Sáu tháng sau, tình trạng của Dĩ Ái đã dần tiến triển, cô đã không cần dùng thuốc an thần thương xuyên, cũng không còn hay kích động như trước, không tự làm bản thân bị thương nữa. Cô còn chơi cùng Điềm Điềm, bế con bé, đút con bé ăn, thậm chí khi dì Lí lén giấu con gấu bông của cô đi cô cũng không tìm đến nó nữa, dường như cô đã coi Điềm Điềm là con của mình, đã nhận ra con bé.
Chỉ là hiện tại đầu óc của cô vẫn như một đứa trẻ, nhiều lúc vẫn bướng bỉnh không chịu ăn cơm, không chịu tắm, không chịu ngủ, vì vậy Cung Trạch thường tan làm rất sớm, còn dành ngày thứ bảy và chủ nhật cho cô, hơn nữa, anh cũng đã hủy rất nhiều chuyến công tác.
Có những lúc anh nhìn thấy cô cùng Điềm Điềm chơi đùa, anh còn tưởng rằng mình đã là bố của hai đứa trẻ. Tuy miệng mỉm cười nhưng trong lòng không khỏi chua xót.
Còn về phần mẹ của anh, sức khoẻ bà ấy xó vẻ không tốt, có lần còn phải nằm viện nhưng anh lại không đến thăm lấy một lần. Chú của anh có khuyên nhủ nhưng anh cũng không chịu đi, cho dù có nói anh bất hiếu anh cũng không phản bác một lời. Anh cảm thấy bản thân không nhất thiết phải đi thăm bà ấy, có khi những lời nói của anh còn làm cho bà ấy bệnh nặng hơn. Vì thế, anh muốn cho bà ấy thời gian để chấp nhận việc này, chấp nhận việc Dĩ Ái là vợ anh và anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
...
Ở Cung thị, Cung Trạch vẫn đang họp, đây là một cuộc họp cổ đông rất quan trọng, trong lúc anh đang chăm chú nghe mọi người nói thì điện thoại của anh lại sáng màn hình, là dì Lí gọi đến.
Anh nhìn sắc mặt của mọi người sau đó vẫn quyết định nhấc máy, vì không có chuyện gì thì dì ấy nhất định sẽ không gọi cho anh.
Khi anh vừa nhấn vào nút nghe, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng hoảng hốt: "Thiếu gia, lúc nãy tôi vừa ra ngoài đổ rác, không để ý, thiếu phu nhân đã chạy ra ngoài rồi, tôi tìm nãy giờ nhưng không tìm thấy, phải làm sao đây?"
Mặt anh chợt tái xanh, vội vàng tắt máy rồi đứng dậy bỏ ra ngoài trước ánh mắt khó chịu của các vị cổ đông.
"Chuyện này là sao đây? Có phải là chủ tịch của các người khinh thường bọn người già này không?" Người lớn tuổi nhất trong bàn họp, ông ấy là người được tôn kính nhất trong Cung thị, là bạn tốt của ông nội anh khi còn sống, ông ấy đã tức giận đập bàn.
Trợ lí của anh cũng không hiểu chuyện gì, cả người run rẩy, toát cả mồ hôi lạnh, trong bụng chửi thầm: "Chủ tịch của tôi ơi, anh hại chết tôi rồi!!!"
...
Trên một con đường tấp nập người qua lại có một gái nhìn đời bằng đôi mắt ngơ ngác, cô chạy lung tung trên phố, nhìn đâu đâu cũng thấy xa lạ, cũng thấy sợ hãi. Khi có người đi qua cô liền vội vàng né tránh, nhưng sau đó lại đụng phải người khác.
"Cô bị điên à! Đi đứng không biết nhìn đường à?" Người phụ nữ kia lớn giọng, bực bội liếc nhìn cô.
Dĩ Ái sợ hãi, cô nép vào một góc, ngồi xổm xuống, co ro bên góc tường, nhìn dòng người qua lại.
Chợt, có một đôi chân bước đến trước mặt cô, dừng lại ngay chỗ cô đang ngồi.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sợ loé lên tia sợ hãi.
Người phụ nữ kia một tay chống gậy, nụ cười nham nhở cúi nhìn cô: "Là cô? Trông cô có vẻ còn thê thảm hơn tôi."
Dĩ Ái có vẻ như không nhận ra Nhan Ngọc Viên nhưng cô lại có cảm giác sợ hãi, thậm chí là có hơi kích động, đôi mắt trừng to.
"Nào, đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô đâu." Cô ta cúi người xuống đỡ cô đứng dậy, nụ cười lộ ra sự khinh bị: "Cuối cùng thì cô vẫn không phải là kẻ thắng cuộc, nhìn xem bộ dạng của cô đi, không khác gì một con chó dại. Điên điên khùng khùng, không biết bản thân là ai, đang làm gì."
Dĩ Ái cố gắng tránh xa cô ta ra nhưng bị cô ta ghì chặt, móng tay đâm vào da thịt khiến cô đau đớn vùng vẫy.
Chợt, cô ta lấy ra một cây kẹo bảy sắc cầu vòng mà Dĩ Ái vô cùng thích: "Cô nhìn xem, đây là gì nào? Là kẹo đấy. Vó muốn không?"
Dĩ Ái cảnh giác nhưng lại không chịu được cám dỗ, cô gật đầu.
"Được, tôi sẽ cho cô." Cô ta lột vỏ của cây keo ra và đưa đến cho cô nhưng sau đó... lại buông tay để cho cây kẹo rơi tự do, kẹo rơi xuống đất, vỡ nát, dính đầy đất cát nhưng cô ta lại bảo cô: "Nhặt lên đi chứ! Không phải cô nói muốn ăn kẹo sao? Mau nhặt lên đi!"
Vậy mà Dĩ Ái lại nở nụ cười, cô thật sự cúi người xuống muốn nhặt kẹo lên trước ánh mắt khinh thường của cô ta.
Ngay lúc đó, Cung Trạch bước đến, anh đẩy Nhan Ngọc Viên ra khiến cô ta loạng choạng ngã xuống đất, và đỡ Dĩ Ái lên.
Dĩ Ái giãy dụa, cô luôn miệng lẩm bẩm: "Kẹo, kẹo, kẹo, kẹo của tôi."
"Dĩ Ái, cái đó bẩn rồi, về nhà anh sẽ cho em nhiều hơn, được không?" Anh nhẹ nhàng nói.
"Nhiều nhiều kẹo, muốn có nhiều nhiều kẹo!!!" Cô vui mừng, hai mất sáng rực nhảy cẩn lên.
"Được, anh sẽ cho Dĩ Ái thật nhiều thật nhiều kẹo."
đến liếc này anh mới liếc mắt sang nhìn cô ta, giọng lạnh lẽo: "Xem ra, cô thật sự chán sống rồi nhỉ? Cắt bỏ gân chân là chưa đủ? Đáng lẽ tôi nên khiến cô không thể đứng đi lại được luôn mới đúng, là do tôi đã quá nhân từ?"
Nhan Ngọc Viên cười lạnh, cô ta dùng gậy đứng dậy, bước chân khập khiễng, cô ta vốn dĩ đã không còn có thể đi lại như bình thường, đã không khác gì phế nhân.
"Ha! Anh đúng là một kẻ điên, một kẻ điên ở cùng một kẻ điên. Hai người đúng là xứng đôi thật đấy!" Cô ta đột nhiên gào lên: "Anh nghĩ cô ta sẽ có thể trở lại bình thường sao? Anh sai rồi, cô ta sẽ không bao giờ tỉnh lại đâu. Tôi sẽ ngày ngày nguyền rủa các người, nguyền rủa các người không đến được bên nhau, để cho các người cũng phải giống như tôi,sống không bằng chết."
Cung Trạch lạnh lẽo nhìn cô ta phát điên, rõ ràng cô ta mới chính là người điên mà lại đi nói người khác: "Tôi thấy cô nên tự cậu phúc cho bản thân mình thì hơn. Coi chừng bị nghiệp quật."
Nói xong, anh liền đưa Dĩ Ái đi, không muốn tiếp tục dây dưa cùng hạn người này, nhìn thôi cũng đã cảm thấy bẩn thỉu, buồn nôn.
Đi được một đoạn, anh chợt nhận ra, đã rất lâu rồi anh không cùng Dĩ Ái đi dạo trên phố, hoặc cũng có thể... đây là lần đầu tiên chăng?
"Hôm nay Dĩ Ái không ngoan, sao em lại bỏ trốn chứ?" Anh cảm thấy có chút chút giận nhưng thật ra cũng chỉ vì anh quá lo lắng cho cô.
"Hửm??? Muốn ăn kẹo, về nhà ăn kẹo." Cô căn bản không để tâm đến lời anh nói, anh chỉ có thể thở dài, rồi ôm lấy cô, bất lực xoa đầu cô: "Được, chúng ta về nhà thôi."
Trong lúc anh vẫn đang cười đùa với cô, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc: "Dĩ Ái?"
Cung Trạch nhìn sang, thì ra không phải ai xa lạ, là Châu Khâm.
Khi ấy Châu Khâm cũng đã đến bệnh viện tâm thần tìm cô, nhưng cô đã được Cung Trạch đưa đi, vậy nên anh ấy cũng không biết phải làm sao vì anh ấy vốn dĩ không phải là đối thủ của Cung Trạch, không có cách nào đưa cô đi.
Đến khi gặp lại cũng đã nửa năm, trong lòng anh ấy như có một ngọn lửa đang thêu đốt, anh ấy muốn bước đến gần cô nhưng cô lại sợ hãi lùi lại, nép sau lưng Cung Trạch.
"Đừng sợ, không sao đâu." Cung Trạch nhỏ giọng trấn an cô nhưng cô vẫn không dám bước ra.
Châu Khâm mỉm cười nhưng lòng cay đắng: "Anh chính là nguyên nhân khiến cho cô ấy thành ra như vậy nhưng bây giờ cô ấy chỉ tin tưởng một mình anh, đúng là oan nghiệt."
"Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, cậu không cần phải bận tâm. Tôi nhất định... sẽ đánh thức cô ấy." Anh nói.
"Ha! Chỉ trách... tình yêu của anh đến quá muộn màng, nếu như anh nhận ra mọi chuyện sớm một chút thì tất cả sẽ không đến nước này, Dĩ Ái cũng không phải chịu nhiều tổn thương đến vậy."
Cung Trạch nhỏ giọng: "Muộn những vẫn kịp thời... không phải sao?"
Kịp thời và may mắn vì anh đã thật lòng yêu cô, chịu dùng cả đời để chăm sóc cho cô, để cô có một gia đình, một chốn nương tựa. Suy cho cùng, sợi tình cảm này vẫn có thể chấp nhận cà tha thứ.
...
Trong một đêm tối, Cung Trạch mệt mỏi trở về phòng, nhìn thấy cô ngủ say lòng anh cũng bình yên hơn.
Anh ôm lấy cơ thể cô, ngửi mùi hương trên mái tóc cô, trong lòng mừng thầm vì cô đã tăng lên được vài cân.
Anh nhỏ giọng: "Anh đã giúp em xử lí đám người kia rồi, những người đã hại em, vứt bỏ em, anh đều giúp em dạy dỗ bọn họ rồi."
Trong những tháng này anh luôn bận rộn ấp ủ một âm mưu, đó chính là hạ bệ Cố gia, để cho bọn họ thân bại danh liệt.
Vì vậy anh đã đưa nội gián vào Cố gia, điều tra những việc xấu mà ông ta đã làm, thu thập bằng chứng việc ông ta trốn thuế, rửa tiền, sản xuất hàng giả. Cuối cùng thì anh cũng đã thực hiện được, chỉ sau một đêm, Cói gia thân bại danh liệt, ông ta và con trai của ông ta rơi vào tù tội, tất cả tài sản điều bị niêm phong, còn mẹ kế của cô ở lại, bị chủ nợ vây khốn, bị ép đến nước đường cùng phải nhảy lầu tự tử.
Chỉ trong một đêm, Cố gia... đã bốc hơi không còn gì, đó là hậu quả họ đáng phải nhận, chủ là...
"Anh xin lỗi, anh đã tự ý quyết định mọi thứ, khiến cho tâm huyết của ông ngoại em và mẹ em bị anh phá hủy. Em có trách anh không Dĩ Ái?" Tuy mấu chốt khiến Cố thị sụp đổ không phả anh nhưng anh cảm thấy tự trách, lúc trước cô vì cái sản nghiệp đó mà hy sinh, nhưng bây giờ lại không còn gì cả.
Chợt, Dĩ Ái mở mắt, cô mơ hồ nhìn anh, sau đó đặt đôi môi mềm mại cỷa cô lên môi anh và mỉm cười hì hì.
Anh như chết lặng, không ngờ cô lại chủ động hôn anh, nhất thời không kiềm được anh đã ôm lấy eo cô, nồng nhiệt gặm nhấm môi cô.
Dĩ Ái bị anh doạ sợ, vội vàng lùi về sau.
Anh nuốt nước bọt, dằn lại sự khao khát trong cơ thể, vươn tay ra ôm lấy cô: "Anh xin lỗi, sau này anh sẽ không như vậy nữa, em đừng sợ anh."
Dĩ Ái vùng dậy, cô đẩy anh ra: "Nóng quá, không muốn ôm, không muốn ôm."
Cung Trạch bất lực nở nụ cười: "Anh thấy không nóng, anh muốn ôm."
"Không cho ôm đâu." Cô làm mặt xấu, sau đó đẩy anh ra khỏi giường, một mình nằm hết cả cái giường rộng.
"Cái đồ đáng yêu này, em xấu tính thật đấy."
...
Ba năm sau.
Trong một buổi chiều tà, Cung Trạch từ Cung thị trở về, anh vội vàng mở cửa, chỉ muốn nhanh chóng gặp Dĩ Ái và Điềm Điềm.
Nghe tiếng mở cửa, Điềm Điềm liền chạy ra ôm lấy đùi anh, miệng liên tục gọi: "Ba ơi, ba ơi, ba có mua gì có Điềm Điềm hông?"
Anh vui vẻ bế Điềm Điềm lên, mọi mệt mỏi đều tan biến: "Điềm Điềm hôn ba một cái, ba sẽ cho Điềm Điềm."
Cô bé mỉm cười tinh nghịch hôn má anh một cái nghe cái chụt: "Điềm Điềm hôn rồi, ba hông được dụ người ta đâu nha!"
"Ha ha! Đương nhiên rồi, con nhìn xem đây là gì?"
"A! Gấu bông!!!" Con bé vui vẻ ôm lấy gấu bông, hớn hở hôn lên má ba của mình: "Con yêu ba nhất trên đời."
Chợt, bên trong có một người lên tiếng, cô mặc tạp dề, trên tay bưng thức ăn, miệng nở nụ cười: "Vậy còn mẹ thì sao?"
"Con cũng yêu mẹ!" Giọng bé con non nớt vang lên làm cho không gian tràn ngập niềm hạnh phúc.
"Dĩ Ái, anh và con đều yêu em." Anh mỉm cười bước đến, một tay giúp cô bưng thứ ăn, một tay bế con, đồng thời hôn lên trán cô.
"Em có cảm giác như đây chỉ là mơ."
"Vậy anh sẽ biến giấc mơ này thành sự thật."