“A Nghiêu…Mặt đệ sao thế!” Thanh âm người kia nặng nề: “Tại sao đột nhiên tới chỗ này?”
Không phải là giọng của người nói chuyện thân mật với Thánh Thượng đây sao?
Một chút thế này cũng đủ để tôi biết được quá nhiều, tôi cũng không biết nên xấu hổ hay kinh ngạc vì chuyện nào đây:
Khuất Hằng chưa chết, cũng là giả chết lừa người đời…
Nam hậu tương lai của Thánh Thượng là đại ca của Khuất Nghiêu…
Tôi với Khuất Nghiêu bất ngờ bắt gặp chuyện của Thánh Thượng…
Hai người đồng tính tắm suối nước nóng mà không làm gì thì chó mới tin, tôi vội vàng sờ chính mình trong chăn, may mà vẫn còn được ăn mặc hoàn chỉnh đầy đủ.
Tuy cả người vẫn còn nóng nhưng vẫn bị tình huống thế này hun nóng thêm.
Giọng của Thánh Thượng vô cùng vui vẻ, lại có chút chọc ghẹo Khuất Nghiêu: “Ái chà, trong ngực còn ôm người cơ à! Thế mà nói rồi?”
Khuất Nghiêu ừ một tiếng, lại ôm tôi chặt hơn.
“Nói ra là được rồi, cũng chẳng hiểu ngươi cứ do dự cái gì.
Đến ta cũng gấp, vậy mà ngươi cũng kìm nén đến phát bực lên được…” Thánh Thượng dừng một chút, vẫn rất vui vẻ: “Mặc Bạn, lộ cái mặt ra nha!”
Mặt tôi đỏ tới mang tai, cảm thấy cảnh tượng vô cùng xấu hổ này thì nào dám lộ mặt.
Tôi khó khi chống lại ý của thiên tử, chỉ duỗi ra một ngón tay huơ huơ.
Thánh Thượng cười to: “Được rồi! Đến tay còn đỏ đến mức thế rồi nói gì đến mặt chứ!”
Tôi vội vàng rụt tay vào.
Khuất Nghiêu bất mãn nói: “Ngươi bớt đùa cợt đi!”
Thánh Thượng khiêu khích: “Ngươi không đến thì cũng không nghe ta nói chuyện đâu!”
“Ai biết ngươi..ngươi ở chỗ này!”
“Chi Thành cũng đang ở đây, sao ngươi không nói y!”
“Nhất định là do ngươi dụ dỗ!”
Thánh Thượng hừ một tiếng, quay sang phía khác nói: “Hướng tây có một cái bể nước nóng, ngươi đi sang đó đi!”
Khuất Nghiêu nghe xong thì quay người đi luôn.
Thánh Thượng hô to ở phía sau: “Cái tên tiểu tử này, còn không thèm nói một câu cám ơn!”
Khuất Nghiêu dừng một chút: “Đa tạ chị dâu!”
“Ngươi!!!” Thánh Thượng tức hổn hển.
Khuất Nghiêu không sợ chút nào, vẫn chậm rãi ung dung mà đi.
Trong lòng tôi thực sự hiếu kỳ, không nhịn được mà vén một góc chăn bông ra nhìn ngoái về phía sau.
Tôi thấy dáng vẻ Thánh Thượng ôm tay làm vẻ tức giận, người kia đứng bên cạnh cười kéo người một cái Thánh Thượng lại lập tức vui vẻ.
Người hơi nghiêng người qua, tay thì trút bỏ y phục.
Ánh trăng chọc người, hơi nước mờ mịt, người cởi quần áo đến bên hông, làn da trắng mịn hoàn mĩ trước ngực với hai điểm hồng hồng như ẩn như hiện.
Người vắt một tay lên cổ người kia, rồi lại trượt xuống lồng ngực, luồn vào áo trong ẩm ướt của người kia.
Người kia bất đắc dĩ cười cười, sửa sang lại tóc tai tán loạn cho Thánh Thượng, sau đó hôn nhẹ lên thái dương.
Rồi y kéo áo của Thánh Thượng lên, người chỉ nhếch miệng, y lại kéo cánh tay Thánh Thượng đi đến phía sau hòn giả sơn sóng nước lấp loáng.
Trước mắt tuy là trúc khói sóng nguyệt, một khung cảnh u tĩnh, thế mà tôi vẫn bị cái tình ý nồng nhiệt này trêu cho đỏ mặt.
Tôi tựa đầu vào chăn bông.
Tôi không chỉ thấy được long thể của Thánh Thượng, còn được nhìn tận mắt vết thương cũ mà người từng nhắc tới.
Một khoảng da màu sắc ghê người, màu đỏ của da thịt xen lẫn với màu nâu của vết sẹo ròng rã quấn khắp eo.
Tôi mới chỉ nhìn thế thôi đã có thể cảm nhận được sự thống khổ bực nào của Thánh Thượng lúc đó.
Sao người vẫn ở bên người cho mình thuốc đểu vậy?
Trong lòng đã buông bỏ mọi chuyện để thanh thản rồi sao?
Nhưng tôi cũng có nghe nói thanh danh của Khuất Hằng.
Y lạnh lùng vô tình, không giống như Khuất Nghiêu không hiểu nhân tình thế thái mà là lòng dạ độc ác.
Danh hiệu của y có thể làm người kinh sợ chốn biên thùy.
Nhưng có vẻ y đối xử rất tốt với Thánh Thượng, nụ hôn lên thái dương đong đầy tình ý dịu dàng, cũng là đậm sâu lưu luyến…
Khuất Nghiêu bước nhanh một hồi, đến khi không nhìn thấy bể nước nóng trong rừng trúc kia y mới đột nhiên cúi người chui vào chăn bông, trầm giọng mà cười: “Không biết xấu hổ nha, vừa nãy ta còn cứ phải cúi đầu không nhìn bọn họ mà đệ lại đi nhìn lén thế này!”
Tôi đỏ tai, nhỏ giọng nói: “Ta không nhìn thấy cái gì cả…”
Tôi đá đá chân ra hiệu y buông tôi ra, y hoài nghi liếc tôi một cái rồi hạ tôi xuống.
Tôi hất chăn bông ra, chân vừa chạm đất bỗng cảm thấy chỗ huyệt sau đau nhói lên, chân cũng run rẩy không ngừng.
Y lại lấp tức bế tôi lên, nhưng tôi thật sự rất hiếu kỳ lại vạch chăn ra: “Ta thấy trên bụng Thánh Thượng có vết sẹo…”
Y nghe thì lập tức nói: “Đệ đừng nhắc đến nó trước mặt ca ta đấy.”
“Tại sao?”
“Cứ nhắc đến là y lại than thở hối hận đan xen, có thể rầu rĩ không vui vài ngày lận.”
Trong lòng tôi thoáng kinh ngạc, nghe vậy chứng tỏ y biết chuyện đại ca cho Thánh Thượng thuốc đểu ư?
Còn chưa chờ tôi nghĩ kỹ xem có nên hỏi y hay không thì y đã tự mình kể lể hết thảy, y nhỏ giọng nói: “Ta kể với đệ nha, đệ đừng đến hỏi bọn họ đấy.
Đại ca từng làm chuyện sai, sau khi Tiêu Thường Thế bị trúng một tiễn của ta đại ca đã đưa cho hắn thuốc, nhưng có vẻ thuốc đó không phải thuốc tốt nên vết thương kia mới dọa người như vậy…”
Quả nhiên là y biết, Thánh Thượng còn nói y không biết…
“Tất nhiên hiện giờ thì đại ca rất hối hận, nhưng trước kia cũng không phải thế này.
Ta coi Tiêu Thường Thế là bạn tốt, nhưng lúc đó đại ca lại không muốn ta giao du với hắn.
Ta bị kẹp ở giữa rất khó chịu, nên đành phải giả bộ không biết gì cả.” Y bĩu môi nói tiếp: “Sau đó quan hệ cũng tốt lên hóa ra ta lại là kẻ dư thừa, sự tình giữa hai bọn họ ta đã sớm nhìn ra rồi…Chỉ là bọn họ cứ nghĩ là ta không biết mà thôi!”
A…Khổ thân thật ấy…Bị kẹp ở giữa biết bao năm như thế…
Thì ra trước kia y có bao chuyện buồn bực mà không thể nói, Thánh Thượng còn nói y không nhìn ra.
Phải không không nhìn ra, mà là biết rõ tất cả rồi lại phải cất giấu đẩu đâu.
Tôi nhẹ nhàng chọc chọc y: “Vậy quan hệ này của bọn họ…đã từ lâu rồi à?”
Y hừ một tiếng: “Không có đâu.
Đại ca là người lạnh lùng, lại còn ghét hắn nữa.
Là hắn cứ nhất quyết bám theo thôi.
Sau đấy lại vì chút chuyện không tốt nên hai người náo loạn với nhau, đột nhiên hắn lại không tìm tới nữa.
Đại ca muốn làm hòa với hắn, nhưng vẫn thường cố kỵ thái độ của hắn, đâm ra quan hệ hai người rất cứng ngắc.
Sau khi hắn đăng cơ đại ca ta đi ròng rã ba năm chưa hề về kinh, hắn vẫn không rên một tiếng, không hỏi ta nửa câu nữa cơ.
Đến lúc khi ca ta giả chết hắn mới khóc lóc cả ngày trong cung…”
Tôi hồi tưởng lại đoạn thời gian đó, Thánh Thượng mặt mày tiều tụy, thân hình gầy dơ, thì ra là vì thế…
“Huynh biết chuyện đại ca giả chết ư?”
Y lắc đầu nói: “Đại ca không cho ta nói với hắn.”
Những câu nói trong đầu tôi dần dần liên kết lại với nhau trong khoảnh khắc…Đây chính là chuyện cười mà Khuất Nghiêu trêu Thánh Thượng trong lời của người đó hả?
“Khuất tướng quân ở xa nơi biên thùy không gửi một bức thư nào ư?”
“Phụ thân ta gián đoạn tin tức của đại ca…” Y rủ mắt: “Ngay cả trước kia đột nhiên đại ca muốn đi biên cương cũng là do phụ thân bắt huynh ấy.
Trước đó ca cứ ở bên cạnh vòng hổ lang khi Tiêu Thường Thế lên ngôi thì cũng khó mà tự vệ… Sau khi ca trở về cũng không thèm nói một câu, đến tận khi đêm qua ta đọc thư của phụ thân mới biết đấy…”
Y nhỏ giọng nói: “Cho tới giờ Tiêu Thường Thế vẫn nghĩ đại ca hờn dỗi với hắn nên mới bỏ đi, giữa hai người vẫn còn vướng mắc lắm.”
Y biết nhiều thật đấy…Tôi vô cùng mờ mịt.
Y lại gấp gáp nói: “Đệ cũng đừng đi nói với hắn, phụ thân ta là thầy thời niên thiếu của hắn, hắn rất kính trọng phụ thân ta.
Nếu hắn biết được chắc chắn sẽ rất thương tâm, cũng khiến quan hệ của bọn họ nảy sinh hiềm khích.
Đại ca cũng sẽ trách ta…”
“Ta không nói đâu.” Tôi cười nói: “Hôm nay ta biết được rất nhiều chuyện bí mật, cứ chôn ở trong lòng là được.”
“Sau này cái gì ta cũng sẽ kể cho đệ nghe.” Y lại gần hôn tôi: “Đệ cũng chôn ta ở trong lòng đi.”
Mấy lời tâm tình của y lúc nào cũng bẻ lái rất nhanh khiến tôi trở tay không kịp, tôi đỏ mặt gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Vậy bọn họ hòa hảo với nhau thế nào vậy?”
Y nói: “Sau khi ta về kinh thì nói cho hắn.
Hắn biết chân tướng xong thì vừa khóc vừa cười, sau đó thì cũng tức ta hồi lâu.
Ta cho hắn biết đợi thương thế tốt lên đại ca sẽ trở về trong Đông Nguyệt, hắn chờ đến ngày đấy thì kéo thẳng ca ta lên giường luôn!” Y quệt khóe miệng, “Đáng thương đại ca ta, trọng thương chưa lành đã phải vật lộn trên giường mấy đêm với tên ấy!”
Bệ hạ dũng mãnh thật ấy…
Tôi đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ còn tôi sao lại đau không đi đường nổi thế này?
Chẳng lẽ…Chẳng lẽ Thánh Thượng ở phía trên?
Tôi còn tự thấy sợ với suy nghĩ này, còn nghĩ xem là do thân thể tôi quá yếu hay do y làm chưa đúng mực đây?
Y đột nhiên thả tôi xuống đất, lột quần áo tôi ra, hơi nước ấm áp lập tức bao lấy cơ thể tôi.
Tôi quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa là một bể nước nóng lượn lờ sương khói.
Y hôn lên nhũ châu của tôi một tiếng thật to, y vui vẻ nói: “Đừng nói về bọn họ nữa, sau này ta kể tiếp cho đệ là được.
Giờ ta tắm cho đệ đã nhé!”
Y gấp gáp cởi quần áo ra cất lên trên núi giả, sau đó ôm tôi cũng đi vào ao.
Tôi nằm nhoài ghé vào bên cạnh ao đá, đỏ mặt để y xoa xoa kỳ kỳ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài cho mình.
Y móc cửa huyệt của tôi, còn nhỏ giọng nói từ đằng sau: “Rửa sạch rồi…Mặc Bạn coi như thưởng cho ta đi, làm lại một lần nữa nhé! Đệ vẫn còn đau thì chỉ cần dùng chân thôi…”
Sau đó y lại lấy cái thứ nóng hổi kia ‘tắm’ cho hai chân tôi lần nữa.
Cuối cùng tắm đến mức tôi chỉ biết ghé vào bên cạnh ao, toàn thân như nhũn ra mà phiếm hồng, miệng chỉ biết ư ư kêu loạn.
Y lại lật tôi lại để tắm cho tôi, rừng trúc ánh trăng cũng dần mông lung trong mắt.
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, nhắm mi mắt ngủ thiếp đi..