Bên anh là hạnh phúc

Trái ngược với Bùi Điềm muốn nằm trên giường cả ngày thì Lục Trì Châu là kiểu người một khi đã tỉnh giấc thì sẽ không nằm ì lại trên giường dù là một giây.
    
Vừa mới dậy được vài phút, anh lập tức nhéo má Bùi Điềm: “Dậy đi.”
    
Bùi Điềm nằm trong lòng anh lắc đầu, dùng giọng nói lười biếng chậm chạp nói với anh: “Không muốn dậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
    
Lục Trì Châu lạnh lùng vén chăn lên: “Vậy anh dậy đây.” Khi anh bước xuống giường, kéo luôn cô đang nằm trên người anh xuống theo. 
    
Bùi Điềm lăn vù vù trở lại giường, tức tối đánh vào chăn: “Bộ trên giường mọc kim hay sao, anh không thể nằm với em thêm một lát được hả?”
    
“Trên giường mọc em đó.” Lục Trì Châu đang cởi thắt lưng áo tắm ra, nghe vậy liền nhìn cô hồi lâu, giọng nói mang theo sự cảnh cáo: “Tay chưa khỏi đừng trêu anh.”
    
Đón được ánh mắt anh, Bùi Điềm lập tức im như thóc, lờ mờ cảm thấy tay trái bản thân lại bắt đầu mỏi nhừ.
    
Cô nhìn Lục Trì Châu với chiếc áo tắm mở hờ, đi đến chỗ hành lý lấy một chiếc áo chui đầu lông dê màu đen và cái quần dài để thay.
    
Sau đó.
    
Anh cởi áo tắm ngay trước mặt cô.
    
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Điềm vội vàng dùng chăn che nửa khuôn mặt mình lại, nhưng vẫn không nhịn được, lông mi dài rung nhẹ nhìn từng động tác của anh.
    
Trải qua chuyện đêm qua, bây giờ, Lục Trì Châu đã hoàn toàn thả mình trước mặt cô. Con công khi xưa ngay cả cởi cái áo thôi cũng xấu hổ loay hoay nửa buổi, lúc ngủ còn phải khóa chặt cửa đã một đi không trở lại mất rồi.
    
Người đàn ông vai rộng lưng thẳng, hiện rõ nét những đường cơ bắp dọc sống lưng, bả vai rắn chắc chuyển động lên xuống theo từng cử động của cánh tay.
    
Bàn tay dưới chăn của Bùi Điềm siết chặt, trong lòng rụt rịt ngứa ngáy, cô hằng giọng giả vờ ngượng ngùng hỏi: “Anh bị làm sao vậy, thản nhiên cởi quần áo trước mặt em?”
    
Lục Trì Châu nghe thế liền quay người lại.
    
Anh đã mặc xong chiếc quần dài, đang cúi đầu đeo thắt lưng.
    
Chiếc quần âu màu đen tôn lên đôi chân thon dài của anh, nhìn lên trên, là phần thân mình khoẻ khoắn rắn chắc.
    
Lục Trì Châu im lặng, như thể muốn dùng hành động nói với cô rằng “Có gì mà em chưa từng nhìn thấy thì nhìn như này dễ hơn nhiều”.
    
Ngón chân vùi trong chăn của Bùi Điềm co lại, nhìn chằm chằm anh, đột nhiên nói: “Anh có nhớ anh từng hứa sẽ quay clip biến đổi trang phục cho em coi không.”
    
Lục Trì Châu dừng động tác mặc áo, ngẫm nghĩ một hồi, mới nhớ lại một số hồi ức không mấy tốt đẹp đó.
   
“Đúng là anh có hứa với em.” Tâm trạng anh thay đổi 180 độ, kéo áo xuống che lại thân mình, không để lộ tí gì, anh nhướng mi liếc cô một cái: “Nhưng em đã đi đâu rồi?”
    
“Diễn viên nam trong đoàn phim có đẹp trai không?”
    
Bùi Điềm: “...”
    
Đến rồi.
    
Anh ta mang theo lọ giấm chua 82 năm đến lật lại nợ cũ rồi.
    
Bùi Điềm đảo mắt, gật đầu cố tình thuận theo lời anh nói: “Trang phục quân phiệt trong bộ phim mới của Giang Thâm đúng là rất ngầu, vai rộng eo hẹp chân dài, cảnh giường chiếu cũng nóng bỏng chết đi được.” Nói rồi, lại chốt thêm câu cuối: “Coi mà tim đập thình thịch.”
    
Biểu cảm của Lục Trì Châu ngày càng lạnh nhạt, môi mím chặt thành một đường.
    
Bùi Điềm quan sát vẻ mặt của anh, nói một cách đầy ẩn ý: “Có điều nếu anh mặc bộ trang phục đó, nhất định sẽ ngầu hơn anh ta cho mà xem.”
    
Lục Trì Châu khẽ hừ một tiếng, bước chân dứt khoát đi vào phòng tắm, lạnh mặt nói: “Anh sao bằng được anh ta.”
    
Cùng lúc, chỗ cửa phòng tắm “rầm” một tiếng vang lên.
    
Chậc chậc.
    
Nói móc nói méo!!!
    
Bùi Điềm nhún vai, trốn vào chăn, nhún vai.
    
Nhân lúc Lục Trì Châu đang tắm, Bùi Điềm lôi điện thoại ra, lướt super topic cp.
    
Nói đi thì phải nói lại, quả là trùng hợp thật.
    
Hôm nay ở trung tâm mua sắm nào đó tại Hàng Châu, vừa hay đang diễn ra hoạt động diễn đàn của Giang Thâm, mà cố tình khách mời của nhãn hàng còn lại mời đến lại là Chu Dĩ Tình.
    
Thời gian được ấn định sẽ diễn ra vào lúc ba giờ chiều nay. Đây chẳng khác nào là khoảnh khắc ngọt ngào trời ban!!!
    
Bùi Điềm nhìn điện thoại hiển thị đã là 11 giờ rồi, lập tức bật dậy khỏi giường. Cô cầm quần áo định thay, xông thẳng đến cửa nhà tắm, đập cửa ầm ầm.
    
Người bên trong chắc là đang đánh răng, Lục Trì Châu vẫn còn chưa nguôi giận, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Làm gì vậy hả?”
    
Bùi Điềm tràn đầy năng lượng đáp: “Em phải thay đồ ra ngoài.”
    
“Ở ngoài đó thay luôn đi.” Lục Trì Châu bình thản đáp.
    
Bùi Điềm: “Lỡ anh đột nhiên đi ra thì sao?”
    
Bên trong lại hừ một tiếng, giọng nói lười biếng, vô cùng gợi đòn.
    
“Anh muốn xem thì đêm qua đã xem rồi, nếu không em cho rằng hôm nay em còn bước được xuống giường hả?”
    
Giọng điệu ngông cuồng ghê.
    
“Lần một lần hai đều do anh không được.” Bùi Điềm tức tối phản bác lại: “Đợi khi nào anh thật sự làm em không xuống được giường thì hẳn lải nhải.”
    
Đột nhiên bên trong yên tĩnh đến lạ.
    
Vô cùng đáng sợ.
    
Bùi Điềm lẳng lặng lùi xa ra một tí.
    
Cô cởi váy ngủ ra, khi cầm nội y lên mới phát hiện, vấn đề khó xử đêm qua lại tái diễn lần nữa.
    
Bùi Điềm lặng lẽ mặc quần, lắng nghe động tĩnh bên trong nhà tắm 
    
Không có động tĩnh gì.
    
Thôi vậy, người dưới mái hiên*.
 
*Câu tiếp theo là ‘không thể không cúi đầu’: trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm, phải tạm thời nhân nhượng. 
    
Cuối cùng, Bùi Điềm mặc nội y vào, hai tay kẹp chặt hai bên hông, đi đến cửa phòng tắm, thận trọng gọi: “Anh Hình? Giúp em một cái được không?”
    
Một giây sau đó, cửa mở ra, người đàn ông đứng dựa vào bên cửa, không đeo mắt kính, trên mặt còn vương vài giọt nước, chắc vừa nãy mới rửa mặt xong.
    
“Cài giúp em với.” Bùi Điềm chỉ vào sau lưng cô.
    
Lục Trì Châu im lặng một lúc, quay người đi lau mặt, rồi đeo lại kính.
    
 
Khi quay lại, tầm mắt anh đặt lên tấm lưng trắng như tuyết của cô, chợt khựng lại vài giây.
    
Lục Trì Châu nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó, thấp giọng hỏi: “Cài hàng nào?”
    
Bùi Điểm sửng sốt một hồi, vuốt nhẹ tóc bên tai, che lại đôi tai đã đỏ bừng của cô, giả vờ bình tĩnh nói với anh: “Hàng ngoài cùng.”
    
Lục Trì Châu ừm một tiếng, cúi đầu cài lại giúp cô, đầu ngón tay chưa khô nước lướt qua tấm lưng cô.
    
“Xong rồi.” Anh nói: “Còn cần anh giúp gì nữa không?”
    
Bùi Điềm liên tục lắc đầu: “Không cần, không cần.”
    
Nói rồi, cô cất bước chạy ra xa, mau chóng mặc lại quần áo.
    
Lúc hai người tắm rửa sửa soạn xong, đã là mười hai giờ rồi.
    
Lục Trì Châu nhìn đồng hồ, cau mày nhìn về phía Bùi Điềm: “Dẫn em đi ăn.”
    
“Ừ.” Bùi Điềm vội mặc áo khoác làm bằng vải bông vào.
    
Không chỉ khoác chiếc áo khoác dài, cô còn quấn khăn len quàng cổ, đội mũ len, đeo găng tay, cuối cùng chỉ để lộ một đôi mắt. 
    
Cô dùng bàn tay có đeo găng quyến rũ Lục Trì Châu, bèn thấy anh ta tránh tay mình, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía chiếc khăn len quàng cổ mềm mịn của cô.
    
Bùi Điềm nhìn theo ánh mắt anh, cúi đầu, nhìn khăn quàng cổ của mình, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ. Sau khi đan cho Hứa Chi Ly xong, cô dùng phần len còn dư lại đan cho mình một chiếc.
    
Khác với cô, Lục Trì Châu chỉ mặc một chiếc áo len và khoác áo khoác ngoài trông rất đơn sơ.
    
Vài giây sau, Bùi Điềm tháo chiếc khăn cổ của mình xuống, nhón chân quấn quanh cổ Lục Trì Châu: “Quấn cho anh.”
    
Lục Trì Châu gỡ khăn quàng xuống, lại quấn quanh mặt cô, giọng nói lạnh như băng: “Anh không cần.” 
    
Bùi Điềm chớp chớp mắt: “Anh sao vậy?”
    
Lục Trì Châu im lặng không nói, chỉ nắm lấy tay cô đi ra ngoài.
    
Bùi Điềm kéo góc áo anh: “Anh không cần khăn choàng thiệt hả? Em vẫn còn dư len.” Để dỗ anh, cô còn trái lòng nói thêm một câu: “Đã dệt cho anh được một nửa rồi.”
    
“Có thật là đã dệt được một nửa rồi không?” Hiển nhiên Lục Trì Châu không tin lời cô nói.
    
Bùi Điềm ngẩn ra giây lát, giọng trở nên yếu ớt: “Dệt được một nửa trong tưởng tượng.”
    
Lục Trì Châu: “...”
    
Anh nhắm mắt lại.
    
Không nổi giận với cô ấy.
    
Chỉ là một chiếc khăn quàng cổ mà thôi.
    
Vài giây sau.
    
Lục Trì Châu mở mắt ra.
    
Cơn tức không nguôi được.
    
Mắc gì Hứa Chi Ly có mà anh không có.
    
“Định khi nào đan xong tặng anh?”
    
Bùi Điềm ôm cánh tay của anh, thề thốt hứa hẹn: “Lúc về sẽ đan cho anh! Đan thâu đêm suốt sáng luôn! Để anh trải qua một mùa đông đầy ấm áp!”
    
Lục Trì Châu dùng lòng bàn tay ấn đầu cô: “Bớt bớt lại.” Nhưng vẫn không tài nào nhịn được nhếch môi bật cười thành tiếng.
    
Hai người dùng bữa sáng kiêm bữa trưa tại tầng một khách sạn.
    
“Em muốn khi nào về?” Lục Trì Châu hỏi cô.
    
Bùi Điềm hai tay chống cằm: “Anh có thể bên em bao nhiêu ngày nữa?”
    
Lục Trì Châu đếm nhẩm ngày: “Trễ nhất thì vào buổi trưa ngày mai phải đến Bắc Kinh, buổi tối anh phải dự tiệc xã giao.”
    
“Ừm.” Bùi Điềm trả lời: “Vậy mai về.”
    
Cô thở dài một hơi: “Em về thì cũng sắp tới tuần thi cử luôn rồi, phải làm sao đây!!!”
    
“Tuần thi cử?” Lục Trì Châu cong môi, ung dung tiếp lời: “Anh có thể giúp em.”
    
“Có thật không!” Bùi Điềm lập tức ngước mắt lên, vui mừng hỏi: “Anh muốn giúp em thế nào?”
    
“Đến công ty với anh.” Lục Trì Châu nói một cách nghiễm nhiên: “Anh có thể giám sát em.”
    
Bùi Điềm: ha ha.
    
Lời đề nghị này bị Bùi Điềm từ chối phũ phàng.
    
Thấy không còn nhiều thời gian, cô đứng dậy: “Đi thôi.”
    
“Muốn đi đâu?” Lục Trì Châu nắm tay cô, cúi đầu hỏi.
    
Bùi Điềm với đôi mắt lấp lánh vì sao, đáp: “Trung tâm mua sắm!!!”
   
Trong các ngày nghỉ lễ trung tâm mua sắm đông nghẹt người, hơn nữa hôm nay còn có buổi diễn đàn của ngôi sao, nên đông hơn gấp bội.
    
Còn chưa bước vào, Bùi Điềm đã nghe thấy tiếng hét la cuồng nhiệt của người hâm mộ bên trong.
    
Độ quốc dân của Giang Thâm rất cao, fan của anh ta cũng rất có thực lực. Một khu xung quanh đều là các fan nữ đang giơ cao bảng cổ vũ, tất cả đều cất giọng hô cùng một khẩu hiệu.
    
Tên tuổi Giang Thâm vang tận mây xanh.
    
Lục Trì Châu chợt dừng bước, nhìn cô gái đang nắm tay anh phấn khởi đi vào trung tâm mua sắm, đột nhiên mặt không cảm xúc đứng yên tại chỗ.
    
“Sao vậy?” Bùi Điềm thấy anh không di chuyển: “Hoạt động sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi!”
    
Lục Trì Châu lạnh nhạt nói: “Hôm nay em tới đây là để xem Giang Thâm?”
    
“Phải nhưng cũng không phải.” Quả tim của Bùi Điềm sớm bay vèo ra ngoài rồi: “Không kịp rồi, nhanh lên nhanh lên, vào trong thôi!”
    
Lục Trì Châu mím chặt môi, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng di chuyển nửa bước.
    
Ở lối vào của trung tâm mua sắm, đông nghẹt người đứng đợi.
    
Thân hình nhỏ nhắn của Bùi Điềm luồn lách di chuyển vô cùng nhanh nhẹn trong làn người.
    
Lục Trì Châu vốn không thích ứng với bầu không khí như vậy, đôi mày tuấn tú khẽ nhíu lại, anh nói với Bùi Điềm: “Em chậm một chút.”
    
Anh cao ráo lại điển trai khiến nhiều cô gái xung quanh không thể không dừng lại và nhìn về phía anh.
    
Dẫn đến chuyện xung quanh Lục Trì Châu đông kín người, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn.
    
Đến lúc này, Bùi Điềm đã không cách nào lo cho anh được, cô bị đám đông hỗn loạn chen chúc đẩy về một hướng khác.
    
Lục Trì Châu nhíu mày nhìn đám đông đào núi lấp biển, nhân viên bảo vệ mồ hôi đầm đìa, nhưng dòng người vẫn nườm nượp không dứt, hiển nhiên sức chứa của trung tâm mua sắm này đã đến cực hạn.
    
Quan trọng nhất là anh không tìm thấy Bùi Điềm.
    
Lục Trì Châu hít sâu một hơi, cạn kiệt sự kiên nhẫn, bình tĩnh trầm giọng nói với những người xung quanh: “Xin lỗi, làm ơn tránh đường.” 
    
Bùi Điềm bị dòng người cuốn đi, ngay sau khi tay cô và Lục Trì Châu tách ra.
    
Những hướng đi sau đó cô hoàn toàn không khống chế được.
    
Người hâm mộ quá cuồng nhiệt, tất cả đều đi về một hướng, cô bị dòng người cuốn đi theo.
    
Số lượng người đã đạt đến mức báo động của trung tâm mua sắm, đài phát thanh thông báo khẩn cấp bảo vệ phải mau chóng đến giải tán đám đông.
    
Nhưng đa số mọi người đều do bị những người từ bên ngoài muốn đi vào trong buộc phải tiến về phía trước.
    
Mãi cho đến khi trong đám đông có một cô gái thân hình nhỏ nhắn bị xô ngã, tiếng hô đau đớn của cô gái đó bị át đi trong đám đông, có người nhìn thấy, muốn đỡ cô gái dậy, cũng bị đám đông đẩy ngã theo.
    
Bùi Điềm không nhìn được diễn biến sau đó.
    
Có một người qua đường đến dạo khu mua sắm, giận dữ hét về phía sau: “Đừng có đẩy nữa! Đẩy mẹ mày hả! Chỉ là một minh tinh mà thôi? Mấy người vội vã muốn đi đầu thai hả!”
    
Ác ý của người qua đường quá lớn, fan liền phản pháo lại.
    
Đám đông mày một câu, tao một câu, khiến bầu không khí trở nên nặng nề xốc nổi lạ thường.
    
Cuối cùng, có một tiếng thét chói tai vang lên.
    
“AAAAAAA, chết người rồi!”
    
“Đi, đi mau! Chết người rồi!”
    
Hai tiếng này, giống như nước sôi nổ tung trên mặt đất, dòng người cuối cùng cũng biết sợ hãi, như ong vỡ tổ muốn chạy ra ngoài. 
    
Bùi Điềm lại bị đám đông xô đẩy ép đi về phía lối ra, có vài lần suýt nữa thì bị vấp ngã.
    
Cho đến khi phía sau eo bị một đôi tay cứng rắn cường tráng ôm lấy, người nọ còn đang thở dốc do vội vàng lao đến.
    
Khoé mắt Lục Trì Châu có chút đỏ, dường như anh đang nổi giận thật rồi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau em thử chạy lung tung nữa thử xem?”
    
Thân hình anh tuyệt mỹ thẳng tắp như cây tùng bách, được anh ôm lấy, trong nháy mắt có cảm giác an toàn không tả nổi. Bùi Điềm thả lỏng tinh thần căng thẳng ban nãy, ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nói: “Em sai rồi.”
    
Lục Trì Châu mím môi, quai hàm căng cứng, chỉ yên lặng bảo vệ cô đi về phía lối thoát hiểm.
    
Bùi Điềm biết mình sai nên cứ cúi đầu mãi.
    
Rất lâu sau, trên đỉnh đầu mới truyền đến một giọng đàn ông trầm khàn. 
    
“Cũng may là em không sao.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui