Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn

"Cố Cảnh Hàm?" Hàn Bùi Vân khẳng định Cố Cảnh Hàm đã nhìn thấy cô, nhưng tại sao người này lại quay đầu bỏ chạy.

Cô xuyên qua đám đông, chạy chậm về phía bóng người không quay đầu lại, vừa chạy vừa hùng hồn gọi: "Cố Cảnh Hàm!"

Cố Cảnh Hàm đi nhanh cỡ nào cũng không thể chạy nhanh bằng cô, bị cô giữ cổ tay lại, đứng hình tại chỗ.

"Chị chạy gì thế hả!" Hàn Bùi Vân kéo tay Cố Cảnh Hàm, phát hiện Cố Cảnh Hàm chịu không quay đầu lại, thế là đơn giản nhảy đến trước mặt Cố Cảnh Hàm, khoanh tay hỏi, "Nước lại vào đầu nữa rồi à?"

Sắc mặt Cố Cảnh Hàm hơi tái nhợt, miễn cưỡng đối diện tầm mắt với cô, mới nhìn một cái thì đã ngẩng mặt lia mắt đi nhìn trần nhà, môi mím chặt thành đường thẳng.

"Nói chuyện." Hàn Bùi Vân nhón chân ép Cố Cảnh Hàm phải nhìn cô.

"Không." Cố Cảnh Hàm hơi cúi đầu, có chút khó chịu nghĩ, quả nhiên vẫn là không dám đối mặt với Hàn Bùi Vân.

"Chị chạy đi đâu vậy?" Hàn Bùi Vân nắm lấy tay cô, đi về hướng ngược lại của bãi đậu xe.

Cố Cảnh Hàm thận trọng nhìn trộm khuôn mặt Hàn Bùi Vân bằng tầm nhìn ngoại vi, giọng nói trầm thấp của cô chìm trong tiếng ồn ào của sân bay: "Chị chỉ... có chút... sợ?"

Cô không biết lúc bản thân quay đầu thì tâm trạng như thế nào, chỉ nhớ đến cái folder được đổi tên là "Peppa Pig", nhớ tới bản thân đã phá huỷ đi hình tượng bá đạo tổng tài, rồi nhớ đến câu nói kia của Hàn Bùi Vân qua điện thoại: "Về rồi xem có đẹp như chị nghĩ không!"

Vừa về, đúng là Khóc Nhè đẹp thật, nhưng sợ bản thân lại gặp tai hoạ, dưới tâm lý hoảng sợ, cô cũng không biết tại sao lại quay người bỏ chạy.

"Lên xe đi rồi nói." Hàn Bùi Vân thấy vẻ mặt do dự của Cố Cảnh Hàm, cũng không biết bản thân đã khi dễ người này ở chỗ nào.

Ngồi trên xe, lập tức nhìn Cố Cảnh Hàm, bản thân cố ý trang điểm cho đẹp, thế mà còn chưa nghe được Cố Cảnh Hàm khen được câu nào, trong lòng không khó tránh khỏi bất mãn, đáng tiếc Cố Cảnh Hàm, cái tên ngốc này lại không hiểu ý cô, nhận được ánh mắt của cô nhưng lại không lên tiếng.

"Cố Móng Heo, chúng ta không gặp nhau đã gần một tuần rồi?" Này cũng coi như chỉ điểm rõ ràng rồi chứ?

"Ừ." Cố Cảnh Hàm e dè gật đầu, đáng lý cô không nên sợ Khóc Nhè, suy cho cùng đời này cô chưa từng sợ ai hết.

"Vậy sao chị thấy em mà chả vui mừng gì hết vậy?" Hàn Bùi Vân chỉnh lại kính chiếu hậu, hôm nay ngắm nhìn lớp trang điểm của mình lần thứ mười, quá đẹp! Thế mà Cố Cảnh Hàm thậm chí còn không nhìn kỹ, nên mọi công sức của cô đều đổ sông đổ bể!


Cố Cảnh Hàm nghe Hàn Bùi Vân nói thế, hơi híp mắt trầm tư suy nghĩ, từ lúc gặp tới giờ Khóc Nhè không hề nhắc đến chuyện phim kia, có khi nào đã quên rồi không?

Nếu Khóc Nhè không nhắc, vậy bản thân không cần để chuyện đó trong lòng, ai cũng không nhắc, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Hả?" Cô thả lỏng, nhếch khóe miệng và dang rộng vòng tay ra ôm.

Hàn Bùi Vân cúi người qua, mơ màng ôm Cố Cảnh Hàm, sau đó nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra, tựa vào vai Cố Cảnh Hàm khẽ nói: "A... em biết rồi."

"Biết gì chứ?" Cố Cảnh Hàm hoàn toàn thả lỏng, cô ở bên nước ngoài ngày nào cũng nhớ Khóc Nhè của cô hết, giờ phút này cũng được áp sát vào cơ thể thơm mùi sữa của đối phương, không thèm để ý tới cái gì khác.

"Có phải chị sợ đối mặt với em không? Không dám đối mặt với chuyện bản thân đã làm, để em nghĩ lại xem dạo gần đây Cố Móng Heo làm chuyện gì có lỗi nhỉ?" Hàn Bùi Vân cố ý kéo dài từ cuối, cơ thể đang ôm lấy cô dần dần căng thẳng.

Bắt nạt Cố Cảnh Hàm hóa ra lại là một chuyện rất thú vị, Hàn Bùi Vân ỷ da mặt Cố Cảnh Hàm mỏng, không tiếc lời đả thương: "Trợ lý Chu của chị nếu biết vị sếp lớn mặt lạnh của cô ấy thế mà lại lén xem phim cấm thì nghĩ như thế nào đây?". Đam Mỹ Hay

Cố Cảnh Hàm cảm thấy chuyện này không thể tự trách mình, nghe được lời này, lập tức tìm ra chỗ biện minh: "Mấy thứ đó là Chu Cần gửi cho chị."

Hàn Bùi Vân sửng sốt, hỏi: "Chị còn ngụy biện nữa hả?"

Cũng không ngờ cô gái trẻ trông có vẻ khiêm tốn lại có năng lực này thế mà dẫn Cố Cảnh Hàm đi vào con đường xem phim cấm.

Cố Cảnh Hàm không biết nên nói cái gì, liền kéo khăn quàng cổ lên, đem nửa khuôn mặt phía dưới vùi vào trong đó, khóe mắt nhìn thấy Hàn Bùi Vân vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, ra vẻ như không có chuyện gì, đưa tay nhấn nút khởi động xe, rồi nhìn về phía trước nói: "Đi thôi."

Ngay khi Hàn Bùi Vân đang nghĩ cách làm đả thương Cố Cảnh Hàm tiếp, thì bị động tác giống như đà điểu của Cố Cảnh Hàm chọc cười, nắm chặt tay lái cười lớn vài tiếng.

"Về rồi chị xóa cái folder kia." Cố Cảnh Hàm buồn rầu nói.

Hàn Bùi Vân lập tức mở miệng: "Đừng xoá, bây giờ tài nguyên khó kiếm lắm, sao không giữ lại?"

Cố Cảnh Hàm chắp tay, không nói gì.


"Em nói thật cho chị biết, nhiều khi em muốn viết cho nó đang dạng, cũng phải tốn tiền mua tài nguyên đó." Hàn Bùi Vân tùy ý nói một cách tự nhiên, thật ra cô cũng có nghĩ lại, chỉ xem đoạn phim cấm thôi mà đúng không? Tại sao bản thân có thể xem mà lại không cho Cố Móng Heo xem được chứ?

Cố Cảnh Hàm ho nhẹ một tiếng: "... Đa dạng thế nào?"

"Loại nào cũng có, xem không ít viết cũng không ít, nhưng mà chưa có thực hành được." Có một số kiểu rất thú vị, trước độc thân cũng không có tâm tư tự sướng, giờ đã có Cố Cảnh Hàm ở bên, Hàn Bùi Vân rất nóng lòng muốn thử.

Sau khi tiếp nhận lời gợi ý của Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm liếm môi dưới có chút khô khốc vì căng thẳng, cô muốn nói vậy thử xem sao, nhưng nghĩ lại, tình trạng thể chất hiện tại của cô có thể không chịu đựng được nên cô nhất thời không nói tiếp.

Hàn Bùi Vân vốn tưởng Cố Cảnh Hàm còn đang ăn năn, tên ngốc này thực sự nhàm chán.

"Sau này chị nhớ đặt pass cho mấy cái folder như vậy, chị muốn xem bao nhiêu cũng được, nhưng không được để An Ca và Lịch Lịch thấy." Lửa đã bị dập tắt, Hàn Bùi Vân nghiêm túc dặn dò.

Nhắc đến con, Cố Cảnh Hàm lo lắng hỏi, "Sau đó, hai đứa có hỏi gì thêm không?"

"Không có." Hàn Bùi Vân tức giận nói, "Cũng may là không có đó! Chứ nếu không...."

"Sao?"

Hàn Bùi Vân đang chờ đèn đỏ đột nhiên quay đầu lại mắng: "Em băm chị rồi đem xào nấu."

Cố Cảnh Hàm bị vẻ mặt nghiêm túc của cô chọc cười, từ lúc gặp đến giờ, cuối cùng cô cũng không chút lo lắng nhướn mày, lời nói càng ngày càng vô liêm sỉ: "Làm món gì thế? Bỏ chữ C trong phát âm của từ món đi."

"Là gì thế?" Hàn Bùi Vân cân nhắc cách phát âm, sau đó mới bỏ chữ C đi, buột miệng nói: "Làm tình à?"

*Nguyên văn câu nói của Cố Cảnh Hàm: "做什么菜啊,把菜的C去了。" - 做什么菜: làm món gì, lấy chữ 菜phát âm cài, bỏ C đi là ài tương đương yêu/tình.

Cố Cảnh Hàm dứt khoát nói: "Được nha."

Hàn Bùi Vân chậc lưỡi lắc đầu: "Sao tia lửa nhỏ của em, lại rơi vào bó củi khô như chị thế."


"Củi khô bốc cháy, đúng bài luôn."

"Chị lại tào lao nữa đi." Hàn Bùi Vân lái xe trên đường cao tốc từ sân bay vào thành phố, hỏi Cố Cảnh Hàm: "Bay hơn mười tiếng đồng hồ ngủ được không? Có muốn về nhà em tắm rồi ngủ một giấc không?"

"Chị muốn đến bệnh viện xem Lịch Lịch." Chu Cần nói cô tranh thủ mai đến công ty, Cố Cảnh Hàm mở điện thoại xem ngày, "À phải rồi... lúc trước khi em thụ tinh mấy ngày thì có kết quả?"

"Ngày thứ 8 là có thể thấy vệt mờ trên que thử thai, nhưng mà ngày thứ 10 đến bệnh viện xét nghiệm máu thì chính xác hơn, bây giờ thụ tinh đã mấy ngày rồi? Hơn nữa là thụ tinh trong phòng nghiệm, đâu giống người bình thường."

Cố Cảnh Hàm a một tiếng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Sau khi mang thai phải chú ý rất nhiều chuyện sao?"

"Đúng vậy, chị ăn gì sử dụng gì đều phải chú ý, đặc biệt là mang thai ba tháng đầu, lúc nào cũng phải cẩn thận, bé con lúc này rất không ổn định." Hàn Bùi Vân nhớ tới lúc đó vừa mang thai An Ca, nụ cười trên môi càng lan rộng.

Lúc nói chữ "bé con", giọng cô nhẹ nhàng như có thể vắt ra được nước.

Cố Cảnh Hàm biết Hàn Bùi Vân thích trẻ con, bên cạnh đó còn có rất nhiều nguyên nhân, cho nên cô nghĩ...

"Chị hỏi cũng vô ích, đâu phải chị mang thai đâu." Hàn Bùi Vân vừa lái xe vừa thản nhiên nói, vô tình chặn lại lời Cố Cảnh Hàm vừa nói.

Đến bệnh viện, Hàn Bùi Vân xuống xe, bất mãn đi ở phía trước, cả đường đi cũng chẳng nghe được Cố Móng Heo khen cô đẹp, là do bản thân trang điểm chưa đủ đẹp hay là Cố Móng Heo bị mù?

Cố Cảnh Hàm không theo kịp Hàn Bùi Vân, cô thầm nghĩ sau đó cũng không nói nhiều, rốt cuộc bản thân lại nói sai ở điểm nào để khiến Khóc Nhè giận?

Kéo vali vào thang máy, Cố Cảnh Hàm đứng ở bên cạnh Hàn Bùi Vân, quan sát biểu cảm của Hàn Bùi Vân, không biết nói gì đành nói: "Khóc Nhè nhà chị, hôm nay đẹp thật đó."

"Ha." Một giây trước, mặt Hàn Bùi Vân còn căng ra, thì sau khi nghe Cố Cảnh Hàm nói xong lại cười rạng rỡ.

Cố Cảnh Hàm lúc này mới phát hiện ra Khóc Nhè đang chờ cô khen, liền mất bình tĩnh, quàng tay qua vai Hàn Bùi Vân, dùng hết những lời khen có thể nghĩ ra: "Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành thì đã là gì đâu? Khóc Nhè nhà chị, chính là tiên nữ trên trời."

* Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa, khuynh quốc khuynh thành: dùng để nói tứ đại mỹ nhân Trung Quốc ngày xưa: Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Quý Phi.

** Trầm ngư, lạc nhạn, bế nguyệt, tu hoa: cá chìm sâu dưới nước, chim nhạn sa xuống đất, mặt trăng phải giấu mình, khiến hoa phải xấu hổ.

"Chị bớt khịa em đi." Hàn Bùi Vân trong lòng vui vẻ nhưng lại khinh thường xua tay.


Cố Cảnh Hàm càng ôm cô chặt hơn, nghiêng người về phía trước: "Để chị hôn tiên nữ, hấp thụ tiên khí."

Hàn Bùi Vân nói không cho, mà là chủ động quay mặt đi.

Lập tức, Cố Cảnh Hàm hôn thật mạnh lên gương mặt ngày đêm cô mong nhớ, quả nhiên là tiên khí, nụ hôn làm cho toàn thân cô tràn đầy sinh lực.

Hôn xong, Hàn Bùi Vân đang muốn lùi về sau, Cố Cảnh Hàm không suy nghĩ liền ôm đầu Hàn Bùi Vân, nhanh chóng phủ lên đôi môi kia.

Môi chạm môi thì dễ mà tách ra thì khó.

Trong thang máy nhỏ, Hàn Bùi Vân ôm Cố Cảnh Hàm đã mấy ngày không gặp, nhất thời khó có thể tách ra.

Cửa thang máy mở ra sớm hơn dự kiến, sau một tiếng đinh, Hàn Bùi Vân đẩy Cố Cảnh Hàm ra.

Dì Vương đứng ở cửa, hai mắt mở to khi nhìn thấy hai người trong thang máy, bà nắm chặt hai tay, thẳng lưng, đứng như một cây thông.

"Dì Vương?" Cố Cảnh Hàm chào trước, hình như cửa vừa mở các cô đã tách ra, chắc dì Vương không thấy cảnh thân mật của hai người.

Dì Vương liều mạng gật đầu như gà mổ thóc: "Cô nương về rồi à?"

"Dì Vương." Hàn Bùi Vân mỉm cười, lo lắng kéo góc áo Cố Cảnh Hàm.

"Lịch Lịch ngủ rồi, tôi đi xuống mua khăn giấy." Cố Cảnh Hàm cùng Hàn Bùi Vân đi ra, sau đó dì Vương làm gương mặt tươi cười quá mức đi vào trong.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Hàn Bùi Vân liền kéo Cố Cảnh Hàm đi vào phòng bệnh, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Dì Vương nhất định đã nhìn thấy, là lỗi của chị... cái Đại Móng Heo này hôn cũng không nên thân."

"Dì Vương biết chị muốn cưới em, thấy thì đã sao nào?" Cố Cảnh Hàm đi vào phòng bệnh, nhìn con gái đang ngủ say trên giường, khẽ mỉm cười, làm động tác im lặng đối với Hàn Bùi Vân đang đi phía sau cô.

Hàn Bùi Vân chậm rãi đi về phía trước, đặt tay lên bả vai Cố Cảnh Hàm, vỗ nhẹ.

Điện thoại di động trong túi cô reo lên, sợ đánh thức Lịch Lịch, Hàn Bùi Vân vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh để nghe điện thoại.

Cô không thể tin được cuộc gọi hiển thị trên điện thoại của mình trong thời gian ngắn, sau khi xác định mình nhìn chính xác, cô lau đi lớp sương mù trên mắt nhanh chóng trả lời cuộc gọi.

"Mẹ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận