay Giang Thâm ở đoàn làm phim à?”
Dương Chấp: "Nam chính đất diễn nhiều, chắc là có.”
Một giây sau, Lục Trì Châu cất điện thoại di động đi, anh khẽ ồ lên một tiếng, giọng điệu lạnh tanh không có chút hơi ấm nào.
"Nhóc không có lương tâm."