Bên Em Tháng Đổi Năm Dời


Editor: Lộ Khiết
Beta: Huyền Pí
Du Tùy đang thương diễn cho một thương hiệu cao cấp nào đó ở trung tâm thương mại.

Anh không chỉ là đại sứ thương hiệu mà còn là người phát ngôn cho thương hiệu đó rất nhiều năm rồi.

Lúc này nhãn hiệu mở thêm cửa hàng, anh sớm đã được mời.

Thẩm Mộ Xuy đương nhiên đã sớm biết trước rồi.

Cũng là bởi vì mấy ngày nay Du Tùy rất bận, nên cô mới bị một cuộc điện thoại của Chu Túy Túy gọi về nhà.

Cô ngước mắt nhìn Chu Túy Túy, cứng ngắc nói: “Mẹ có muốn con gọi điện thoại cho Du Tùy hỏi một chút không ạ?”
“Gọi làm gì?”
Chu Túy Túy hiện tại giống như một người đang gấy rối vô cớ, bà nhướng mày, nhàn nhạt liếc Thẩm Mộ Xuy nói: “Mẹ muốn tham gia hoạt động với tư cách là một fan hâm mộ, như vậy cũng cần hỏi ý kiến Du Tùy nữa hả?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Chu Túy Túy tự hào mà “Hừ” một tiếng: “Hiện tại con đã có người mình thích rồi thì trong lòng con mẹ không quan trọng nữa sao?.”
Thẩm Mộ Xuy tiếp tục: “……”
Cô vội vàng nhận lỗi, ôm lấy cánh tay Chu Túy Túy làm nũng: “Mẹ, mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi ngay! Không cần hỏi!”
Hai mẹ con chuận bị một chút rồi đi ra ngoài, lúc đến trước trung tâm thương mại thì có các vệ sĩ đang kiểm soát hiện trường.

Thẩm Mộ Xuy đưa mắt nhìn, thậy sự là quá nhiều fan, xung quanh toàn toàn là băng rôn nhiều không đến xuể, đột nhiên có cảm xúc vui mừng không nói nên lời.

Chu Túy Túy nhìn theo tầm mắt của cô, mỉm cười nói: “Thật không ngờ, lúc Du Tùy còn nhỏ mẹ chưa bao giờ nghĩ tới cậu ta sẽ nổi tiếng như vậy.”
Khi đó Du Tùy có thể làm luật sư bác sĩ, cũng có thể là làm thuyền trưởng giống ba mình, tóm lại —— Chu Túy Túy và Thẩm Nam chưa từng nghĩ tới anh sẽ trở thành diễn viên.

Thẩm Mộ Xuy gật đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Con cũng chưa từng nghĩ tới.”
Chu Túy Túy xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Tới rồi, xuống xe đi.”
Nói rồi bà nhìn quanh trung tâm thương mại, mỉm cười nói: “Du Tùy cùng nhà chúng ta đúng là có duyên …… là quá có duyên luôn ấy chứ.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn trung tâm thương mại trước mặt, mỉm cười đồng ý: “Đúng vậy ạ.”
Cửa hàng mới mở của thương hiệu vừa đúng lúc ở trung tâm thương mai của nhà bọn họ, còn chiếm diện tích rất lớn, hai cửa hàng đã chiếm hết ba tầng lầu lớn.

Ngoại trừ Du Tùy còn có không ít nghệ sĩ minh tinh cũng được mời tham dự.

Thẩm Mộ Xuy cùng Chu Túy Túy bước xuống xe, không có gì bất ngờ xảy ra cũng bị chen trong đám người.

Bên tai đều là tiếng thét chói tai của fans hâm mộ.

“Anh ơi nhìn em nhìn em đi!!”
“A a a a ca ca hôm nay đẹp trai quá!”
“Sao Tùy Thần còn chưa có tới nữa!!”
“Anh ấy là đại diện cho thương hiệu, nhất định là tới cuối cùng rồi!”
……
Thẩm Mộ Xuy nghe xong, im lặng mà cong cong môi.

Cô nhìn mấy nghệ sĩ đi tới, còn vô tình mà nhìn thấy được hai người quen.

Đang thất thần, Chu Túy Túy thấp giọng hỏi: “Là mẹ già rồi sao, hóa ra bây giờ đu idol là phải gào thét như vậy.”
Thẩm Mộ Xuy khóe mắt cong lên cười: “Không già đâu ạ, mẹ của con vẫn luôn xinh đẹp trẻ tuổi nhất.”
Chu Túy Túy cười nhìn cô: “Mẹ gọi điện thoại, chúng ta đi vào thôi.”
“Dạ.”
Đứng bên ngoài với fans cũng không phải chuyện hay ho gì, tốt hơn hết là nên đi vào trong.

Chu Túy Túy tránh ra khỏi đám đông đến góc bên kia gọi điện thoại, Thẩm Mộ Xuy mang mũ đeo khẩu trang chen trong đám đông, lúc cô đang cúi đầu tìm vị trí muốn đi ra ngoài bên tai lại là tiếng thét chói tai kéo đến, so trước vài phút trước thì giờ còn vang dội hơn.

Theo bản năng cô ngẩng đầu, cách đó không xa có mấy chiếc xe màu đen chậm rãi tới gần, dừng lại ở đó.

Cửa xe được mở ra, xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là một đôi chân dài được quần tây đen bao lấy……
“A a a a a a là Tùy Thần!!!”
“Ca ca tới rồi kìa!!!”
“Ca ca hôm nay đẹp trai quá má ơi!!”
“Ca ca muốn lấy mạng em mà!!”
Thẩm Mộ Xuy bị người xô đẩy sắp thành cái bánh nhân thịt, nhưng đôi mắt lại luyến tiếc dời đi.

Cách đó không xa người đàn ông ăn mặc tây trang đen, phối hợp với áo sơ mi trắng không bao giờ bị lỗi thời, vì là trường hợp đặc biệt nên trên cổ áo còn thắt một chiếc nơ màu đen.

Cơ thể anh cao lớn, tây trang được cắt may riêng hoàn toàn phác họa ra thân hình hoàn mỹ của anh, vai rộng eo hẹp, còn có một đôi chân dài thẳng tắp, tất cả đều lộ ra trong tầm mắt mọi người.

Lúc anh nâng tay lên chào fans, nút áo màu xanh lam trên cổ tay lấp lánh dưới ánh mặt trời, lộng lẫy bắt mắt.

Thẩm Mộ Xuy nhìn lên trên, dừng trên sườn mặt anh tuấn, lúc nhìn thấy anh cô như mất đi khả năng ngôn ngữ.

Cô vẫn luôn biết Du Tùy lớn lên rất đẹp trai, khí chất xuất sắc, nhưng cô vẫn thường xuyên bị kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Người đàn ông này, quá tuyệt vời.

Cô đang nhìn chăm chú, tiếng la hét nhiệt tình xung quanh không có dấu hiệu giảm đi.

Bỗng dưng như là phát hiện ra gì đó, tầm mắt Du Tuy nhìn sang chỗ cô đang đứng.

Ánh mắt hai người cách biển người giao nhau, ở không trung đụng phải.

Du Tùy có chút kinh ngạc nhìn chỗ cô vài giây.

Cũng chỉ vài giây ngắn, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy fans so với khi nãy càng thêm điên cuồng.

“A a a a a a a trời ạ ca ca đang nhìn tụi mình kìa!!!”
“Ca ca ơi chúng em ở bên này!”
“Vãi! Anh trai hôm nay tuyệt quá!”
“A a a a a a a a a a!!!”
Fans gặp được idol, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng hiện tại cũng chỉ biết la “A a a”.

Tim Thẩm Mộ Xuy đập nhanh hơn, theo bản năng chớp chớp mắt.

Cũng may rất nhanh Du Tùy liền chuyển ánh mắt sang chỗ khác, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác đi qua thảm đỏ, đi vào trong cửa hàng.

Đúng lúc này, Chu Túy Túy nói chuyện điện thoại xong trở về.

“Ngủ Ngủ, đi thôi.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn bóng dáng cách đó không xa, cầm máy ảnh treo trên cổ chụp mấy tấm, lúc này mới xoay người rời đi.

Cô không chú ý tới chính là ——xung quanh có rất nhiều fans chụp hình, đèn flash vẫn luôn nhấp nháy không ngừng, ngay lúc đó thậm chí có ống kính nhắm ngay phía cô.

*
Thuận lợi đi vào cửa hàng, Thẩm Mộ Xuy cùng Chu Túy Túy im lặng đứng ở một bên xem phỏng vấn.

Du Tùy đang đứng trên bục chụp ảnh, trên mặt treo nụ cười thanh lãnh xa cách, phảng phất cách tất cả mọi người một tầng không xa không gần.

Chu Túy Túy nhìn, cười nói: “Vẫn giống y hồi còn nhỏ.”
Thẩm Mộ Xuy nhẹ “Dạ” một tiếng: “Tính cách vẫn giống vậy.”
Chu Túy Túy liếc cô: “Được rồi, mẹ lên lầu nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi kết thúc hai đứa lên đó tìm mẹ.” Nói xong bà tạm dừng một chút: “Lát nữa Du Tùy không có việc gì chứ?”
“Không có ạ.”
Chờ Chu Túy Túy đi rồi, Thẩm Mộ Xuy đi lên phía trước một chút.

Bởi vì có giấy thông hành giám đốc trung tâm thương mại đưa, cô thuận lợi đi vào trong, bất quá Thẩm Mộ Xuy không muốn lộ mặt nên chỉ đứng ở trong góc.

Loại hoạt động này ngoại trừ minh tinh còn có một vài đại tiểu thư nhà giàu cũng tham dự, mua một ít sản phẩm mới, xem như là mở hàng.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, Du Tùy cũng được tự do.

Anh vừa mới xuống bục, Tiền Bằng liền đưa điện thoại cho anh: “Tùy ca, anh muốn di động làm gì?”
Du Tùy mặt mày dịu dàng, mở khóa: “Có người bạn nhỏ tới đây.”
Tiền Bằng sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Ai vậy ạ?”
Lời vừa dứt liền thấy nụ cười trên mặt Du Tùy, cậu ta liền nghi ngờ hỏi: "Thẩm tiểu thư ạ?"
"Ừ."
Sau khi gửi tin nhắn cho Thẩm Mộ Xuy, anh cười chào hỏi người xung quanh.

"Tùy Thần đã lâu không gặp."
Du Tùy cười nhạt: "Đã lâu không gặp."
Rất nhanh đã có nhiều người vây quanh.

Dù có quen biết Du Tùy hay không họ đều muốn đứng chung một chỗ với anh.

Chỉ có như vậy mới có nhiều cơ hội được chụp ảnh hơn.

Phần lớn tất cả các phóng viên đều tập trung trên người anh, 80% cameras đều nhắm ngay Du Tùy.

Sau khi chào hỏi vài người, Giang Thanh Uyển ở xa nhận được ánh mắt cầu cứu của Du Tùy liền cười cười đi tới.

“Tùy Thần.”
Hai người nhìn nahu cười nói: “Thanh Uyển đã lâu không gặp.”
Giang Thanh Uyển nhấp môi cười: “Đúng vậy.”
Cô ấy nhìn về phía Du Tùy: “Tùy Thần, có thể nói riêng vài câu được không?”
Mọi người đều ngầm hiểu, ánh mắt ái muội qua lại giữa hai người.

Tin đồn giữa Du Tùy và Giang Thanh Uyển mọi người đều còn nhớ rõ.

Sau khi đám người tản đi, Giang Thanh Uyển xem xét nhìn Du Tùy, thấp giọng hỏi: “Tìm tôi giải cứu anh làm gì?”
Du Tùy nhoẻn miệng cười, thấp giọng nói: “Người đông quá.”
Giang Thanh Uyển chế nhạo nói: “Ảnh đế Tùy Thần tham gia hoạt động, xung quanh anh có thể ít người sao?”
Du Tùy: “……”
Anh ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở một góc anh nhẹ giọng nói: “Giúp tôi đưa người lại đây?”
“Đi đâu?” Giang Thanh Uyển nghi ngờ nhìn anh.

Du Tùy suy nghĩ một lát, chỉ vào một hướng: “Bên kia không có máy ảnh.”
Giang Thanh Uyển: “……”
Thẩm Mộ Xuy đang cúi đầu xem tin nhắn Du Tùy gửi tới, vừa xem xong bả vai bị người ta vỗ nhẹ một cái, cô quay đầu kinh ngạc, lúc nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Giang Thanh Uyển cô rõ ràng bất ngờ.

“Chị——”
“Suỵt.” Giang Thanh Uyển nghịch ngợm chớp mắt: “Nói nhỏ thôi, trong đây tất cả đều là minh tinh.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn cô ấy như vậy, bật cười: “Xin chào.”
Giang Thanh Uyển nhìn sắc mặt cô, cười cười hỏi: “Không có ý địch ý với chị à?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô luống cuống, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Đừng nha.” Giang Thanh Uyển giọng đầy ý cười: “Nói giỡn với em thôi, chị cũng là phụ nữ, biết chắc em có địch ý với chị.”
Hai người nhìn nhau cười, địch ý cùng ghen tuông lúc ở trong thang máy chỉ trong thoáng chốc liền biến mất.

“Du Tùy nói chị đưa em qua đó, em đi tự nhiên thôi, sẽ không ai sẽ chú ý đâu.”
“Vâng.”
Có Giang Thanh Uyển giúp đỡ, hai người ở trước mắt bao người đi qua chỗ Du Tùy.

Du Tùy rũ mắt nhìn cô đang giả dạng, cong môi cười: “Em đến lâu chưa?”
Thẩm Mộ Xuy liếc anh, nhỏ giọng nói: “Trước khi anh tới.”
Cô nhìn người đàn ông gần trong gang tất, trong ánh mắt lóe sáng: “Hôm nay anh đẹp trai lắm.”
Du Tùy cười cười hỏi: “Những lúc khác anh không đẹp trai à?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh chằm chằm, nói: “Anh muốn nghe lời nói thật sao?”
Giang Thanh Uyển đứng một bên bật cười, nhìn hai người: “Được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi cùng Tiền Bằng canh cho hai người.”
Hai người họ: “……”
“Đừng.” Thẩm Mộ Xuy vội vàng kéo áo Giang Thanh Uyển, nói: “Chị ở đây đi, không có việc gì đâu.”
Giang Thanh Uyển cười, trêu chọc hai người: “Hai người muốn cho tôi ăn cẩu lương sao?” Cô ấy sảng khoái đồng ý: “Được thôi, tôi hôm nay đứng ở chỗ này ăn cẩu lương của hai người.”
Giang Thanh Uyển không đi, Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy cũng yên tâm đứng chung một chỗ.

Những nghệ sĩ nhỏ vốn muốn đi lên chào hỏi, lúc nhìn thấy Giang Thanh Uyển cùng Du Tùy đứng chung một chỗ liền biết điều rời đi.

Một lúc sau, tay Thẩm Mộ Xuy đột nhiên bị ai đó nắm.

Cô kinh sợ, nhìn Du Tùy đang nắm mình: "...!Anh làm gì vậy?"
Lòng bàn tay nóng rực của người đàn ông, cô vô thức lo lắng, sợ hãi nhìn chung quanh.

"Anh...!anh không sợ bị nhìn thấy hả?"
Du Tùy híp mắt, bình tĩnh nói: "Hửm, ở đây không ai để ý đâu."
Tiền Bằng đứng ở bên đó chặn cho anh, bên kia là bức tường, cho dù hai người có làm chuyện gì thì cũng không có ai để ý.

Còn Giang Thanh Uyển đang cuối đầu nghịch điện thoại, trên mặt tràn đầy ý cười, không biết đang làm gì, cũng không để ý tới hai người bọn họ.

Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô cẩn thận nhìn chung quanh, phát hiện thật đúng là không ai chú ý tới bên này.

Nghĩ mộ chút cô rũ mắt nhìn tay hai người đang nắm nhau, trong đầu hiện lên bình luận mấy ngày hôm trước lướt Weibo thấy được.

—— nắm chặt tay nhau, vừa thấy thì biết chính là một đôi.

Trầm mặc một lát, Thẩm Mộ Xuy di giật giật ngón tay, giãy giụa ra khỏi bàn tay Du Tùy.

Du Tùy nhướng mày: “Không muốn anh nắm tay hả?”
Thẩm Mộ Xuy nhướng mày, mím môi nhìn anh.

“Không cần nằm chặt như vậy.”
Du Tùy nháy mắt hiểu rõ, ngầm hiểu mở bàn tay ra, xuyên qua khẽ hở đan ngón tay vào ngón tay cô, cùng mười ngón tay mềm mại của cô đan vào nhau, lòng bàn tay dán sát nhau, hai trái tim như đập cùng một nhịp.

Sau khi nắm tay, Du Tùy cúi đầu nhìn cô, giọng nói mang ý cười: “Là muốn nắm như vậy sao?”
Khóe môi Thẩm Mộ Xuy cong lên, “Ừm.”
“Như vậy rất thoải mái.”
Du Tùy cong cong môi, liếc gương mặt đỏ bừng của cô hỏi: “Sao vẫn còn xấu hổ như vậy chứ?”
Thẩm Mộ Xuy đè lại trái tim đang đập thình thịch, cắn môi tức giận: “Biết rõ còn cố ý hỏi.”
Du Tùy thấp giọng cười, giọng nói vang lên rõ ràng sau vành tai cô, gợi cảm mà lại quyến rũ.

Hai người nắm tay nhau một lúc, Thẩm Mộ Xuy cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt, chắc là do tay ra mồ hôi.

Cô liếm môi dưới, nhìn xung quanh, nhìn về phía Du Tùy đamg nói chuyện phiếm: “Hôm nay nhiều người tới ghê.”
“Sự kiện lần này khá lớn.”
Hai người trò chuyện một lúc, đột nhiên truyền đến giọng một người xa lạ: “Du Tùy.”
Thẩm Mộ Xuy theo bản năng muốn hất tay Du Tùy ra nhưng không được.

Cô khẩn trương nhìn Du Tùy, Du Tùy bình tĩnh cùng người đó chào hỏi, sau đó thu hồi ánh mắt.

Thấy mặt Thẩm Mộ Xuy vì căng thẳng mà đỏ lên, anh rũ mắt cười: “Em căng thẳng như vậy làm gì?”.

Truyện Tổng Tài
Thẩm Mộ Xuy lắc lắc bàn tay hai người đang nắm chặt, nhỏ giọng nói: “Anh không cảm thấy sao……”
“Cảm thấy gì?”
Cô giơ tay lên hất hất cằm nói: “Bây giờ chúng ta ……giống như đạng vụng trộm yêu đương vậy đó.”
Hơn nữa là vụng trộm trước mắt bao người —— vừa kích thích lại căng thẳng.

Du Tùy nhướng mày, trầm tư vài giây: “Như vậy cũng được tính sao?”
“Hả?” Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn anh, hoảng sợ nói: “Cái này cũng không tính hả?”
Vừa mới nói xong, thừa dịp không ai chú ý Du Tùy cúi người cúi đầu hôn xuống môi cô, giọng nói khàn khàn: “Lúc này mới tính.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Fans: A a a a a a a a CP Thần Du thật là quá đáng!!
Giang Thanh Uyển: quá đáng quá đi…… Ở dưới mắt tôi mà ám muội như vậy…… Cho tôi ăn cẩu lương.

Tưởng Chu: Khi nào cho tôi lên sân tú ân ái với bà xã đây?
Ngủ Ngủ:………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui