Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

Ngọn lửa hừng hực trong phút chốc bị tàn nhẫn dập tắt, Cố Cảnh Hàm cầm cần câu đồ chơi bất động, trên đó treo một con cá nam châm mới câu được. Nụ cười của cô tắt đi, cô trịnh trọng hỏi Hàn Bùi Vân: "Cô có biết Đậu Nga không?"

Hàn Bùi Vân tức giận tiến lên mấy bước, vừa trừng mắt nhìn cô, vừa cẩn thận xem xét trang điểm của cô: "Tôi biết."

"Tôi còn oan ức hơn cô ta." Cố Cảnh Hàm nói xong, khẽ thở dài một hơi.

Chuyện này nếu để ở tháng sáu, có khi sẽ có tuyết rơi mùa hè, cô đã chủ động thay đổi rất lớn, Khóc Nhè nói thế, thật khiến người ta tổn thương mà.

Cố Chỉ Lịch thấy sau khi dì Hàn đến thì mẹ không chơi câu cá với cô bé nữa, thế là cô bé bảo dì Hàn chơi với mình, cô bé đưa một cái cần câu qua: "Dì Hàn, chơi với cháu đi ạ."

"Được nha." Hàn Bùi Vân cầm cần câu đặt lên đĩa câu đang xoay, ánh mắt cô chỉ dừng lại trong chốc lát, sau đó theo dòng suy nghĩ di chuyển đến khuôn mặt Cố Cảnh Hàm.

Tâm trạng bây giờ của Cố Cảnh Hàm rất hoang mang, cô đã thay đổi theo phong cách mà Khóc Nhè thích, xét về ngoại hình thì cô cũng không kém gì người mẫu trong ảnh, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên Khóc Nhè không có chút rung động nào, thế mà còn hoài nghi cô đến quán bar uống rượu là sao?

Sao người này luôn nói lời tổn thương người ta thế chứ?

Cố Cảnh Hàm từ khóe mắt liếc nhìn Hàn Bùi Vân, nhưng lúc này lại bắt gặp ánh mắt Hàn Bùi Vân đang nhìn cô.

Hàn Bùi Vân đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Cố Cảnh Hàm, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác hoảng loạn.

Hai người nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương nhìn thấy tia sáng lập lòe, giống như cảm nhận được điều gì đó, nhưng lại không thể nhìn thấu hay đọc được.

Cố Chỉ Lịch buông cần câu xuống, nghĩ chơi trò chơi với người lớn thật sự rất nhàm chán, không bằng chờ buổi tối An Ca qua chơi cùng nhau.

Khay câu cá có kèm theo phụ kiện riêng, Cố Chỉ Lịch không muốn chơi nữa, cô bé tắt công tắc nguồn của đồ chơi thế là nhạc đột ngột dừng lại.

Lúc này giữa hai ánh mắt dường như xuất hiện một hàng rào vô hình, Hàn Bùi Vân tựa hồ nhận ra điều gì đó, cụp mắt xuống sửng sốt một lát, sau đó giúp Lịch Lịch thu dọn đồ chơi.

Cố Cảnh Hàm nhặt một con cá nhỏ bị đánh rơi vừa đưa vừa giải thích: "Tôi không có đến quán bar, không tin thì hỏi Lịch Lịch đi."

Cố Chỉ Lịch nhảy xuống giường, tìm báo tranh minh họa dành cho trẻ em An Ca để lại cho cô bé, nghe được lời mẹ nói, cô bé khó hiểu quay đầu lại: "Mẹ, quán bar là gì thế ạ?"

Hàn Bùi Vân khẽ nhướng mày, nhìn Cố Cảnh Hàm lộ một nụ cười khó hiểu.

Cô hỏi Lịch Lịch: "Tối qua mẹ con về lúc mấy giờ?"


Cô bé làm khẩu hình khoa trương: "Trễ lắm ạ!"

Khóe môi Hàn Bùi Vân càng ngày càng nhếch lên, độ cong này khiến Cố Cảnh Hàm cảm thấy căng thẳng, để tránh một sự hiểu lầm khác, cô nhanh chóng giải thích lý do: "Tôi đi uốn tóc."

Cố Cảnh Hàm thấy Hàn Bùi Vân vẫn cười không nói lời nào, mau chóng mở apps thanh toán trên điện thoại, cho cô xem lịch sử tiêu dùng tối qua.

"Tối qua tôi ra khỏi nhà cô, trước tiên đi đến trung tâm thương mại, sau đó đến cửa hàng kính mắt rồi đến salon làm tóc...."

"Này." Hàn Bùi Vân thô bạo nhìn cô một cái, ngắt lời cô.

Cố Cảnh Hàm tưởng rằng cô ấy lại định tra hỏi mình, nên có chút khẩn trương: "Hả?"

Hàn Bùi Vân lại cẩn thận xem xét hóa đơn điện thoại, dùng giọng trách móc nói: "Tối hôm qua không ăn cơm à?"

Cố Cảnh Hàm không có trả lời, lại hỏi: "Hả?"

Cố Chỉ Lịch ngẩng đầu lên từ trong cuốn báo ảnh, cô bé vẫn không hiểu được cuộc trò chuyện giữa dì Hàn và mẹ cô bé, nhưng cô bé có thể cảm nhận được sau khi dì Hàn bước vào, mẹ cô trở nên có chút ngốc. ngôn tình tổng tài

Hàn Bùi Vân chỉ vào mỗi hoá đơn trên điện thoại di động, thấy giận nhưng lại không thể làm hung với người ta, hôm qua cô đã nấu ăn để cho cô ấy ăn, nào đâu còn hờn dỗi, không nói lời nào đã bỏ đi.

Đi thì thôi, cũng không biết lo cho bản thân, chỉ lo đi mua sắm làm tóc.

"Chiều tối rồi uốn tóc cái gì chứ? Đại Móng Heo không biết đang mùa gì sao? Mặc như thế này là muốn quyến rũ ai hả?" Hàn Bùi Vân nói rất nhanh, chạm vào tay Cố Cảnh Hàm, cảm giác như chạm vào khối băng.

Cố Cảnh Hàm còn chưa kịp nói gì, Cố Chỉ Lịch đã vội vàng trả lời: "Là dì Vương! Mẹ muốn quyến rũ dì Vương!"

Cô bé đã nghe hết chuyện tối qua, mẹ cô bé hỏi dì Vương có thấy quyến rũ không.

Hiện tại đến phiên Hàn Bùi Vân ngơ ngác: "Hả?"

"Đừng hiểu lầm......"

Hàn Bùi Vân biết trẻ nhỏ đồng ngôn vô kỵ, khẩu vị của Cố Cảnh Hàm không có nặng như vậy, nhưng càng muốn ghẹo cô ấy, giả vờ đau khổ: "Cố Cảnh Hàm, không ngờ cô lại là người như vậy!"


Cố Cảnh Hàm sợ nhất Khóc Nhè hiểu lầm mình, từ lúc vào phòng đến giờ, hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác, không thể hiểu lầm thêm được nữa, hoảng loạn ôm cô giải thích: "Tôi không có ý gì với dì Vương hết, cô nói cô thích kiểu như thế nên tôi mới thành thế này."

"Ồ a...." Cố Chỉ Lịch phát ra âm thanh như tiếng la ó, mặc dù cô bé không biết những gì mình vừa nghe được có ý nghĩa sâu xa hơn.

Trong phút chốc, một tia sét dường như xé ngang bầu trời, đánh thẳng vào đầu Hàn Bùi Vân.

"Cô thật là..." Thực sự không biết phải nói gì hơn.

Cũng tại người này thôi! Cô không thích loại phụ nữ yêu nghiệt như thế chút nào!

Hàn Bùi Vân xoay người lấy một chiếc áo khoác trên móc áo, ném cho Cố Cảnh Hàm, bảo cô mặc vào.

"Cô đeo kính áp tròng?"

Cố Cảnh Hàm hai mắt trợn to, ánh mắt sáng ngời: "Đẹp không?"

Hàn Bùi Vân khoanh tay nhìn cô hồi lâu, tặc lưỡi, một lời khó tả hết được.

"Khóc Nhè, tôi theo dõi Weibo của cô rồi, chúng ta theo dõi lẫn nhau đi." Cố Cảnh Hàm tìm được mật khẩu weibo đã bị lãng quên nhiều năm, không theo dõi nhiều người, chủ yếu là doanh nhân cùng giới và một số người nổi tiếng từng tương tác với nhau, tổng cộng chỉ theo dõi hơn 20 mấy người.

Hàn Bùi Vân mở ra weibo, lướt qua mấy trang trong số những người hâm mộ mới theo dõi, mới tìm thấy Cố Cảnh Hàm có dấu chứng nhận V trong số những người hâm mộ.

Hình đại diện vẫn là chậu cây đó, mô tả chứng nhận là: Cố Cảnh Hàm, CEO của Tập đoàn Cố Thị.

"Tại sao lại là chậu cây này?"

"Đây là một loại cây sồi. Tôi thấy nó có ý nghĩa nên lấy làm ảnh đại diện".

Hàn Bùi Vân lướt qua mấy trang, Cố Cảnh Hàm không thường xuyên đăng bài trên weibo, lần cuối cùng đăng bài trên weibo là hai năm trước, nội dung trước đó gần như đều được chuyển tiếp.

Cô lặng lẽ bấm vào theo dõi, mặc dù weibo của Cố Cảnh Hàm không có nội dung, nhưng số lượng người hâm mộ cũng không kém cô chút nào, trước khi Hàn Bùi Vân biết cô ấy, cô đã từng nghe thấy tên cô ấy trên tin tức, Cố Cảnh Hàm ở ngoài đời có khi còn nổi tiếng hơn Phi Vân Ca của cô nhiều.


"Tôi không theo dõi, cái weibo kia của tôi không liên quan gì đến cuộc sống ngoài đời thực." Hàn Bùi Vân không biết fan của Cố Cảnh Hàm có giống fan của cô hay không, một số fan cuồng nhiệt của cô sẽ theo dõi những người theo dõi mới của cô, sau đó sẽ bắt đầu bình luận về cả hai, cho nên cô chỉ theo dõi một vài tác giả và nhà xuất bản.

"À..." Cố Cảnh Hàm có thể hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy thất vọng.

Hàn Bùi Vân cũng chẳng thèm an ủi: "Weibo của cô chẳng có gì hay ho, tôi có theo dõi cũng chẳng thú vị gì hết."

Cố Cảnh Hàm suy nghĩ một chút, nói: "Tôi có thể mỗi ngày đăng một ít nội dung, sẽ rất thú vị."

"Vậy cũng không theo dõi."

"Được rồi..." Cố Cảnh Hàm đột nhiên ý thức được, tính tình của mình đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, cô có thể không chút cảm xúc, đi lấy lòng Hàn Bùi Vân nói: "Vậy tôi sẽ theo dõi cô, được không? Tác giả nổi tiếng Phi Đại? Thiếu nữ xinh đẹp Phi Đại?"

Hàn Bùi Vân còn chưa kịp phản ứng trước cái tên Phi Đại mà Cố Cảnh Hàm gọi thì lại nghe cô ấy kêu mình là thiếu nữ xinh đẹp, thế là ngay lập tức gò má ấm nóng lên, trên má hiện lên hai vệt ửng hồng.

"Nói đi nói lại, cô cũng đâu có nhỏ hơn tôi, sao lại là thiếu nữ? Rồi còn thế hệ mới là sao?" Cố Cảnh Hàm khó hiểu, chẳng lẽ tác giả xinh đẹp ở độ tuổi thiếu nữ dễ nổi tiếng hơn à?

Hàn Bùi Vân đỏ mặt, có chút xấu hổ giải thích: "Lần đầu tiên tôi xuất bản truyện, phần giới thiệu tác giả để thế, khi đó mới hơn 20 tuổi, không để thiếu nữ xinh đẹp thì là gì?"

"Đẹp à?" Cố Cảnh Hàm cười hỏi.

Hàn Bùi Vân cố chấp hừ một tiếng: "Cô nói xem?"

"Tôi thấy...." Cố Cảnh Hàm cố ý kéo dài giọng điệu.

Hàn Bùi Vân liếc cô một cái đầy uy hiếp.

Cố Cảnh Hàm dịu dàng nhưng mang phần nghiêm túc nói: "Cô mãi mãi là người xinh đẹp nhất."

Sắc mặt Hàn Bùi Vân vừa mới phai nhạt bỗng nhiên nóng trở lại, cô quay lưng lại, che đi đôi má nóng bừng của mình để Cố Cảnh Hàm không nhìn thấy.

Cô đã viết rất nhiều tiểu thuyết, trong đó có rất nhiều câu chuyện tình yêu đủ các kiểu đến mức cô không thể nhớ hết, nhưng mỗi khi Cố Cảnh Hàm thốt ra những lời cợt nhả, luôn có thể chọc vào trái tim cô.

Đúng là làm người ta không kịp phòng thủ mà.

Lịch Lịch được nghe An Ca kể bữa sáng ở KFC rất ngon, dì Vương nghe cô bé, mua mấy suất ăn từ KFC trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hàn Bùi Vân, chào hỏi xong xoay người nhìn thấy người trang điểm đậm – Cố Cảnh Hàm, bà giật mình hít một hơi thật sâu.

Chắc là do chưa quen, nhìn mặt Cố Cảnh Hàm giữa ban ngày còn đáng sợ hơn ban đêm.

"Nào, ăn sáng thôi." Dì Vương hỏi Hàn Bùi Vân đã ăn gì chưa, nhân lúc lúc Cố Cảnh Hàm và Lịch Lịch đang nói chuyện, bà thấp giọng hỏi: "Cô Hàn, cô có biết cô chủ nhà tôi bị cái gì kích thích không?"


Hàn Bùi Vân thật sự biết, nhưng cô không thể nói cho dì Vương, cô lắc đầu: "Có lẽ có chút khó nghĩ."

Dì Vương đặt đồ ăn lên bàn, vẻ mặt ưu sầu nói: "Hôm qua vẫn ổn mà."

"Không liên tục." Hàn Bùi Vân cũng chưa ăn sáng, thấy dì Vương mua đủ đồ ăn, thế là cũng ngồi xuống ăn chung.

Cố Cảnh Hàm dẫn Lịch Lịch tới bàn ăn, nhìn Hàn Bùi Vân cúi đầu ăn cơm nắm, thế là bảo dì Vương nhường chỗ cho cô, kéo Lịch Lịch ngồi đối diện.

Dì Vương không hiểu chấp niệm của Cố Cảnh Hàm đối với chỗ ngồi này, bà im lặng uống sữa đậu nành, lén lút quan sát biểu cảm của hai người đối diện.

Cố Cảnh Hàm vừa ngồi xuống, liền đặt tay lên đùi Hàn Bùi Vân ở dưới gầm bàn.

"Khụ..." Hàn Bùi Vân giật mình, một hạt gạo bị hút vào khí quản, gây ra một trận ho dữ dội.

Cố Chỉ Lịch chạy đến tủ tìm một lọ thuốc ho dành cho trẻ em, trầm tư vỗ vỗ lưng dì Hàn: "Dì Hàn, uống chút thứ này sẽ không sao đâu."

Hàn Bùi Vân xua tay tỏ ý không cần, Cố Cảnh Hàm đứng dậy rót cho cô một ly nước, cô cầm lên uống hai ngụm, vẫn còn ấm.

Sau khi Hàn Bùi Vân bình phục, Cố Cảnh Hàm khéo léo nói trước mặt dì Vương: "Hãy cân nhắc lại đề nghị của tôi."

"Đề nghị gì?" Dù là có thêm một đứa con hay ở bên nhau, Hàn Bùi Vân đều cảm thấy bất an.

"Cả hai." Cố Cảnh Hàm đặt tay lên đùi Hàn Bùi Vân, nhẹ nhàng niết lấy, như muốn bày tỏ tâm ý của mình.

Hàn Bùi Vân khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Ăn sáng đi."

"A." Quả nhiên không có cãi qua cãi lại như cô nghĩ, Cố Cảnh Hàm ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Sau khi ăn sáng, Cố Cảnh Hàm nhận được tin nhắn WeChat từ Liễu Dĩ Tư, hỏi Phi Đại của cô có đến phòng của Lịch Lịch không, Cố Cảnh Hàm thành thật trả lời một chữ "Có".

Đúng lúc này, có một bóng người bước vào cửa, Cố Cảnh Hàm ngẩng đầu nhìn thấy Chu Cần đang ôm một đống tài liệu, đang có chuyện muốn báo cáo, lại thấy cô nói xin lỗi rồi đi ra ngoài.

Cố Cảnh Hàm đứng ở ngoài bếp rót nước uống, thấy phản ứng của Chu Cần khi nhìn thấy cô thì khó hiểu.

Không đến nửa phút, Chu Cần quay lại, cô nhận biết dãy số trên cửa phòng bệnh, lẩm bẩm: "Đâu có đi nhầm phòng...."

"Chu Cần?" Cố Cảnh Hàm cảm thấy trợ lý của mình có lẽ còn chưa tỉnh ngủ.

Chu Cần sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên kêu lên: "Cô là Cố tổng à?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận