Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Buổi tối, Cố Cảnh Hàm nhờ bạn sắp xếp bữa tụ tập, rồi nói với mẹ mình đi ra ngoài thư giãn rồi quay lại, sau đó dẫn Hàn Bùi Vân và An Ca đến bệnh viện gặp Lịch Lịch.

Hai đứa nhỏ vừa gặp nhau đã lập tức ôm lấy nhau, thì thầm nói mãi không dứt.

Dì Vương lâu ngày không gặp Hàn Bùi Vân và An Ca, trong lòng cũng có chút nhớ thương, gặp mặt một cái lập tức hưng phấn quên hết tất cả, ở trước mặt Cố Cảnh Hàm phàn nàn về mẹ của cô ấy – chả biết làm gì hết, mà có làm thì cũng chẳng làm tốt, bảo bà để thì cũng không hài lòng, phiền chết đi được.

"Dì Vương..." Cố Cảnh Hàm lên tiếng ý bảo bản thân còn đang ở đây.

Dì Vương xém chút nữa lỡ lời nói Cố Cảnh Hàm với mẹ cô ấy chả khác gì nhau, lúc này mới giật mình, la lên: "Phải chi cô Hàn ở đây thì tốt rồi!"

Hàn Bùi Vân bị tiếng đề xi ben đột ngột tăng lên khiến cổ cô rụt lại, sau đó cô và Cố Cảnh Hàm nhìn nhau, đồng thanh cười.

Dì Vương thở phào nhẹ nhõm, xém tí nữa dính vào vận 'hoạ từ miệng mà ra', cũng may ở trước mặt Cố Cảnh Hàm khen ngợi Hàn Bùi Vân thì chẳng mắc lỗi gì hết.

Một nhà bốn người lâu rồi chưa gặp nhau, bầu không khí ấm áp, hoà thuận vui vẻ.

Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân đang ngồi nói chuyện: "Ngày mai chị có một cuộc họp đầu tư, có lẽ không thể đưa em đến ga tàu cao tốc được."

"Không sao, đại gia chăn heo đi với em." Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân mới nhớ hình như bản thân quên nói với Cố Cảnh Hàm chuyện này.

Cố Cảnh Hàm hỏi: "Sao Liễu Dĩ Tư lại tới sự kiện của bọn em vậy?"

"Bên web mời những tài khoản nạp tiền nhiều đến, không những tham gia sự kiện mà còn nhận được chữ ký đặc biệt của tác giả." Hàn Bùi Vân giải thích với Cố Cảnh Hàm.

"Chữ ký đặc biệt là gì?"

"Chỉ cần viết một câu đặc biệt cho độc giả thôi." Hàn Bùi Vân thường sẽ viết một câu kinh điển trong truyện.

"Đặc biệt như thế nào?" Cố Cảnh Hàm nói như là thật, "Giờ chị ném tiền cho web còn kịp không?"

Hàn Bùi Vân buồn cười nhìn nàng cô: "Chị muốn ký đặc biệt à?"

"Liễu Dĩ Tư có, chị còn không có đây." Cố Cảnh Hàm nghĩ nghĩ, này thật không công bằng.

Hàn Bùi Vân bảo Cố Cảnh Hàm tìm bộ truyện mà cô ấy mua trước đó, lật trang tựa, nhìn dáng vẻ mong đợi của cô ấy, lòng rung động, cầm bút viết.

- --To Cố Móng Heo, người em yêu nhất.

Chị là gió xuân, là mưa mùa hè, là lá mùa thu, cũng là tuyết mùa đông, chị là bốn mùa của em, là cả sinh mệnh của em.

Cố Cảnh Hàm cầm cuốn truyện trên tay, đọc đi đọc lại dòng này.

"Chị là cả sinh mệnh của em?"

Hàn Bùi Vân gật đầu, mỉm cười: "Yêu chị như yêu sinh mệnh."

Cố Cảnh Hàm lại đọc câu này lần nữa, vô thức cắn môi dưới, hưng phấn không nói nên lời.

"Thỏa mãn chưa?" Câu kia là Hàn Bùi Vân vừa mới nghĩ ra, không phải lời trong truyện, cô bày tỏ cảm xúc thật của bản thân tại chỗ.

Cố Cảnh Hàm lớn lên tưởng rằng mình miễn nhiễm với những lời khen ngợi, nhưng khi nhìn thấy câu nói ngắn gọn này của Hàn Bùi Vân, cô vẫn... mê mẩn.

"Tác giả đúng là khác người." Cố Cảnh Hàm nói.

Hàn Bùi Vân: "Thích chứ?"

Cố Cảnh Hàm gật đầu: "Em hứa với chị rồi, đợi Lịch Lịch khỏi bệnh, bọn mình sẽ yêu nhau đàng hoàng."

"Thế nên?"

"Chị muốn thư tình."

Hàn Bùi Vân hoang mang: "Đòi cả thư tình luôn hả?"

Cố Cảnh Hàm lại nói: "Chị cũng muốn nhẫn."

Hàn Bùi Vân khoanh tay, không nói chuyện.

Cố Cảnh Hàm ghé sát lại gần, chăm chú nhìn Hàn Bùi Vân: "Em có muốn chụp ảnh cưới với chị không?"

Hàn Bùi Vân chớp mắt: "Có phải đến chỗ chôn hai đứa mình chị cũng nghĩ xong luôn rồi phải không?"

"Vậy thì không có." Cố Cảnh Hàm suy tư, hỏi ý kiến: "Có cần chị nghĩ luôn không?"

Hàn Bùi Vân cười lắc đầu, dùng ánh mắt yêu thương ôm lấy khuôn mặt Cố Cảnh Hàm, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Đại Móng Heo thật sự ngốc lắm luôn."

Cố Cảnh Hàm đang muốn phản bác, lại nghe Hàn Bùi Vân nói: "Sao có thể đáng yêu đến thế chứ."

"Viết thư tình tính là gì chứ, em phải viết cho chị cả một cuốn sách."

"Thật hả?" Cố Cảnh Hàm hỏi.

"Thật, làm nữ chính dưới ngòi bút của em, cũng là nữ chính trong cuộc đời em."

Đêm hôm đó, sau khi Hàn Bùi Vân và An Ca rời đi, dì Vương nhìn Cố Cảnh Hàm đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện, bước đi cực kỳ chậm rãi, đồng thời mỉm cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt đờ đẫn cùng nụ cười ngu đần.

Thẩm Thấm đứng ở cửa nhìn lén, không dám lại gần: "Con bé sao thế?"

Dì Vương khiếp vía, làm sao bà dám nói từ lúc Hàn Bùi Vân đến rồi đi, thì bộ dáng Cố Cảnh Hàm thành cái đức hạnh này?

Căn phòng chỉ lớn như vậy nên không phải bà cố tình muốn nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Gì mà yêu chị, gì mà sinh mệnh, rồi làm nữ chính đời em....

Dì Vương thề với trời, bản thân xem phim truyền hình cũng chưa nghe được mấy lời buồn nôn thế! Ấy vậy mà còn làm một bà cô già như bà đỏ cả mặt.

Thẩm Thấm nghĩ tới gì đó, hỏi bà: "Bạn trai Hàm Hàm tới à?"

Dì Vương sửng sốt: "Bạn trai gì thế?"

"Bà không biết con bé có bạn trai à?" Thẩm Thấm trợn tròn mắt, không có khả năng, Cố Cảnh Hàm ở cùng dì Vương nhiều hơn bà, sao có thể không biết.

"Tôi..." Dì Vương đảo đảo mắt.

Thẩm Thấm cũng không ngốc, cảnh cáo nói: "Bà Vương, đừng có giấu tôi chuyện gì đấy."

"Tôi nào có...."

Thẩm Thấm quay đầu nhìn Cố Chỉ Lịch hỏi: "Lịch Lịch, con có từng gặp bạn trai của mẹ con không?"

Cô bé đương nhiên ăn ngay nói thật: "Mẹ con không có bạn trai ạ."

Dì Vương lùi lại phía sau, không dám hó hé một lời, đều là nói thật hết, bạn trai không có, chỉ có bạn gái.

Trước lễ kỷ niệm trang web và lễ trao giải tác giả nổi tiếng một ngày, Hàn Bùi Vân giao An Ca cho ba mẹ, dặn dò cặn kẽ mọi việc xong, cô kéo chiếc vali nhỏ xuống lầu.

Cố Cảnh Hàm sợ khách sạn bên web sắp xếp không đủ tiện nghi nên đã đổi khách sạn cho cô,

cảm thấy khách sạn do Tất Liên sắp xếp không đủ tiện nghi nên anh đổi khách sạn cho cô, bảo cô đợi ở phòng khách sạn, sẽ tạo cho cô một bất ngờ trước sự kiện ngày mai.

Thành thật mà nói, những bất ngờ của Cố Cảnh Hàm luôn khiến cô sợ hãi hơn là vui mừng.

Có một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở tầng dưới, Hàn Bùi Vân vừa xuống lầu, cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái vẫy tay với cô: "Chào, Phi Đại."

"Tiểu Hàn." Hàn Bùi Vân sửa lại.

"Được rồi, Tiểu Hàn." Liễu Dĩ Tư xuống xe, giúp cô cất vali vào.

Hàn Bùi Vân vẫn luôn thấy Liễu Dĩ Tư là một người thật thần kỳ: "Cô nói cô là phó tổng của công ty chăn nuôi, thế mà lại có thời gian tham gia hoạt động như vậy sao?"

"Tôi còn có thời gian lang thang đọc truyện kìa, cũng tại công ty nhà tôi vẫn do ba tôi điều hành, tôi chẳng có việc gì làm."

Hàn Bùi Vân câu được câu không trò chuyện với Liễu Dĩ Tư, rồi sau đó Liễu Dĩ Tư bắt đầu mắng chửi vụ tiểu thuyết của Hàn Bùi Vân bị tổ kịch thay đổi, tác giả và độc giả cùng nhau um xùm chuyện này lên, giận muốn sôi mái.

Sau khi lên tàu cao tốc, hai người ngồi thành một hàng vẫn đang nói về chuyện này.

Liễu Dĩ Tư: "Nữ chính hiền lành thông minh đột nhiên đổi thành nữ chính ngốc nghếch ngọt ngào. Mẹ nó!"

Hàn Bùi Vân: "Họ còn nói bây giờ khán giả thích xem thế, thời buổi này còn người thích xem gái gốc à? Bản gốc được chấm 8.5 điểm, cô có tin nếu không làm theo bản gốc thì cái kịch bản này bị chấm chưa tới 5 điểm không, có khi còn chả được nữa."

Liễu Dĩ Tư bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Thật ra lần đi sự kiện lần này, tôi không chỉ muốn gặp tác giả, tôi còn có một ý tưởng, dù sao công ty nhà tôi cũng chả có gì để tôi làm..."

"Cô muốn đi ra ngoài làm việc à?" Hàn Bùi Vân nghĩ nghĩ.

Liễu Dĩ Tư hưng phấn búng ngón tay: "Phi Đại quả nhiên liệu sự như thần."

"Tôi không muốn thành lập công ty điện ảnh, cho nên sẽ tiếp xúc với bên web xem thế nào, dù sao trong nhà cũng có tiền, mà tôi cũng rảnh, còn quen biết nhiều người nổi tiếng... Cô có nhiều truyện hay như vậy, người một nhà quay phim của người nha, chắc chắn sẽ chẳng có lỗi nào hết."

Hàn Bùi Vân nghe xong, lâm vào trầm tư.

Liễu Dĩ Tư nghiêm túc hỏi: "Phi Đại, cô thấy thế nào?"

Hàn Bùi Vân lắc đầu, cô không phản đối, thậm chí còn thấy ý kiến của Liễu Dĩ Tư khá đáng tin cậy, nhưng người này... lại không đáng tin cậy như vậy.

"Phi Đại, chẳng phải cô vẫn muốn làm biên kịch sao? Đến lúc đó, bất kể là truyện của cô hay của người khác, hay là kịch bản gốc, chúng ta đều có thể làm được." Liễu Dĩ Tư nghĩ rất có lý, "Cô ra sức làm, tôi sẽ cho cô cổ phần, yên tâm đi, chắc chắn sẽ không lỗ."

Hàn Bùi Vân lại sửa lại: "Tiểu Hàn."

"Ok." Liễu Dĩ Tư nghiêng người mỉm cười nói: "Sau này, cô là Hàn tổng rồi."

Hàn Bùi Vân có chút bất đắc dĩ: "Chưa đâu vào đâu hết."

"Vậy là cô đồng ý rồi hả." Liễu Dĩ Tư tràn đầy tự tin, cô muốn làm ăn lớn, không chăn heo nữa!

Cố Cảnh Hàm cập nhật weibo, chỉ là một bức ảnh có viết một câu viết tay, dòng chữ "To" đã bị cắt đi, chỉ để lại – [Người là gió xuân, là mưa mùa hè, là lá thu, là tuyết mùa đông, người là bốn mùa của em, là cả sinh mệnh của em.]

Fan tưởng đâu câu này là Cố Cảnh Hàm tự viết, nên sôi nổi nhấn like, khen Cố tổng người đẹp nhiều lời hay ý thơ.

Có người hỏi: ["Người" này là ai? 】

Sau khi đọc hiểu xong, fan bàng hoàng, ngự tỷ tổng tài bị đồn tình cảm có chỗ trống, giờ đang yêu sao?

Cố Cảnh Hàm vốn dĩ không nhịn cảm xúc vui mừng trong lòng, mơ hồ phát ra một câu khoe khoang, đây chỉ là một bức ảnh mà thôi. Bây giờ đọc lại, cảm thấy như vậy rất dễ bị suy đoán lung tung nên giải thích: [Chỉ đơn giản thích câu này thế thôi.]

Tin nhắn mới: [Cứu mạng.... Thích câu này không phải là đang mong chờ tình yêu, hay đang trong trạng thái yêu đương sao?]

Cố Cảnh Hàm nhìn phần bình luận ngày càng u ám, lặng lẽ thở dài.

Tình yêu của cô không có nơi nào để chia sẻ.

Sau khi Hàn Bùi Vân ổn định chỗ ở trong khách sạn, biên tập viên đã đích thân đến trao đổi với cô về quá trình diễn ra sự kiện ngày mai. Ngải Thiên Tình, một tiểu hoa nổi tiếng, fan cuồng nhiệt của Phi Đại, cũng sẽ tham dự, đây là một chuyện lớn nói trước để cô chuẩn bị tinh thần.

Đi trên thảm đỏ, nhận giải thưởng, gặp gỡ đại diện của một số công ty điện ảnh, truyền hình và trò chơi, đồng thời đảm bảo có thể đeo khẩu trang trong suốt thời gian đó.

Trước khi rời đi, biên tập viên thở dài: "Phi Đại, với mức sống hiện tại của cô, một đêm ở khách sạn này đối với tôi có giá trị bằng nửa tháng lương."

Sau khi tiễn biên tập viên, cô chào đón Liễu Dĩ Tư, đến mời cô lên spa trên tầng cao nhất của khách sạn. Hàn Bùi Vân tới đó mới biết phải cởi quần áo, thậm chí còn không mặc quần lót, người này rõ ràng đã đặc biệt đặt phòng đôi, muốn nhìn thân thể trần trụi của cô.

Hàn Bùi Vân đề nghị đổi phòng thành hai phòng đơn, nhưng Liễu Dĩ Tư lại đáp lại bằng vẻ mặt ngây thơ.

"Tiểu Hàn, chúng ta đều là phụ nữ, cô nói thử xem cô sợ gì chứ?"

Cô nghe xong liền cười khẩy: "Cô biết không? Cố Cảnh Hàm cũng nói thế với tôi đó."

Liễu Dĩ Tư bối rối: "Vậy thì sao?"

"Đều là lý lẽ nguỵ biện của gái thẳng mấy người, tôi nhìn thấu hết rồi."

Lúc trước, Cố Cảnh Hàm nói gái thẳng có thể hôn nhau, gọi nhau là vợ, cuối cùng còn lên giường nữa.

Gái thẳng hả? Thẳng cái quỷ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui