Hàn Bùi Vân mặc quần, lật bệ toilet xuống, ngồi lên đó, oán hận nhìn Cố Cảnh Hàm.
"Muốn đi vệ sinh à?" Cố Cảnh Hàm hỏi.
Hàn Bùi Vân ôm trán đuổi Cố Cảnh hàm đi: "Không, em muốn tĩnh lặng một mình."
Chuyện sao lại thành thế này? Dì Vương không hiểu thì không biết, nhưng Chu Cần nhất định hiểu rõ, cô làm sao không biết xấu hổ đi ra ngoài gặp người ta?
Cố Cảnh Hàm hiểu ý, nhưng không nhúc nhích.
"Chị không nghe lời phải không?" Hàn Bùi Vân giả vờ đánh mông Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm thấp giọng xin tha: "Chị cũng muốn tĩnh lặng."
Hàn Bùi Vân cho Cố Cảnh Hàm ánh mắt khinh thường, người này chính là tội đồ, còn không biết mà ở đó đòi tĩnh lặng à?
"Tránh sang một bên đi."
Cố Cảnh Hàm bước hai bước, tìm một góc tựa vào.
Hàn Bùi Vân tức giận xua tay: "Đi ra ngoài, tránh sang một bên."
Chu Cần cần mấy tài liệu đứng cạnh giường Cố Chỉ Lịch.
Là cô nông cạn quá rồi, trước khi nhìn thấy cảnh đó, thì chưa bao giờ nghĩ sếp lại chủ động đến mức đó.
Bản thân là người có kinh nghiệm yêu đương, so với sếp còn phong phú hơn nhiều, nhưng thật sự không làm chuyện đó được!
Cố Chỉ Lịch lấy ra một cây kẹo mút dưới gối mà An Ca đưa cho cô, giơ tay ra hiệu: "Dì Tiểu Chu."
"Dì không ăn." Chu Cần phục hồi tinh thần lại, mỉm cười với Lịch Lịch.
"Không phải." Cố Chỉ Lịch lại đưa nó ra, "Dì Tiểu Chu, dì giúp cháu bóc bỏ kẹo đi, cháu không xé được."
Chu Cần sửng sốt một chút, cười xấu hổ: "A, được rồi."
Liếc qua khóe mắt, nhìn thấy dì Vương đang cầm thứ gì đó đi về phía phòng tắm, Chu Cần lo lắng vội vàng gọi bà dừng lại.
"Dì Vương! Đừng đi!" Cô hạ giọng, vẫy tay điên cuồng.
"Cô chủ bảo tôi mua dầu, tôi đi đưa." Dì Vương chỉ nghĩ là Cố Cảnh Hàm xem vết thương trên đùi Hàn Bùi Vân, lúc này đưa dầu vào trong đó đúng lúc dùng luôn.
"Người ta đang bận mà."
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm mở ra, Cố Cảnh Hàm đi ra với vẻ mặt khó coi, đối diện với dì Vương.
Cô cố tình phớt lờ dì Vương, đi vòng qua phía bên kia.
"Cô chủ, có muốn tôi đưa dầu cho cô Hàn bôi không?" Dì Vương có ý tốt, cầm dầu đi theo hỏi.
Cố Cảnh Hàm đành phải nói: "Cô ấy cần tĩnh lặng."
Dì Vương cho rằng Hàn Bùi Vân không muốn bà giúp, muốn gọi người khác đến, liền hỏi lại: "Tĩnh Lặng là ai?"
Chu Cần cẩn thận bóc lớp vỏ kẹo ra, sợ sếp tới trách cứ, trong lòng buồn bực thì bị bốn chữ đơn giản của dì Vương làm cho buồn cười.
Cô xụ mặt xuống, nén cười.
Cố Cảnh Hàm liếc nhìn cô, đứng đó với vẻ mặt vô cảm.
Chu Cần đưa cây kẹo mút cho Lịch Lịch, không dám nhìn về phía Cố Cảnh Hàm.
"Mẹ, mẹ Hàn đâu ạ?" Cố Chỉ Lịch liếm cây kẹo mút, bảo mẹ lại gần mình hơn.
Cố Cảnh Hàm ngồi ở bên cạnh cô bé, quay lưng về phía Chu Cần: "Trong phòng tắm."
"À." Cố Chỉ Lịch nhìn dì Tiểu Chu ở phía sau mẹ, hỏi mẹ: "Mẹ đang giận dì Tiểu Chu à?"
Chu Cần lo lắng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của sếp lớn.
Cố Cảnh Hàm dừng một chút, vẫn không nhìn cô ấy: "Không có."
Nhất định là tức giận, Chu Cần vừa u sầu vừa tủi thân, cô cũng đâu có muốn nhìn đâu.
Cố Chỉ Lịch ngậm que kẹo mút, giống như không còn gì để nói, bảo dì Vương mang tập truyện tranh đến cho cô bé xem.
Cố Cảnh Hàm liếc nhìn điện thoại, tạm thời không có danh sách việc cần làm, cảm thấy tiếp tục giằng co với Chu Cần thì cũng rất lạ kỳ, nhưng mà, cô cũng không nên là người mở lời trước.
Hạ thấp địa vị, không tốt chút nào.
Nhìn số nhảy trên điện thoại mới được 1 phút trôi qua, Cố Cảnh Hàm có chút thất vọng.
Chu Cần lén nhìn sếp đang ngơ ngác nhìn điện thoại, khoảng chừng được một phút, tài liệu cầm trên tay cũng đổ mồ hôi.
Cô tự cổ vũ bản thân, đưa tài liệu qua: "Cố tổng, những hồ sơ này cần sếp xem và ký tên."
Thế bế tắc đã được phá vỡ, Cố Cảnh Hàm quay người lại để lấy, khi ánh mắt hai người giao nhau, Chu Cần giật mình: "Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả."
Cố Cảnh Hàm mở một trong các hồ sơ ra, liếc nhìn mấy lần, coi như cũng chấp nhận số phận: "Thấy thì thấy thôi."
Chu Cần tiếp tục leo lên cột, nhỏ giọng nói: "Cần phải đóng cửa cẩn thận...."
"Có phải gần đây tôi dễ nói chuyện lắm phải không?" Cố Cảnh Hàm đột nhiên hỏi.
Chu Cần không có suy nghĩ nhiều, gật đầu: "Vâng."
Nói xong mới hiểu được ý của sếp lớn, vội vàng lắc đầu: "Không, không, không."
Cố Cảnh Hàm bất động, lạnh lùng nói: "Đem cái vừa rồi nhìn thấy được, quên hết đi."
Chu Cần mỉm cười ôn hòa nói: "Tôi quên rồi."
Thấy sếp lớn không nói lời nào, cô nhân cơ hội đổi chủ đề: "Cuộc họp thường niên đã được sắp xếp. Thứ Hai tuần sau lúc 8 giờ tối, khách sạn Thấm Thuỷ."
Như thường lệ trong cuộc họp thường niên, Cố Cảnh Hàm phải lên sân khấu phát biểu vài câu, Cố Cảnh Hàm cũng không có ý định vắng mặt.
"Chỉ có một chuyện..." Chu Cầm cảm thấy chuyện này có chút tầm thường, do dự không biết có nên nói cho sếp lớn biết hay không.
"Nói."
Chu Cần vẫn nói ra: "Toà nhà cũ phía trước dự án Kim Canh Thiên Ngạn đã cho nổ sập, nhưng do sai sót trong đánh giá rủi ro, dẫn tới tại hiện trường xảy ra thương vong."
Cố Cảnh Hàm đã nhìn thấy việc này trên bản tin, cô rất tiếc nhưng cũng không thể làm gì được: "Việc này công ty con đảm nhiệm dự án phải chịu trách nhiệm, nên truy cứu thì phải truy cứu, nên bồi thường phải bồi thường."
"Nhưng mà chưa đạt được thỏa thuận bồi thường. Số tiền quá lớn, công ty con không quyết định được, phó tổng cũng muốn đè chuyện này xuống, bảo Phùng tổng đi thương lượng với người nhà người bị nạn, nhưng không được họ còn kéo tới biểu tình, ảnh hưởng đến mảng bất động sản Cố Thị rất lớn."
"Cho mức bồi thường hợp lý thì không cần, đến để vòi tiền thêm... cứ để họ biểu tình đi." Cố Cảnh Hàm cau mày.
Chu Cần suy nghĩ, rồi lấy điện thoại ra tìm video lan truyền trên Weibo, lượt share không nhiều lắm chỉ mới mấy trăm lượt.
Địa điểm trong video gần khu vực dự án nổ mìn, hơn chục người cầm biểu ngữ có chữ đen trên nền trắng ghi: [Tập đoàn Cố Thị coi thường mạng sống, phải khởi tố.]
Tăng âm lượng lên, nhóm người hô khẩu hiệu đòi Cố Thị bồi thường, thấy có người đang quay phim, họ càng hét to hơn.
"Bảo vệ đâu?" Đáng lý chuyện này không đến phiên cô phải lo lắng, xem xong lại khiến tâm trạng của cô bị ảnh hưởng.
"Nhân viên bảo vệ vừa đi qua họ lập tức la lên có người đánh họ, làm sao dám động vào họ được chứ?" Chu Cần kéo thanh phát, đến phần một người đàn ông đang được phóng viên phỏng vấn.
"Anh trai tôi đã xảy ra chuyện, bọn họ không muốn bồi thường, đây là mạng người!" Người đàn ông cường tráng trông rất thương tâm, tóc rối bù, vừa dơ vừa nhếch nhác, áo da mặc trên người đã có nhiều vết nứt bị nhăn nheo, dính đầy bụi, đây hẳn là người có cuộc sống khó khăn.
"Nghĩ cách đuổi chúng tôi đi, bức chúng tôi đi đến nước này, đừng ai nghĩ đến chuyện sống tốt!" Người đàn ông gay gắt nói.
Phóng viên hỏi anh ta: "Các người tới đây đã mấy ngày, muốn làm gì đây?"
"Chúng tôi đã bàn bạc với nhau hết rồi, mấy người họ chỉ muốn đuổi chúng tôi bắt chúng tôi dĩ hoà di quý, nằm mơ đi, chúng tôi muốn nói chuyện với người đứng đầu Cố Thị."
Gương mặt người phỏng vấn không xuất hiện trong video, nhưng có thể nghe được giọng đang nhịn cười của người này: "Người mà anh nói là Cố Cảnh Hàm, tổng giám đốc của Cố Thị phải không?"
"Cố Cảnh Hàm?" Sắc mặt người đàn ông đột nhiên sáng lên, như thể nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, "Đúng vậy! Là cô ta."
Video kết thúc, Chu Cần cất điện thoại, chờ sếp lớn lên tiếng.
"Không đạt được thỏa thuận thì cho là đuổi họ à?" Sự đồng tình ban đầu của Cố Cảnh Hàm đã không còn, cơ bản không muốn quan tâm đến chuyện này.
"Anh ta còn đòi gặp sếp để nói chuyện." Chu Cần nhắc nhở.
Cố Cảnh Hàm phớt lờ, tầm mắt rơi trên mặt Lịch Lịch: "Đòi gặp xong rồi thế nào?"
"Tôi thấy...." Chu Cần cảm thấy bản thân lo lắng hơi quá, nhưng không nhịn được mà nhắc: "Những người này rất vô lý, bây giờ đòi gặp sếp để nói chuyện, lỡ đâu làm ra chuyện gì kích động thì sao?"
Cố Cảnh Hàm một chút cũng không lo lắng: "Tôi rất ít đến công ty, anh ta tìm tôi được à?"
"Nhưng..." Chu Cầm nghĩ nghĩ, cảm thấy sếp nói cũng không sai.
"Chuyện này cứ để Phùng tổng của công ty con thu xếp là được." Sự ra đi của người thân tuy khó chấp nhận, nhưng cũng không phải là con bài mặc cả vòi tiền.
"Vâng." Chu Cần chuẩn bị quay lại công ty.
Cố Cảnh Hàm ngăn cô lại: "Chu Cần."
Chu Cần tự dưng nhắc lại: "Đã quên, quên sạch sành sanh."
Cố Cảnh Hàm làm mặt lạnh nói việc công: "Nếu thật sự không ổn thì bảo phó tổng đích thân tiếp đón họ, nếu bồi thường không quá đáng thì đồng ý đi."
Thái độ của cô đối với loại chuyện này mềm mỏng hơn nhiều so với trước, Chu Cần cũng nhận ra.
Cố Cảnh Hàm quay đầu nhìn về phía Lịch Lịch hỏi: "Con có muốn mẹ đọc truyện cho con không?"
Tiền có nhiều đến đâu cũng không thể mua được một cái mạng sống, đây là từ Lịch Lịch dạy cô hiểu, Cố Cảnh Hàm nghĩ vậy, thế nên tăng thêm mức bồi thường cũng hợp lý.
Cố Chỉ Lịch ngạc nhiên đưa cuốn truyện ra, đôi mắt to đầy mong đợi.
Hàn Bùi Vân ngồi trên bệ toilet lướt weibo, tin tức cô chuẩn bị tham gia lễ kỷ niệm 10 năm thành lập web truyện lan truyền khắp nơi, lại có người lập ra chủ đề: [Phi Vân Ca ngoài đời.]
Cô nhìn thấy rất nhiều nội dung kỳ lạ trong chủ đề này, có người khẳng định đã tận mắt nhìn thấy cô, gì mà tác giả thiếu nữ xinh đẹp đều là lừa dối, rõ ràng chỉ cao 1m50, nặng 75kg.
Càng quá đáng hơn nữa là, có người nói thực chất cô là đàn ông, đầu hói, râu quai nón, bụng bia, nói như đúng rồi vậy.
Sau chuyện vừa rồi, Hàn Bùi Vân vốn tâm trạng không tốt, giờ lại càng không vui, chụp màn hình lại mấy bình luận quá đáng rồi đăng lên Weibo của mình.
Phi Vân Ca: [Tuổi đã lớn không được gọi là thiếu nữ xinh đẹp, bỏ chữ thiếu đi thì cũng ok, cao 1m63, nặng 45kg, không phải đàn ông.]
Tưởng mình đã bác bỏ được tin đồn nhưng lại thấy bên dưới tràn ngập tin nhắn.
[Có có hình ai chứng cho!]
[Cần hình để chứng!"
......
[Xếp hàng dài ở phía dưới.]
Nói cũng lạ kỳ thật, trước kia chẳng ai nghi ngờ danh tích thực của cô, bây giờ sắp lộ mặt thì một đám người chạy đến nghi ngờ.
Hàn Bùi Vân rảnh rỗi không có gì làm, đọc nhiều bình luận khiến bản thân bức xúc, thế là trong album ảnh trong điện thoại tìm hình, tìm được một tấm hình ở phòng tập gym thực hiện động tác duỗi tay, tấm này huấn luyện viên chụp bóng lưng của cô.
Phần thân trên chỉ mặc chiếc áo thể thao, phần thân dưới là quần legging đen tuyền, dáng người mảnh khảnh, mông tròn trị, đường lưng khi kéo xuống rất rõ ràng.
Dù sao cũng không thấy mặt, thế là Hàn Bùi Vân ngồi đó chỉnh filter rồi đăng lên.
[Hình đây, chứng đi.]
Ngồi mệt mỏi, cô bắt chéo chân trong bồn cầu, thay đổi tư thế, bắt đầu đi hóng bình luận.
[Phi Đại! Cầu cho xin tấm hình thấy mặt!]
[Phi Đại của tôi có mông đào!]
Tự dưng đọc được cái bình luận gây mất hứng: [Không dám lộ mặt, chắc xấu lắm!]
Hàn Bùi Vân định khẩu chiến với người này, do dự rồi lười luôn.
WeChat nhận được tin nhắn thoại của Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân lập tức bấm vào, nghe thì nghe, làm ra chuyện lớn thế không dễ tha cho người này.
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Lịch Lịch vang lên: "Mẹ Hàn ơi, dì Tiểu Chu đi rồi."
Hàn Bùi Vân không cần nghĩ cũng biết là Cố Cảnh Hàm dạy Lịch Lịch nói lời này, cô cũng hiểu lòng dạ người này quá rồi mà, dù bản thân đành lòng bơ Cố Móng Heo, nhưng đâu có nỡ bỏ lơ con gái đâu?
Một giọng nói khác: "Dì Vương không biết hai mẹ làm gì hết.". ngôn tình hài
Bảo con nói câu này, Cố Móng Heo đúng là không biết xấu hổ.
Hàn Bùi Vân gửi tin nhắn văn bản qua: [Bảo mẹ con nói đi.]
Mười giây sau, cửa phòng tắm bị gõ hai lần, sau đó cửa mở ra, Cố Cảnh Hàm cầm chai dầu đứng ở cửa, nhìn cô cười khẽ: "Chị tới rồi nè."
Hàn Bùi Vân không hài lòng nhướng mày: "Chu Cần đi rồi à?"
"Đi rồi, không thấy gì hết đâu." Khóc Nhè không cho tới gần, Cố Cảnh Hàm đành đứng yên ở đó.
"Dì Vương không hiểu thì em tin, Chu Cần nói không nhìn thấy gì, em chẳng tin." Hàn Bùi Vân tức giận chỉ vào cô: "Đều tại chị hết."
"Được rồi, là do chị." Cố Cảnh Hàm lắc lắc chai dầu trong tay, "Để chị chịu tội nha? Bôi dầu cho em được không?"
Hàn Bùi Vân hừ một tiếng, vén ống quần lên.
Thấy Hàn Bùi Vân ngầm đồng ý, Cố Cảnh Hàm bước một bước dài, đi tới quỳ một gối dưới chân Hàn Bùi Vân.
"Còn đau không?" Cố Cảnh Hàm hỏi.
Lần này Hàn Bùi Vân cảnh giác: "Đau cũng không cần chị hôn."
Cố Cảnh Hàm đổ dầu ra, gương mặt đều là ý cười.
"Chị thành thật cho em!" Hàn Bùi Vân nhìn cái dáng vẻ nhộn nhạo của người này, cứ cảm thấy bất an sao đó.
Đây là lần đầu Cố Cảnh Hàm bôi dầu cho người khác, tay còn vụng về, thậm chí còn làm Hàn Bùi Vân đau thêm. Ban đầu Hàn Bùi Vân hơi chê, nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của người này, xem mấy lần lại cảm thấy đáng yêu.
"Thử thai chưa?" Tính thời gian thì chắc là có rồi.
Cố Cảnh Hàm theo bản năng trả lời: "Chưa."
Hàn Bùi Vân không nói gì, nhìn Cố Cảnh Hàm xoa xoa chân mình.
Cố Cảnh Hàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn Hàn Bùi Vân, cúi đầu giải thích: "Cái chị nói là tử cung nhân tạo."
Hàn Bùi Vân có chút mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Cố Cảnh Hàm nói cái gì: "Chứ còn cái gì nữa?"
"Không có gì." Cố Cảnh Hàm cúi đầu nói.
Hàn Bùi Vân đưa tay đỡ cằm Cố Cảnh Hàm, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn vào mắt người đối diện.
Trong mắt Cố Cảnh Hàm ngoài sự ngơ ngác ra... thì còn có một tia hoảng sợ vô hình.
"Chị có chuyện giấu em."
Quả nhiên sự ngơ ngác đã biến mất, chỉ còn lại hoảng sợ.