Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

An Ca tan học, ngồi vào trong xe như thường lệ, mới ngồi ổn định lập tức mô tả một ngày của mình ở trường mẫu giáo một cách sinh động.

Hàn Bùi Vân thỉnh thoảng vẫn mỉm cười khen ngợi con gái, nhưng thực ra cô có chút lơ đãng, cô đang nghĩ đến cuộc điện thoại hôm nay với Cố Cảnh Hàm.

Trong điện thoại, giọng nói của Cố Cảnh Hàm luôn mang theo một cảm xúc đè nén mà cô không thể hiểu được, nói đang ở công ty chuẩn bị mở họp, nói được vài câu lại cúp điện thoại.

Hàn Bùi Vân ban đầu rất không hài lòng với thái độ của cô ấy, cô luôn cảm thấy Cố Cảnh Hàm mấy ngày nay lại trở thành kẻ tham công tiếc việc như trước, bận rộn đến mức không có thời gian nói chuyện. Nhưng cô lại khuyên nhủ mình phải hiểu cô, Cố Móng Heo rất vất vả, đợi cô ấy bận xong sẽ để ý tới cô thôi.

Tuy nhiên, sau khi cúp điện thoại rất lâu, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ không ngừng, cô phát hiện ra Cố Cảnh Hàm trước kia thường xuyên xin lỗi, dỗ dành cô mỗi khi cô ấy xong việc, nhưng cuộc điện thoại kia, cô cảm nhận giọng điệu và thái độ có vẻ lảng tránh.

Cô ấy không muốn nói chuyện nhiều với cô, giống như sợ cô sẽ phát hiện ra gì đó.

"Mẹ, mẹ có nghe con nói chuyện không?" Hàn An Ca thấy bản thân vừa nói một đống, mà mẹ lại không có chút phản ứng, liền đưa bàn tay nhỏ bé ra chọc vào cánh tay mẹ.

"Hả?" Hàn Bùi Vân phục hồi tinh thần, dòng suy nghĩ của cô hoàn toàn dừng lại ở đây.

"Tuần sau phải đi chơi xuân rồi ạ." Hàn An Ca lấy thú nhồi bông trong cặp sách nhỏ ra, "Còn nữa, con đổi Buzz Lightyear lấy Peppa Pig của Hạ Tiểu Lạc."

"Không phải mẹ đã mua cho con rất nhiều Peppa Pig sao?" Hàn Bùi Vân lại nghĩ đến Cố Cảnh Hàm, bất đắc dĩ nói: "Trước đây mẹ Cố cũng mua rất nhiều đồ chơi Peppa Pig cho con và Lịch Lịch mà."

"Khác mà mẹ!" Hàn An Ca cho mẹ xem điểm đặc biệt của món đồ chơi, thực ra nó là một con gấu bông có chức năng ghi âm.

Thấy con gái yêu thích món đồ này không buông tay, Hàn Bùi Vân buồn cười hỏi cô: "Cái này có gì khác gì với con George con đưa cho Lịch Lịch ngoài việc biết ghi âm?"

Hàn An Ca ra vẻ như mẹ không thông minh, ôm Peppa Pig trong tay: "Peppa là một con lợn con, còn con đưa cho Lịch Lịch trước kia là con gấu."

Trong lúc chờ đèn đỏ, Hàn Bùi Vân liếc nhìn món đồ chơi, thản nhiên cười nhạo cô nhóc: "Con Buzz Lightyear mẹ mua cho con mắc tiền vậy, mà con lấy đổi về cái này hả?"

Một cái trao đổi lỗ vốn, tổn thất lớn, sao đứa nhỏ này không kế thừa đầu óc nhạy bén kinh doanh của Cố Móng Heo thế.

An Ca đang định giải thích, chợt mở miệng ho khan, cô nhóc bị cảm hơn nửa tháng, mỗi ngày uống một đống thuốc, buổi tối phải ở nhà xông. Cũng may mấy ngày nay đã có dấu hiệu đỡ hơn, Hàn Bùi Vân dùng tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cô nhóc, để cô nhóc dễ thở hơn, An Ca ho mấy tiếng rồi không sao hết nữa.

"Lịch Lịch mấy ngày rồi không gọi cho con, chắc là bà ngoại quản lý chặt lắm! Con sợ Lịch Lịch nhớ con, nhưng con lại không thể đến bệnh viện thăm cậu ấy. Cho nên con muốn nhờ Peppa Pig chuyển lời của con đến cậu ấy, mẹ đưa cho Lịch Lịch giúp con đi, nếu cậu ấy nhớ con, thì ấn vào cái tay nhỏ của Peppa Pig là được."


"Sao con biết Lịch Lịch nhớ con?" Hàn Bùi Vân cố ý trêu chọc con gái.

Hàn An Ca rung đùi đắc ý, tỏ ra thông minh nói: "Thì con biết vậy thôi, con còn biết mẹ Cố cũng nhớ mẹ."

Tay cầm vô lăng của Hàn Bùi Vân run lên, dường như cuối cùng cô cũng tìm được phương hướng trong làn sương mù dày đặc trong khoảng thời gian này.

Về đến nhà, Hàn An Ca đi thẳng đến ghế sofa, ôm Peppa Pig trong tay để ghi lại những gì cô nhóc muốn nói với Lịch Lịch, món đồ chơi này chỉ có thể ghi âm một lần, nếu có gì chưa nói hết thì chỉ có thể ghi âm lại. Sau khi ghi âm mấy lần, An Ca cứ cảm thấy bản thân chưa nói hết, tâm trạng chán nản ôm món đồ chơi của mình, bắt đầu phát ngốc, cô nhóc quyết tâm sẽ nói ra hết một lần.

Hàn Bùi Vân không có tâm trạng nấu cơm, nên gọi đồ ăn bên ngoài về, thấy An Ca tự chơi, cô nghĩ nghĩ đi vào trong phòng gọi cho Cố Cảnh Hàm.

Hồi lâu không có người nhấc máy, Hàn Bùi Vân kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi một giọng nữ máy móc xuất hiện nhắc nhở cô không có người nghe máy, đề nghị lần sau gọi lại.

Đầu giường là trái tim gấp mà Cố Cảnh Hàm đã tặng cô vào đêm giao thừa, năm phông chữ gọn gàng trên đó luôn thể hiện tình yêu chân thành của chủ nhân trái tim này dành cho cô.

Cô ấy nói, đây chính là "trái tim của Cố Cảnh Hàm."

Khi đưa đi trái tim này, trên mặt cô ấy nở một nụ cười ngốc nghếch nhưng nghiêm túc, đến bây giờ Hàn Bùi Vân vẫn còn nhớ. Cố Cảnh Hàm ấm áp như mặt trời trên bầu trời, không chút do dự phóng ra ánh sáng và nhiệt lượng cho chính mình.

Trong mối quan hệ của họ, ngay từ đầu người chủ động là cô ấy, người luôn động viên phải dũng cảm cũng là cô ấy, mỗi lần gặp chuyện, đứng ra che chở, luôn là cô ấy.

Cho nên cái tình yêu hừng hực kia, hừng hực đến mức khiến người ta hoài nghi, làm sao có thể bỏ được mà không suy nghĩ chứ, sao mà bỏ mặc được?

Hàn Bùi Vân lục lọi trong danh bạ điện thoại, ngón tay lướt qua tên dì Vương, cô dừng một chút, cuối cùng dừng lại ở tên Chu Cần, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Cuộc gọi gần như đã được kết nối ngay trong giây tiếp theo, Chu Cần có chút bất ngờ trước cuộc gọi của cô: "Cô Hàn?"

"Cho tôi hỏi Cố Cảnh Hàm có ở công ty không?"

"Cố tổng, cô ấy... " Chu Cần bắt đầu nói, sau đó giọng nói thay đổi, "Cô Hàn, sao cô không gọi trực tiếp cho Cố tổng?"

Hàn Bùi Vân hiểu rõ: "Vậy là cô ấy không có ở công ty phải không?"


Chu Cần im lặng, cô không biết tình huống cụ thể của sếp, nhưng nghe giọng điệu của đối phương, cô cảm thấy mình không thể nói ra sự thật.

Đã mấy ngày rồi sếp không đến công ty, cô đã đến bệnh viện đưa văn kiện hai ngày trước, đưa xong lập tức về công ty.

Đang lúc đang phân vân không biết nên nói gì thì điện thoại đã cúp máy.

Lúc Hàn Bùi Vân đang gọi điện cho Chu Cần, thì Cố Cảnh Hàm gọi đến, cô lập tức bắt máy.

Cố Cảnh Hàm thái độ rất tốt: "Xin lỗi, vừa rồi chị đang họp, không nhìn điện thoại, gọi cho chị có gì không?"

Hàn Bùi Vân cảm thấy một dây thần kinh của mình bị đứt, nhưng cô vẫn kéo giữ để có thể giữ bình tĩnh khi nói: "Cuộc họp đã kết thúc rồi à?"

Cố Cảnh Hàm ừ một tiếng.

"Chị họp ở đâu?"

Cố Cảnh Hàm tựa hồ không hiểu cô nói gì, hỏi: "Cái gì?"

"Chị không ở công ty." Hàn Bùi Vân kiên định nói, không cho Cố Cảnh Hàm cơ hội biện hộ.

Thấy Cố Cảnh Hàm không lên tiếng, cô lại bổ sung thêm: "Chị căn bản không đi họp."

Đầu bên kia điện thoại vẫn không có âm thanh.

Sự im lặng thay thế mọi câu trả lời, Hàn Bùi Vân đưa tay ấn lên thái dương đang nhức nhối của mình, cố gắng kéo lại lần nữa.

Chậm rãi nói: "Chị gạt em."

Cố Cảnh Hàm vốn không giỏi nói dối, khi bị vạch trần thật sự không biết nên nói gì.


Hàn Bùi Vân vẫn luôn kiềm chế, nhưng những cảm xúc tiêu cực đó dường như đang tuôn trào trong giây tiếp theo: "Có hai suy đoán, một là chị ở bên ngoài có người, hai là Lịch Lịch có chuyện, chi hy vọng em sẽ tin cái nào?"

"Chị...." Cố Cảnh Hàm khó nhọc nói, sau đó vẫn im lặng.

"Thật ra em thà chị có người ở bên ngoài, nhưng em biết...." Hàn Bùi Vân uể oải nói: "Chị sẽ không."

Cố Cảnh Hàm hít sâu một hơi, nói: "Chị đang ở bệnh viện."

"Em biết." Hàn Bùi Vân nói, đồng thời gửi tin nhắn cho Chu Cần, nhờ cô ấy đến nhà chăm An Ca.

"Lịch Lịch đã đổi sang một loại thuốc mới, tác dụng phụ có chút nghiêm trọng, chị không muốn em lo lắng."

Hàn Bùi Vân trong lòng đột nhiên trầm xuống: "Rốt cuộc Lịch Lịch có chuyện gì hả?"

"Tình huống không sao, nhưng có một số phản ứng của thuốc rất khó chịu. Cụ thể là... chị không biết phải nói với em thế nào." Cố Cảnh Hàm nghĩ nghĩ, sợ mình không nói ra được.

"Bây giờ em sẽ đến bệnh viện. Em muốn gặp Lịch Lịch."

Cố Cảnh Hàm yếu ớt nhắc nhở: "Mẹ chị ở đây."

Thần kinh của Hàn Bùi Vân hoàn toàn bị cắt đứt, cảm xúc của cô hoàn toàn không thể khống chế được: "Em không lo được nhiều thế, em phải gặp được Lịch Lịch."

"Có thể nào...." Giọng của Cố Cảnh Hàm dần nhỏ đi, câu cuối cùng trầm thấp đến mức người ta không nghe được cô đang nói gì.

Hàn Bùi Vân ngừng lấy áo khoác, nín thở mới nghe Cố Cảnh Hàm nói: "Em có thể đừng giận chị được không?"

Cô che đi dòng nước đột ngột trào dâng trong mắt, trong lòng cảm thấy đau nhói.

"Chờ em." Hàn Bùi Vân vội vàng cúp điện thoại, thả tay đang che mắt ra, để nước mắt tự do chảy dài trên mặt.

Cô còn không kịp trách cô ấy, thế mà Đại Móng Heo đã tranh thủ tủi thân trước?

Rõ ràng nhìn thấy cô ấy gần đây hốc hác lo lắng đủ thứ, cũng biết rõ tại sao cô ấy lại gạt cô, thật là... sao lại phải ăn nói khép nép như thế chứ, giống như sợ cô sẽ trách móc cô ấy vậy?

Hàn Bùi Vân không hề tức giận, cô chỉ cảm thấy Cố Cảnh Hàm như vậy làm cho cô cảm thấy đau lòng.


Sau khi Chu Tần đến, Hàn Bùi Vân cảm ơn cô ấy, mang theo Peppa Pig mà An Ca đã ghi âm, vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, trực tiếp đi đến khoa nội trú tầng năm, cửa thang máy vừa mở ra, Cố Cảnh Hàm hẳn là đã chờ ở cửa thang máy, khi nhìn thấy bộ dáng Hàn Bùi Vân, khóe môi giật giật, như thể đang cố nặn ra một nụ cười êm dịu.

Hàn Bùi Vân đeo khẩu trang, đôi mắt vừa khóc vẫn còn đỏ hoe, đã gần một tuần không gặp Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm thấy cô ở trong thang máy mãi không chịu đi ra, quay người nhìn hành lang phía sau, sau đó dang tay ra, nghi hoặc hỏi cô: "Có muốn ôm chị một cái không?"

Hàn Bùi Vân không nói gì, tiến lên ôm chặt Cố Cảnh Hàm, cơ hồ đem người trước mặt cọ xát vào trong cơ thể nàng.

Cố Cảnh Hàm bị ôm hồi lâu, không nhịn được, yếu ớt nói: "Chặt quá... hơi đau...."

Hàn Bùi Vân buông cô ra, ôm lấy vai cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

Cố Cảnh Hàm nhìn thấy trong mắt Hàn Bùi Vân có nước, không nhịn được, nắm chặt tay thầm trách mình, nhưng lại không dám tránh khỏi tầm mắt của cô ấy.

"Thật xin lỗi..." Cô hướng Hàn Bùi Vân xin lỗi, "Chị không dám nói cho em biết, bởi vì khi em biết rồi lại không thể ở cạnh Lịch Lịch, chỉ có thể nhìn rồi lo lắng, còn suy nghĩ lung tung. Chị biết gần đây em rất bận, An Ca cũng bị bệnh, chị thật sự không muốn em...."

"Cố Cảnh Hàm." Hàn Bùi Vân ngắt lời cô.

Cố Cảnh Hàm cụp mắt xuống, mím môi, sắc mặt tái nhợt.

"Từ giờ trở đi em sẽ trông Lịch Lịch. Chị nghỉ ngơi được không?"

Cố Cảnh Hàm lập tức ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn cô.

Hàn Bùi Vân tức giận thở dài: "Trông sắc mặt chị rất kém, tại sao việc gì cũng phải tự gánh hết vậy?"

Đồng tử Cố Cảnh Hàm lập tức giãn ra, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bị chỉ trích, nhưng lời nói của Khóc Nhè ngoại dự liệu của cô.

"Em đau lòng cho Lịch Lịch, cũng đau lòng cho chị." Trước kia đều là Cố Cảnh Hàm che chở cho cô, Hàn Bùi Vân quyết định sẽ dũng cảm thử một lần.

"Em muốn xác định với chị một việc, chị nói chị không sợ come out đúng không? Nếu come out, ba mẹ chị cũng sẽ không làm gì được chị đúng?"

Cố Cảnh Hàm khó hiểu nhìn cô, gật đầu.

Hàn Bùi Vân đã làm xong hết thảy suy nghĩ trong lòng, lúc này ánh mắt của cô cực kỳ kiên định, trầm giọng nói: "Chúng ta come out đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận