Trần Du nói là làm, sau đó y thật sự không tới tìm tôi nữa.
Tôi thu dọn bàn cờ, bộ uống trà, còn có mấy quyển sách giải trí thanh nhàn, điển tịch kinh sử, mấy món đồ chơi nhỏ…mà y tặng mình vào một căn phòng riêng.
Tôi nhìn đống đồ này chợt thầm nghĩ, hóa ra y đã đối với mình tốt đến nhường nào….
Nhất thời tôi cũng chả biết nên cảm thấy sao bây giờ, vừa thấy áy náy lại càng thêm có lỗi với y, rồi tự chán bản thân mình, chỉ vì sai lầm của chính mình mà mất đi một người bạn tốt.
Nhưng mà…tôi phải làm vậy với y thì y mới có thể kiếm được người tốt hơn.
Một người trong lòng không có vấn vương ở chốn khác.
Y cứ ở với tôi thì chỉ thiệt thòi cho chính y mà thôi.
Dù mấy lúc nghĩ lại khoảng thời gian làm bạn với y, tôi vẫn thấy khó chịu lắm.
Không phải tôi không coi y là bạn tốt nhất của mình.
Y cũng giống tôi không cha không mẹ không chốn nương thân, ít nhất tôi còn có thầy để dựa dẫm chỉ bảo, nhưng còn y lại chẳng có một ai.
Tôi điều tra hộ tịch của y, họ hàng chẳng có mấy, từ nhỏ đã quen tự lập.
Lúc tôi biết được cũng khó chịu lắm, tết năm ngoái sợ y cô đơn còn mời y đến phủ cùng ăn bữa tất niên.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của y khi nhận được lời mời, dùng từ ‘kích động’ cũng chả đủ.
Giao thừa năm đó y mang cả rượu sang, nhưng đối với tôi mà nói rượu chả phải thứ tốt, Khuất Nghiêu say rượu nhận nhầm tôi là nữ tử y thương, suýt chút nữa y đã phạm phải sai lầm lớn.
Vậy nên sao tôi phải uống thứ này?
Tôi từ chối y, y nhìn rầu rĩ một chút.
Dù sao hôm ấy cũng là ngày vui, trong lòng tôi cũng đang có hứng nên hơi do dự.
Y lại đặt bình rượu xuống, cười nói: “Vậy thì chúng ta không uống nữa, ăn vài món giao thừa cũng được.”
Tôi gật nhẹ, dẫn Trần Du vào nhà.
Trong phòng có đốt than sưởi nên ấm như trời xuân, y cởi áo lông để một bên, thoáng nhìn thức ăn trên bàn rồi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tôi mời khách đến nên không tính toán được trước số lượng, cũng chả biết đạo đãi khách nên có hơi bối rối, nói rằng: “Chúng ta cố ăn một chút, còn phải đón giao thừa mà không thể để bụng đói được.
Nếu ăn không nổi nữa thì mang cho chó mèo sau viện ăn vậy, không nên lãng phí…”
Trần Du đáp: “Không sao, ta ăn nhiều lắm, nhưng đệ cũng đừng chỉ nhìn ta ăn không, đệ cũng ăn nhiều chút đi.”
Trong bữa hai chúng tôi nói về chính sự rồi lại sang sơn hà nhật nguyệt, y hay đi ngao du đây đó nên kiến thức nhiều hơn kẻ ở mãi chốn kinh đô như tôi hẳn.
Dù tuổi thơ tôi cũng long đong lận đận nhưng ký ức cũng chả còn nhớ rõ lắm, không có tầm mắt như y được.
Nghe Trần Du kể mấy chuyện du lịch lý thú lắm, còn tôi chỉ cảm thấy nó nguy hiểm cực kỳ.
Chính mình lẳng lặng ngồi nghe, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Y đang nói đột nhiên ngừng lại.
“Sao thế?” Tôi thấy y như vậy cũng ngạc nhiên hỏi y.
Y nói: “Đệ chưa uống rượu mà nhìn như say thế?”
Tôi nghe vậy thì mở to mắt ngồi ngay ngắn lại, nhìn một đống thức ăn trên bàn.
Tôi chỉ vào đĩa trân châu ngũ sắc trên bàn, “Chắc kia là món bánh trôi ủ rượu nhỉ? Vừa nãy chắc ta lỡ miệng ăn nhiều…”
[五彩珍珠丸] [ngũ thải trân châu hoàn]
Y cười nói: “Trình đại nhân, e rằng đệ còn chưa từng uống rượu nha.
Đệ còn nói đệ từng uống rồi cơ đấy.
Sao mới ăn chút bánh ủ rượu thôi mà đã ngà ngà rồi thế kia?”
Tôi lúng túng phản bác lại: “Thật sự ta đã từng uống hai lần mà, dù rằng lần cuối cùng uống nhiều quá khó chịu nên sau này không uống lại nữa, nhưng ta không hề lừa huynh…”
“Vậy đệ chớ ăn nữa, kẻo mai bụng lại khó chịu.”
Nhưng cái bánh kia thực sự ăn rất ngon, trong đầu chỉ nghĩ muốn ăn thêm.
Tôi nắm lấy tay áo y, không cho y động, nói ngay nói thẳng luôn: “Lần trước ta uống nhiều nên mới khó chịu, lần này chỉ là mấy viên bánh thôi mà, sao mà khó chịu được?”
Y giống như hơi buồn cười, hỏi: “Có thật không?”
Tôi gật đầu, lát sau lại lắc, nghiêm túc trả lời: “Sẽ không đâu mà.”
Y buông đĩa bánh ra, tự mình lấy đũa gắp một viên ăn thử, lát sau đỏ hết mặt.
“Rượu này…nặng thế.” Y cười khan.
Xem ra tửu lượng y cũng chả cao siêu gì, tôi nghĩ thầm.
Mới đó mà đã đến giờ, Trần Du đứng dậy thắp thêm nến, chúng tôi lại tiếp tục ăn.
Nhưng bàn thức ăn thật sự đồ sộ quá chúng tôi ăn chẳng nổi nữa, đành phải nghỉ một lát, ngồi chờ ở bên cạnh đến canh giờ sẽ đi đốt pháo.
Trần Du ngồi cạnh tôi nói chuyện, thỉnh thoảng tôi đáp lại một vài câu, bầu không khí yên tĩnh thế này khiến tôi an lòng thực sự.
Tôi chưa bao giờ có một mối quan hệ bạn bè tốt như này bao giờ, suy nghĩ kỹ lại chắc hẳn do tính tôi khá lạnh nhạt, lại còn bề bộn công sự chỉ thích tới lui một mình.
Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, đâm ra men say dâng lên.
Tôi nghĩ thầm mê man trong lúc người khác đang nói chuyện là việc không hợp cấp bậc lễ nghĩa đâu.
Nhưng lòng thì nghĩ thế nhưng đầu thì cứ quay cuồng muốn thiếp đi.
Trong lúc mơ màng tôi cảm nhận có một bàn tay nâng mặt tôi lên rồi xoa xoa, lại cảm thấy có một luồng hơi thở nóng rực áp vào.
Tôi thấy hơi khó chịu mà nhíu mày, cảm giác kia thoáng qua đã biến mất.
Ngoài đường có tiếng pháo nổ, tiếng lạch tạch rồn rã bên tai khiến tôi tỉnh lại, nhận ra mình đang dựa vào vai Trần Du.
Y lay tôi dậy, nói với tôi: “Đến giờ rồi, chúng ta đi đốt pháo thôi.”
Tôi nghe thấy nhưng lại không động đậy.
Y lo âu nhìn tôi: “Đệ sao thế, không thoải mái chỗ nào sao?”
Tôi nhìn pháo hoa sáng ngời trong con ngươi y, cười cười, chậm rãi nói: “Ta cảm thấy, đôi mắt này của huynh…ngày thường thì ra đẹp mắt thế.”
Tôi nói xong cũng tỉnh táo không ít, bối rối kéo khoảng cách với y.
Trần Du nghe mà sửng sốt một hồi, sau đó híp mắt nghiêng đầu tiến gần tới tôi.
Hai chúng tôi đối mắt, chóp mũi chỉ cách nhau một tí, hít thở lấy hô hấp của người kia.
Y nhẹ giọng cười: “Đa tạ Mặc Bạn khen ngợi, ngày thường đệ cũng đẹp mắt lắm.”
Giọng y trầm trầm, nói đến dịu dàng lưu luyến, tôi bị lời nói mập mờ mờ này giật nảy mình.
Tôi vốn là đồng tính, tất nhiên mẫn cảm với tình ý giữa nam nhân với nhau.
Chưa đợi tôi đẩy y ra hoặc xua tan bầu không khí xấu hổ này thì Trần Du đã đứng lên đi ra khỏi cửa.
Tôi nhẹ thở phào, tự trách mình nghĩ nhiều.
Làm gì có nhiều đồng tính trên đời này thế…
Tôi ra cửa sân, nhìn y đang châm lửa cho một que pháo nhỏ.
Tia lửa xuất hiện trong không trung rồi biến mất, tôi cúi đầu nhìn mấy tia lửa vẫn đang lẹt xẹt cháy lên, nghĩ xem vừa rồi có phải chỉ là ảo mộng của mình không.
….
Mặt trời lên cao ba sào, tôi đứng trong sân nhìn nô bộc bê đồ mà mồ hôi như mưa.
Tôi giơ tay ra hiệu bọn họ nghỉ ngơi, để hôm khác lại chuyển.
Bọn họ nhao nhao buông đồ xuống, một nha hoàn tiến lên hỏi tôi có muốn uống chút chè ngọt giải nhiệt không.
Tôi phất tay nói: “Phân chia cho bọn họ đi.”
Sau đó tôi quay người rời đi, muốn đến thư phòng tĩnh tâm luyện chữ.
Trên đường đi tôi cẩn thận nghĩ lại mấy hồi ức.
Giờ nghĩ lại mới thấy kia chả phải ảo giác à? Y rõ ràng đang đốt kíp nổ!
Quả nhiên rượu chả phải thứ tốt, lần trước Trần Du mang rượu sang nói muốn ăn mừng y thăng quan, sao mình lại mềm lòng đồng ý cơ chứ? Nếu không thì đã chẳng nhận nhầm y thành Khuất Nghiêu, rồi phạm phải sai lầm lớn..