Thấy Tiểu Lãng không nói không rằng, tinh thần có vẻ đang bị xao động, nhuệ khí hừng hực cũng giảm đi mất mấy phần, Dương Duệ xuống giọng: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Mang cảm giác bức bối như bị ai đó bóp nghẹt trái tim rồi dìm sâu vào trong nước, bất chợt Dương Duệ nhớ lại Tô Tiểu Lương đã từng nói mãi mãi không bao giờ cô quên ngày đó, không đơn thuần chỉ vì ngày đó anh nói chia tay với cô mà còn vì một vài việc gì đó anh chưa được biết cũng xảy ra vào ngày định mệnh đó. Những chuyện này luôn vấn vương trong cô suốt những năm qua, chúng như những mớ tơ vò quấn chặt lấy cô, đan thành một tấm lưới dày kín, siết chặt lấy Tô Tiểu Lương, hành hạ cô phải giãy dụa, phải vật lộn khốn khổ trong đó.
Bờ môi hơi rung rung, nhếch lên cao hết cỡ có thể, biết mình vừa lỡ miệng để buột ra điều không nên nói, Tô Tiểu Lãng đưa ánh mắt đầy cảnh giác sang nhìn Dương Duệ giờ đây đang hết sức nôn nóng mà cũng vô cùng lo lắng, thế nhưng cậu ta vẫn chỉ lặng im.
“Tôi thừa hiểu cậu không thích tôi, thậm chí là rất ghét tôi, nhưng hãy tin là tôi cũng quan tâm và lo lắng cho cô ấy như cậu vậy, thật đấy.”
Ánh mắt lãnh đạm sâu thẳm dần chuyển sang hiền hòa hơn, Dương Duệ tự nghiêng người dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn xa xăm về phía chân trời tối đen như mực:
“Cậu đã xem “Forrest Gump” bao giờ chưa?”
“Xem rồi thì sao?” Lầm bầm đáp lại với chút bức bối vương trong giọng nói, Tô Tiểu Lãng không hiểu tại sao bỗng dưng anh ta lại quay sang hỏi mình như vậy.
“Vừa rồi tôi hỏi cậu: Thế nào mới đáng mặt đàn ông, câu trả lời của cậu làm tôi nhớ lại một thời trai trẻ của mình. Trong bộ phim Forrest Gump có bài hát “Blowing In The Wind”, câu đầu tiên như thế này: “How many ro must a man walk down, before you call him a man?” Câu này có thể dịch theo nhiều cách khác nhau, câu dịch nghĩa mà tôi thích nhất là: Một người đàn ông phải đi qua bao nhiêu con đường mới có thể trở thành người đàn ông chân chính?”
Càng nghe càng không hiểu, Tô Tiểu Lãng nhíu mày nhăn nhó, ngoảnh đầu tỏ thái độ khó hiểu…
Từng đường nét trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh sáng bừng lên mà không mất đi chút dịu dàng nào, vẫn hướng mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, anh hơi nhoẻn miệng cười, dường như đang hồi tưởng về rất nhiều kỷ niệm vừa ngọt ngào vừa đau buồn trong quá khứ.
“Còn nhớ khi đó tôi và chị cậu cùng ngồi xem bộ phim này, hai chúng tôi đã tranh luận không biết bao nhiêu lần về câu hát đó, nhưng rốt cuộc cả hai vẫn không thể thấm được ý nghĩa hàm súc của nó, vì khi đó còn quá nhỏ, chúng tôi còn chưa phân biệt được con trai và đàn ông khác nhau như thế nào. Bây giờ thì tôi đã hiểu nội hàm sâu xa của câu hát. Một người đàn ông phải đi qua bao nhiêu con đường mới có thể trở thành người đàn ông chân chính? Nói rất hay!”
“Ý anh muốn nói cho tôi biết hiện giờ tôi chưa được coi là đàn ông chân chính, còn anh thì được rồi phải không?”
Chộp được bức xúc trong câu nói của Dương Duệ, Tô Tiểu Lãng lập tức nhảy dựng lên như con nhím con bị kích động liền xù lông phòng vệ, mặt cậu ta đầy căm phẫn và khiêu khích.
“Chỉ cần có thêm thời gian, nhất định tôi sẽ giỏi hơn anh!”
“Đúng, nếu dựa vào thời gian, cậu có thể giỏi hơn tôi. Tiểu Lãng, thời gian mà cậu cần chính là con đường phải đi để trở thành đàn ông đấy, hiểu không? Khi tôi bằng tuổi cậu bây giờ, tôi và chị cậu đã quen nhau được mấy năm rồi, khi đó chúng tôi không cần phải nói nhưng vẫn có thể hiểu nhau rõ đến nỗi làm chính bản thân phải kinh ngạc. Cũng trong thời gian đó, tôi đã ao ước được sống bên cô ấy suốt đời suốt kiếp, nhưng… nếu như cho tôi bây giờ được lựa chọn, nhất định tôi sẽ không chọn cách ra đi như trước kia, đáng tiếc là không thể có lựa chọn khác cho những gì đã xảy ra. Tôi không có ý mỉa mai hay kích động gì cậu hết… Xin lỗi, có lẽ tôi không nên nói những điều như thế này.”
Đêm tối dần…
Những con sóng lớn gầm thét dữ dội đến mấy dần dà rồi cũng tan, có cơn gió lạ thổi qua làm mặt hồ lăn tăn gợn lên những con sóng nhỏ và cũng làm mái tóc hai người tung bay.
Lại một hồi im lặng làm não lòng não ruột nữa trôi qua, nhờ ánh đèn đường mà Tô Tiểu Lãng có thể nhận ra trong đáy mắt Dương Duệ có thứ ánh sáng đang âm ỉ cháy.
Thứ ánh sáng hết sức trong trẻo mà đầy xúc cảm, và cũng là ánh sáng phát ra do hiện tượng khúc xạ ánh sáng vào nước mắt.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ, chỉ có thể vì tình duyên không tới bờ cập bến.
Nhịp thở càng lúc càng sâu, Tô Tiểu Lãng bắt đầu lên tiếng nhưng chính bản thân cậu vẫn không thể hiểu điều gì đang thúc đẩy mình nói ra những chuyện này:
“Chắc anh biết chúng tôi không phải người bản xứ ở thành phố Y này mà xuất thân từ một thị trấn nhỏ phía Bắc thành phố Y. Tôi và chị đều sinh ra ở đó. Lý Y Nhân, mẹ tôi là người thứ ba chen chân đứng vào giữa bố mẹ chị ấy. Tôi cũng chẳng biết mẹ chị, bà ấy tên là gì nữa. Sau nhiều năm chịu đựng sự thật về kẻ thứ ba là mẹ tôi đó, bỗng một ngày mẹ chị quyết tâm bùng nổ, vào đúng ngày sinh nhật chị sáu năm trước, bà âm thầm đến ngôi nhà nơi mẹ tôi và đức phu quân của bà sinh sống, sau đó khóa cửa nhốt cả ba người lại, phóng hỏa đốt nhà. Cuối cùng cả ba người cùng chết trong ngọn lửa khổng lồ dữ dội ấy, để lại tôi và chị trên đời. Khi đó tôi mười hai tuổi, chị hai mươi mốt, chúng tôi gặp nhau trong bệnh viện. Đó là lần đầu tiên hai chị em tôi gặp nhau.”
Chăm chú dõi theo sự thay đổi sắc mặt của Tô Tiểu Lãng, người điềm đạm như Dương Duệ cũng không khỏi không rầu rĩ thở dài mấy nhịp.
Đã là bạn của nhau bao lâu vậy rồi, trái tim tinh tế của anh cũng đã cảm nhận được dường như Tô Tiểu Dương nhạy cảm hơn nhiều so với các bạn nữ cùng trang lứa khác, đồng thời tâm tư cô cũng không được vô tư vui vẻ như của các bạn.
Vì thế, không ít lần cậu đã gặng hỏi xem có phải cô gặp chuyện gì khó khăn không.
Mỗi lần như vậy cô chỉ cười nhạt rồi ngẩng mặt nhìn trời.
Sau đó, khi hai người trở nên thắm thiết và yêu nhau, Tô Tiểu Dương cũng chẳng bao giờ nhắc đến những chuyện này, chỉ nói tình cảm của bố mẹ mình không được hòa hợp, vì thế chẳng bao giờ quản đến cô.
Dương Duệ còn nhớ, trước kia dường như Tô Tiểu Dương rất thích hỏi mình có yêu cô ấy không, yêu nhiều đến thế nào. Dương Duệ cũng không nghĩ ngợi nhiều về những câu hỏi này, chỉ cho rằng bất kỳ cô gái nào khi yêu rồi cũng thích hỏi đi hỏi lại những câu đại loại như vậy, dù bạn trai đã trả lời rồi nhưng vẫn hỏi mãi không chán. Thỉnh thoảng, Tô Tiểu Dương đặt câu hỏi bằng giọng khẩn cấp như cháy nhà đến nơi khiến cậu có lúc cảm thấy bực bội trong lòng, bởi vì cậu vẫn tin rằng Tô Tiểu Dương không giống những cô gái bình thường, cô cởi mở, mạnh mẽ và suy nghĩ rất thấu đáo.
Giờ nghĩ lại, thì ra cô vốn dĩ kiêu ngạo là vậy mà lại hỏi anh mãi như vậy hóa ra là bởi thiếu mất cảm giác an toàn.
Ảnh hưởng của bố mẹ đối với con cái là vô cùng lớn, Tô Tiểu Dương chỉ nhìn thấy sự tàn lụi của tình yêu và sự phản bội đáng ghê tởm từ bố mẹ cô.
“Ngày đó tuy còn bé nhưng tôi cũng hiểu rằng cái chết của mẹ tôi thực sự không thể trách ai được, dẫu sao bà cũng là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác trước. Vì thế, khi tôi gặp chị ấy lần đầu tiên trong bệnh viện, tôi đã rất sợ, sợ chị tìm tôi để báo thù, tôi chỉ biết run cầm cập chui vào xó tường để núp. Nếu không có mẹ tôi thì chắc chắn chuyện đốt nhà tự sát đó sẽ không xảy ra, nhưng…”
“Nhưng cô ấy đã không như vậy mà sẵn sàng chấp nhận cậu, phải không?”
Đang nén lòng kìm giọng để kể, nghe giọng nói đầy đau đớn của Dương Duệ Tiểu Lãng sững lại, cậu nhận ra, trong câu nói ấy rõ ràng Dương Duệ muốn nói Tô Tiểu Lãng đáng thương làm sao và Tô Tiểu Lương còn đáng thương hơn nhiều.
“Chẳng trách, đêm đó khi mình gọi điện lại cảm thấy có gì đó khác thường trong giọng nói của cô, nó yếu ớt như không còn sức lực, thì ra…”
“Dương Duệ ơi là Dương Duệ, chia tay thì có thể chia tay, nhưng sao mày lại chọn đúng vào cái ngày đó để nói kia chứ, đúng là việc làm ngu xuẩn đau lòng nhất trên đời!”
“Rõ ràng khi đấy nước mắt vẫn chao trong khóe mắt, nhưng chị vẫn mỉm cười và đến gần bên tôi nói rằng hôm đó là sinh nhật chị, chị muốn mời tôi đi ăn bánh gato hương dâu, vì bánh gato dâu sẽ làm con người thấy vui vẻ. Thấy tôi im lặng không nói gì, chị lại bảo từ nay chị sẽ chăm sóc tôi, sẽ lo cho tôi mãi mãi. Có lẽ vì quá sợ hãi mà tôi chẳng dám nghĩ suy hay phân vân gì mà cứ thế đi theo chị luôn. Chị nắm tay tôi, bàn tay chị lạnh như băng đá mùa đông.”
“Cậu nói đúng, cô ấy vốn là cô gái có trái tim rất yếu mềm dù bề ngoài luôn thể hiện là người có gai nhọn như cây xương rồng.”
“Có trái tim yếu mềm chẳng phải là chuyện hay ho bao giờ, nếu không phải vướng mắc cả tôi nữa thì cuộc sống của chị đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trận hỏa hoạn năm đó đâu chỉ thiêu chết cuộc sống ba mạng người mà cũng đã thiêu đốt tất cả những gì họ có. Vì thế, khi sắp xếp lo liệu hậu sự xong xuôi rồi quay trở về thành phố Y, trên người chúng tôi chỉ còn bảy trăm đồng. Chị hỏi tôi có sợ phải cùng chị chịu gian khổ hay không, tôi nói không sợ bởi vì khi đó tôi cũng đã nhận thức được rằng chị chính là người thân duy nhất của mình trong cuộc đời. Thế nhưng trên thực tế, chưa bao giờ chị để tôi phải khổ cả.”
Đến đây, Tô Tiểu Lãng đã quá nghẹn ngào nói không lên lời được nữa.
Cậu chưa kể những chuyện này với người khác bao giờ, thậm chí là bạn thân nhất cũng không kể.
Bảy trăm đồng?
Dương Duệ nhíu mày, rốt cuộc là Tô Tiểu Lãng nhớ nhầm hay câu chuyện như mình đã được biết là giả dối?
Chẳng phải cô ấy đã nhận được hai vạn đồng mà bố chuyển qua ư?
Không muốn làm đứt quãng mạch cảm xúc của Tô Tiểu Lãng, anh âm thầm quyết tâm nhất định phải làm rõ chuyện này.
Ký ức cuồn cuộn trở về như dòng nước thủy triều dâng, Tô Tiểu Lãng tiếp tục kể: “Khi đó đúng lúc chị sắp tốt nghiệp đại học, dù bận viết luận văn mà ngày đêm vẫn miệt mài đi làm thêm kiếm tiền, còn phải chăm sóc tôi nữa. Không có tiền thuê nhà, anh biết tôi ngủ ở đâu không? y za, lén lút ngủ lại trong ký túc xá nam của một anh khoa toán mà thường ngày cũng được coi là khá tốt với chị, để đáp lại, chị phải bổ túc thêm cho anh ta tiếng Anh đấy.”
Hai cánh tay vòng ra sau lưng nắm chặt lấy lan can lạnh ngắt, Tô Tiểu Lãng hơi nghiêng người về sau, ngẩng đầu lên nhìn trời để nén những giọt nước mắt còn nóng hổi vào trong hốc mắt.
Không biết có phải nói ra rồi lòng thấy dễ chịu hơn hay do đau buồn tràn đầy không thể nào làm vơi đi được mà cậu thở dài một hơi: “Anh bạn đấy cũng không đến nỗi nào, thỉnh thoảng có đưa tôi đi ăn cùng, sau đó gọi đùi gà nướng cho tôi còn mình thì ăn rau. Nhà anh ấy cũng không giàu có gì nên khi biết chuyện chị Lương đã mắng tôi một trận dữ dội lắm. Khi đó tôi vẫn thấy chút ấm ức. Mãi sau này tôi mới biết, để đảm bảo mỗi ngày tôi đều có trứng để ăn thì chị ấy chỉ ăn hai bữa mỗi ngày, cả hai bữa đều là mỳ tôm giá không đến một đồng. Vì thế, tôi thường nghĩ, nếu như không có tôi trên đời thì chị ấy chắc chắn đã không phải khổ như vậy…”
Hai giọt nước mắt cuộn tròn từ từ lăn ra từ khóe mắt, Tô Tiểu Lãng đưa tay lên bịt miệng, cố gắng kiềm chế âm thanh nức nở muốn phát ra thành tiếng.
Nỗi niềm cảm thương, xót xa hiện rõ trên nét mặt, Dương Duệ đưa tay vỗ vai cậu ta:
“Đừng tự trách mình, tôi tin rằng một khi cô ấy đã lựa chọn việc chăm lo cho cậu thì không bao giờ cô ấy oán thán về bất kỳ điều gì mình đã làm cả. Cô ấy đúng là cô ngốc, đại ngốc nghếch.”
“Tôi biết, vì thế tôi đã thề, tôi thề sẽ mua bánh gato dâu tây cho chị ấy trong cả cuộc đời, thề sẽ để chị luôn luôn vui vẻ trong cả cuộc đời này, nhưng…”
Tình thân có thể mang đến cảm giác an bình và ấm áp, nhưng để tâm hồn được vui thực sự thì chỉ có thể tìm thấy được trong tình yêu.
“Đối với cậu mà nói, cô ấy đã bươn chải chịu nhiều gian khổ để nuôi nấng và chăm nom cậu. Nhưng Tiểu Lãng à, đã bao giờ cậu nghĩ rằng, thực ra với cô ấy mà nói, cậu chính là nguồn sức mạnh để cô ấy chiến đấu vượt qua những năm tháng khó khăn đó. Nếu không có cậu, cô ấy có thể sẽ sống những tháng ngày nhẹ nhàng hơn, nhưng lại là những ngày tháng sống không mục đích, sống không bằng chết. Cậu trai trẻ ngốc nghếch, cậu còn là một đứa trẻ, lương thiện như cô ấy, nếu đã lựa chọn cho cậu đi theo mình thì tuyệt đối không bao giờ hối hận cả. Tôi hiểu cô ấy mà, thật đấy.”
Dù đang rất rất muốn phóng ngay lập tức đến bên Tô Tiểu Lương và ôm chặt cô vào lòng nhưng trước tiên Dương Duệ vẫn cần phải động viên Tiểu Lãng đã.
Đối với một cậu bé phải trải qua thời thơ ấu với nhiều biến động lớn như vậy mà nói, kỳ thực cậu ta đã rất cứng rắn và có nghị lực rồi.
Ba tiếng “Cậu trai trẻ” này đúng là có sức mạnh kích động Tô Tiểu Lãng đang đắm chìm trong dĩ vãng đau buồn, cậu lau nước mắt, hung hăng gạt phăng hai cánh tay Dương Duệ đang đặt trên vai mình ra, giận dữ nói:
“Tôi đã đủ mười tám tuổi, không còn là trẻ con nữa! Rõ ràng anh không thể mang hạnh phúc đến cho chị tôi sao còn quay lại làm gì? Không có anh thì tôi cũng đủ sức chăm sóc cho chị ấy!”
Thái độ thù địch lại một lần nữa bùng nổ, Dương Duệ không thể không thắc mắc, rốt cuộc tối nay cậu ta đến tìm mình vì lý do gì.
Muốn tìm một câu trả lời xác nhận rằng mình sẽ đối xử tử tế với chị gái cậu ta hay bảo mình rời xa cô ấy?
“Vì một người con gái khác mà vứt bỏ chị tôi, đã vậy tự nhiên còn quay trở lại, anh tưởng chị tôi là loại phụ nữ gọi đến là đến, bảo đi là đi à? Dương Duệ, tôi nói cho anh biết, đừng có giở trò làm chị tôi phải buồn lòng thêm nữa, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, hôm nay tôi đến để cảnh cáo anh thế! Về với vợ của anh đi, đừng có quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Tôi có thể chăm lo được cho chị tôi, anh đi đi!”
Những tiếng gào thét thống thiết này làm Dương Duệ lặng im một hồi lâu không nói lên lời, nhìn chăm chú về phía cậu trai trẻ đang phẫn uất như một con thú nhỏ bị trọng thương với ánh mắt nửa như kinh ngạc nửa như ngờ vực.
Bộ óc tư duy sắc sảo của anh chợt nhận ra trong đoạn hồi ức đầy xúc động vừa rồi, hình như Tô Tiểu Lãng không hề gọi bố của Tô Tiểu Lương là bố.
Vậy rốt cuộc là cậu ta cố tình muốn trốn tránh, không chấp nhận sự thật mình là đứa con ngoài giá thú hay vì lý do nào khác?
Lẽ nào…
Không, không thể như thế được.
Nhưng mà, tại sao Tô Tiểu Lãng lại làm mình có cảm giác kỳ lạ như vậy? Việc cậu ta quan tâm đến Tiểu Lương chẳng có gì đáng nghi ngờ cả, nhưng kiểu quan tâm này dường như…
Lắc đầu để gạt bỏ suy nghĩ kỳ quái trong đó đi, Dương Duệ còn đang nghĩ xem có nên nói thêm điều gì không thì thấy Tô Tiểu Lãng đã quay lưng định bỏ đi.
Sắc mặt nghiêm trọng đến tột độ, cùng đôi mắt đen sắc lạnh nhìn Dương Duệ trừng trừng, Tô Tiểu Lãng nhấn mạnh từng chữ, từng chữ: “Nhớ đấy, đừng có đến làm phiền chị tôi nữa!”
Khi Dương Duệ gọi điện, Tô Tiểu Lương đang ngồi bên bờ sông lộng gió đêm.
Ánh đèn sáng rực, tàu thuyền qua lại trên sông đẹp tuyệt vời như những hình ảnh sống động hiện ra từ một bức tranh phong cảnh vậy, chiếc này gần lại, rồi chiếc kia lại ra xa…
Cảm giác chỉ biết ngóng theo nhưng không bao giờ tới được thật giống như tình yêu tự đáy lòng cô.
Ở chốn đô thị phồn hoa lộng lẫy và náo nhiệt một cách khác thường này, cô quen biết rất nhiều nhưng bạn tốt để có thể tâm sự nỗi lòng chỉ có một, hai người. Một người là Từ Tiên, bạn thân cùng phòng và cùng lớp đại học. Tốt nghiệp đại học được ba năm thì lấy chồng xa tận Đài Loan, mỗi năm chỉ về có một hai lần. Một người nữa là Lý Thanh Mỹ, cô biết khi đến ECO phụ trách dự án, hai năm trước cũng kết hôn, con nhỏ lại ốm yếu hay bệnh tật, bây giờ thì ngày ngày chỉ có quanh quẩn bên con cái thôi. Hai người bạn này cô thường xuyên nhắn tin hay chat chit qua mạng, nhưng chỉ kể chuyện vui thôi chứ không bao giờ kể khổ. Cô biết rõ, với phụ nữ đã lập gia đình mà nói, có quá nhiều chuyện để họ phải lo lắng buồn phiền rồi, thực sự cô không muốn bạn cô phải phiền lòng vì mình.
Bỗng dưng đất trở mình, gió tạt càng lúc càng mạnh, như thổi cả người phải dựng đứng lên.
Người đến thưởng ngoạn cảnh sông dần dần về hết, hơi ấm trên cơ thể cô như cũng bị thổi nguôi đi đôi phần, Tô Tiểu Lương đứng lên cùng hai vệt nước mắt đã trải dài trên má, bỗng sau lưng có giọng nam giới vang lên:
“Chị Tô, còn nhận ra tôi không?”
Ngỡ ngàng ngoảnh lại, chỉ thấy một người đàn ông dáng cao gầy, mặc áo phông trắng và quần thể thao xanh màu lam, cổ quàng thêm một chiếc khăn mặt trắng nữa, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ vừa tập thể dục xong, tướng mạo thì không có điểm gì quá nổi bật, ngũ quan bình thường, chỉ có đôi mắt hơi cong xuống là vô cùng trong sáng. Lúc này, anh ta đang toét miệng cười, nụ cười rất nhã nhặn và thân thiện.
Trí nhớ vốn không đến nỗi nào, sau khoảnh khắc ngơ ngác, Tô Tiểu Lương cũng lập tức gần như đồng thời cười đáp lại: “Thầy Hạ, chào anh, anh… cậu đang đi thể dục à?”
Người này là Hạ Thần, giảng viên khoa toán trường đại học G. Năm Tô Tiểu Lãng nhập học đại học, Tô Tiểu Lương đưa cậu đến trường, hai người tưởng Hạ Thần là sinh viên trong trường có nhiệm vụ tiếp đón tân sinh viên, thế là chị em liền chạy đến hỏi han chuyện làm thủ tục. Hạ Thần không những nhiệt tình giúp chị em họ giải đáp thắc mắc mà còn dẫn Tô Tiểu Lãng đến tận ký túc, mãi sau mới cho biết mình không phải sinh viên mà là giảng viên mới của khoa toán tin. Khi đó, Tô Tiểu Lương khó xử lắm vì suốt đoạn đường cô đều gọi anh ta là “bạn ơi, bạn ơi”, thế là hôm đó cô mời anh ta đi ăn trưa cùng. Tính cách Hạ Thần cũng rất thoải mái, cười cười nói nói tự nhiên, đi ăn cùng chị em họ nhưng cuối cùng kiên quyết không để Tô Tiểu Lương trả tiền. Đây vốn cũng chẳng phải là chuyện gì đáng phải ghi nhớ nhiều như vậy, vấn đề là sau đó, Tô Tiểu Lãng cứ về nhà là lại nhắc đến anh ta, nó nói anh ta tính tình vui vẻ hòa đồng, dù gia thế cao sang nhưng chẳng bao giờ tỏ ra kênh kiệu, tiếp xúc và cư xử với sinh viên như bạn bè, lần nào cũng là một tràng những câu ca ngợi tán tụng lên tận trời. Vì thế, dù khuôn mặt đó chẳng có gì nổi bật và gây ấn tượng nhưng cũng đã bị nhồi nhét kín đặc trong đầu óc cô, thành ra Tô Tiểu Lương quên làm sao được thầy giáo của cậu em mình.