Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Cố Cảnh Hàm nói kính suốt từ trần đến sàn trong văn phòng của cô được chế tạo đặc biệt để từ bên trong có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một mảnh kính đen trơn.

Rõ ràng không cần lo lắng bị thế giới bên ngoài nhìn thấy, nhưng khi ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu vào, Hàn Bùi Vân dường như cảm thấy đó là một điểm sáng chiếu vào trung tâm sân khấu, đem cái chật vật và yếu đuối của bản thân phơi bày không thương xót.

Khuất nhục cùng kích thích đã trở thành một đôi song sinh song hành, trong lòng tràn đầy phản kháng, nhưng thân thể bị trói buộc lại có phản ứng nguyên thủy nhất.

Con tàu mất phương hướng trên biển, gặp phải cơn bão dữ dội sau đó trôi dạt vào một khoảng không xác định cùng với những cơn sóng dữ.

Có lúc bị sóng đẩy lên trời, cảm thấy bất an vì không trọng lượng, có lúc bị dập nặng chìm xuống biển, suýt chết chìm trong nước.

Sự run rẩy không thể kiểm soát đã làm chiếc ghế bên dưới cô di chuyển, cô nghe thấy tiếng cọt kẹt nhẹ ở các khớp ghế do chuyển động này. Cùng với nhịp thở rối loạn của cô, cộng với những tiếng thút thít thỉnh thoảng từ sâu trong cổ họng, nó tạo thành một bản hòa tấu kỳ lạ chói tai.

Đối với Cố Cảnh Hàm, thì đây lại là một khúc hành quân hùng hồn.

Kẻ phóng hỏa đến khu rừng rộng lớn đã lâu không có mưa rơi, thắp đuốc rồi hành quân trong ngọn lửa cuồng nộ.

Mua dây thừng chỉ mang tâm nguyện đơn giản là muốn Khóc Nhè thả lỏng nhập tâm vào cảm xúc khát khao của bản thân, nào ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Cố Cảnh Hàm nghĩ có lẽ Khóc Nhè nói đúng, bản tính cô có chút biến thái, dù vô tình cũng đã làm những chuyện không bình thường. Sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, nghe thấy giọng nói kìm nén và đứt quãng cùng những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thực sự cảm thấy trong lòng cô dâng trào một cảm giác thỏa mãn.

Hàn Bùi Vân mơ màng nhìn mình trong mắt Cố Cảnh Hàm.

"Cố Cảnh Hàm, đồ khốn kiếp..." Hàn Bùi Vân nắm chặt tay vịn, nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má, xuống cổ, cuối cùng thấm vào chiếc áo len được kéo cao.

Lúc này không chỉ có nước mắt trào dâng.

Cố Cảnh Hàm chỉ nhìn cô, ánh mắt say mê.

Đó là loài hoa đẹp nhất trên thế giới đang nở rộ.

"Đừng nhìn em..." Hàn Bùi Vân không thể thoát khỏi ánh mắt của cô, vẻ mặt thống khổ quay mặt đi.

Bão đã rút, biển lặng, con thuyền gỗ mỏng manh đã bị sóng đánh tan thành từng mảnh.

Giống như lòng tự tôn và sự chính trực của Hàn Bùi Vân đã bị tổn thương đến mức cô không thể nhặt được.

Cố Cảnh Hàm lấy khăn ướt lau tay, sau đó lấy khăn giấy cúi xuống lau cho Hàn Bùi Vân thật chu đáo.

Hàn Bùi Vân khóc thét lên: "Để em tự làm!"

Đây là chút bướng bỉnh cuối cùng của cô.

"Em giận hả?" Cố Cảnh Hàm thận trọng hỏi: "Là chị biểu hiện không tốt sao?"

Hàn Bùi Vân tựa hồ bị hao hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế như một vũng bùn, yếu ớt nói: "Cởi trói cho em."

Cố Cảnh Hàm lùi lại hai bước, ngắm nhìn toàn cảnh, thật sự không nỡ.

"Chị đợi đó cho em, lần sau đến lượt em trói chị." Hàn Bùi Vân không còn sức lực nổi giận, liền tức giận uy hiếp.

Sợi dây thật sự có tác dụng, xong việc, áo sơ mi của Cố Cảnh Hàm gọn gàng, không có nếp nhăn, cô kéo tay áo xuống, buộc cổ tay áo lại, đi đến gần nới cởi trói: "Chị sẽ đợi, em muốn làm gì chị cũng được hết."

Tính khí của Hàn Bùi Vân biến mất theo lời nói dịu dàng của Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm vừa nói vừa ngẩng mặt lên, trên môi nở nụ cười, thái độ không hề chiếu lệ. Cô nhìn Hàn Bùi Vân với đôi mắt sáng ngời, trong lòng thực sự rất mong đợi.

Tháo sợi dây ra, Hàn Bùi Vân cử động tứ chi tê dại, sau đó cố gắng đứng dậy, không biết là vì lời nói Cố Cảnh Hàm quá đáng sợ, hay là do chơi lớn đến mức chân nhũn ra, tóm lại lần nữa ngã ngửa về lại chỗ cũ.

Chắc lau nước mắt vẫn được đi, Cố Cảnh Hàm giúp cô lau mặt, vừa cười vừa chỉnh lại quần áo.

Hàn Bùi Vân nghi hoặc hỏi: "Chị không sợ khó chịu, không sợ thấy thẹn hả?"

Cố Cảnh Hàm lắc đầu: "Có thể sẽ sợ, nhưng chị biết em nhất định sẽ rất vui."

Hàn Bùi Vân vẻ mặt bối rối, trên trán xuất hiện một chuỗi dấu chấm hỏi.

"Bởi vì chị thật sự rất vui." Cố Cảnh Hàm nói, cụp mắt xuống, mỉm cười ôn hòa.

Hàn Bùi Vân hiếm khi nhìn thấy người này biết thẹn là gì.

Sau khi khiếp vía xong, còn không quên mắng: "Cố Cảnh Hàm, chị đúng là biến thái."

"Em nói biến thái thì biến thái đi, nhưng chị thấy...." Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút rồi sửa lại: "Đây là tính chiếm hữu cực độ của tình yêu."

Hàn Bùi Vân xấu hổ đến cực điểm, không phải biến thái thì là gì?

Cố Cảnh Hàm mặc áo khoác vào, thấy Khóc Nhè không nói lời nào, dựa vào một bên mặt cô hỏi: "Em không muốn chiếm hữu chị sao?"

Cổ Hàn Bùi Vân giật giật, sau khi bình tĩnh lại tim lại đập loạn xạ, người này lại dùng lời cợt nhả đánh úp nữa hả?

"Trói chị lại, làm chị khóc, buộc chị phải cầu xin tha."

Giọng nói cố ý hạ thấp của Cố Cảnh Hàm, đi vào trong tai Hàn Bùi Vân như có thần thông khiến người ta mê đắm.

Trong đầu cô đã hiện lên sẵn hình ảnh, mà còn ở độ phân giải cao.

Hàn Bùi Vân đặt tay lên tay vịn, cảm nhận được hơi thở của Cố Cảnh Hàm bên tai, liền nắm chặt tay ghê, cô sơ bản thân mất khống chế mà lật người đè người này xuống.

"Chị rốt cuộc... ở chỗ quái nào học mấy lời cợt nhả đó vậy?"

Cố Cảnh Hàm thản nhiên cười: "Chị vừa mới miêu tả chân thật phản ứng của em."

Hàn Bùi Vân che mặt không nói nên lời, để rồi xem có ngày gậy đập lưng ông nhé.

"Chị muốn em chiếm hữu chị." Cố Cảnh Hàm nũng nịu nói, lời cợt nhã trong nháy mắt được buff full.

"Được rồi, bỏ qua chủ đề này đi. Chị muốn dẫn An Ca và em đi đâu?" Hàn Bùi Vân nhanh chóng đổi chủ đề, nếu không thì coi như xong.

Cố Cảnh Hàm đặt đầu ngón tay trái lên cổ tay phải, nhẹ nhàng xoa bóp, nghiêng đầu cười nói: "Dẫn hai mẹ con em đi xem xíu mại."

Biểu cảm có chút tinh nghịch, phản ứng đầu tiên của Hàn Bùi Vân là tại sao người phụ nữ này đột nhiên đáng yêu như vậy, nhưng cô sững sờ một lúc mới hiểu ý ra.

"Chị đi khám thai à?" Cô sốc đến mức há hốc mồm.

"Em không đi cùng chị à? An Ca cũng có thể làm quen với thành viên mới của gia đình chúng ta." Cố Cảnh Hàm thản nhiên nói.

Câu trả lời này là không chê vào đâu được.

Hàn Bùi Vân ôm tim, nhức nhối quá đi: "Chị là phụ nữ mang thai, trước khi đi khám thai còn làm thế này với em, chị giỏi lắm."

Cố Cảnh Hàm đang cầm một chiếc gương nhỏ trang điểm, nghe vậy, mím môi hỏi: "Tại sao không? Thời gian và không gian hiếm có, sao không nắm lấy cơ hội?"

Không thể đánh bại được cái miệng người này, Hàn Bùi Vân xua tay: "Đỡ em dậy."

Cố Cảnh Hàm kiên trì bắt cô phải trả lời: "Vậy trước tiên em nói chị biết sao lại không được thế."

Hàn Bùi Vân tức giận đến mức la lên: "Chân em bây giờ không có sức! Sao đi khám thai với chị hả!"

Chu Cần nhận được lệnh đưa An Ca trở lại, trước khi gõ cửa đã tự nhủ với bản thân không biết nhiêu lần, dù có thấy gì đi nữa cũng không được kinh ngạc hay hoảng sợ, bản thân đi theo sếp có chuyện kinh thiên động địa nào mà chưa thấy cơ chứ.

"Mẹ, mẹ khóc à?" An Ca vừa bước vào đã thấy mắt mẹ đỏ hoe.

Chu Cần cũng nhìn thấy, tự nhiên hiểu được, cũng không dám hỏi cái gì.

Đứng ở cửa, theo thường lệ, phải sếp xem còn có việc gì muốn giao phó cho cô không, đi ra cũng không tốt, đứng nhìn cũng không tốt.

An Ca lại hỏi: "Mẹ Cố, mẹ khi dễ mẹ con à?"

Chu Cần cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, thầm nghĩ dùng từ khi dễ ở đây quá chính xác.

"Không, này là do mẹ con vui thôi."

Chu Cần nghe sếp lớn nghiêm túc nói hưu nói vượn, còn bày đặt dạy thành ngữ.

"Vui đến mức phát khóc, hiểu chưa?"

Sau đó liền nghe được tiếng của Hàn Bùi Vân: "Chị làm ơn im đi."

"Phốc..." Chu Cần vội vàng che miệng lại.

Sao nghe sếp lớn bị dỗi lại buồn cười đến thế! Cô không thể nhịn được!

"Sao cô còn ở đây?" Cố Cảnh Hàm cứ nói chuyện với An Ca mà không để ý Chu Cần còn đứng đó.

Chu Cần cố ý hạ thấp hiện diện đột nhiên ngẩng đầu, miệng mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Cố tổng, ngài còn có chỉ thị nào khác không?"

Cố Cảnh Hàm nghi ngờ nhìn cô: "Không có."

"Vâng, Cố tổng." Chu Cần đóng cửa lại.

Lần này đã bị tóm, Cố Cảnh Hàm có thể thấy rõ Chu Cần đang cười lén!

Tâm tình sâu sắc cùng Hàn Bùi Vân giao tiếp: "Sau này đừng dỗi chị trước mặt Chu Cần, xin cho chị chút mặt mũi nha."

Có một số thứ không tiện nói trước mặt trẻ con.

Hàn Bùi Vân ngoắc ngón tay, Cố Cảnh Hàm lại gần.

"Từ giờ trở đi, nếu em nói không được xem thì đừng xem, kiềm chế một chút."

Cố Cảnh Hàm cau mày, đây là giao dịch sao?

"Ngoéo tay?" Cô đưa tay ra.

Hàn Bùi Vân rất hợp tác, móc ngón tay út của cô.

"Đóng dấu?"

Ngón tay cái của Hàn Bùi Vân chạm vào ngón tay cái của Cố Cảnh Hàm, coi như đóng dấu.

Cố Cảnh Hàm không chịu, ôm mặt Hàn Bùi Vân, hôn một cái lên môi: "Đây mới gọi là đóng dấu."

An Ca đứng ở một bên, nhìn chằm chằm.

Có thể đóng dấu bằng miệng sao? Học được rồi nha, cô nhóc phải đi nói cho cô Trần biết.

Năm đó, lúc mang thai An Ca, Hàn Bùi Vân cũng không khá giả lắm, nên đều phải đến bệnh viện công để khám, mỗi lần khám thai, cô không xếp hàng lấy số thì xếp hàng chờ báo cáo, có đôi khi bác sĩ hẹn gặp với chỗ khám ở hai tòa khác nhau, một mình cô phải vội đi qua đi lại.

Hôm nay cùng Cố Cảnh Hàm đi khám thai, lần đầu tiên cảm nhận được dịch vụ ưu việt của bệnh viện tư nhân, chỉ cần hẹn trước với bộ phận chăm sóc khách hàng của bệnh viện rồi đến trực tiếp. Khi vào bệnh viện, người hướng dẫn y tế sẽ đưa đến phòng khám được chỉ định của bác sĩ, trên đường đi tất cả những gì gặp đều là nhân viên y tế, bởi vì có hạn chế số lượng người khám trong khung giờ nhất định.

Hàn Bùi Vân gặp bác sĩ chỉ định của Cố Cảnh Hàm, một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền lành, vừa nhìn thấy Cố Cảnh Hàm liền hỏi: "Lần này không đến một mình à?"

Tưởng Hàn Bùi Vân là bạn thân dắt con đi cùng Cố Cảnh Hàm đến khám, bác sĩ gõ máy tính viết giấy khám bệnh: "Người yêu của cô vẫn chưa tới à?"

"Không phải." Cố Cảnh Hàm thản nhiên nói.

Bác sĩ nhìn Hàn Bùi Vân, lập tức nhận ra mối quan hệ giữa họ, bà từng chứng kiến ​​tình huống tương tự liên quan đến một cặp sao nữ trong giới giải trí.

Đúng là có tiền, muốn làm gì cũng được hết.

Bác sĩ hỏi: "Hai người sinh con thứ hai à?"

"Không." Cố Cảnh Hàm cười nhạt, "Tính là con thứ ba đi."

Hàn An Ca hoàn toàn không hiểu lời nói của người lớn, thế là nhìn mẹ.

Hàn Bùi Vân thấy bác sĩ không có dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, cô mới yên tâm, có chút xấu hổ, nhưng càng cảm thấy một loại cảm giác hạnh phúc ấm áp.

"Bác sĩ, tôi muốn hỏi..." Cố Cảnh Hàm cầm lấy tờ giấy khám đã in sẵn, không vội rời đi.

Hàn Bùi Vân kiên nhẫn chờ đợi.

"Lúc tôi sinh, có thể cho người yêu của tôi vào trong phòng sinh với tôi được không?"

Bác sĩ: "Đương nhiên có thể."

"Tôi muốn cô ấy tự tay cắt dây rốn của em bé." Cố Cảnh Hàm vòng tay qua vai Hàn Bùi Vân, trầm giọng nói: "Đây cũng là hy vọng của Lịch Lịch."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui