Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Ngày hôm sau là thứ bảy, thường ngày Trầm Lương Sinh nếu không có xã giao gì đặc biệt quan trọng, thứ bảy nhất định là sẽ đều đặn giành thời gian cùng Tần Kính gặp mặt. Cho nên tuy rằng hôm qua đã gặp, ngày hôm nay cũng như thường lệ rời công ty trước thời gian đón Tần Kính tan trường, ngay cả Chu thư kí đều nhìn ra, nhị thiếu gia ước chừng gần đây cùng vị tiên sinh dạy học kia rất thân thiết, so với vài người bạn gái trước đây đều để tâm hơn một chút.

Chu thư kí người này không thể nói có năng lực quá lớn, nhưng quả thật có chút khả năng nhìn người, nếu không năm đó cũng sẽ không là người đầu tiên thay đổi đứng về phía Trầm Lương Sinh. Nếu Tần Kính là nữ, Chu thư kí kia nhất định hăng hái nịnh nọt, chắc chắn muốn tìm một cơ hội trước mặt nói tốt về Trầm Lương Sinh, nếu tốt phần tâm tư này còn có thể truyền tới tai vị kia —- vạn nhất hai người thật sự thành, vị kia chính là Nhị thiếu phu nhân của Trầm gia, nhất định không thể coi thường phần công lực này.

Chỉ tiếc Tần Kính là nam. Cũng không phải Chu thư kí khinh thường loại quan hệ này —- hắn chỉ là tiểu nhân vật giãy dụa lăn lộn giữa dòng danh lợi, tự giác lòng dạ thật sự khoáng đạt, thế đạo hiện giờ, ai khinh thường ai chứ —- chỉ là thật không nghe nói qua có hai nam nhân thành duyên. Tư tưởng bây giờ, nên tan thì còn không phải tan. Tần Kính kia cũng không thể thành “thiếu phu nhân”, hắn cũng lười lo lắng vuốt mông ngựa.

Tần Kính bản thân trộm mỹ mãn một ngày, tan tầm ra cửa trường, thấy xe Trầm Lương Sinh đã chờ ở đó, mở cửa ngồi vào, cười nhìn người ngồi chỗ lái một cái.

Trầm Lương Sinh khởi động xe, như thường lệ đi về Trầm trạch, vừa lái xe vừa thấy Tần Kính vẫn cười đánh giá mình, nhịn không được hỏi: “Chuyện gì mà cười thành như vậy?”

“ Không có gì mà.”

Lúc chờ đèn đỏ, Trầm Lương Sinh dừng xe, rảnh rỗi cũng nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tần Kính. Bốn mắt đối diện vài giây, Tần Kính có chút ngượng ngùng, trước một bước rũ mi mắt, tươi cười trên mặt lại chưa thu hồi, Trầm Lương Sinh ngắm nhìn bỗng nhiên có chút động tâm.

Hắn nghĩ, người này thật sự thích cười. Cũng không phải là tướng mạo quá xuất chúng, nhưng mà cười rộ lên thì lại thực đẹp mắt. Bộ dáng im lặng rũ mắt suy nghĩ cũng nhu thuận như vậy.

Mặc quần áo của mình, mang kính mắt mình chọn cho cậu, là người của mình.

Mặc kệ Trầm Lương Sinh có thừa nhận hắn yêu cậu hay không, sự thật chính là một giây này hắn cũng giống hết thảy ngốc tử đang yêu, khó thấy được nổi lên chút tâm tư ngây thơ, đột nhiên không muốn cứ vậy về nhà ăn cơm, mà là nghĩ muốn đổi nơi khác —- nơi công cộng, còn có những kẻ khác —- giống như tiểu hài nhi có được cái gì thứ tốt, chung quy nhịn không được phải khoe ra cho người khác xem.

“ Tần Kính, buổi tối ra ngoài ăn đi?”

“ Hả? Đi a, anh muốn ăn cái gì?”

“ Đi Cát Sĩ Lâm?”

“ Đồng ý.”

“ Ăn quen không?”

“ Em không sao cả…” Tần Kính có điểm vờ ngớ ngẩn nhìn chằm chằm khóe miệng Trầm Lương Sinh bất chợt mỉm cười nhè nhẹ —- nhận thức hơn ba tháng, đây bất quá là lần thứ tư thấy hắn cười —- bởi vì trân quý, cho nên mỗi một nụ cười đều nhớ kỹ.

“ Có ăn quen hay không cũng không sao cả,” Tần Kính lấy lại tinh thần, lại nói thêm một câu, ” Dù cho ăn không quen, cũng nhìn no.”

“ Sao?”

“ Tú sắc khả san.” (sắc đẹp đủ no lòng người =))

“…….” Trầm Lương Sinh lười phản ứng lại cậu, vừa ở giao lộ quay đầu xe vừa thầm nghĩ, từ lúc nhận thức người này, thời gian đó quả thực tựa như nói tướng thanh. Cố ý trong lúc vô tình nhất đáp nhất xướng, tuy rằng có chút hẹp hòi, nhưng cũng có thú vị.

Cát Sĩ Lâm là nhà hàng cơm Tây lâu năm, mở ở đầu kia Tiểu Bạch lâu, cách Nghĩa Khánh lái xe cũng mười phút. Nhà hàng vốn do một người Đức mở. Nhưng từ lúc sau cách mạng Bôn-sê-vích, ở địa giới Tiểu Bạch lâu này tập hợp người nước ngoài càng ngày càng nhiều, vì thế ngay cả đồ ăn tây Cát Sĩ Lâm đều dần dần thêm chút phong vị nước Nga.

Nhà ăn mới mở ở tại Trung Quốc, đồ ăn làm cũng chẳng phải Tây hóa. Bất quá người Thiên Tân từ nhỏ uống chính là nước Hải Hà, nấu ăn cũng mang đặc điểm mặn, dần dà, ăn cái gì hơn phân nửa khẩu vị đều mặn, đồ ăn Tây với Tần Kính mà nói vẫn có chút nhạt.

Chút điểm nhỏ ấy Tần Kính vẫn chưa nói ra, trong không khí ánh nến lay động, đối diện là người mình thích, cho cậu nước luộc củ cải cũng nuốt trôi đi. Nhưng Trầm Lương Sinh không biết tại sao đã nhìn ra, trực tiếp gọi bồi bàn, nhờ hắn đem muối ăn lại đây.

Trầm Lương Sinh cùng bồi bàn nói tiếng Anh, Tần Kính nghe được hiểu được, nhưng cũng không nói gì, chỉ giương mắt nhìn nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

—- Giờ khắc này cậu đột nhiên có chút có thể tin tưởng, đối phương cũng thích mình.

“ Văn sâm, tuy rằng anh chưa bao giờ nói thích em, em lại cảm thấy được anh thích em.”

Kỳ thật ý niệm trong đầu như vậy không chỉ Tần Kính một người từng có. Năm đó khi Trầm Lương Sinh còn học ở Anh quốc, cùng vị phu nhân giỏi chơi bi-a kia lui tới gần ba năm. Với phần lạnh lùng từ trong cốt kia của hắn, nếu không phải bởi vì thích, chỉ bằng một chút lợi ích tiền tài tuyệt không cùng nàng gắn bó lâu như vậy.

Ở nhà trọ bọn họ thuê yêu đương vụng trộm, tính sự qua đi, nàng ghé vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn hỏi hắn: “Văn sâm, em thích anh, anh có thích em không?”

“ Em thấy sao?”

“ Tuy rằng anh chưa bao giờ nói thích em…” Cô biết người này khi đụng tới vấn đề không muốn nói thẳng sẽ dùng cách hỏi lại, lại vẫn tự tin cười nói, “Em lại cảm thấy được anh thích em.”

Sau đó Trầm Lương Sinh tốt nghiệp, đêm trước hôm quyết định về nước, nàng lại hỏi hắn một lần: “Văn sâm, em nguyện ý li hôn vì anh, anh có nguyện ý lưu lại vì em?”

“ Em thấy sao?”- Vẫn là một câu này hỏi lại, nàng lại không thể tự tin mà đáp “Anh sẽ.”

Sau lại nàng viết hơn mười phong thư cho hắn, không có một phong được hồi đáp. Trong phong thư cuối cùng, cô viết: “Chuyện cho tới bây giờ, em vẫn cảm thấy anh từng thích em. Nhưng em nghĩ anh chung quy càng yêu bản thân hơn. Trầm, vĩnh biệt.”

Trầm Lương Sinh xem qua thư, giống hơn mười lá trước, dùng kéo cắt nát, ném vào sọt rác bên bàn làm việc.

Kỳ thật không cắt cũng chẳng sao, quan hệ của bọn họ đã sớm kết thúc, không cần tiếp tục cẩn cẩn dực dực phòng bị cái gì. Chính là Trầm Lương Sinh làm việc từ trước đến nay là cẩn thận tỉ mỉ như thế mà thôi.

Hắn kỹ lưỡng tuân theo quy tắc của mình, cái gì cũng phải dụng tâm như trên một ván cờ —- về nước có thể có được ích lợi, lưu lại có thể giành được một đoạn cảm tình —- xong rồi, đơn giản nhẹ nhàng vứt bỏ không bận tâm.

“ Ăn no rồi sao?”

“ Hả?” Cơm ăn không sai biệt lắm, Trầm Lương Sinh uống cà phê điểm điếu thuốc. Tần Kính vẫn chìm trong sung sướng không thể nói rõ kia, thuận miệng đáp lại một tiếng mới tỉnh lại, vội vàng bổ sung: ” No rồi đi.”

Trầm Lương Sinh nghe được chứ ‘đi’ kia, có điểm buồn cười nói cậu: “Lớn rồi, ngay cả mình ăn no chưa cũng không biết?”

“ No rồi.” Tần Kính thành thành thật thật mà đem chưa ‘đi’ kia vứt bỏ, che giấu quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ thủy tinh.

Kỳ thật cậu không rõ mình ăn no hay chưa, nhưng dường như tâm no đủ, thỏa mãn lợi hại. Cảm giác có điểm giống trước đây ngẫu nhiên đau đầu nhức óc, mẹ cậu làm cho cậu mì sợi, trên mặt bát to, hai quả trứng gà thực lớn, nóng hổi phủ kín một bát, so với uống thuốc còn hữu hiệu hơn, bệnh gì đều khỏi.

Lúc trước Tần Kính từng quỳ gối trước mộ phần cha mẹ, xin hai người yên tâm mà đi, không cần lo lắng cho mình. Cậu hướng bọn họ cam đoan, sau này một mình cậu cũng có thể sống tốt.

Bất quá cũng khó tránh khỏi có đôi khi, tan tầm về nhà đẩy ra cánh cửa, Tần Kính đột nhiên hoảng hốt một chút, cảm thấy được kỳ thật cha còn sống, mẹ cũng vậy, chờ cậu cũng không phải gian nhà trống rỗng.

Cậu dọn đồ tới ngủ trong phòng cha mẹ, khi ngủ không được thầm lén lút cùng cha mẹ tán gẫu, sẽ kể hôm nay ăn cái gì, dạy bài học nào, học trò nào lại quên học bài, thẳng đến vô thanh vô tức trò chuyện mệt mỏi, cũng có thể ngủ đi.

Nhưng từ lúc cùng Trầm Lương Sinh càng lúc càng thân thiết, loại thời khắc cô độc này càng ngày càng ít. Giống như một trái tim trống rỗng lại được lấp đầy đất, vùi vào một hạt giống. Mỗi một lần gặp cây giống liền cất cao mấy tấc, rốt cục nở ra hương hoa quế, kết trái ngọt tựa mật đường.

Tần Kính yên lặng nghĩ đến, hóa ra yêu thương một người, trong lòng lại mọc ra một cây xuân hoa thu thực ( mùa xuân ra hoa, mùa thu kết quả).

Trầm Lương Sinh không biết Tần Kính đang suy nghĩ gì, chỉ lặng lẽ nhìn sườn mặt đối phương hướng ngoài cửa sổ, biểu tình nhu hòa như vậy nhưng cũng có khắc làm cho hắn nhớ đến mẹ.

Cũng không phải chưa từng có thời gian tốt đẹp —- Trầm Lương Sinh ở bên mẹ đẻ sáu tuổi, cuối cùng bị đón đến Trầm gia đại trạch, mỗi tháng cũng có hai lần, Trầm Khắc Thần mang theo hắn về thăm bà.

Khi đó Trầm Khắc Thần còn vui vẻ chiếu cố bà, bà cũng còn không oán hận hắn. Cam tâm tình nguyện, một người ngụ ở một gian nhà trọ, đợi mỗi tháng hai lần gặp mặt.

Trầm mẫu tuy có một nửa huyết thống Bồ Đào Nha, cũng không nói tiếng Bồ, chỉ biết nói tiếng Anh cùng tiếng Trung. Có lẽ bởi vì chưa từng trở về cố quốc nhiều ít có chút hướng tới quê hương, bà đặc biệt yêu thích tập thơ Trữ phu nhân viết《 Mười bốn bài thơ Bồ Đào Nha 》.

Khi đó Trầm Lương Sinh mỗi lần về thăm bà, vì bà đàn một khúc nhạc, bà an vị ở bên đàn dương cầm đọc thơ cho bọn họ, cũng có chút không khí một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.

Trầm Lương Sinh đầu óc thông minh, trí nhớ cũng tốt. Thậm chí hiện giờ hắn còn có thể nhớ thơ tiếng Anh từng học qua, lại cơ hồ đã quên mẹ của hắn cũng từng phi thường xinh đẹp. Ấn tượng khắc sâu luôn là nữ nhân sau khi nghiện thuốc phiện kia —- ước chừng người không thể một lòng một dạ khổ sở chờ chết, chờ đến chờ đi, khi không chú ý liền bị thời gian tra tấn phát điên rồi.

Bất quá hiện tại hắn lại nghĩ đến đây, mẹ hắn cũng từng xinh đẹp như vậy. Nhớ lại bà ngồi dưới ánh nắng ấm áp, dùng biểu tình nhu hòa khẽ ngâm nga những dòng thơ, dịch từng câu thành tiếng Trung, rõ ràng là đọc thơ dạy Trầm Lương Sinh, thực tế cũng là đối Trầm phụ thầm tỏ nỗi lòng:

“Nhà mình tôi, đi thôi.

Nhưng tôi cảm thấy được, về sau tôi vẫn bồi hồi trong bóng hình người.

Bên sinh mệnh cô độc, từ nay nếu không thể nắm giữ tâm linh của mình.

Hoặc là thản nhiên mà đem bàn tay này hướng về ánh nắng, như trước.

Trói buộc chính mình không đi cảm thụ đầu ngón tay người, chạm vào lòng bàn tay tôi.”

Cách ánh nến lờ mờ, hai người mỗi người một tâm sự mà trầm mặc. Trầm Lương Sinh hút một điếu thuốc, đầu tiên thu chỉnh tâm tư, gọi bồi bàn lại tính tiền.

“ Tiên sinh, bàn của ngài đã có người trả.”

Trầm Lương Sinh có chút ngoài ý muốn, theo phương hướng bồi bàn chỉ nhìn nhìn, hơi hơi sửng sốt, bước nhanh qua, cung kính kêu một tiếng: “Thế bá.”

“ Tiểu Trầm, hai bác cháu ta một thời gian rồi chưa gặp đi?”

Người giúp Trầm Lương Sinh tính tiền là lão gia tử họ Vương, cũng là một nhân vật có tiếng ở Tân thành. Không giống Trầm Khắc Thần dựa vào của cải tích góp lập nghiệp, Vương gia tuy rằng nhìn qua có phần đơn giản, nhưng bất kể vài thập niên này thời cuộc đổi dời như thế nào, cũng thật có thể xưng danh giữa đông nam tây bắc. Cho nên chẳng sợ giữa hai nhà kỳ thật giao tình cũng không quá sâu xa, chỉ là mối quan hệ không rõ ngọn nguồn mà thôi, Trầm Lương Sinh cũng bằng lòng gọi Vương lão gia tử một tiếng “Thế bá”.

“ Được rồi, không phải chỉ một bữa cơm thôi,” Vương lão gia tử thấy Trầm Lương Sinh muốn mở miệng nói lời cảm tạ, tùy tiện phất tay, “Tiểu Trầm, nha đầu kia là tiểu khuê nữ nhà ta, mới vừa từ Mĩ trở về,” lại chuyển hướng đối diện bàn, nửa thật nửa giả quở mắng câu, ” Con xem con, hảo hảo cơm Trung Quốc không ăn, cứ nhất định kéo cha tới chỗ này dùng cơm, tiểu Trầm, con thay ta thuyết phục nó đi!”

“ Ba, ngài có thể hay không đừng như lão già thế.” Vị Vương tiểu thư này phỏng chừng quen thói cùng Vương lão gia tử đùa nghịch không phân lớn nhỏ, cũng không thấy thần sắc xấu hổ gì, thoải mái cùng Trầm Lương Sinh bắt tay, lại tự giới thiệu một lần, “Tôi gọi Vương Trân Ny,” thuận tiện liếc mắt cha cô một cái, nói thêm, “Anh vẫn là gọi tôi Jenny đi, ba tôi đặt tên này thật sự khó coi mà, cái gì mà chi chi, tôi còn tra tra ni.”(*)

“ Trầm Lương Sinh,” Trầm Lương Sinh bắt tay cô, cũng bổ thêm câu, “Vincent”.

Vì thế này xem như nhận thức —- Vương lão gia tử năm nay sáu mươi bốn, Vương Trân Ny tiểu thư cũng mới vừa tròn hai mươi. Con gái nhỏ khi tuổi trung niên tất nhiên là bảo bối cưng nựng muốn chết, mặc dù bởi vì khuê nữ quá mức ương bướng, đành đau lòng đưa cô đi nước ngoài học hai năm, rồi lại bởi vì thật sự nhớ cô, cường ngạnh ép cô tạm nghỉ học một năm, quay về một thời gian rồi mọi chuyện tính sau.

Vương Trân Ny ngại lão gia tử quản cô quá mức, từ lúc về nước liền biến đổi phương pháp mà giày vò cha cô, biết rõ lão gia tử căm ghét đồ ăn tây, còn muốn kéo lão tới Cát Sĩ Lâm ăn cơm, kết quả trong lúc vô tình nhìn thấy Trầm Lương Sinh, trong lòng nhảy dựng, nhịn không được ở dưới cái bàn nhẹ nhàng đạp cha cô một cước: “Ba, mau nhìn bàn bên cửa sổ kia. Ai, ba nói người ta mặt mũi là như thế nào trưởng thành, ba như thế nào đem con sinh thành dạng này chứ?”

Vương lão gia tử nhìn qua, trùng hợp, hóa ra là người quen. Mặc dù ngại khuê nữ nhà mình không biết xấu hổ, lại cảm thấy để cho hai đứa nhỏ này làm quen một chút cũng tốt. Bản lĩnh tiểu nhi tử Trầm gia này lão đều rõ, bộ dáng lại đích xác không tồi, vạn nhất vừa mắt khuê nữ nhà mình, cô ước chừng cũng không cần trở về học hành gì đó nữa, không phải quá tốt sao.

Lão hồ ly giúp Trầm Lương Sinh thanh toán, chờ hắn tự dâng mình đến cửa, ba người tán gẫu vài câu, lại vung tay nói: “Đêm nay cao hứng, ta làm chủ, cùng đi Anna ngồi một chút!”

“ Thế bá, con hôm nay là cùng bạn tới đây nói một ít chuyện. Không bằng để hôm khác đi, vãn bối làm chủ, ngài cùng Vương tiểu thư chịu nhận lời là được.”

“ Bảo bạn con đi cùng luôn a,” lão gia tử không phải không phát hiện Tần Kính, nhưng cũng không cảm thấy hai nam cùng đến ăn cơm Tây có gì kì quái, chỉ tưởng xã giao làm ăn bình thường, hưng trí ngẩng cao rồi nói tiếp, “Thêm bạn con, này không phải vừa vặn một bàn sao!”

“ Ba, này cũng không phải tụ tập chơi mạt chược, ” Vương Trân Ny dở khóc dở cười xen vào, “Hơn nữa, có người như ba sao? Mang theo khuê nữ đi vũ trường? Cũng chỉ có ngài làm được!”

“ Sau lưng ba thì hệt như nam nhân, giờ lại biết mình là khuê nữ?” Lão gia tử bướng bỉnh cùng khuê nữ đấu võ mồm, Vương Trân Ny cũng không để ý đến lão, chỉ chuyển hướng Trầm Lương Sinh cười vì hắn giải vây: ” Vincent, anh vội thì cứ đi, không cần để ý ba tôi, hôm nào rảnh thì tụ họp.”

Vương Trân Ny, tính tình vốn ngay thẳng hệt như nam nhân, ở Mĩ ngây người hai năm, càng thêm không tiết chế, cũng không quản Trầm Lương Sinh vẫn gọi cô Vương tiểu thư, trực tiếp xưng hô kéo gần lại một tầng. Trầm Lương Sinh không phải không hiểu được ý của cô, nhưng cũng theo cô trả lời một câu: “Nhất định.”

Tần Kính ngồi ở bên cửa sổ nhìn ba người bọn họ ngươi tới ta lui, nhiều ít cũng có thể nhìn ra ý tứ người ta. Nói thật trong lòng cũng không có gì không thoải mái, chỉ là đột nhiên cảm thấy được thời gian ngắn ngủi —- sớm biết hôm nay, cậu chắc chắn ở lần đầu tiên gặp mặt liền hỏi tên hắn. Như thế bọn họ có lẽ có thể cùng nhau nhiều hơn một mùa xuân, cùng nhau thêm một mùa hè.

“ Đi thôi.”

Trầm Lương Sinh xã giao xong rồi, trở lại bên bàn, cũng không cùng Tần Kính giải thích gì. Mãi đến khi hai người ra khỏi nhà hàng, đứng ở cửa chờ bảo vệ lái xe tới đây, Trầm Lương Sinh mới lại lên tiếng hỏi: “Lạnh sao?”

“ Vẫn được,” Tần Kính khẽ lắc đầu, lại thuận miệng vui đùa, “Anh xem con gái người ta còn mặc váy kìa.”

Trầm Lương Sinh theo ánh mắt của cậu nhìn qua, cách đó không xa là vũ trường Anna, đứng bên ánh đèn lấp lánh là ba vũ nữ người Nga, cũng có lẽ là lưu oanh, tụ tập một nơi vừa tán gẫu vừa hút thuốc, áo khoác dài tới gối, lộ ra đôi chân chỉ mang vớ da mỏng manh, như có như không dùng giày cao gót đá đá tuyết đọng dưới mặt đất.

Trong số người Nga hỗn độn lưu vong tới Trung Quốc, cũng có không ít người nghèo, vì có thể kiếm ăn cái gì cũng chịu làm. Nhưng hiện giờ trong số nghèo túng đó, một thế hệ gọi không chính xác là cái gì Sa Hoàng quý tộc, nhưng một hồi cách mạng, mất tiền mất quyền, có thể lưu lại cái mạng đã là không tồi. Vũ trường Anna đại sảnh có không ít vũ nữ, vứt bỏ danh hiệu trước kia bán đứng nhan sắc, khách nhân cũng thực ra vẻ —- làm bộ làm tịch xưng hô các nàng một tiếng “Bá tước tiểu thư”, rồi cùng nhau xấu xa cười vang.

Lái xe quay về Trầm trạch, Trầm Lương Sinh cảm thấy Tần Kính không ăn được nhiều, lại sai nhà bếp làm cho cậu bát hoành thánh tôm làm bữa khuya.

Sau đó đêm này ở trên giường Trầm Lương Sinh đối Tần Kính phá lệ phóng túng. Nguyên do trong đó hai người đều hiểu được, nhưng lòng cũng đều hiểu không hết. Có lẽ không khí nên triền miên mà thương cảm, đáng tiếc Tần Kính thật sự không phải kẻ thấy phiến lá rụng mà bắt đầu thương tiếc trời thu, thấy Trầm Lương Sinh hiếm có tùy ý mình tùy tiện sờ tới sờ lui, trong ngực hơi hơi thở gấp, cặp mắt giống như núi trong mưa xuân, trăng dưới đáy hồ, rung động lòng người khó tả, nhất thời trong đầu nghĩ không nổi cái gì khác, thoáng nghĩ như thế nào áp hắn một lần.

“ Tần Kính,” Trầm Lương Sinh bị cậu sờ soạng nửa ngày, mắt thấy cậu càng sờ càng không quy củ, rốt cục khơi mào mi, trầm thanh nói: “Không sai biệt lắm đi.”

“ Trầm công tử,” Tần Kính da mặt dày chơi xấu trên người hắn không chịu dậy, ghé sát bên tai hắn thương lượng, “Không bằng liền để em ở trên một lần đi, cam đoan không làm anh đau.”

Trầm Lương Sinh đưa tay xoa đầu của cậu, ôn nhu vì cậu vuốt vuốt mái tóc, trong miệng cũng thập phần ôn nhu đáp lại bốn chữ: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“…….” Tần Kính nhất thời chán nản, muốn phản bác lại, cũng đã bị Trầm Lương Sinh sử lực áp chế, miệng cũng bị lấp kín, ưm ưm a a nói không nên lời.

Trầm Lương Sinh tinh tế hôn cậu, đầu lưỡi linh hoạt lùng sục mọi ngóc ngách trong miệng Tần Kính, lại trượt tới bên tai cậu, tiến vào trong lỗ tai liếm thật sâu.

“ A…” – lỗ tai Tần Kính chịu không được đụng chạm, bị hắn liếm thắt lưng đều mềm nhũn, phía dưới lại cứng rắn cao cao vểnh lên, đỉnh đã thoải mái một mảnh ướt át.

Trầm Lương Sinh biết lỗ tai cậu mẫn cảm, vừa tiếp tục liếm vừa lần tìm dưới gối, một tay mở nắp hộp, quét chút vaseline trong suốt, sờ soạng phía sau Tần Kính, chậm rãi đem ngón tay dò xét tiến vào.

Tần Kính mơ mơ màng màng mất lập trường, cũng chết tâm, đơn giản buông thả hưởng thụ.

“ A… Trầm Lương Sinh… ” Trong lỗ tai bị liếm một mảnh tê dại, dẫn theo đằng trước cũng rục rịch đứng lên, cậu nhỏ giọng nói quanh co, ” … Cũng liếm liếm nơi khác đi.”

“ Nơi này?” Trầm Lương Sinh biết rõ cậu muốn cái gì, lại ra vẻ không hiểu mà hôn xuống xương quai xanh của cậu.

“ Xuống dưới nữa… ”

“…….” Trầm Lương Sinh thấy cậu hơi hơi ưỡn ngực, làm như muốn đem đầu v* đưa đến miệng chính mình, cũng bị trêu chọc có chút thượng hoả, không có tâm tư tiếp tục đùa giỡn cậu, thành thật há miệng ngậm hết viên hồng hồng đáng yêu vào, đầu lưỡi để ở đầu v* đã muốn đĩnh lên của cậu, đổi đủ kiểu cắn mút.

Hầu hạ từ đầu lưỡi Trầm Lương Sinh Tần Kính lĩnh giáo qua không chỉ một lần —- rõ ràng chỗ kia nam nhân không nên có cảm giác như vậy, giờ đây có thể bị hắn biến thành nghiện, dường như trở nên càng ngày càng mẫn cảm, thậm chí có khi cảm giác nổi lên, thứ bị cắn kia liền thoải mái đến phát run.

Hơn nữa bị dạy dỗ càng ngày càng mẫn cảm còn có một chỗ khác —- Tần Kính trước kia căn bản không biết phía sau cũng có thể có cái loại cảm giác này, cảm giác không thể nói rõ, bị chạm vào nơi như vậy khiến cho không tự giác mà run rẩy, nghĩ muốn chịu đựng không kêu lên cũng không nhẫn được.

“ A… đừng… đừng động…”

Trầm Lương Sinh đêm này tựa hồ cố ý kéo dài màn dạo đầu, ngón tay đã nhét ba ngón vào, khuếch trương hồi lâu, lại vẫn không nhập chủ đề, miệng qua lại cắn hai đầu v* Tần Kính, mãi cho đến khi biến thành hai bên đều sưng lên, đầu này liếm một chút, người bị liếm liền run run một chút, cuối cùng không chịu nổi mở miệng xin tha.

“ Nhịn không được?”

“ Ừ…” số lần hai người làm đã muốn hai bàn tay đếm không hết, Tần Kính cũng sớm không còn rụt rè giống ban đầu, ăn ngay nói thật, ” Muốn bắn, anh mau vào đi…”

Tần Kính nói lời này vốn là bởi vì biết Trầm Lương Sinh đặc biệt yêu chính mình, mỗi lần đều là hắn không ra cũng không cho mình ra, còn không bằng làm cho hắn nhanh tiến vào, chờ hắn rốt cục thoải mái, bản thân mình cũng có thể sảng khoái.

Trầm Lương Sinh nghe vậy thật sự rút tay ra, vật kia lại vẫn trì hoãn không chịu đâm vào, chỉ ghé sát bên tai Tần Kính thấp giọng hỏi: “Có bao nhiêu nghĩ muốn bắn?”

“ Rất muốn…”

“ Muốn anh đâm vào?”

“ Ừ.”

“ Có nghĩ là thử xem không chạm đằng trước, chỉ dựa vào phía sau bắn ra?”

“ Không thể đâu…”

“ Vậy cho em thử một hồi?”

“ … Đừng nói bừa.”

Tần Kính ngoài miệng không chịu thua, nhưng đợi cho Trầm Lương Sinh xuyên vào, qua lại động vài cái, chính cậu nhưng cũng vựng vựng hồ hồ có chút nghi hoặc.

Trước đây mỗi hồi phía sau không phải không thoải mái, nhưng ít nhiều có điểm trướng đau. Nhưng lần này có lẽ là do tiền diễn làm thật lâu, đằng sau ại không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ cảm giác mỗi một chuyển động liền sinh ra một luồng khoái ý, một chút so với một chút càng thoải mái, đằng trước thuận theo càng trướng lợi hại, nhịn không được nghĩ muốn tự sờ.

Đáng tiếc lúc này Trầm Lương Sinh quyết tâm không cho cậu đụng vào, hai tay áp chế tay cậu, vừa kỹ xảo đâm rút vừa quan sát phản ứng của cậu. Chỉ thấy cái vật kia thẳng tắp, khoảng mười phút sau hiển nhiên là thoải mái vô cùng, mỗi lần đâm sâu vào, vật kia sẽ nhảy dựng theo, đã có tám,chín phần muốn bắn.

“ Không… Từ bỏ… A… Không được…” Tần Kính bị làm tới mức ngơ ngác, trong miệng vẫn rên rỉ từ bỏ, không được, tay muốn giãy dụa đi sờ sờ nơi trướng ngạnh tới cùng cực nào đó, cả người lại mềm yếu căn bản không dậy nổi khí lực giãy dụa.

Biểu cảm mê dại chìm đắm trong dục tình này bị Trầm Lương Sinh thu hết vào mắt, sợi dây lý trí trong đầu hắn rốt cục đứt phựt, hạ thân một trận cuồng phong bạo vũ đĩnh đưa, tận mắt nhìn người này bị mình làm đến dường như hỏng mất, cả người giật giật bắn ra, trong lòng có cổ thỏa mãn không lời nào có thể diễn tả được, cũng nhẫn nại không được nữa, điên cuồng vùi vào thật sâu hai cái, toàn bộ tiết bên trong cậu.

Đêm nay lúc ân ái không có bật đèn, Trầm Lương Sinh nhìn không rõ biểu tình trên mặt Tần Kính, chính mình cũng bị dư vị cao trào khuấy đảo tinh thần, thẳng đến thở hổn hển vài phút, mới phát giác ra có chút không đúng, lấy tay sờ soạng một phen, mới phát hiện cậu quả nhiên đang khóc.

Thời khắc đó trong lòng đột có loại cảm giác mâu thuẫn. Vừa cảm thấy thập phần thỏa nguyện, hận không thể cứ nhiều lần như vậy khi dễ cậu đến khóc, nhưng lại vừa cảm thấy có điểm đau lòng, muốn đem người ôm lại hảo hảo dỗ dành.

Trầm mặc vài giây, Trầm Lương Sinh vẫn là nhịn không được, ôm lấy Tần Kính, đem cậu mặt đối mặt ôm chặt vào ngực, cúi đầu hỏi: ” Bảo bối, làm sao vậy?”

“…….” Kỳ thật Tần Kính cũng không có chuyện gì lớn gì, chỉ là lần đầu thể nghiệm cảm giác bị người làm đến mức bắn ra, cái loại tư vị thoải mái đến không thể tự kiềm chế này quá mức kích thích, khóc cũng là sảng khoái mà khóc, thật sự trong lòng không khó chịu.

Lúc này bị Trầm Lương Sinh hỏi một câu không can hệ, tiếng “bảo bối” ôn nhu kia lại thật sự là làm cho xấu hổ nửa ngày nói không nên lời, cuối cùng ngượng ngùng đáp lại: “… Đừng gọi bậy.”

“ Đáp ứng một tiếng nghe một chút?” Trầm Lương Sinh am hiểu nhất biểu hiện ra vẻ đứng đắn không biết xấu hổ, nghe vậy được một tấc lại muốn tiến một thước hôn hôn nốt chu sa nơi khóe mắt cậu, lại nhẹ giọng gọi, “Bảo bối.”

“…….”

“ Thực chỉ gọi mỗi em như thế, còn không để ý tới anh?”

“ …Vâng.” Trầm Lương Sinh gọi, Tần Kính đáp, kiểu xưng hô không ra cái gì liền cứ như vậy định đoạt.

Một giây này, Trầm Lương Sinh hoàn toàn quyết định, cho dù Vương lão gia tử thực sự có ý tứ kia, hắn cũng sẽ không đáp ứng.

Chờ một chút đi, tuy nói sớm muộn gì cũng phải bàn chuyện hôn sự phù hợp lợi ích, nhưng hiện nay vẫn là quá sớm —- hắn cùng với cậu bất quá cùng một chỗ mới hơn ba tháng, hắn không nghĩ nhanh như vậy liền mất đi cậu.

Một giây này, Trầm Lương Sinh rốt cục chịu thừa nhận, hắn là thật sự thích người này.

Hắn đem người hắn thích đặt vào tâm so sánh phân lượng —- trước mắt xem ra, vẫn là bảo bối của hắn nặng hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui