Sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng, Dĩ Ái mặc kệ cơn đau nhức, mặc kệ sự yếu ớt của bản thân.
Cô không quan tâm mình trông thê thảm như thế nào, sắc mặt trắng bệch ra sao, cô chỉ muốn con của cô, cô không thể mất con bé.
Không còn cách nào khác, Dĩ Ái chỉ có thể đến van xin Cố gia, dù sao thì Điềm Điềm cũng là cháu ngoại của ông ta, không lẽ ông ta lại tàn nhẫn đến mức đó?
Bất đắc dĩ, cô lại phải trở về nơi đó một lần nữa với bộ dạng thảm hại.
Vừa nhìn thấy cô ông ta đã không vui, lộ ra bộ mặt ghét bỏ: "Mày còn về đây làm gì? Không ohair mày xem thường người cha này hay sao?"
Dĩ Ái cắn chặt môi, giọng run run, sau đó cô hít vào một hơi, ngẩng cao đầu: "Ông có thể giúp tôi giành lại quyền nuôi con không? Tôi chỉ muốn Điềm Điềm thôi, sau đó ông bắt tôi làm gì cũng được."
Ông ta hừ lạnh: "Đó là do mày tự làm tự chịu, mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi mày còn về đây đòi Cố gia giúp đỡ? Mày muốn tao vì mày mà đối đầu với Cung gia?"
"Nhưng đó cũng là cháu của ông." Cô gào lên, trong lòng nóng như lửa đốt, tâm trí hỗn loạn.
"Vậy thì sao? Đó là con của Cung Trạch, mày nghĩ nhà họ Cung sẽ giao đứa bé cho mày? Cơ mà con bé ở Cung gia thì có gì là không tốt? Mày nghĩ không có mày thì đứa bé sẽ không thể sống sót sao? Theo tao thấy, với điều kiện của Cung gia, họ chắc chắn sẽ có thể nuôi dạy và bảo bọc cho con bé, để con bé lớn lên trong một môi trường sung túc.
Còn mày? Mày thì cho con bé được cái gì?" Ông ta lạnh nhạt, rõ ràng là không muốn giúp đỡ cho cô, cũng không có ý định nhúng tay vào việc này.
Nói xong, ông ta hừ lạnh, quay lưng bỏ lên lầu: "Cho dù mày có đứng lì ở đó cũng không làm được gì đâu.
Chuyện này coi như chấm dứt tại đây đi."
Dĩ Ái đứng chết lặng ở đó, hai tay siết chặt.
Lúc này, mẹ kế của cô đi đến, ánh mắt dè bỉu, khinh thường: "Đáng đời lắm, đây chính là kết cục của một kẻ ngu đần.
Tình cảm mà mày coi trọng lại là thứ rác rưởi trong mắt người khác.
Thay vì cứ khư khư giữ lấy những thứ vô nghĩa đó thì tiền vẫn có giá trị và thực dụng hơn nhiều.
Đạo lí này, đáng ra mày nên hiểu từ sớm mới phải."
Dĩ Ái câm lặng, một câu cũng không nói ra được, cơ thể cô không ngừng run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu, nặng nề như sắp gục ngã.
Bà ta thở dài nói một câu phũ phàng: "Người đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài, đừng để cô ta mang xui xẻo đến đây."
Bà ta vừa dứt câu thì đã có hai người làm đi đến, định kéo cô ra ngoài, nhưng cô lại hất tay họ ra: "Tôi tự đi, không cần đuổi."
Bước ra khỏi Cố gia, trước mắt cô chỉ là một màu u tối, cô có cảm giác như mình đang ở địa ngục, cô không biết nên đi đâu, chủ có thể lang thang trên đường như một kẻ điên.
Điên???
Chợt, cô cười lớn, nếu như cô thật sự hoá điên thì tốt biết mấy, người ta thường nói, một kẻ điên sẽ không biết đau, không biết buồn, lúc nào cũng ngu ngơ nở nụ cười, mọi thứ xung quanh dường như không thể ảnh hưởng đến họ.
Nếu thật sự là như vậy, cô cũng muốn trở thành một người điên.
Dĩ Ái bước đi vô định, cũng không biết là mình đang đi đâu, phía trước sẽ dẫn lối cô đến nơi nào.
Thế mà không hiểu vì sao, cuối cùng cô lại dừng chân ở trước cổng Cố gia.
Cô nhìn thấy bảo mẫu đang bế Điềm Điềm ở ngoài vườn, cô nghe thấy tiếng khó của con bé, cho dù bảo mẫu có dỗ thế nào con bé cũng không chịu nín khóc.
Chắc chắn là Điềm Điềm cũng đang nhớ cô cũng như cô nhớ con bé.
Nhưng sau đó bảo mẫu lại bế con bé vào trong, cô không thể nhìn thấy con bé được nữa, trong lòng cô hốt hoảng gọi lớn: "Điềm Điềm, mau trả Điềm Điềm lại cho tôi, các người không được bế con bé đi.
Con bé là con của tôi."
Nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, người làm liền vào thông báo lại với Cung phu nhân, bà ấy nghe vậy thì bước ra ngoài xem thử, tuy bà ấy đứng ở xa nhưng cô có thể nhìn rõ được bà ấy đang nhíu mày tức giận, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng qua người cô.
"Cho người đuổi cô ta đi đi, đừng để cô ta la hét ồn ào ở đây nữa." Bà ấy ra lệnh cho người làm rồi quay lưng bước vào trong với vẻ mặt cau có.
Sau đó, một người làm đã bước ra ngoài mở cửa, cô ta xô nhẹ Dĩ Ái nhưng đã khiến cô té ngã làm cô ta có hơi giật mình, nhưng sau đó cô ta liền cau mày: "Làm phiền cô đi cho, bà chủ không muốn gặp cô, nếu cô còn không chịu rời đi, đừng trách tôi gọi cảnh sát đến."
Dĩ Ái nhỏ giọng, móng tay cào mạnh vào đất: "Các người dựa vào đâu mà không cho tôi gặp con của mình chứ? Các người dựa vào đâu mà nói tôi không xứng làm mẹ?"
Dĩ Ái như phát điên, cô vội vàng đứng dậy muốn lao vào trong, đồng thời hét lớn: "Trả con lại cgo tôi!!!"
Nhưng cơ thể cô vốn dĩ không còn chút sức lực nào, người giúp việc kia còn kia kịp làm gì thì cô đã loạng choạng ngã khụy xuống đất, trông vô cùng thảm hại và nực cười.
Cô ta lẩm bẩm: "Đúng là bị điên mà." Sau đó thì đóng cửa cổng lại, mặc kệ cho cô ngồi ở đó, trông cô không khác gì một con hề, vô cùng bẩn thỉu và bệnh hoạn.
Dĩ Ái thẫn thờ, cô cũng không biết là mình ngồi ở đó bao lâu, cơ thể như có hàng ngàn con kiến, đau đến mức nghẹt thở nhưng lại không thể khóc.
Cuối cùng cô đã rời khỏi đó, quay trở về căn nhà ở tầng hầm, ở đó vẫn còn một chút dấu vết của Điềm Điềm, cô ôm lấy những bộ đồ của con, ôm lấy chiếc chăn nhỏ của con.
Lúc này trái bom nổ chậm trong lòng cô mới thật sự nổ tung, cô không thể kiềm nén được mà khóc to, hai hàng nước mắt chảy dài như suối, không ngừng tuôn trào làm ướt đẫm gương mặt nhợt nhạt vốn đã cắt không còn giọt máu.
Dĩ Ái thống khổ gào lên như muốn giảm bớt nỗi bức bối trong lòng nhưng lại không có tác dụng, cô như một cây đàn bị đứt dây, bựt một cái đã không còn là một cây đàn hoàn chỉnh như lúc ban đầu, nếu không sửa lại được thì nó mãi mãi chỉ là một cây đàn hỏng.