Hàn Bùi Vân từ tối hôm qua đến nay gọi điện cho ba mẹ cô không biết bao nhiêu lần, lúc đầu không có ai bắt máy, sau đó họ cúp máy trực tiếp, rõ ràng không chịu nói chuyện với cô.
Cô cũng gửi nhiều tin nhắn, giải thích mối quan hệ của cô với Cố Cảnh Hàm không như họ tưởng tượng.
Nhưng đều như đá chìm đáy biển, không nhận được phản hồi nào.
Cố Cảnh Hàm hỏi cô số điện thoại của ba mẹ, Hàn Bùi Vân cho rằng hôm qua khí thế của Cố Cảnh Hàm khá ổn áp, ba mẹ cô không nghe cô giải thích, nhưng có thể nhận điện thoại của Cố Cảnh Hàm, có thể nói vài câu, thế là cô đưa số điện thoại cho cô ấy.
Mang theo máy tính xách tay, Lịch Lịch dựa vào đầu giường xem phim hoạt hình trong lúc truyền dịch, có lẽ trước đây Cố Cảnh Hàm ở bên cạnh con gái bận làm việc, cho nên Cố Chỉ Lịch đã quen ngồi một mình xem phim hoạt hình, không làm phiền người lớn.
Đến giữa trưa, coi như miễn cưỡng gõ được 2.000 từ, Hàn Bùi Vân lo lắng về thái độ của ba mẹ cô, cô quay lại xem cốt truyện mình vừa viết, gần như toàn là những dòng vô nghĩa, xóa xóa sửa sửa mãi cũng không hài lòng, trực tiếp đóng máy tính lại tìm việc khác để làm, điều chỉnh lại trạng thái rồi quay lại viết tiếp.
Gần đây chuyện không hay liên tiếp xảy ra, độc giả để lại tin nhắn nói những chương mới quá loãng, cần phải tịnh tâm viết văn mới được.
Cố Chỉ Lịch nhìn dì Han đóng máy tính, sau đó nhấn tạm dừng và đặt iPad xuống.
"Dì Hàn, tâm trạng dì không tốt à?"
Hàn Bùi Vân nhìn Lịch Lịch mấy giây, sau đó nhếch miệng cười nói: "Không có."
Cố Chỉ Lịch di chuyển vị trí của mình và ngồi ở mép giường, với một chân đung đưa trong không trung.
"Dì Hàn, nếu dì không vui thì có thể nói cho cháu biết, cháu sẽ giữ bí mật cho dì."
"Con đó..." Hàn Bùi Vân tìm trong túi ra cây kẹo mút yêu thích của An Ca, bóc vỏ kẹo đưa cho Lịch Lịch: "Giống như bà cụ non vậy đó."
Cố Chỉ Lịch ngậm cây kẹo mút trong miệng, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Làm người lớn không phải tốt sao ạ?"
"Không tốt," Hàn Bùi Vân nhét cây kẹo mút vào miệng cô bé, ngồi xuống bên cạnh Lịch Lịch ôm cô bé: "Làm người lớn rất phiền."
"A..." Cố Chỉ Lịch không có hứng thú lắm, cô bé thực sự muốn hiểu được nỗi phiền mà chỉ người lớn mới có.
"Hôm qua ông bà tới thăm con có làm con sợ không?" Hàn Bùi Vân thay đổi cách thức nói cho Lịch Lịch biết cái phiền của cô.
"Sợ ạ, ba mẹ của dì Hàn hung dữ quá." Còn đánh người nữa, Cố Chỉ Lịch sợ nhất bị người khác dùng bạo lực.
Cô bé nhẹ nhàng chạm vào mặt dì Hàn: "Dì Hàn, mặt dì còn đau không ạ?"
"Không đau lắm," Hàn Bùi Vân không khỏi nghĩ đến ba mẹ mình, trong lòng không khỏi buồn bã, "Trước đây bọn họ không như vậy, bởi vì dì Hàn đã làm sai chuyện gì, khiến bọn họ thất vọng."
Hàn Bùi Vân nhớ lại khi cô còn nhỏ, điều kiện tài chính của gia đình cô ở mức trung bình, nhưng ba mẹ cô luôn cố gắng hết sức để chu cấp cho cô những gì tốt nhất trong khả năng của họ.
Lúc đó, ba cô đạp xe đón cô tan học, về đến nhà, mẹ cô đã chuẩn bị sẵn bàn ăn và giục cô rửa tay mau ăn cơm, gia đình cô bình thường nhưng đầy ấm áp, là cô không tốt, đã phá hỏng hết những thứ ấy.
Cố Chỉ Lịch giơ tay lên chạm vào đầu dì Hàn: "Dì Hàn làm sai, nhất định phải kịp thời sửa lại."
Hàn Bùi Vân cúi người xuống để động tác cô bé bớt vất vả hơn, cười khổ: "Dì Hàn không sửa được."
Cố Chỉ Lịch không thể hiểu được, cô bé nhăn mặt và suy nghĩ kỹ.
"Dì Hàn, không thể sửa thì thôi ạ, thật ra cháu cảm thấy cuộc đời này ngắn như thế, sống vui vẻ mới là điều quan trọng nhất." Như đã nghĩ thông suốt, Cố Chỉ Lịch ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt của dì Hàn, nghiêm túc nói.
Hàn Bùi Vân sửng sốt một chút, bất đắc dĩ cười nói: "Cháu xem phim nghe được câu này à?"
"Không ạ, cháu tự nghĩ ra rồi." Vẻ mặt Cố Chỉ Lịch đầy mong đợi, cô bé không biết mình nói như vậy có đúng hay không, cô bé cũng chợt nghĩ tới.
Nụ cười của Hàn Bùi Vân dần dần tắt đi, một đứa bé còn nhỏ như thế, ấy vậy mà đã hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Không đáng yêu chút nào thậm chí còn có chút đáng thương, cũng đáng sợ.
"Không đúng sao ạ?" Cố Chỉ Lịch u sầu gãi gãi tai, cô bé nghĩ nói thế sẽ khiến dì Hàn vui vẻ.
"Rất đúng." Hàn Bùi Vân nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mạch máu ở cánh tay nơi châm kim có màu tím hơn cánh tay, đây là do tác dụng của thuốc hóa trị, cô xoa xoa cho con, không khỏi cầu nguyện. Nếu tuỷ của ba mẹ tương thích thì tốt quá rồi, cô nguyện ý nhường phần đời mấy chục năm còn lại cho Cố Chỉ Lịch.
Cố Chỉ Lịch nhìn ngón tay thon dài của dì Hàn xoa nắn cánh tay mình, lòng nhẹ nhàng, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Cô bé thích dì Hàn, chỉ kém mẹ cô một chút thôi.
"Dì Hàn, không cần xoa cho cháu đâu, ở đây không đau đâu." Cố Chỉ Lịch thu tay lại, mỉm cười.
Hàn Bùi Vân càng xoa mũi, mũi càng cay cay, cô lại sắp khóc, gật đầu, không xoa mũi nữa.
"Đã đến giờ ăn trưa rồi. Bữa trưa Lịch Lịch muốn ăn gì?"
Cố Chỉ Lịch không kén ăn, ngay lập tức nói: "Cháu sao cũng được ạ."
Hàn Bùi Vân rất hài lòng, cô bé này dễ hầu hạ hơn Cố Cảnh Hàm nhiều.
Cố Chỉ Lịch tiếp tục: "Mẹ nói, dì Hàn nấu ăn rất ngon, đợi Lịch Lịch khỏi bệnh, mẹ có thể thường xuyên đưa cháu đến nhà dì Hàn ăn."
Hàn Bùi Vân vẫn giữ nụ cười hiền lành: "Mẹ con thật sự nói như vậy sao?"
"Đúng rồi ạ." Cố Chỉ Lịch suy nghĩ một chút, cô bé đã nói chính xác lời mẹ cô bé nói rồi.
"Được rồi..." Cố Móng Heo đúng là mất hết cả xấu hổ, biết bản thân cô không từ chối Lịch Lịch, thế là tự ý quyết định một lớn một nhỏ đến nhà cô ăn chực, này muốn đem nhà cô trở thành tiệm cơm à?
"Dì Hàn ơi." Cố Chỉ Lịch dựa vào người dì Hàn, bàn bạc với dì: "Dì với đến thăm cháu nhiều hơn nha, Lịch Lịch thích dì, cũng thích An Ca, mỗi lần dì với An Ca đến cháu rất vui, mẹ cũng vui nữa à."
"Đương nhiên rồi."
Hàn Bùi Vân ở trên apps tìm một quán cơm thanh đạm, chọn mấy món ăn kèm thích hợp cho Lịch Lịch, cô chợt cảm thấy lời nói của cô bé có gì đó không đúng.
"Tại sao mẹ con lại vui hả?"
Cô luôn hay dỗi khiến Cố Cảnh Hàm á khẩu, sáng nay đi làm cũng ấm a ấm ức, vui chỗ nào đâu?
Cố Chỉ Lịch nghiêm túc giải thích với dì Hàn: "Trước đây mẹ rất ít khi cười, nhưng bây giờ có dì Hàn ở đây thì khác."
Trước đây lúc bản thân không bị bệnh, mỗi lần nhìn thấy mẹ, thì mẹ luôn cau mày, như thể mỗi ngày có vô số việc phải giải quyết, thỉnh thoảng mới cười với cô bé một cái, nhưng lại không dám đến quá gần, luôn có một chút cảm giác về khoảng cách.
Nhưng sau khi dì Hàn đến, mẹ cô bé dường như bị dì Hàn lây nhiễm, hơn nữa mẹ cũng có nhiệt độ ấm áp kia, Cố Chỉ Lịch có thể cảm nhận được mẹ cô thực sự rất yêu cô bé.
"Thật sao?" Hàn Bùi Vân nhớ đến miêu tả về Cố Cảnh Hàm ở trên mạng cùng với lần đầu gặp cô ấy, lại so sánh với Cố Cảnh Hàm sáng nay, đúng vậy, quả thực rất khác biệt.
Vậy... là cô đã làm cho người này đổi tính sao?
Nhưng mà cô làm gì có năng lực lớn thế?
Không đến mức đó chứ?
Trong đầu Hàn Bùi Vân có ba dấu chấm hỏi.
Ăn trưa xong, Lịch Lịch lấy bộ lego ra chơi, lắp ráp trên giường, Hàn Bùi Vân gửi tin nhắn Wechat hỏi xem Cố Cảnh Hàm có gọi điện cho ba mẹ cô chưa, theo lời ba mẹ cô nói hôm qua, sáng sớm nay sẽ rời Tân Thành.
Cố Cảnh Hàm trả lời bốn chữ: "Bận, đợi một lát."
Hàn Bùi Vân không hỏi nữa, đợi Cố Cảnh Hàm làm xong việc sẽ chủ động gọi cho cô.
Bật lại máy tính tiếp tục gõ chữ, bất tri bất giác đến 3 giờ, trước đó cô đã bảo Cố Cảnh Hàm đến đón con, trên đường không được phép mua bất cứ thứ gì, đi thẳng về bệnh viện.
Cô đang gõ chữ, sợ Cố Cảnh Hàm bận quên đón con nên gửi tin nhắn WeChat nhắc nhở cô ấy.
Cố Cảnh Hàm lần này chỉ đáp lại một chữ: "Ừ."
Hàn Bùi Vân cau mày, ngón tay nhanh chóng lướt đi trên màn hình điện thoại di động: "Chữ "Ừ" này chứng tỏ cô rất không tôn trọng tôi, rất chiếu lệ! Cô không coi trọng!"
Khi thấy đối phương đang gõ phím, Hàn Bùi Vân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, giữ bình tĩnh.
Chờ đợi suốt một phút, Hàn Bùi Vân nhận được trên màn hình tràn ngập chữ "Ừ", thoạt nhìn chắc chắn phải có hàng trăm cái.
Đi theo đó là một cái ghi chú Đại Móng Heo Cố Cảnh Hàm gửi tin nhắn mới: "Cô có cảm nhận được tầm quan trọng của tôi đối với cô không?"
Sau đó gửi đến một cái icon đánh trực diện vào tâm hồn, mặt cười tượng trưng linh hồn khảo vấn.
Hàn Bùi Vân cũng gửi lại icon cười mỉm: "Không có."
Cố Cảnh Hàm lại gửi icon cười mỉm: "Tôi đến trường mẫu giáo, có người hỏi tôi là gì của An Ca."
Hàn Bùi Vân vẫn gửi tiếp icon cười mỉm: "Cô nói sao?"
"Nói là bạn cô." Gửi tiếp icon cười mỉm xong nói thêm: "Bọn họ nhìn thấy xe tôi, mấy hôm trước chả ai hỏi gì, không biết sao hôm nay lại hỏi."
Hàn Bùi Vân gửi ba cái icon cười mỉm qua: "Cô lái xe gì?"
Cố Cảnh Hàm gửi ba cái icon cười mỉm: "Chiếc Ferrari mà cô nói rất rêu rao, đã lái được mấy ngày rồi."
Hàn Bùi Vân chạy vào phòng bếp, tìm một con dao gọt trái cây, cầm trong tay, chụp một tấm ảnh gửi cho Cố Cảnh Hàm, vẫn gửi icon cười mỉm: "Trở về từ từ nói chuyện."
Nửa phút sau, Cố Cảnh Hàm gửi icon vẫy tay chào tạm biệt: "Không về."
Hàn Bùi Vân vẫn là gửi icon cười mỉm: "Cô thử xem?"
Cố Cảnh Hàm chỉ đáp lại bằng icon cười mỉm.
Hàn Bùi Vân mở nhóm phụ huynh đã cài đặt tin nhắn không làm phiền, hôm kia có người hỏi ai là chủ chiếc Ferrari ở cổng trường mẫu giáo, họ còn chụp ảnh đăng lên nhóm, kéo xuống thì có người nói rằng họ đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đến đón An Ca.
Đại khái là bởi vì Hàn Bùi Vân có mặt, trong nhóm cũng không có thảo luận nhiều.
Tự nhủ phải bình tĩnh lại, cô cầm con dao gọt trái cây lên, tìm một quả táo, chậm rãi gọt vỏ, Hàn Bùi Vân tức giận đến run cả tay.
Cố Chỉ Lịch nghe thấy dì Han lẩm bẩm gì đó, chăm chú lắng nghe, hình như là một đoạn văn nào đó
"...Nếu vì chuyện nhỏ mà mất bình tĩnh, sao phải nghĩ ngợi làm gì. Người khác giận kệ người khác, mình giận làm giận làm gì, giận chỉ tổn thương cơ thể. Nếu tôi chết rồi ai thèm để ý đến tôi? Hơn nữa, giận tổn thương tinh thần lẫn sức lực...."
Cố Chỉ Lịch nghe không hiểu nên tiếp tục chơi Lego.
Hàn Bùi Vân vẫn còn tức giận, cô liên tiếp gọt ba quả táo, nhét vào miệng cắn một miếng lớn: "Lịch Lịch, con có muốn ăn táo không?"
"Được ạ." Cố Chỉ Lịch cầm lên cắn miếng táo, thì nghe thấy ngoài phòng bệnh có người gõ cửa.
Hàn Bùi Vân tưởng rằng Cố Cảnh Hàm đã trở lại, nàng vừa mới nguôi giận đột nhiên lại bùng nổ.
Cánh cửa mở ra, người phụ nữ đứng ở cửa, Hàn Bùi Vân lần đầu nhìn thấy, cô ấy trang điểm không bình thường, đeo một chiếc khuyên tai bản to và khoa trương rất phù hợp với khí chất của cô ấy, khí chất có chút nổi bật hơn người bình thường, nhưng lại không hợp mắt cho lắm.
Trong những ngày Cố Chỉ Lịch nằm viện, Hàn Bùi Vân chưa bao giờ thấy ai khác ngoài mình và An Ca đến thăm cô bé, vì vậy trong tiềm thức cô cho rằng người kia đã vào nhầm phòng.
Còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở đối phương, Lịch Lịch đã hưng phấn hét lên: "Dì Tư Tư!"
Hàn Bùi Vân không có gì để nói, hoá ra là bạn của Cố Cảnh Hàm.
Hơn nữa, Cố Móng Heo và cô không giống nhau, xung quanh cô ấy có rất nhiều bạn bè, không phải cô ấy đã nói như vậy sao? Có một nhóm bạn nữ và đây chắc chắn là một trong số họ.
Cô không thích tiếp xúc với người lạ, họ đến gặp Lịch Lịch, nếu đã không để ý rồi thì cứ phớt lờ thôi.
"Lịch Lịch!" Liễu Dĩ Tư đã sớm hỏi Cố Cảnh Hàm số phòng bệnh, chơi mệt mỏi rồi mới nhớ còn chưa đi thăm Cố Chỉ Lịch, hôm nay chạy tới đây, không gặp được Cố Cảnh Hàm thì đã đoán trước được, nhìn thấy người phụ nữ ngồi bên bệ cửa sổ, cũng không thèm nhìn cô, tưởng rằng đó là bảo mẫu mà Cố Cảnh Hàm thuê để chăm sóc con gái.
"Dì mang cho con rất nhiều đồ ăn." Lưu Dĩ Tư cảm thấy bảo mẫu mà Cố Cảnh Hàm thuê không phải là người có mắt, có khách đến cũng biết phụ giúp.
Cô gọi Hàn Bùi Vân: "Người kia, lại đây, giúp mấy cái này đi."
Hàn Bùi Vân đóng laptop lại, ngồi lên ghế khoanh tay: "Cô gọi ai đó hả?"
Cố Cảnh Hàm chơi với người gì đâu không vậy?
Cố Chỉ Lịch giới thiệu thay: "Dì Tư Tư, đây là dì Hàn của cháu, dì ấy cũng là bạn của mẹ."
Liễu Dĩ Tư suy nghĩ hồi lâu, từ lúc nào Cố Cảnh Hàm quen bạn tên Hàn? Cẩn thận nhìn Hàn Bùi Vân từ trên xuống dưới, cô mở to hai mắt.
"Đây không phải là Cỏ Mây sao?"