Cung Trạch trở về Cung gia nhưng không nhìn thấy Dĩ Ái đâu cả, có hỏi qua người làm trong nhà thì họ nói cô đi từ sáng vẫn chưa về.
Có nghĩa là khi buổi lễ kỉ niệm trường kết thúc cô vẫn chưa trở về.
Nhưng cô có thể đi đâu chứ, cũng đã trễ như vậy rồi còn gì?
Không lẽ cô vì những lời nó của anh mà giận dỗi? Cơ mà cô không phải là một người hay giận dỗi, anh cũng từng thấy cô giận bao giờ.
Nghĩ nghĩ suy suy một lúc, anh đã đưa ra kết luận, chắc chắn là cô đã trở về Cố gia, nếu không thì cô có thể đi đâu được nữa chứ?
Nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác lo lắng bất an, anh định đến Cố gia tìm cô thì mẹ anh lại ngồi ở sofa xem tivi lên tiếng: "Vừa về lại muốn đi đâu vậy?"
Anh có chút khựng lại, sau đó cố tỏ ra bình thản: "Con đến Cố gia một chuyến."
Mẹ anh nghe vậy liền cau mày: "Con đến đó làm gì? Tìm Cố Dĩ Ái à?"
Anh ậm ừ muốn tìm ra một lí do gì đó nhưng nhất thời lại không nghĩ không ra, chỉ có thể im lặng.
Bà ấy lại nói: "Cứ mặc kệ cô ta đi, biết đi mà không biết về sao? Hơn nữa cho dù cô ta có đi luôn cũng không có ảnh hưởng gì đến chúng ta, chỉ cần một thời gian nữa là Điềm Điềm sẽ quên cô ta thôi, cứ coi như là con bé không có người mẹ này đi."
Thật ra lúc trước anh cũng đã suy tính đến chuyện này, đợi Điềm Điềm lớn hơn một chút sẽ lập tức ly hôn, cho cô một số tiền coi như bù đắp.
Nhưng dạo gần đây không hiểu sao anh lại không muốn nhắc đến chuyện này, cũng không muốn suy nghĩ đến.
Trong tim anh cứ như đang có một khúc mắc gì đó chưa gỡ được, mà khúc mắc đó lại có liên quan đến Dĩ Ái cô.
Ngay cả việc sáng nay cũng vậy, anh cơ hồ không còn là mình nữa mà tựa hồ biến thành một người khác vậy.
Chỉ cần nhìn thấy cô nói chuyện thân mật cùng người đàn ông khác anh liền cảm thấy khó chịu, trong lòng gợn sóng, chỉ muốn bắt nhốt cô lại, giữ cô làm của riêng.
Thế nhưng, song song đó anh lại luôn khiến vô tổn thương, nói những lời sỉ nhục cô, rồi sau đó anh lại hối hận, trong lòng khó chịu.
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không biết phải đối mặt với thứ cảm xúc phức tạp này bằng cách nào nữa.
Là ghét bỏ, là căm phẫn nhưng cũng là đau lòng, là quan tâm.
Một nước một lửa tranh đấu với nhau làm cho anh rối bời tâm trí.
Mẹ anh như nhìn thấy điều gì từ trong thái độ của anh, nghi hoặc hỏi: "Sao hả? Hay là con bị cô ta mê hoặc rồi nên không muốn ly hôn?"
Hai tay anh siết chặt, nếu thật sự đó là trò mê hoặc thì tốt rồi, nhưng anh lại nhận ra là không phải, vậy phải làm sao đây?
"Con..."
Cung Trạch vẫn đang ậm ừ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh vội vàng đi nghe điện thoại.
Là chú của anh, Cung Đại Hà.
"Chú! Có chuyện gì sao?"
"Con đến bệnh viện đón Dĩ Ái đi, cô ấy bị xe đụng phải, đang ở bệnh viện của chú." Chú ấy nói.
Cung Trạch có phần lo lắng, thần kinh căng như dây đàn: "Sao cơ?"
"Chú chỉ vô tình nhìn thấy cô ấy ở bệnh viện thôi, nhưng chú đã hỏi rồi, chỉ bị trầy xước nhẹ với trật chân, không sao cả." Chú ấy biết anh đang lo lắng nên vội nói tình trạng của cô cho anh biết.
Anh thở phào nhẹ nhõm, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra xe, khởi động máy: "Con biết rồi, giờ con sẽ đến đó ngay."
Nhân lúc anh chưa tắt máy, chú anh lại nói thêm vài câu ngoài lề: "Không phải con nói người ta đê tiện, hèn hạ khiến cho con chán ghét sao? Đâu cần phải lo lắng như vậy làm gì."
Anh trầm mặc một lúc vẫn không nói một câu, cứ như người ở trên mây, lơ lửng một cách khó hiểu.
Chú ấy lại nói: "Chú không phải muốn xen vào chuyện của con nhưng chú không thể không nói, cuộc sống này vốn dĩ có rất nhiều mặt trái, rất nhiều điều bất đắc dĩ, thứ con nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được cũng chưa hẳn là đúng.
Con cũng đừng vì đêm đó mà vội đánh giá, con người không ai là không mắc phải sai làm cả, con phải xem xem người đó sửa chữa sai lầm bằng cách nào, đừng bác phũ phàng bác bỏ sự chân thành và cố gắng của người khác.
Bao dung người khác cũng là tự bao dung chính mình."
Cung Trạch cười khẩy, giả vờ không quan tâm: "Chú đang giảng đạo đó à? Nghe như các vị sư thày giáo huấn người đời.
Thôi, con không nói chuyện với chú nữa, tắt máy đây."
Vừa dứt lời anh đã tắt máy, như đang chạy trốn một điều gì đó.
Vốn dĩ anh muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, nhưng càng để tâm đến cô, tìm hiểu về cô anh lại nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì về cô cả.
Cô như một bức tranh thủy mặc, càng nhìn lại càng cảm thấy đẹp, càng nhìn lại càng khám phá ra được nhiều điểm tinh tế bên trong, khiến cho anh mê muội khó lòng dứt ra, chỉ muốn hiểu thêm về cô, muốn ngắm nhìn thật kĩ.
Nhưng chỉ vì trên bức tranh đó có một vết dơ, không được hoàn hảo mà anh lại e ngại, do dự, chần chừ.
Cũng như một món đồ bị lỗi, cho dù có đẹp đến cách mấy thì người ta cũng sẽ lắc đầu trả nó về chỗ cũ.