Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Chuyện Cố Cảnh Hàm và người khác nhầm phôi thai, ở chỗ Liễu Dĩ Tư không khác gì một câu chuyện ly kỳ, từ thời niên thiếu đến trưởng thành Cố Cảnh Hàm luôn đi đúng quỹ đạo mà cô đã hoạch định sẵn, ba mươi mấy năm qua luôn suôn sẻ, nhưng nào ngờ, loại có một ngã rẽ.

Cố Cảnh Hàm trước giờ như bông hoa kiêu ngạo, ngoại trừ nhiệt tình với cô ra thì đối xử với người khác luôn hững hờ, cho nên Liễu Dĩ Tư vẫn luôn hiếu kỳ, người phụ nữ mà Cố Cảnh Hàm bị buộc phải có mối quan hệ, rốt cuộc sẽ là người như thế nào đây?

Nhìn thấy Hàn Bùi Vân đứng trước mặt cô, Liễu Dĩ Tư phấn khích không thôi, quên lắp não trước khi mở miệng, phát âm chữ 草 thành 肏.

*草 phát âm cǎo, 肏 phát âm cào, hai âm tương tự nhau, 肏: dùng để chửi thề.

Đầu Hàn Bùi Vân chưa nhảy số kịp, phản ứng đầu tiên của cô là người này dám chửi tục với cô? Nhưng mà không thể nào, nghĩ kỹ lại thì sao chữ 'cao' đó có chữ mây đi theo, này giống như là đang gọi cô.

"Cô gọi tôi là gì?" Hàn Bùi Vân khó hiểu, cho dù đang gọi cô đi nữa thì sao lại gọi như thế?

"Đúng thế." Liễu Dĩ Tư dùng ánh mắt tò mò quan sát cô, sau đó rút tờ name card ra đưa, "Tôi là Liễu Dĩ Tư, phó tổng tập đoàn thực phẩm Liễu Trang."

Hàn Bùi Vân cầm lấy name card, sau đó sửa lại cho đúng phát âm của Liễu Dĩ Tư: "Là Cỏ Mây, âm thứ 3."

"Ừ." Liễu Dĩ Tư đã nhìn ra được, cái người mẹ nhặt này của Cố Cảnh Hàm trông thì vô hại thế nhưng không dễ bắt nạt chút nào, đọc sai thôi cũng phải chỉnh cho bằng được.

Hàn Bùi Vân nhìn name card: "Là Liễu Trang bán xúc xích à?"

"Dì Tư Tư nuôi heo, trong nhà có mấy chục ngàn con heo, cháu cũng có đến trang trại nuôi heo của nhà dì ấy rồi ạ, lớn lắm luôn." Cố Chỉ Lịch kể lại với dì Hàn chi tiết nghề nghiệp của dì Tư Tư. Cô bé rất thích trang trại đó, ở đó heo còn rên rỉ như đang hát, chẳng qua là hơi hôi thối.

"Dì không có nuôi heo, là công ty nhà dì nuôi heo, còn sản xuất xúc xích." Liễu Dĩ Tư nhớ bản thân đã không biết bao lần giải thích với Lịch Lịch, mà đứa nhỏ này cố ý nói thế, đây là muốn chọc tức cô mà.

"Đại gia chăn heo?" Hàn Bùi Vân nghe Cố Chỉ Lịch nói xong, rồi nhìn Liễu Dĩ Tư có chút buồn cười, "Sao cô lại kêu tôi là Cỏ Mây?"

"Lúc lão Cố nói chuyện nói chuyện với cô qua WeChat tôi có thấy, tên WeChat của cô... khiến người ta có ấn tượng sâu sắc a...." Liễu Dĩ Tư cười đầy ẩn ý, còn nhớ rõ lúc đó bản thân nói cái gì, người thì cỏ người thì mặt trời, cái này khác nào định mệnh, một đôi trời sinh.

Tuy nhiên, khi tận mắt nhìn thấy Hàn Bội Vân, không thể nói là bản thân có thành kiến, cảm thấy cô ấy và Cố Cảnh Hàm rõ ràng là đến từ hai thế giới khác nhau, vẻ ngoài của Hàn Bùi Vân coi như cũng tạm được đi, nhưng xét về khí chất thì chẳng hợp nhau chút nào.

Hơn nữa mặc dù Cố Cảnh Hàm chưa từng yêu đương hẹn hò, nhưng cô làm bạn thân mấy mươi năm với người này, cũng biết xu hướng giới tính người này là gái thẳng, lần trước chẳng qua giỡn giỡn mà thôi. Cố Cảnh Hàm với Hàn Bùi Vân mà có thể có tình yêu cuồng nhiệt lửa cháy lan đồng cỏ, chả khác nào mấy chục ngàn heo nái nhà cô biết leo cây à?


Liễu Dĩ Tư bắt đầu làm thân với người ta: "Mặt cô...."

Hàn Bùi Vân không muốn nói nhiều: "Không được hỏi cái này."

"Chuyện con của hai người, cậu ấy có nói với tôi." Liễu Dĩ Tư thay đổi chủ đề, nhìn Hàn Bùi Vân chớp mắt mấy cái, "Yên tâm đi, tôi sẽ giữ bí mật."

Hàn Bùi Vân vẫn còn trong trạng thái mơ màng, Cố Chỉ Lịch hỏi Liễu Dĩ Tư: "Dì Tư Tư ơi, là chuyện gì mà phải giữ bí mật thế ạ?"

"A, thì chuyện con thật ra là...." Liễu Dĩ Tư rất thản nhiên trả lời.

Hàn Bùi Vân vội vàng kêu cô dừng lại: "Ngừng."

Lúc này Liễu Dĩ Tư mới phản ứng, cười xấu hổ: "Bí mật."

Nụ cười vờ vịt nãy giờ của Hàn Bùi Vân biến mất, Cố Cảnh Hàm cũng to gan lắm, dám nói chuyện này với đứa bạn chẳng mấy tin cậy.

Liễu Dĩ Tư tự biết Hàn Bùi Vân không tin tưởng cô, thế là hùng hồn thề: "Tôi thề với cô, tôi chưa từng nói chuyện này cho ai biết."

Cô không thích Hàn Bùi Vân cho lắm, cứ cảm thấy người này luôn lấy thái độ của trưởng bối ra dạy dỗ cô.

Liễu Dĩ Tư không thèm để ý đến cô ấy nữa, cô nghĩ thầm trong đầu 'Cố Cảnh Hàm, cậu mau đến đây để tôi xỉa xói cậu mấy câu đi'.

Hàn Bùi Vân thấy Liễu Dĩ Tư không nói nữa, cũng vừa ý cô, chương mới truyện của cô còn đang cần viết một đoạn cuối để kết thúc chương.

Mở máy tính ra, không ngừng gõ, Liễu Dĩ Tư như một cái bóng ma, không biết từ khi nào đã bay tới sau lưng cô.

"Cô viết tiểu thuyết à?" Trong giọng nói Liễu Dĩ Tư đầy ngạc nhiên, cô ở trong công ty không có việc gì làm, sợ ba la cho nên không dám không đi làm, lúc đi làm để bớt rảnh thì đọc tiểu thuyết.

Hàn Bùi Vân nhanh chóng khép máy tính lại, hai tay đè chặt lên đó: "Không có."

"Có gì mà ngại chứ, cô viết truyện ở trang nào thế? Tôi hay xem truyện lắm, biết đâu sẽ cho cô ý kiến thì sao?" Liễu Dĩ Tư đi đi lại lại phía sau lưng Hàn Bùi Vân, "Sao tôi thấy tên nhân vật chính của cô quen thế, cô đăng trên trang xxx à?"


Hàn Bùi Vân nhìn Liễu Dĩ Tư đầy cảnh giác, bản thân viết tiểu thuyết thì cũng chẳng phải là chuyện xấu không dám để ai biết, cho nên cứ thế thừa nhận.

"Cô là...." Liễu Dĩ Tư suy nghĩ cẩn thận, cô đã đọc hết truyện của mấy tác giả nổi tiếng trên trang xxx, chỉ cần Hàn Bùi Vân có độ nổi tiếng hơn mấy tiểu phấn hồng, thì chắc chắn cô đã đọc truyện của cô ấy.

Hàn Bùi Vân có chút đau đầu, bạn của Cố Cảnh Hàm giống y chang Cố Cảnh Hàm, khiến người ta thấy phiền: "Đứng đoán, tôi là kẻ vô danh tiểu tốt."

Lúc này, có tiếng bước chân ở hành lang đến gần, Han An Ca lao vào phòng bệnh, trên trán có một dấu hoa nhỏ màu đỏ, cô nhóc chỉ vào trán để mẹ xem: "Mẹ ơi, cô giáo khen An Ca là bé ngoan nè, chỉ khen mỗi con thôi, mấy bạn khác không có."

Theo sau đó là Cố Cảnh Hàm đang mang theo cặp sách của Hàn An Ca, vừa đi vừa lo sợ Hàn Bùi Vân sẽ cầm dao chờ cô, đứng từ xa liếc nhìn quan sát rồi mới dám đi vào.

Sáng nay, cô vẫn còn bực bội vì Hàn Bùi Vân hung dữ vô cớ với cô, trên đường đến đây, cô đã quyết định sẽ không thèm để ý đến cô ấy nữa, mấy ngày nay được cô chiều riết rồi hư.

Lúc Cố Cảnh Hàm đi vào, nhìn thấy Lưu Dĩ Tư đang ở bên cạnh Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm không ngờ cô ấy lại ở đây, cô tiến lại gần mấy bước, đối phương cũng tiến tới ôm cô.

"Hàm Hàm, đã lâu không gặp cậu, có nhớ mình không thế?"

Cố Cảnh Hàm nhìn qua vai Lưu Dĩ Tư, thấy Hàn Bùi Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, trong lòng run lên, vội vàng né cánh tay Liễu Dĩ Tư.

Cũng không để ý đến Hàn Bùi Vân, cô rẽ một cái đi về phía Cố Chỉ Lịch.

"Lịch Lịch, ở cả ngày với dì Hàn có vui không con?"

Cố Chỉ Lịch nhìn dì Hàn mỉm cười, sau đó lại nhìn mẹ: "Rất vui ạ!"

Cố Cảnh Hàm nhẹ giọng hỏi: "Tối nay con muốn ăn gì? Bảo dì Hàn nấu cho con ăn nhé?"

Liễu Dĩ Tư vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt, cô không tin người phụ nữ toát ra vẻ sáng ngời mẫu mực này chính là Cố Cảnh Hàm, cô dụi dụi mắt, không phải thật sự đang nằm mơ đó chứ?

"Không nấu."


"Được ạ."

Lời phản đối cùng với lời đồng ý của Hàn Bùi Vân và Cố Chỉ Lịch đều vang lên cùng lúc, Hàn Bùi Vân sửng sốt, sau đó nhìn thấy khóe môi cong lên của Cố Chỉ Lịch từ từ hạ xuống.

Nói thật, cái tát ngày hôm qua khiến cô ù tai, mặt vẫn đau, cô thành thế này rồi mà Cố Móng Heo còn không biết xấu hổ bảo cô đi nấu cơm.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Lịch Lịch, cô không nhẫn tâm được, Hàn Bùi Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nấu!"

Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Cảnh Hàm trong mười giây.

Cố Cảnh Hàm ngây thơ chớp mắt, sau đó nhếch khóe miệng lên, rồi tặng Hàn Bùi Vân cái nụ cười như icon mặt vàng kia.

Hàn Bùi Vân cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Lưu Dĩ Tư suýt chút nữa mắng: "Cố Cảnh Hàm, cậu vẫn là cậu à? Cô ấy đối xử với cậu như vậy mà cậu còn có thể cười được sao?"

Cố Cảnh Hàm cất con dao gọt hoa quả đi, cắn một miếng táo mà Hàn Bồi Vân gọt, thản nhiên lắc đầu: "Cô ấy đối với mình rất tốt."

Mặc dù Khóc Nhè nói năng hung dữ, vô cớ tức giận nhưng khi cô bị bệnh, là Khóc Nhè nửa đêm chạy đến chăm sóc cô, còn đút cho cô ăn. Bản thân cô trước kia chưa cố gắng tận tâm lo cho con, nhưng mà là Khóc Nhè để cô có cơ hội làm một người mẹ tốt lần nữa.

Không nói mấy cái khác, chỉ riêng sáng nay mang bánh bao đến cho cô ăn, đối với Cổ Cảnh Hàm mà nói thì nhiêu đó cũng đã đủ tốt.

"Không phải cậu thích kiểu M đấy chứ?" Liễu Dĩ Tư cho cô ánh mắt xem thường, "Nếu mình là cậu, mình sẽ giành đứa bé lại, dây dưa với cô ấy nhiều như thế làm gì chứ?"

Hàn An Ca và Cố Chỉ Lịch đang ngồi chơi cờ cá ngựa, nghe Liễu Dĩ Tư nói thế lập tức liếc mắt nhìn.

Cố Cảnh Hàm kéo cô ấy ra khỏi phòng bệnh, ở trên hành lang, thấp giọng nói: "Trước mặt con mà cậu nói bậy gì thế hả?"

"Trẻ con thì hiểu gì chứ?" Liễu Dĩ Tư vuốt thẳng ống tay áo bị Cố Tĩnh Hàn làm cho nhăn, cô cho rằng một đứa trẻ bốn tuổi không hiểu được lời nói của người lớn.

"Lịch Lịch và An Ca rất thông minh, nghe sẽ hiểu hết."

Liễu Dĩ Tư phát hiện mới bao lâu không gặp Cố Cảnh Hàm, mà đã không còn nhận ra người này nữa, "Cậu từ khi nào mà biết bảo vệ con thế hả?"

Trở lại chủ đề chính, Cố Cảnh Hàm nghiêm túc nói: "Cô ấy vất vả sinh con, nuôi nấng dạy dỗ rất tốt, tôi sẽ không tranh giành với cô ấy."

"Giỡn gì thế? Mình vừa nhìn thôi đã thấy đứa trẻ tên An Ca kia giống cậu, cậu tưởng ba mẹ cậu mù sao?" Liễu Dĩ Tư phân tích sự thật với Cố Cảnh Hàm, "Cậu biết rõ ba mẹ cậu là người thế nào hơn mình, cậu trì hoãn không nói tình trạng của Lịch Lịch với họ, nhưng mà cũng sẽ có ngày hai người về nước đúng không? Lúc về nhìn thấy An Ca, dù cậu không muốn giành nhưng ba mẹ cậu có thể không à?"


Cố Cảnh Hàm đã sớm nghĩ ra tới cảnh đó: "Tôi sẽ không để họ thấy An Ca."

Liễu Dĩ Tư nhìn cô rồi lắc đầu, "Cậu thật là... chưa bao giờ thấy cậu thiếu quyết đoán như vậy."

Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Cố Cảnh Hàm, theo cách xử lý chuyện này thông thường của cô ấy, cô nên viết séc cho đối phương, dùng hết mọi thủ đoạn từ không bạo lực đến có bạo lực, để cho đối phương không được gặp đứa bé nữa.

"Tôi không có." Nếu một ngày nào đó cha mẹ cô thực sự làm tổn thương Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm cảm thấy cô có thể làm bất cứ điều gì.

"Cái Cỏ Mây kia, mình khuyên cậu nên giữ khoảng cách, cô ấy không thuộc loại người như chúng ta." Liễu Dĩ Tư có lòng nhắc nhở, cô từng thấy quá nhiều người tham tiền, cố ý tiếp cận bọn họ.

"Tôi biết cô ấy là người thế nào." Cố Cảnh Hàm có chút kích động, cô không muốn nghe Liễu Dĩ Tư nghi ngờ nhân phẩm của Hàn Bùi Vân.

Trong lúc nói chuyện xem đồng hồ mấy lần, Hàn Bùi Vân đi mua đồ đã lâu vẫn chưa quay lại.

Liễu Dĩ Tư hít sâu một hơi, còn muốn nói cái gì, khựng lại chút, không xác định hỏi: "Cố Cảnh Hàm, cậu thẳng đúng không?"

Cố Cảnh Hàm gật đầu: "Ừ."

Cố Cảnh Hàm tính toán, cũng gần đến lúc Hàn Bùi Vân quay lại, Liễu Dĩ Tư nói năng không cẩn thận, sợ nói sai lại khiến Khóc Nhè tức giận, cô tìm lý do để đuổi người này đi, lần sau tìm thời gian rồi đến thăm Lịch Lịch, hôm nay có thể về.

Liễu Dĩ Tư hoa mắt chóng mặt, Cố Cảnh Hàm là đồ giả đúng không, cái người bạn thân mặt lạnh của cô trước giờ chưa từng bảo vệ một ai trước mặt cô hết.

Từng ấy năm, trong giới gọi người này là gì chứ?

Động vật máu lạnh đó!

Nhưng mà... bước chân Liễu Dĩ Tư khựng lại, như sét đánh ngang tai.

Cố Cảnh Hàm thẳng cái quần!

Một người chưa từng yêu đương thì sao có thể định nghĩa được thẳng hay cong!

Tiêu đời rồi, heo nái trong nhà chắc leo hết lên cây rồi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận