Ba ngày sau.
Sau những ngày được Mộc Miên cố vấn thì Diệu Hân cũng hoàn thành xong bản thiết kế của mình. Ngày hôm nay cô ấy đã chuẩn bị từ sớm để nộp cho trưởng phòng thiết kế.
[Cốc! Cốc!]
Diệu Hân lịch sự gõ cửa khi cửa vẫn mở. Người phụ nữ ngồi ở bàn làm việc nhìn cô rồi lại tiếp tục công việc còn dang dở, chất giọng thốt ra cũng có vài phần hững hờ.
- Vào đi!
Đi vào trong phòng, Diệu Hân đưa cho cô ấy bản thiết kế của mình.
- Em nộp thiết kế ạ!
Quỳnh Hoa đưa mắt nhìn Diệu Hân rồi cầm lấy bản thiết kế. Tuy nhiên, thay vì vui vẻ nhận lấy thì cô ấy lại cau mày gỡ chiếc kính trên mặt xuống và liếc mắt nhìn cô.
- Chị không nghĩ năng lực của em là như thế này đấy.
- Sao vậy chị? Bản thiết kế có vấn đề sao?
Diệu Hân không hiểu chuyện gì, chỉ biết giương mắt ánh khó hiểu nhìn cô ấy.
- Nhìn đi, em sao chép thiết kế của người khác lộ liễu như vậy ư?
Lấy ra một bản thiết kế giống hệt với bản của Diệu Hân từ tạo hình cho đến màu sắc, Quỳnh Hoa vô tình ném nó lên mặt bàn.
- Thiết kế này là của Tâm Liên vừa nộp cho chị lúc nãy. Nếu như năng lực em không có thì chỉ cần làm sơ sài rồi rút khỏi công ty là được, cần gì phải sao chép như thế này? Đã vậy còn không biết nhục nhã nộp nó lên đây.
- Cái… Cái này chắc chắn có nhầm lẫn. Đây rõ ràng là thiết kế của em mà, tại sao nó lại thuộc về Tâm Liên chứ?
Không tin vào mắt mình, Diệu Hân cầm cả hai bản lên so sánh. Quả thật nó giống nhau đến mức khó tin. Cứ như là cùng một người vẽ ra vậy.
- Hừ! Của em? Vậy thì em tìm chứng cứ rồi hẳn nói chuyện với chị. Diamond là công ty lớn, không phải là nơi mà em có thể dùng những chiêu trò vặt vãnh như thế này đâu. Nếu bản thân chột dạ thì tốt nhất rút lui khỏi công ty đi.
Quỳnh Hoa ném bản thiết kế của Diệu Hân sang một bên khiến cô mở to mắt kinh hãi. Từ trước đến nay Quỳnh Hoa chưa bao giờ có thái độ này. Tuy rằng Diệu Hân biết mình không vừa ý của cô ấy nhưng đây là lần đầu tiên xảy ra tình trạng như vậy.
- Em nhất định sẽ tìm được bằng chứng. Thiết kế này chính là của em.
Diệu Hân không phục, cầm lấy thiết kế của mình rời khỏi phòng làm việc của Quỳnh Hoa. Rõ ràng đây là tác phẩm do cô tự tay thiết kế và Mộc Miên đã cố vấn màu sắc. Ba ngày qua Diệu Hân đều phải thức đến tận khuya để kịp tiến độ nộp cho trưởng phòng đến mức mệt mỏi ngủ quên trên bàn làm việc. Chính vì quyền lợi và muốn có chỗ đứng tại Diamond sau khi tốt nghiệp nên cô đã cố gắng hết sức, không hề nao núng một chút nào. Ấy vậy mà không ngờ lại bị sao chép một cách trắng trợn như vậy, còn bị vu cho tội “ăn cắp” nữa chứ. Bao nhiêu công sức bỏ ra nhất định không thể dễ dàng bị bác bỏ. Cho dù chuyện có đi đến đâu thì cô cũng nhất quyết kêu oan cho mình.
Quay về bàn làm việc, Diệu Hân lục lọi túi xách tìm bản vẽ tay của thiết kế “Lá đuôi công”. Tuy nhiên nó như không cánh mà bay vậy. Hoàn toàn biến mất đi, không còn dấu vết. Nếu như không có nó thì lấy gì làm bằng chứng đây? Làm sao cô có thể chứng minh bản thiết kế là do bản thân đã hao tốn bao nhiêu công sức để tạo nên chứ?
Ngồi phịch xuống ghế, trong lúc bối rối như thế này thì Diệu Hân chỉ biết lấy điện thoại và ấn số gọi đi. Đến nước này rồi thì cô chỉ biết nhờ đến người này thôi. Nếu cô ấy ra mặt mà không thể giải quyết được nữa thì hiểu rõ số phận sau này của cô sẽ hoàn toàn mờ mịt rồi.
[…]
- Chị ơi, có việc trục trặc rồi.
[…]
- Bản thiết kế của em bị sao chép, bản nháp cũng bị trộm mất luôn. Bây giờ chị đến công ty của em một chuyến được không?
[…]
- Dạ! Em sẽ đến ngay.
Diệu Hân lấy túi xách và xin phòng nhân sự được ra ngoài một lúc. Bây giờ không có chứng cứ bằng giấy tờ thì buộc phải nhờ người đến giúp thôi. Nhất định sẽ còn có cách giải quyết, không thể nào để chuyện này trôi qua đơn giản như vậy được.
Sau một lúc thì Diệu Hân đã đưa một cô gái đến công ty. Ở ngay thời điểm này thì chỉ có thể nhờ cậy cô ấy mới có thể giải quyết được vấn đề.
Dừng chân trước cửa, Mộc Miên giương mắt ngắm nhìn toà cao ốc đồ sộ ở ngay trước mặt. Không ngờ lại là nơi đây. Vốn dĩ từ đầu cô đã cảm thấy con đường mà Diệu Hân đưa mình đến quá ư là quen thuộc nhưng không mảy may nghĩ ngợi nhiều. Bây giờ được đứng ở vị trí này, cô không ngờ công ty của nhà họ Cao đã là của một người khác. Tại nơi này đã ươm mầm mơ ước cho Trọng Nam và cũng là nơi để anh chế tác ra món trang sức đầu tiên cũng như cuối cùng trong cuộc đời mình. Đặt chân vào nơi đây không những khiến tâm ý của Mộc Miên lung lay mà còn những cảm xúc mơ hồ không ngừng dấy lên làm bản thân cảm thấy như đang ngạt thở.
- Chị Mộc Miên! Chúng ta vào thôi.
Câu nói của Diệu Hân cắt ngang dòng suy nghĩ bỗng khiến Mộc Miên thoáng giật mình. Không ngờ rằng đặt chân đến nơi đây lại mang đến một cảm xúc quen thuộc như vậy. Thở một hơi dài, cô gật đầu rồi cùng cô ấy đi vào trong.
Diệu Hân dắt Mộc Miên đi vào sảnh chính. Đúng là một trong những công ty kim hoàn đứng đầu cả nước, cách bày trí vừa sang trọng lại vừa thể hiện rõ tư duy sáng tạo, phá cách hoàn toàn khác biệt. Với một người trong ngành như cô thì được nhìn thấy ngành nghề mà mình theo đuổi đang phát triển theo khuynh hướng như thế này đúng là một niềm hạnh phúc.
Lướt mắt nhìn ngắm một lượt xung quanh, Mộc Miên khựng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ trang sức quen thuộc được trưng bày ở trước quầy lễ tân. Đây vốn dĩ là thiết kế mà cô tâm đắc nhất, vậy mà nó đã được lồng kính trưng bày ở trung tâm sảnh chính, nơi được xem là bộ mặt của công ty. Hàm ý là gì chứ? Công ty này chẳng lẽ là của người đàn ông đó ư?
[Chị Uyển, bạn em có thể gặp chị Quỳnh Hoa một chút được không?]
[Đang giờ giải lao nên được đó, để chị gọi chị ấy ra. Em và bạn đến ghế sảnh chờ ngồi đi nha.]
[Dạ, cảm ơn chị.]
Sau khi nói chuyện với lễ tân thì Diệu Hân đưa Mộc Miên đến ghế sảnh chờ. Cả hai cùng ngồi ở đó đợi một lúc. Trong khi Diệu Hân ôm ấm ức khiến mặt mày bí xị thì Mộc Miên lại lặng lẽ nghĩ ngợi một hồi lâu. Chuyện của Diệu Hân không phải lớn, đây cũng chỉ là trong khuôn khổ công ty nên mọi khúc mắc rất khó để gỡ ra. Nếu như thật sự là người đàn ông ấy thì anh ta có giải quyết giúp hai người không? Thông thường chuyện này sẽ không cần đến người chức vụ cao, có lẽ vì bao che nhân viên chính thức để chèn ép thực tập sinh cũng không chừng. Đến nước này rồi thì phải khéo léo thôi, cho dù có giải quyết hay không thì cũng phải có một kết quả thoả đáng.
Diệu Hân kéo nhẹ tay áo của cô.
- Chị Mộc Miên, chị ta đến rồi.
Theo ánh mắt của Diệu Hân, Mộc Miên nhìn thấy một cô gái đang đi đến chỗ họ. Da trắng dáng xinh, mái tóc cũng suông dài óng ả, quả là một nhan sắc mỹ miều khiến nữ giới như cô trong lòng cũng phải buông lời cảm thán.
Tiếng giày cao gót vang lên kiêu kỳ, Quỳnh Hoa từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ dửng dưng không một chút lay động mà đến trước mặt hai người họ. Vòng tay trước ngực, cô ấy khinh khỉnh nói:
- Chuyện gì đây? Cô vừa ăn cắp vừa la làng chưa đủ, bây giờ lại dắt đồng minh đến gây rối, náo loạn hay sao?
- Em không hề ăn cắp, chị ấy có thể làm chứng oan khuất này cho em.
Diệu Hân không khỏi uất ức mà gằn giọng nhưng thái độ của Quỳnh Hoa vẫn không thay đổi, thay vào đó còn có một chút đắc thắng.
- Chào cô!
Mộc Miên đưa tay ra, ngỏ ý chào.
- Tôi là…
- Tôi không cần biết cô là ai. Mục đích đến đây là gì?
Chưa nói hết câu đã bị Quỳnh Hoa ngắt lời, Mộc Miên mỉm cười nhẹ và rụt tay lại.
- Tôi chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cô về bản thiết kế của Diệu Hân. Là người chứng kiến toàn bộ quá trình hoàn thành nên tôi muốn nói rõ về vấn đề rắc rối không đáng có này.
- Cô lấy quyền gì? Muốn chứng minh thì giao bản thiết kế nháp ra. Không có thì đừng có làm ầm ĩ lên, mất mặt nhất cũng chỉ là hai cô thôi. Có người nộp bản thiết kế trước rồi, còn có cả bản nháp đây.
Đưa bản vẽ tay lên cho hai người xem. Quỳnh Hoa nhếch môi đắc ý. Lần này thì không còn đường nào để trở mình được nữa rồi. Diệu Hân là một trong những người có năng lực nhất trong số các thực tập sinh và luôn được chú ý, nếu dẹp xong cái gai này thì Tâm Liên sẽ không còn trở ngại.
- Bản thiết kế của em…
Diệu Hân mở to mắt kinh ngạc. Vừa đưa tay cướp lấy thì Quỳnh Hoa đã nhanh chóng rụt tay lại khiến cô ấy uất ức mà quát to:
- Là chị giở trò! Đây rõ ràng là thiết kế của tôi. Dựa vào đâu mà dễ dàng cho Tâm Liên sở hữu?
- Gì? Cô đừng có thẹn quá hoá giận. Những thứ này do một tay Tâm Liên giao nộp cho tôi, cô không có bằng chứng còn kể lể gì? Khôn hồn thì dắt nhau cút khỏi đây, đừng để tôi phải gọi bảo vệ.
- Chị…
- Diệu Hân!
Thấy cô ấy bước tới thì Mộc Miên đã níu lấy khủy tay giữ lại. Hiện tại đang là bên bất lợi nên không thể nào đôi co lớn tiếng được. Chỉ cần có thể cùng ngồi xuống và đối mặt với Tâm Liên thì mới có cơ hội lấy lại những gì đã mất.
- Con bé hơi nóng tính, cô đừng để bụng. Tôi muốn chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau cho rõ trắng đen, không hề có ý muốn gây hoạ gì cả. Cô có thể…
- Cô xứng sao? Giải lao thư giãn chỉ có mười phút mà phải ở đây lãng phí thời gian với xác người. Hừ! - Cô ấy hừ lạnh - Đến đây là đủ rồi, bằng chứng đầy đủ thì kêu khóc oan ức cái gì?
- Chị quá đáng thật đó! Tôi không bao giờ để chuyện này trôi qua dễ dàng vậy đâu.
Diệu Hân lớn tiếng quát khiến mọi sự chú ý đều tập trung về hướng của họ. Vừa tức vì công sức của mình bị cướp đi trắng trợn, vừa giận vì cô ấy liên tục ngắt lời, không hề tôn trọng người khác một chút nào. Vì ồn ào ở sảnh chờ mà ai nấy cũng phải chú ý, kể cả người đàn ông vừa đặt chân bước vào cửa chính.
Nhíu mày khó chịu, thay vì đi vào thang máy thì anh lại bước đến chỗ của họ xem chuyện ồn ào này rốt cuộc là gì.
[Một đứa ăn cắp như cô thì làm loạn gì chứ? Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Đuổi hai người gây rối này đi cho tôi.] - Quỳnh Hoa.
- Chuyện gì vậy?
Hiểu Đông quét mắt nhìn những người trước mắt. Nghe thấy chất giọng trầm mặc, Quỳnh Hoa xoay người lại chào hỏi thì vô tình Mộc Miên cũng xuất hiện ở phía sau, thu hút hoàn toàn sự chú ý của người nào đó.
- Tổng giám đốc!
Lướt qua cô ấy, Hiểu Đông bỗng chốc giãn cơ mặt và đi đến trước Mộc Miên. Không ngờ ngày đầu tiên gặp lại nhau là ở chính tại công ty của mình.
Anh chủ động đưa bàn tay ra, ánh mắt không ngừng ánh lên những nét cười.
- Rất vui được gặp lại.
- Tôi cũng vậy, rất vui được gặp lại anh.
Mộc Miên đưa tay ra bắt tay anh ấy. Khoảnh khắc hay tay chạm vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ rệt sự ấm áp và có chút run rẩy của người đàn ông này.
Anh điềm đạm nói:
- Hôm nay cô đến đây đột ngột nên không thể tiếp đón chu đáo, mong rằng không làm cô thất vọng.
- Không sao đâu! Tôi vì chuyện của em gái nên đến đây để nói chuyện cho rõ chân tướng thôi, đến cũng bất ngờ lắm.
- Vậy chúng ta đến phòng họp trước, có chuyện gì thì cùng ngồi xuống giải quyết.
- Chuyện này không lớn lắm, anh chỉ cần cho nhân viên công chính phân minh mà mình tin tưởng để giải quyết giúp tôi là được rồi. Vì chuyện nhỏ mà phiền đến anh, thật sự tôi rất ngại.
Thái độ điềm tĩnh của Mộc Miên để lại ấn tượng khá mạnh đối với Hiểu Đông. Trông cô mỏng manh nhưng tâm không hề yếu đuối hay dễ dàng xao động. Chẳng biết là chuyện gì nhưng không có một chút e dè hay quỵ luỵ vào ai hay bất kỳ điều gì cả.
- Tôi thấy chính mình mới đáng tin nhất. Không có gì phải ngại, cứ để tôi giải quyết giúp cô.
- Vậy thì tôi cảm ơn anh trước.
Cô mỉm cười rồi quay sang nhìn Diệu Hân. Gặp anh ở đây thật may mắn, nếu như thật sự công tâm thì oan ức của Diệu Hân sẽ được giải bày rồi.
- Những người liên quan đến phòng họp, còn những người khác cứ làm việc bình thường.
Nói với họ xong, anh quay sang nhìn Mộc Miên với thái độ hoàn toàn khác.
- Để tôi dẫn đường cho cô.
- Được!
Những người có mặt ở sảnh chính dần dần giải tán hết. Trong khi mọi người cùng hướng đến phòng họp thì Quỳnh Hoa lại chột dạ, cứ nấn ná một lúc lâu. Nếu như chuyện này bị phát giác trước mặt tổng giám đốc thì sao? Nhưng trong tay cô đều có bằng chứng, sẽ không sao chứ?
Đi song song với Mộc Miên, Hiểu Đông lâu lâu lại liếc mắt nhìn sang người con gái mỏng manh ở ngay cạnh mình. Còn dự tính sẽ tìm lý do để một ngày nào đó có thể đường đường chính chính gặp cô vậy mà không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy. Lần trước đã bỏ lỡ cơ hội tại đêm chung kết hoa hậu Quốc gia, lần này thì anh nhất quyết phải tận dụng thời cơ để cả hai có thể tiến gần với nhau thêm một bước.