Chúng tôi men theo cầu thang gỗ ọp ẹp lên lầu, bấy giờ trên lầu mới thấy còn được ngăn ra nhiều phòng nhớ. Phòng của Hữu Văn ở cuối cùng nằm sát cầu tiêu, vừa bước đến cửa phòng đã nghe mùi hôi nồng nặc. Tôi thầm nghĩ , sống ở một nơi như vầy làm sao không bệnh? Tiểu Song ngần ngừ một chút rồi gõ cửạ - Ai đấy Có tiếng của Hữu Văn từ bên trong vọng ra. Tiểu Song dựa vào thành cửa, mắt chớp chớp không trả lờị Rồi cửa mỡ Văn xuất hiện với chiếc mền cũ khoác trên lưng, tóc rối, râu ria lởm chởm đôi mắt sâu hoắm với chiếc cằm nhớ.n. Thật khó nhìn ra, chỉ có đôi mắt là có vẻ trong sáng của Văn ngày cụ Nhìn thấy chúng tôi, chàng chựng ra như đang nằm mỡ Văn đưa tay lên dụi mắt nghẹn lời hỏi: - Có phải Tiểu Song ấy không? Tiểu Song kéo tôi vào nhà, nàng chăm chú nhìn Hữu Văn, nét mặt đau khổ và nụ cười miễn cũõng. - Vâng, em đâỵ Anh không thích em đến đây ả Lư Hữu Văn mở to mắt, mắt thoáng vui: - Anh không dám tin đây là sự thật, vì em biết không mây ngày nay không hiểu sao anh cứ nằm mơ thấy em. Tiểu Song nhào tới úp mặt vào vai Hữu Văn, nàng ruón nguoì lên, tự động trao nụ hôn cho chồng, một thứ tình cảm mãnh liệt mà tôi chưa hề thấỵ Tiểu Song như muốn dâng hiến tất cả tình cảm và sự nhớ nhung của mình cho Hữu Văn. Họ quyện lấy nhau. --Em đã đến đây, có phải là em đã tha thứ cho anh? Hay chỉ là một sự thương hạỉ Chắc chắn là Lý Khiêm đã cho em biết. Họ bảo là anh bị bệnh nặng lắm phải không? Ðừng tin hắn, anh rất khỏe, anh chỉ mệt mỏi một chút. Nhưng vì nếu nghe tin anh bệnh mà đến thì đó cũng là một điều rất haỵ Tiểu Song cắn nhẹ môi. Nàng muốn khóc nhưng rồi lại kềm được. - Anh Văn, anh ác lắm! Sao xa cách bao nhiêu năm mà anh chẳng cho em biết một tí tin tức gì về anh cả? Lư Hữu Văn buồn rầu: - Anh làm sao dám cho em biết tin, khi anh chưa làm được một cái gì? Em có nhớ cái hôm ký giấy ly hôn không? Em đã cương quyết và thẳng thắn. Và anh đã nghĩ nếu anh chưa làm được gì thì anh sẽ không dám nhìn mặt em. Tiểu Song nói. - Chuyện đó em đã quên hết rồi. Hiện em chỉ còn nhớ đến hình ảnh hạnh phúc của chúng mình! Lư Hữu Văn đau khộ - Em đừng lừa dối anh. Anh không tin điều đó vì lúc chúng ta sống gần nhau có giây phút nào là hạnh phúc đâủ Thời gian đó anh đã làm biết bao nhiêu sai lầm khiến em bị đau khổ, bị dày vọ Tiểu Song , em có hận anh không? - Nếu còn hận anh em đã không đến! Lư Hữu Văn xúc động: - Tiểu Song em có biết không? Khi con nguoì đánh mất tài sản quí báu của mình mới biết được gía trị của nọ Mấy năm nay anh đã suy nghĩ rất kỹ, nhiều lúc không tin rằng chính mình đã làm ra biết bao nhiêu chuyện tày trời như vậy Hữu Văn đưa tay vuốt nhẹ má Song - Em biết không? em là một con nguòi độ lượng, anh đã làm em buồn mặc dù đã được em tha thứ rất nhiều lần, anh đã nghĩ hàng ngàn lần là anh đã mất em, vì dày vò, đau khổ mà anh đã gây ra cho em đến thần thánh hẳn cũng chưa chịu đựng nổị Anh làm sao dám Văn xin em tha thử Em ly hôn để trừng ph ạt anh là đúng. Vì chỉ sau khi mất em, anh mới thấy yêu em vô cùng, mấy năm nay nhờ hối hận, anh đã nuôi được ý chí, đó là phải cố gắng tập trung tinh thần và tình cảm để viêt' một cái gì đó cho em. Và em biết không anh đã viết được thật sự, chứ không phải chỉ nói suông. Lời của Văn khiến Tiểu Song khóc và Văn cũng khóc. - Tiểu Song em có biết là anh yêu em vô cùng, nhưng tại sao yêu em mà lại cứ làm khổ em, cứ làm em khóc? Tiểu Song! đến bây giờ anh mới biết anh là một con nguòi chẳng ra gì, tất cả cao ngạo, tự phụï mà anh có đều là thứ ấu trị Cái huênh hoang lớn tiếng của anh cũng chỉ để che đậy cái bất tài vô dụng của anh. Anh đã hiếp đáp, đã làm nhục em, trút lên đầu em bao nhiêu tội danh chẳng qua chỉ tại em hiểu anh quá nhiều. Tiểu Song , anh xin lỗi về hành động tội lỗi của mình và để chuộc lại lỗi lầm đó anh đã viết, anh đã thật sự viết được, em hãy dành cho anh thêm ba tháng, là anh sẽ viết xong. Hữu Văn bước tới bàn, lấy ra tập bản thảo thật dày, đặt vào tay Tiểu Song. - Ðây này em xem bằng chứng cho thấy anh đã viết được. Tiểu Song cúi xuống nhìn xấp bản thảo, nàng lật từng trang và lệ đẫm uót mạ Nàng xiết mạnh xấp bản thảo vào ngực mình, ngước lên nhìn Hữu Văn. - Anh đã làm được điều em mơ ước và bây giờ em đến đây để rước anh về. Lư Hữu Văn chựng lại hỏi: - Anh có nghe lầm chăng? - không đâu, trước kia em đã nói với anh, bao giờ anh làm có kết quả là chúng ta lại trùng phùng. - Nhưng anh phải cần thêm ba tháng nữa mới hoàn thành được tập truyện dài nàỵ Hay là hãy để anh ở lại đây thêm ba tháng... Tiểu Song cắt ngang. - không cần. Anh cứ về nhà rồi hoàn tất sau cũng không muộn, vì ngoại vị trí của một nhà văn ra anh còn là một nguoì chồng, một nguoì chạ Lư Hữu Văn suy nghĩ một chút hỏi: - Anh không có nghe lầm chứ? Em vẫn là của anh chứ? Tiểu Song đứng nhón gót, hôn lên môi của Hữu Văn, nàng nói một cách thận trọng: - Trước khi đến gặp anh, em đã đến với trái tim thương hại nhưng khi nhìn thấy tập bản thảo của anh thì em lại thấy kiêu hãnh. Anh Văn, em thành thật muốn anh trở về, bởi vì em còn yêu anh. Thế là trong ngôi biệt thứ. bên bờ suối Ngoại Song , Tiểu Song và Hữu Văn lại trùng phùng. Ngôi nhà họ nằm bên dòng nước, buổi sáng họ ra vuòn hứng suong, buổi chiều ngắm ánh tà duong bên suốị Bé San San từ sáng đến tối cười nói líu lọ Chúng tôi cũng thuòng đến đây vui choị Lư Hữu Văn làm việc rất cực khổ, chàng được Tiểu Song đưa đến bệnh viện Trung uong để khám bệnh, ở đây cũng có kết luận như ở Cao Hùng. Thuốc men chỉ giúp cho Văn giảm đau, ngoài ra không ngăn được cơn bệnh tiến triển. Hữu Văn như cũng biết được, chàng trân trọng từng phút từng giâỵ Tôi thuòng nghĩ , nếu lúc mới lấy nhau Văn giữ được lối sinh hoạt như hiện nay, thì hạnh phục' biết chừng nào. Bây giờ Văn bệnh, hạnh phúc cuối đời, Tiểu Song dù sao cũng đã dành cho chồng ngày tháng mật ngọt. Thời gian còn lại quá ngắn ngủi, có lẽ định mệnh muốn thế! Truyện của Hữu Văn viết có tựa đề Những Chuyện Bình Thuòng Xảy Ra Trong Ngàỵ Tiểu Song phụï chồng sữa chữa bản thảo, chạy lo việc in ấn. Một bữa khi ngồi bên Tiểu Song , Hữu Văn chợt nhìn ra chiếc mặt ngọc trên cổ của Tiểu Song, chàng hỏi: - Ai đã tìm ra chiếc mặt ngọc này cho em vậy? Nếu anh đoán không lầm thì ngoài Chu Thi Nghiêu ra không có nguoì thứ hai nào tìm được. Tội nghiệp anh ấy quả ân cần... Tiểu Song bối rối, hai tháng qua đã cố giữ để không cho Hữu Văn nhìn thấy, Tiểu Song định nói cái gì đó, nhưng Văn đã ngăn lại: - Em phải mang chiếc mặt ngọc này luôn trong nguòi, vì đây là món quà cưới của em. Em có nhớ là em từng nói với anh gì không? Chỉ có anh mới là nguoì tàn tật, còn anh Chu Thi Nghiêu là nguoì khỏe mạnh hoàn toàn! - Ðó là lời nói lúc cãi nhau, anh còn để tâm làm gì? Hữu Văn nắm lấy tay Tiểu Song: - Anh đang nghĩ là em, một cô gái yếu đuối mà lại chữa lành cho hai gã đàn ông tàn tật như anh với Thi Nghiêụ Lúc Hữu Văn nói, là tôi đang cùng bé San San lượm những hòn đá cũội bên bờ suối, nghe Văn nói tôi bàng hoàng, mắt tôi uót, tôi cảm động vô cùng. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Hữu Văn được Tiểu Song yêu quí đợi chợ Thì ra bên trong cái bản chất dễ thay đổi, Hữu Văn vẫn còn một trái tim thông minh và hiểu biết. Sau đó một ngày bệnh của Hữu Văn đột ngột trở nặng, chàng được đưa vào nhà thương và từ đó không còn trở về nhà được nữa.. Nhưng trước khi Hữu Văn chết, Tiểu Song cũng đã xuất bản được quyển NHỮNG CHUYỆN BÌNH THUÒNG XẢY RA TRONG NGÀỴ Nhờ vậy Văn cũng đã đọc được tác ph ẩm đầu tay mà cũng là tác ph ẩm cuối cùng của mình trước tác. Tôi không biết quyển sách đó có hay hay không? có làm chấn động giới văn đàn hay đoạt giải Nobel hay không? Nhưng tôi nghĩ tất cả điều đó không quan trọng mà cái quan trọng ở đây là Hữu Văn đã viết được ở trang nhất của quyển sách có một lời tựa kia khi đọc tôi đã xúc động: "TRUÓC KIA TÔI NGHI MÌNH LÀ MỘT THIÊN TÀỊ MỘT THIÊN TÀI DUY NHẤT TRÊN CÕI ÐỜI NÀỴ ÐUONG NHIÊN LÀ MỘT THIÊN TÀI TÔI PHẢI KHÁC HẲN MỘT THIÊN TÀI KHÁC VÀ NHỮNG NGUOÌ CHUNG QUANH TÔI ÐỀU BÉ NHỎ TẦM THUÒNG, TÔI KHINH BỈ NHỮNG CÁI TẦM THUÒNG, TÔI GIẬN DỮ VỚI NHỮNG CÁI THÔNG TỤC VÀ TÔI ÐÃ CẢM THẤY ÐAU KHỔ KHI ÐÃ SỐNG TRONG NHỮNG CÁI BÌNH THUÒNG VÀ THÔNG TỤC ÐỌ THẾ LÀ TÔI LA HÉT, TÔI BI QUAN RỒI MỘT NGÀY KHÁC TÔI CHỢT PHÁT HIỆN RA, NHỮNG NGUOÌ CHUNG QUANH TÔI ÐỀU TỰ CHO MÌNH LÀ THIÊN TÀI CẠ HỌ CŨNG HẬN ÐỜI NHƯ TÔỊ SỰ PHÁT HIỆN ÐÓ LÀM TÔI BÀNG HOÀNG. VÌ NÓ CHỨNG MINH CHO TÔI THẤY TÔI CHỈ LÀ MỘT THIÊN TÀI TỰ NHẬN VÀ CÁI TỰ NHIÊN ÐÓ CHO THẤY TÔI CHỈ LÀ MỘT NGUOÌ BÌNH THUÒNG, NHƯ BAO NHIÊU NGUOÌ BÌNH THUÒNG KHÁC. NÓI KHÁC ÐI NHỮNG GÌ MÀ TÔI ÐAU KHỔ VÀ KHINH BỈ THÌ ÐÓ LÀ CÁI TÔỊ BÂY GIỜ THÌ TÔI BIẾT RẰNG TÔI không PHẢI LÀ MỘT THIÊN TÀI, TÔI CHỈ LÀ MỘT CON NGUOÌ TẦM THUÒNG, NHỮNG GÌ TÔI LA HÉT, TÔI TA THÁN CHỈ LÀ NHỮNG LA HÉT CỦA MỘT KẺ THÔ TỤC. THẾ LÀ TÔI VIẾT QUYỂN "những chuyện bình thuòng xảy ra trong ngày" ÐỂ CHO NHỮNG AI TỰ TÔN, TỰ CHO MÌNH LÀ CAO CẢ ÐỌC VÀ QUYỂN TIỂU THUYẾT NÀY TÔI XIN DÀNH CHO NGUOÌ VỢ ÐÃ TỪNG ÐAU KHỔ VÌ TÔI --- Tiểu Song. TÔI NGHI RẰNG NẾU TRÊN ÐỜI NÀY THẬT SỰ CÓ NGUOÌ không TẦM THUÒNG THÌ ÐÓ CHỈ CÓ THỂ LÀ VỢ TÔI MÀ THÔI". Ðoạn văn này là đoạn văn mà tôi lãnh hội sâu sắc nhất. Lời Cuốị Câu chuyện của Tiểu Song viết đến đây đúng ra đã được kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều việc khác cần nói thêm một chút. Sau khi Lư Hữu Văn qua đời, mộ chàng được xây trên triền núi ở phíá Bắc Ðẩu Phụ Tiểu Song vẫn cùng bé San San ngũ trong ngôi biệt thứ. bên bờ suối Ngoại Song. Tiếng đàn của Tiểu Song và tiếng cười của bé San San hoà lẫn tiếng suối reo, tiếng gió thổi qua rừng thông tạo thành một bản nhạc. Tôi nghĩ dù sao ở ngôi biệt thứ. kia, Tiểu Song cũng đã thật sự hưởng được tình yêu, hưởng được cuộc sống hôn nhânh hạnh phúc. Tiểu Song đã yêu được nguoì mình yêu mặc dù chỉ vỏn vẹn có hai tháng, nhưng hai tháng đó rất tuyệt vời để giữ kỷ niệm cho đời mình. Tiểu Song đã thương lượng với chủ nhà dùng phụong thức trả góp để mua hẳn ngôi biệt thứ. đó. Cả nhà tôi vẫn còn yêu quí Tiểu Song , đám trẻ chúng tôi từ anh Thi Nghiêu cho đến tôi đều coi ngôi nhà của Tiểu Song là nơi tụ họp. Có lúc chúng tôi ở hẳn nơi đó qua đêm. Tiểu Song nay đã là một thiếu phụï dễ thương thanh nhã, nàng thuòng hay ngồi bên đàn dạo những nốt nhạc làm ấm màn đêm. Quyển tiểu thuyết NHỮNG CHUYỆN BÌNH THUÒNG XẢY RA TRONG NGÀY của Lư Hữu Văn bán không chạy lắm, nhưng cũng gây được tiếng vang trong giới văn nghê. Tiếc là Hữu Văn mồ đã xanh cỏ, không thấy được kết quả thành tích của mình. Tôi vẫn thuòng nghĩ , nếu lúc đầu Tiểu Song không cương quyết đưa chuyện ly dị ra, thì chưa hẳn Lư Hữu Văn đã viết được sách. Tiểu Song thuòng ngồi bên một tảng đá lớn bên bờ suối, với quyển NHỮNG CHUYỆN BÌNH THUÒNG XẢY RA TRONG NGÀY trên taỵ Nàng ngồi đó lặng lẽ hàng giợ Tôi biết rằng Tiểu Song đã thuộc lòng từng chữ, từng câu trong sách nhưng nàng vẫn xem. Nàng ngồi đó với mái tóc xõa dài lặng lẽ bên bờ suối, để suy tư, để tuỏng nhớ. Nước vẫn chảy mãi, vẫn nhấp nhơ, bóng của nàng lay động bên dòng. Tôi nhớ đến bản nh.ac ngày xưa và Tiểu Song là hình ảnh nguoì con gái bên sông. Nội hay ghé qua thăm Tiểu Song , Nội vẫn yêu cô ấy như một cô cháu út, Nội vẫn thuòng nói riêng với tôi: - Tiểu Song là nguoì của nhà ta đấy con ạ Còn Tiểu Song? Tiểu Song có nghĩ như vậy không? Chúng tôi cũng không biết. Ông anh Thi Nghiêu của tôi vẫn giữ vững lập truòng. Hữu Văn đã qua đời, mặc dầu anh không thẳng thắng bày tỏ tình cảm của mình đối với Tiểu Song , anh chỉ bày tỏ bằng cách lăng lẽ giúp đỡ chăm sóc nguoì con gái mình hằng yêu quị Nhiều lúc đến nhà Tiểu Song chơi, tôi thấy anh Thi Nghiêu ngồi với điếu thuốc trên môi hằng giờ không nói, tôi thắc mắc không hiểu chuyện nhân quả có thật hay không? Hay là kiếp trước Tiểu Song đã thiếu nợ của Lư Hữu Văn và ông anh của tôi lại nợ Tiểu Song một món nợ tình? Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát Hữu Văn mất đã một năm. Buổi chiều hôm ấy, tôi, Vũ Nông và anh Thi Nghiêu cùng đến thăm Tiểu Song. Tiểu Song và bé San San đang ngồi bên bờ suối, bé nhìn thấy tôi và tung tăng chạy đến, với hai chiếc bím ngộ nghinh phía sau. Tiểu Song đứng dậy dáng dấp một thiếu phụï đài các, bóng nàng in trên làn nước mờ ảo chợt làm tôi nhớ lại bản nhạc Bên Dòng Nước. Sóng nước mây mù cỏ xanh non Có nguòi thiếu nữ đứng bên dòng Và tôi xuôi nguọc cùng năm tháng Mo được cùng ai cạnh mãi lòng. Anh Thi Nghiêu nghe tôi hát, anh có vẻ xúc động, anh bước nhanh về phía Tiểu Song , nhìn nàng chăm chú: - Tiểu Song , hai chúng ta không lẽ sống mãi thế này sao? Tiểu Song cúi đầu không đáp. Anh Thi Nghiêu nói. - Thôi được. Mấy năm nay, anh với em chỉ là chiếc bóng trong dòng. Nếu em muốn như vầy mãi thì anh đành đứng bên kia bờ lặng ngắm em. Em có nhìn thấy ngôi nhà mới bên kia không? Tiểu Song nhìn qua bên kia sông, có một ngôi nhà mới xâỵ - Ngôi nhà đó có dính dáng gì tới em? Anh Thi Nghiêu khẳng định. - Anh sẽ mua ngôi nhà kia. Anh sẽ ở đó và ngắm em bất cứ lúc nào, mưa hay nắng, sáng hay chiêụ Anh sẽ chờ đợi em mãi cho đến bao giờ em chịu bắc nhịp cầu cho anh sang đây với em. Tiểu Song chớp mắt thật lâu mới nói. - Tại sao anh phải khổ như vậy? Anh Thi Nghiêu nháy mắt. - Ai bảo em là anh khổ? Nguoì xưa từng nói đời là một chuỗi đợi chờ và hy vọng, kế tiếp, nếu anh có cả hai thứ đó thì có gì đâu mà khổ? Tiểu Song yên lặng. Trong nước, bóng của hai nguoì như chập chờn vào nhau. Nắng chiều hắt những tia nắng cuối cùng qua cành lạ. Lòng tôi chợt vun đầy niềm tin. Tôi và Vũ Nông dẫn bé San San đi nơi khác. Một ngày sắp tắt để ngày mai đến và sẽ bắt đầu, sẽ đẹp hơn hôm naỵ