Trở về phòng, cửa phòng được Tề Nghiêm đóng chặt.
Một bên má nóng rát đau đớn, nước mắt của cô cuối cùng cũng tràn ra, lăn trên má.
Tề Nghiêm bật khóc.
Dù biết trước là như vậy, dù mạnh mẽ đến đâu, nhưng bị tổn thương bởi chính cha ruột của mình, cô thật sự chịu không nổi.
Bên ngoài cửa, tiếng của dì Trần run lên, bà như sắp khóc đến nơi.
“Cô chủ, mở cửa đi.
Mặt bị sưng như vậy, nếu không làm gì đó, sẽ hỏng mất.”
Tề Nghiêm lúc này nào còn quan tâm đến mặt mình thế nào, cô nghẹn ngào, “Để con...!yên đi.”
Một câu này vang lên, dì Trần thực sự không làm phiền Tề Nghiêm nữa.
Chỉ khẽ thở dài một cái.
Cái gia đình này, thật sự sắp không xong rồi.
Lúc này bên dưới, Tôn Di Trân vô cùng hả hê, nhưng cũng không quên giả bộ quan tâm Tề Bách, “Tề Bách, con gái ấy mà, giận dỗi ít hôm, sẽ nhanh quên”
Tề Bách nhìn Tôn Di Trân, nhàn nhạt nói: “Được rồi, em không cần nói gì nữa, đồ đạc cũng đã chuyển về đây rồi, em trở về phòng đi.”
“Tề Bách à..” Tôn Di Trân còn muốn nói ra vào thêm vài câu, nhưng lại bị sắc mặt trầm xuống của Tề Bách doạ sợ.
Cuối cùng, ôm một bụng hậm hực, trở về phòng.
Lão già chết tiệt, chờ đó, không chiếm được tài sản của ông, thì tôi không mang họ Tôn.
Còn lại một mình Tề Bách ngồi tại sofa, ông ta nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của mình, vừa nãy, ném ly vào người con gái cũng là ông ta, đánh một bạt tai cũng là ông ta.
Tề Bách bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, lập tức muốn đi lên phòng Tề ON Nghiêm để giải thích, nhưng cuối cùng, ông ta không đi.
Chỉ là bạt tai thôi, cha nào dạy con lại không đòn roi, mắng chửi kia chứ?
Ông ta chính là dạy con mà thôi.
Rất nhanh đã đến tối.
Tề Nghiêm vẫn ở trong phòng chưa đi ra.
Cô lúc này đã không có thời gian để khóc lóc.
Bên má phải của cô, vết năm ngón tay kia đã tan hết, nhưng đổi lại nơi bị tổn thương lại xưng lên tím bầm, trông vô cùng đáng sợ.
Suy nghĩ cả ngày, Tề Nghiêm quyết định rời đi.
Tài sản nhà Tề, ngoài chuỗi công ty là của Tề Bách thì vẫn còn mấy tiệm đồ cổ lớn nhất Sầm Sơn.
Mà những cửa hiệu này đều được Bạch Hồng sang tên cho con gái bà là Tề Nghiêm.
Kiếp trước, cô vì kết hôn với Cố Cảnh Sâm nên ngay khi học đại học xong, cô cũng chưa đụng chạm đến cái gì gọi là công việc.
Lần này, cô muốn chính tay làm việc, tự kiếm tiền bằng sức lực của cô.
Cố Cảnh Sâm dù có yêu thương cô, nhưng cô không muốn cái gì cũng phải dựa vào anh.
Kể cả việc trả thù, cô cũng muốn chính bản thân mình phải tự tay làm.
Tôn Di Trân, hay Tề Lam, hoặc còn kẻ nào đó chưa lộ mặt, cô nhất định sẽ dùng chính tài lực mà cô tạo ra để trả thù bọn người kia.
Tề Bách đã mang Tôn Di Trân về, như vậy đồng nghĩa với việc sớm muộn gì, ông ta cũng đuổi cô đi.
Mối quan hệ cha con này, có lẽ khó mà giữ nổi.
Mở ngăn kéo tủ nhỏ đầu giường, Tề Nghiêm lấy ra hai cuốn sổ màu hồng, nói là cuốn sổ, thực ra chính là hai bản khế đất cửa hàng đồ cổ của mẹ cô để lại.
Nó thuộc về Tề Nghiêm cô.
Đặt cẩn thận hết những đồ cần thiết vào trong vali, Tề Nghiêm mở cửa phòng đi, mang theo hành lý đi thẳng xuống lầu.
Vừa lúc lại gặp Tôn Di Trần từ trong phòng bếp bước ra.
Vừa thấy Tề Nghiêm, cô ta khuôn mặt đắc ý, trên tay còn bưng một chén yến trưng hạt sen, thổi thổi, châm chọc nói: “Quả là không có sai, thật sự dọn đồ theo trai?”
Bước chân Tề Nghiêm ngưng lại, nhìn chằm chằm Tôn Di Trân.
Người phụ nữ này vẫn não tàn như kiếp trước, vẫn là bộ dạng phấn son loè loẹt, ăn nói cũng vô duyên như vậy.
“Ồ, vậy tôi với cô cũng đâu có gì khác.
Cô còn chẳng phải cũng bám ống quần của ba tôi, lết vào nhà họ Tề đấy thôi” Tề Nghiêm cười khẩy mà châm chọc lại.
“Vậy sao.” Tôn Di Trân ngồi xuống bàn, cười mà nói: “Tôi đây chí ít còn có ba cô yêu thương, mà cô...đã không bám đùi cậu chủ Cổ được đi.
Cậu ta đá cô không chút xót thương.”
Nghe cái lời này của Tôn Di Trân, Tề Nghiêm hết kiên nhẫn, thật không muốn nhiều lời cùng người phụ nữ ngu ngốc này, cô từng bước đi đến bàn, sắc mặt dần lạnh lẽo, từng lời như dao sắc lẻm: “Tề Bách yêu thương cô?”
Tề Nghiêm cười đến vui vẻ, giọng có phần giễu cợt, “Tôn Di Trân, cô còn không biết, công ty ông ta sắp phá sản à? Nói cho cô biết, bám đùi Tề Bách, còn chẳng bằng cô giao mình cho mấy lão bụng béo khác, vậy còn tốt hơn nhiều, bằng không.”
Tề Nghiêm bỗng trầm mặt, “Haha...ông ta sẽ bán cô đi lúc nào cũng không hay! Hahaha."
Dứt lời Tề Nghiêm quay người, tiêu sái rời đi.
Để mặc cho Tôn Di Trân vừa rồi có bao nhiêu là đắc ý, bây giờ lại có bao nhiêu là khó chịu.
Trong lòng tức thì bị sợ hãi phủ kín.
Cô ta thật sự không muốn phải trải nghiệm lại những ngày tháng cực khổ của trước kia nữa.
Tề Nghiêm mang hành lý đi, trong lòng lại vui vẻ.
Kiếp trước còn chẳng phải Tề Bách bị Cố Cảnh Sâm ép đến mức công ty phá sản, cuối cùng mang con gái là cô ra thế chấp còn gì.
Tề Bách, Tôn Di Trân, các người dám bức tôi, tôi cũng không ngại khiến các người rơi vào đường cùng.
Muốn đấu với một kẻ nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay như tôi, các người chưa đủ trình đâu, căn nhà này, các người nhất định sẽ sớm cút khỏi đây...