Thời điểm tháng ba, lại ở một góc họa báo thấy di ảnh vị nữ minh tinh họ Nguyễn kia, khiến Tần Kính hồi tưởng tới chính mình cùng Trầm Lương Sinh chính là tầm thời gian này năm trước gặp nhau. Cậu còn nhớ rõ tình cảnh khi đó —- mình cúi người tìm mắt kính, trước mắt đều là chân người vội vội vàng vàng. Sau đó đột nhiên thanh tĩnh hẳn, tìm được kính đứng thẳng dậy, liền nhìn thấy Trầm Lương Sinh khoanh tay đứng ở trước mặt.
Dù rằng thị lực không tốt thời khắc đó cũng cảm thấy được trước mắt sáng ngời. Có lẽ là khom người lâu có chút choáng váng, trong tai hơi hơi ù ù, ngực thình thịch nhảy loạn, nhưng lại cảm thấy có điểm kích động, thuận miệng nói một câu che giấu.
Tình cảnh hiện giờ nghĩ đến ít nhiều có chút hương vị số mệnh: Trong dòng đời hối hả vội vàng, quanh người bất chợt một mảnh tĩnh lặng, mở mắt liền thấy hắn.
Khi nghĩ đến đây Tần Kính giương mắt nhìn lên, trước mắt là Trữ viên dập dờn bồng bềnh mặt nước, bọn họ chậm rãi dạo bước ven hồ, ngắm hoa đào mới nở.
Trong rừng hoa đào có sinh viên trường cao đẳng thừa dịp cảnh xuân này tụ tập cùng nhau dàn dựng kịch, Tần Kính nghỉ chân nghe lén vài câu, nghe ra là một màn trong vở《 Dông tố 》.
Năm trước《 Dông tố 》khi công diễn Tần Kính đã xem qua, năm ngoái nguyệt san còn đăng tiếp vở 《 Mặt trời mọc 》, cậu cũng một mạch theo dõi, đối với lời thoại cũng cảm thấy thâm thúy.
Trầm Lương Sinh đối mấy thứ này cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng nghe Tần Kính nhắc tới, cũng nguyện ý nghe cậu kể. Hai người ở rừng hoa đào chậm rãi thong thả bước chân, Tần Kính nói cho hắn về tiểu thuyết, nói về lời kịch, nói về lời của Tào Ngu(*) trong vở《 mặt trời mọc 》:
[Tôi khát vọng một tia nắng. Tôi nghĩ thái dương hơn phân nửa tôi sẽ không kịp thấy, tôi cũng mong muốn tôi cả đời có thể chứng kiến một tiếng sấm bình địa oanh khởi, đem yêu ma quỷ quái trên mặt đất đánh nát, cho dù bởi thế đại lục liền chìm vào biển sâu.]
Kỳ thật khi hai người cùng một chỗ, bình thường là nói chuyện phong nguyệt, ít khi luận chính sự. Tần Kính ít nhiều cũng nhìn ra, Trầm Lương Sinh đối quốc gia này cũng không có cảm tình quá sâu sắc —- tuổi thơ của hắn ở Trung Quốc trôi qua không lưu lại gì đáng nhớ, lại sớm đi nước ngoài, khuyết thiếu ôm ấp tình cảm yêu nước cũng là có nguyên nhân. Cậu thật không muốn đi chỉ trích hắn cái gì, chỉ đơn giản không cùng hắn nói về đề tài này, chỉ sợ nói sâu vào, hai người sẽ vì chuyện này ầm ĩ một hồi. Dù sao có nguyên nhân như vậy, thật muốn nói tiếp, hắn cũng không có thể có cùng nhận thức với cậu.
Trầm Lương Sinh lại không nghĩ nhiều như Tần Kính —- hắn chú ý cục diện chính trị phát triển là vì việc buôn bán, cũng không phải vì nói chuyện yêu đương, thêm nhiều năm du học hoàn toàn học được bộ dáng “chỉ theo mình thấy, không cầu giống người” của người nước ngoài kia, cho nên cho dù tiếp tục nói, cũng sẽ không vì loại sự tình này mà cùng Tần Kính mâu thuẫn.
Thế là hiện tại Tần Kính khó được cùng hắn biểu đạt thái độ chính trị của mình, Trầm Lương Sinh cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy đối phương mặc áo dài Trung Quốc, cao gầy đứng dưới tàng cây, thần sắc trên mặt cũng không giống như trong miệng ngâm nga câu chữ khảng khái bình thường, cũng là điềm tĩnh mà thâm tình, yên lặng nhìn chăm chú mặt hồ lăn tăn gợn sóng cách đó không xa, rơi vào trong mắt liền mang lại mấy phần cổ điển, giống màu thủy mặc nhẹ nhàng vẽ trên giấy Tuyên, làm cho hắn có chút muốn hôn cậu, nhưng ngại ở bên ngoài không thể thực hiện được, ngược lại buông lời đùa giỡn: “Trầm phu nhân, em không biết bơi, nếu rơi vào trong hồ anh còn có thể cứu em, nếu chìm vào biển, hai ta cũng chỉ có thể cùng nhau mà chết thôi.”
Tần Kính bị hắn ngắt lời như thế, tâm tư vì nước vì dân gì đó đều biến mất sạch, mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn hắn, lẩm bẩm: “… Đừng gọi loạn.”
Nhắc tới tháng ba, Trầm Lương Sinh cũng rất thư thái. Không phải gì khác, chỉ bằng Vương Trân Ny Vương tiểu thư cuối cùng dựa vào kỹ xảo lưu manh “một khóc hai nháo ba thắt cổ” thuyết phục lão gia tử nhà nàng, đặt vé tàu cho nàng về Mỹ, liền đủ làm cho hắn vừa lòng.
“ Tiểu Tần ca ca, em muốn đi Thượng Hải gặp bạn bè trước, rồi từ đó lên tàu rời đi, anh có thể tới nhà ga tiễn em được không?”
“ Cậu ấy không rảnh.” Trầm Lương Sinh không thể nhìn Vương Trân Ny cùng Tần Kính làm nũng, lập tức sạch sẽ lưu loát xen vào một câu, lại bất âm bất dương nói thêm, ” Bất quá việc vui như vậy, tôi thật nguyện ý giành chút thời gian gặp Vương tiểu thư một lần cuối cùng.”
“ Trầm công tử, khó có thể nào anh đã quên, anh hiện tại chính là người đáng thương bị tôi vứt bỏ,” Vương Trân Ny cãi nhau cũng không nhường người, ngay tức khắc trả lời lại một cách mỉa mai, ” Anh đưa tôi đi, tốt xấu cũng phải làm làm bộ dáng khóc lóc thảm thiết một hồi chứ? Anh khóc nổi không? Cho dù anh khóc được, tôi sợ tôi sẽ cười chết mất.”
“…….” Trầm Lương Sinh thản nhiên liếc nàng một cái, lười cùng nàng so đo —- kỳ thật lòng nghi ngờ cô nàng quá thông minh, có lẽ đã nhìn ra quan hệ giữa mình và Tần Kính, nhưng rốt cuộc không ở trước mặt Vương lão gia tử cáo trạng, cũng không ở bên ngoài nói lung tung, coi như là có lương tâm, không uổng mấy ngày nay ở nhà mình lừa ăn lừa uống.
Nói rằng không tiễn, tới ngày đó, hai người vẫn cùng đi nhà ga tiễn người. Trầm Lương Sinh hơn phân nửa là vì chu toàn, Tần Kính cũng rất thích tiểu muội muội này, nghĩ muốn gặp lại nàng một lần.
Vương lão gia tử muốn đem người đến Thượng Hải, cho nên ở nhà ga, cảm xúc cũng không tồi, không có kiểu “buồn sầu biệt ly”. Hắn chỉ tưởng cô nương nhà mình rốt cuộc không vừa mắt Trầm Lương Sinh, vừa trách cô quá kén chọn vừa ít nhiều hướng Trầm Lương Sinh xin lỗi, bất quá ngại thân phận trưởng bối không thể biểu hiện ra ngoài, cuối cùng chỉ vỗ vỗ bả vai Trầm Lương Sinh, vui đùa: ” Ai, nha đầu nhà ta chính là chưa trưởng thành, phiền con mấy ngày nay, đứa nhỏ nháo loạn này rốt cuộc đi, từ nay chúng ta đều bớt lo lắng.”
“ Thế bá ngàn vạn lần đừng nói vậy.” Trầm Lương Sinh cùng lão gia tử khách khí xong rồi, nhìn theo hắn lên xe lửa trước, mới chuyển sang Vương Trân Ny bên cạnh nói hai câu.
“ Tiểu Trầm ca ca, anh mau khóc a, nếu không khóc sẽ không còn cơ hội.” Vương Trân Ny cười chế nhạo hắn một câu, lại chuyển hướng Tần Kính nói, ” Bất quá tiểu Tần ca ca ngàn vạn lần đừng khóc, em không nỡ đâu.”
“ Nhiều lời, trở về Mĩ hảo hảo chiếu cố chính mình, kết giao bạn bè cũng cẩn thận một chút, tính tình cô từ trước đến nay nhiều ít ráng sửa đi.” Trầm Lương Sinh kỳ thật cũng không chán ghét cô —- nói thật, Vương Trân Ny có đôi khi cá tính cùng Tần Kính thật sự giống, tiếng ca ca kia cũng không hoàn toàn kêu loạn, chỉ điểm ấy Trầm Lương Sinh cũng không cách nào thật sự chán ghét cô, tới cuối cùng, cũng nguyện ý nghiêm túc dặn dò nàng hai câu.
“ …Anh đừng nghiêm túc như vậy được không,” Trầm Lương Sinh một khi thật sự đứng đắn, Vương Trân Ny sẽ không dám nghịch, gục đầu xuống nói thầm, ” Học xong tôi còn trở về mà, đừng làm giống như gặp mặt lần cuối chứ.”
“ Đúng thế đấy,” Tần Kính thấy nàng có điểm khổ sở, an ủi vỗ vỗ đầu của nàng, ” Lần sau trở về chỉ có đại cô nương thôi.”
“ Các anh… các anh thật đáng ghét…” Vương Trân Ny mới vừa rồi còn cười đến hăng hái, bị Tần Kính vỗ vỗ, ngược lại chực khóc, ” Em vốn không muốn khóc… đáng ghét chết đi…”
Bất quá khóc cũng không khóc bao lâu, sụt sùi hai tiếng liền dừng lại, trên mặt lại nở nụ cười, mãi đến lúc lên xe, xe lửa chạy rồi, còn từ ghế lô nhô đầu ra, cười phất tay hét lên: “Tiểu Trầm ca ca, tiểu Tần ca ca, tạm biệt!”
Năm đó là năm dân quốc thứ hai mươi sáu, ba người trẻ tuổi trong tiếng còi tàu vẫy tay từ biệt, cũng chưa nghĩ đây thật sự chính là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.
Rồi sau đó bởi vì thế sự phát triển, Vương Trân Ny vẫn chưa từng về nước, mà cô năm hai mươi bảy tuổi gặp tai nạn xe cộ qua đời, cũng là nguyên nhân toàn bộ Vương gia di cư qua Mỹ, hoàn toàn cùng bên này chặt đứt liên hệ, vẫn chưa từng quay về nước.
Thế sự khó lường, cho nên có khi nói ra hai chữ tạm biệt, cũng chính là vĩnh biệt.
Tiến vào trung tuần tháng tư, thời tiết đột nhiên nóng lên. Trầm Lương Sinh sớm tìm cớ đuổi hai người hầu không biết giữ miệng, còn lại được giáo huấn, phải hiểu rõ nên quản mồm mép của bản thân, chớ để cho tin đồn rơi vào tay lão già bên kia. Thế là Tần Kính như trước thường xuyên ngủ lại Trầm trạch, người hoàn toàn không kiêu ngạo, đã cùng người hầu trong nhà thân quen, mỗi lần cậu tới đây, nhà bếp liền theo sở thích của cậu mà dọn đồ ăn lên, khiến cho Trầm Lương Sinh ở trên bàn cơm giễu cợt cậu: “Tần tiên sinh, ngài thật đúng là người gặp người thích.”
“ Haha, tại hạ khác không có, chính là nhân duyên vô cùng tốt,” trừ bỏ mấy lời trên giường, thời điểm khác Tần Kính không chịu thua thiệt bao giờ, lập tức dùng đũa gõ miệng chén, “Trầm công tử, ăn nhiều thức ăn một chút, cơm chan dấm chua ăn nhiều hại thân đó.”
Thời tiết oi bức mấy ngày, cuối cùng quả nhiên đổ một cơn mưa to. Mưa bắt đầu từ giữa trưa, lúc to lúc nhỏ, vẫn chưa ngừng. Tần Kính buổi chiều ngày hôm đó chỉ có một tiết, hết giờ học ngồi ở trong phòng giáo viên, nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài, chẳng hiểu sao tâm chẳng thể yên bình.
Sáng sớm hôm đó vẫn còn đẹp trời, trời trong ngàn dặm không một bóng mây, Trầm Lương Sinh đem chiếc xe hơi trắng trong ga-ra đưa đi bảo dưỡng, mặc dù còn bỏ thêm lò xo giảm xóc, nhưng đã hồi lâu không mở, ước chừng dầu mỡ cũng đã khô. Trầm Lương Sinh cuối năm thay đổi nơi làm việc, ở Hương Cảng thuê một tòa nhà, cách đường Kiếm Kiều mấy phút đi bộ, cho nên cũng không muốn làm phiền hắn, sáng sớm hai người cùng nơi ra cửa, Tần Kính đi tàu điện, hắn đi bộ công ty.
Hiện tại Tần Kính ngồi bên bàn, nghĩ đến hôm nay người nọ không mang ô, lại nghĩ công ty bọn họ khẳng định cũng có xe, sẽ không để hắn dầm mưa, không cần mình bận tâm. Kết quả nghĩ tới nghĩ lui, do dự một hồi, vẫn xin nghỉ sớm, ra khỏi cổng trường.
Tần Kính trong phòng giáo viên chuẩn bị trước một cái ô, cậu đi tàu điện, che ô đi đến công ty Trầm Lương Sinh, trong lòng cười chính mình rõ ràng làm điều thừa, nhưng vẫn nhịn không được muốn đi đón hắn —- thưòng lui tới đều là hắn tới đón chính mình, ngẫu nhiên cũng muốn đi đón hắn tan tầm, dưới cơn mưa rả rích không ngừng này, cùng hắn che chung tán ô về nhà.
Trầm Lương Sinh thay đổi chỗ làm việc, người gác cổng cũng đổi người mới. Tục ngữ nói tân quan nhậm chức tam bả hỏa (*), người gác cổng này cũng không ngoại lệ, rất cẩn trọng trong mọi chuyện, người lui tới đều hỏi cẩn thận, sợ để ai đó không nên vào công ty.
Tần Kính gương mặt non trẻ, lại ăn mặc mộc mạc, áo dài lam giày vải, nhìn sẽ không giống người làm ăn. Người gác cổng nghe cậu mở miệng bảo tìm ông chủ, còn nói không có hẹn trước, trên mặt khách khí nói cậu đợi một lát, cũng không dám cho người đi vào, chỉ tự mình lên lầu thông báo một tiếng.
Tần Kính cũng không để ý, cầm tán ô màu đen đứng bên cửa sắt, cũng không vào hành lang tránh mưa.
Ngày hôm đó Chu Thư kí vừa lúc đi ra ngoài làm việc —- mồm miệng hắn lại kín tiếng, trong công ty trừ hắn ra, không ai nghe qua đại danh Tần Kính. Thư kí khác nói với Trầm Lương Sinh có vị tiên sinh họ Tần tìm, bút máy trong tay Trầm Lương Sinh dừng một chút, lại không trả lời, chỉ đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua bên ngoài, mới nhẹ giọng đáp: ” Đã biết, cậu ra ngoài đi.”
Tiểu thư kí thấy thái độ hắn không mấy nhiệt tình, cũng không nhiều chuyện mà mời người vào, liền cứ thế để Tần Kính ở ngoài trời mưa.
Mặc dù bởi vì trời mưa sắc trời u ám, Trầm Lương Sinh trong phòng làm việc cũng chưa mở đèn lớn, chỉ bật ngọn đèn bàn xem tài liệu.
Trong phòng mờ tối, hắn đứng bên cửa sổ lầu hai, nửa ẩn nửa hiện sau tấm rèm, nhìn người bên cửa sắt đang chờ hắn.
Xuyên thấu qua màn mưa mù mịt, hắn nhìn người nọ một thân áo dài đứng trong mưa, tán ô che đi khuôn mặt, duy chỉ có thể trông thấy dáng dấp cầm ô của cậu, quần áo màu lam, dáng hình cao cao gầy gầy đơn độc mong manh.
Cuối xuân phương Bắc trời rất nóng, đổ một cơn mưa thì lại biến lạnh. Trầm Lương Sinh biết rõ cậu là cố ý tới đón mình, ăn mặc mỏng như vậy, đứng lâu sợ là sẽ bệnh, lại cố ý trì hoãn không gọi cậu lên.
Cửa sổ thủy tinh đọng hạt mưa, mưa chảy xuống tựa như phiến băng mỏng, tĩnh mịch phiếm hơi lạnh. Gương mặt Trầm Lương Sinh mơ mơ hồ hồ in bóng trên cửa, có vẻ phá lệ tái nhợt, mặt mày lại giống như thấm đẫm hơi lạnh trên cửa thủy tinh, giống quỷ ảnh có điểm rợn người. Hắn say mê nhìn Tần Kính đứng trong mưa gió chờ mình, trong lòng sinh ra một loại thỏa mãn phức tạp, mang theo cái loại hoảng hốt mà người Pháp thường nói — “Tựa như đã từng quen” —-
Người che tán ô. Vạt áo áo dài ướt nước. Tiếng mưa rơi xa xa giống như giấc mộng xưa cũ.
Tuy rằng Tần Kính chưa từng nói ra miệng, nhưng tâm tư cậu không thể gạt được Trầm Lương Sinh. Hắn biết Tần Kính thật lòng thích mình, mình cũng không phải không thích cậu, nhưng mắt thấy đối phương vì mình ngây người đứng trong mưa lạnh chờ đợi, lại làm cho hắn cảm thấy sảng khoái —- từng cái có thể chứng minh Tần Kính thật sâu luân hãm vào đoạn quan hệ này, đều làm cho hắn cảm thấy được vui vẻ.
Đêm đó Tần Kính quả nhiên bởi vì cảm lạnh mà sốt nhẹ, Trầm Lương Sinh tự tay uy cậu uống thuốc, lại giúp cậu cởi quần áo, nhét cậu sâu vào ổ chăn, ôm vào trong ngực mình, từng chút từng chút khẽ hôn cái trán nóng hôi hổi của cậu —- cậu bởi vì hắn mà sinh bệnh, tự tay chăm sóc cậu, điều này cũng làm hắn cảm thấy thực vui vẻ.
Tần Kính tựa vào trong lòng ngực Trầm Lương Sinh, nhìn hắn chiếu cố mình hệt như hài nhi ba tuổi, không khỏi cũng sinh ra ý niệm muốn làm nũng, hì hì cười xấu xa hai tiếng.
“ Cười gì vậy?”
“ Không có gì.” cảm giác sốt nhẹ có lẽ cũng hơi giống say rượu, có điểm mơ hồ, còn có chút phấn khởi khó hiểu, làm cho Tần Kính không thành thật ngẩng đầu, khẽ cắn cằm Trầm Lương Sinh một ngụm, lại cắn hầu kết hắn, giống như con chó nhỏ liếm liếm không để yên. Tuy rằng phát sốt, chóp mũi lạnh hệt như chó nhỏ, ở trên cổ Trầm Lương Sinh cọ đến cọ đi, cuối cùng nũng nịu bình luận: “Tiểu Trầm ca ca, người anh thật thơm.”
“ Đang bệnh đó, đừng nháo.” Trầm Lương Sinh hơi nhíu mày né tránh quấy rầy của cậu, ôm lấy tay cậu nắm thật chặt.
Tần Kính lại vẫn chưa chịu ngừng, giả ngây giả dại giở trò xấu, tiến đến bên tai Trầm Lương Sinh thổi khí hỏi: “Anh không phải lên rồi chứ?”
“…….”
“ Lên rồi hay chưa?”
Ngữ khí Tần Kính rất có vẻ cố ý giả bộ ngoan ngoãn, lời nói ra lại suồng sã, trêu chọc Trầm Lương Sinh nổi hỏa, lại không thể gây sức ép khi cậu bệnh, nghĩ muốn nhẫn nhẫn quên đi, người kia còn không ngừng xoay tới xoay lui, muốn đi phòng tắm giải quyết, vị chủ nhân trong lòng ngực lại bám dính không chịu thả người, quả thực làm cho Trầm Lương Sinh hoài nghi mình uy cậu uống sai thuốc rồi, uy ra cậu nhóc điên khùng không biết tốt xấu.
“Đây là do em tự chuốc lấy.” Trầm Lương Sinh ngữ khí không tốt hù dọa một câu, nhưng cũng không thực sự làm cái gì, chỉ lột sạch quần áo tiến vào trong chăn, lột luôn quần lót của Tần Kính, từ đằng sau ôm cậu, thoáng tách ra hai chân cậu, đem vật cứng ngạnh nửa ngày nhét vào giữa hai chân cậu tiến lui, tai nghe cậu rên rỉ cao cao thấp thấp, tinh tế mềm mại, thật muốn học tiểu Lưu gọi cậu một tiếng “Tổ tông” —- rõ ràng không làm gì cậu, kêu như thế căn bản là rắp tâm câu dẫn người.
“A…a…ư…” Kỳ thật Tần Kính cũng thấy chính mình giống như uống nhầm thuốc vậy, trên người bủn rủn không chút khí lực, lại đặc biệt muốn làm, một đầu dùng hết cái mông trơn nhẵn cọ xát bụng dưới Trầm Lương Sinh, một đầu kéo qua tay hắn, ấn đến hạ thân của mình, làm cho hắn cảm thụ mình từng chút từng chút cứng lên, trong miệng tiếp tục nhuyễn thanh hỏi: “Vào đi… Tiến vào được không?”
Trầm Lương Sinh nghe cậu nói như thế, chỉ cảm thấy chính mình cũng phát sốt rồi, huyệt thái dương đều bị lời nói mềm nhũn khều đến phát đau, lấy thuốc mỡ qua loa khuếch trương, chậm rãi đem vật hưng phấn đến gân mạch sôi sục đi vào, trong miệng cũng nhịn không được cúi đầu thở dốc một tiếng, khiêu khích nói: “Bảo bối nhi, bên trong em nóng quá.”
“Phát sốt có thể không nóng sao…” Tần Kính lúc này mới biết mình là người bệnh, cũng biết người bệnh có đặc quyền làm càn, mặc kệ Trầm Lương Sinh nhẫn vất vả, rầm rì phân phó: ” Trong người không khỏe, không cho phép anh động nhanh.”
“…….” Trầm Lương Sinh chỉ đành phải chậm lại, nhận mệnh chậm rãi luật động, trong tay tận chức tận trách hầu hạ tiểu đông tây đằng trước của cậu, một hồi tính sự so với không làm còn khó chịu hơn, thầm nghĩ nhanh đem vị tổ tông này thoải mái mới được.
Cũng may Tần Kính phát sốt, tinh lực không tốt, không kiên trì bao lâu liền tiết trong tay Trầm Lương Sinh, Trầm Lương Sinh thấy cậu bắn, đang muốn đem thứ của mình rút ra nhanh lên một chút, không để người này chịu thêm khổ, lại phát giác Tần Kính xoay tay sờ sờ chỗ tương giao của hai người, từ dư vị cao trào hổn hển nhẹ giọng nói: “Không cần… phải bắn ở bên trong.”
“…….” Trầm Lương Sinh rốt cục nhịn không được chửi thề một tiếng —- lúc này thật ra lại đổi thành ngôn ngữ chính quốc mà chửi, có lẽ là gần vài năm nghe lão gia tử nhà hắn mắng, hiện tại cuối cùng học được sử dụng —- hắn thực cảm thấy tai họa này chính là tới đòi nợ chính mình, hạ thân không ngừng đâm rút, đem dương v*t tiến vào thật sâu rồi lui ra, lại không thể động quá nhanh, tiết chế giằng co hơn một tiếng mới bắn ra, khi cao trào thật mạnh cắn vành tai Tần Kính, trả thù một câu: ” Muốn anh bắn bên trong, đây là muốn sinh tiểu bảo bối cho anh sao?”
“ Muốn thì tự mình sinh…” Tần Kính kỳ thật đã muốn trầm trầm nửa ngủ nửa tỉnh, bị hắn cắn một cái mới tỉnh táo đáp lại một câu, cảm thấy được vừa rồi mơ mơ màng màng có lẽ là bị hắn làm cho bắn một lần, nhưng khoái cảm cao trào lại không quá rõ ràng, trái lại phía sau nuốt vật kia của hắn, cảm giác hắn ở trong thân thể của mình, hai cỗ thân thể từng chút một phù hợp, trong lòng thế nhưng cảm thấy thỏa mãn.
Chờ Trầm Lương Sinh lau thân cho cậu xong, Tần Kính hoàn toàn ngủ say. Trầm Lương Sinh nhìn gương mặt cậu say ngủ rút ra một điếu thuốc, đi đến thư phòng dưới lầu, lấy phần tài liệu cùng con dấu đi lên.
Từ lúc đêm đó sau khi lễ mừng năm mới, Trầm Lương Sinh liền cân nhắc muốn tặng nhà cho Tần Kính —- hắn đổi ý, người này hắn trước mắt vẫn thực thích, đoạn cảm tình này nếu so với mấy thứ quan hệ trước đây nhiệt liệt khắc sâu hơn rất nhiều, thế là hắn đem hai đầu cán cân trong tim gỡ bỏ, không tiếp tục suy xét chọn lựa bên nào nữa, chỉ tính toán tìm biện pháp giữ lấy người, đừng để lọt vào tay kẻ khác.
Trầm Lương Sinh biết tiếng Trung có câu “Kim ốc tàng kiều”, điển cố trong câu đó hắn không rảnh nghiên cứu, từ chỗ này hắn chỉ có một ý tứ mua cái lồng sắt, đem Tần Kính nhốt lại, để sau khi mình kết hôn cũng có thể “Cá cùng tay gấu đều lấy”.
Nói đến mẹ Trầm Lương Sinh coi như là người bị hại của cái gọi là “Kim ốc tàng kiều” —- nếu không sao có thể nói là cha con, loại phương thức ích kỷ này đều giống hệt nhau. Ước chừng Trầm Lương Sinh duy nhất so với Trầm phụ mạnh mẽ hơn một chút, chính là chịu đem nhà sang tên Tần Kính, giả sử trong tương lai không bên nhau nữa, hai người chia tay, nhà này xem như bồi thường cho đối phương một ít vật chất.
Hoặc là làm như vậy kỳ thật càng thêm đê tiện —- Trầm Lương Sinh xem Tần Kính hiện tại đối hắn đúng là khó khăn chia lìa, thế là liền không chút khách khí mà lợi dụng tình cảm của cậu tạo ra một tòa “Kim ốc”, còn muốn đem tên của mình khắc lên cửa nhà Tần Kính, để mà tỏ rõ đối phương là cam tâm tình nguyện.
Vì chọn ra căn nhà này, Chu Thư kí tốn không ít tâm tư. Căn nhà lớn quá mức gây sự chú ý, nhà bình thường Trầm Lương Sinh ngại điều kiện không tốt, thật vất vả chọn được một căn ở thôn An Nhạc trong tô giới Anh, Trầm công tử nhìn một vòng, còn nói hàng xóm nhiều quá không có tính tư mật.
Cuối cùng vẫn là Trầm Lương Sinh tự mình tìm ra một phòng cao cấp trong tòa nhà, một tầng chỉ có hai hộ, người thuê bên cạnh chủ yếu là người nước ngoài, ở Trung Quốc hai năm liền đi đi về về, ước chừng không thảnh thơi mà để ý cách vách là cái gì.
Ký hợp đồng mua bán nhà Trầm Lương Sinh dựa vào quan hệ, ngay cả người làm chứng cũng đồng ý cho Tần Kính vắng họp mà xong xuôi thủ tục, chỉ thiếu chữ kí của Tần Kính, điểm chỉ một cái là xong.
Hắn lấy hợp đồng đóng dấu, ngồi ở bên giường nhìn dáng ngủ ngốc ngếch của Tần Kính, người bị sốt còn chưa đỡ, trên mặt có chút phiếm hồng, khóe miệng còn chảy nước miếng.
Trầm Lương Sinh giơ tay lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng dính nước cho cậu, nhẹ nhàng cầm tay cậu, đè vào mực đóng dấu, lại in xuống hợp đồng.
Bất quá cho dù có dấu tay cũng không có thể xong việc —- kí tên có thể giả tạo, nhưng chuyện này giấu diếm cậu ngược lại không có ý nghĩa, cho nên Trầm Lương Sinh cũng không lấy khăn lau đi dấu mực trên ngón tay Tần Kính, chỉ mượn này làm cơ hội mở miệng, chờ ngày mai Tần Kính chủ động hỏi thì nói rõ.
Cơn sốt của Tần Kính tới ngày hôm sau thì đã thuyên giảm toàn bộ, trợn mắt khi cảm thấy được thần thanh khí sảng, chính là thắt lưng có chút nhức mỏi, xem ra lúc bệnh miệt mài vẫn bị báo ứng.
Khi đánh răng cậu mới nhìn thấy vết đỏ trên đầu ngón tay, ngậm bàn chải từ nhà tắm ló đầu ra, buồn bực hỏi Trầm Lương Sinh một câu: “Cái này là sao vậy?”
“Em trước đánh cho xong răng đi rồi nói.” Trầm Lương Sinh đã thu thập mình chỉnh tề, vừa ngậm thuốc lá đeo cà-vạt vừa nói với cậu, trên mặt không thấy nửa điểm chột dạ.
“ Nói đi, anh sau lưng em làm cái gì?” Tần Kính rửa mặt xong rồi nhiều ít có dự cảm mơ hồ, ra phòng tắm đứng ở trước mặt hắn, trên mặt cũng nhìn không ra có gì không vui.
Trầm Lương Sinh trước không đáp, chỉ giống rất nhiều sáng sớm trước đây, đem Tần Kính kéo vào trong lòng hôn một hồi, mùi thuốc lá cùng vị kem đánh răng xen lẫn một chỗ, cảm giác này hai người đều là quen thuộc, quen thuộc đến mức cơ hồ đã muốn trở thành một phần của “cuộc sống”.
“ Sau lưng đem em đi bán,” hôn xong rồi, Trầm Lương Sinh lúc này mới bất động thanh sắc mở miệng, ” Nuôi lâu như vậy, em muốn hay không biết mình bán được bao nhiêu?”
“…….” Tần Kính nhất thời cũng không biết phải nói gì —- Trầm Lương Sinh người này mặc kệ là nói giỡn hay là nghiêm túc nói chuyện đều là vẻ mặt mặt không chút thay đổi, nhưng Tần Kính tốt xấu cùng hắn lâu như vậy, giờ phút này tinh tường cảm thấy được đối phương không phải hay nói giỡn, nhất định là phi thường nghiêm túc.
“ Tần Kính, em là người thông minh, rất nhiều chuyện anh không nói cũng hiểu được,” Trầm Lương Sinh thấy cậu không đáp lời, không quanh co lòng vòng, thẳng thắn cùng cậu nói rõ, ” Sau này khẳng định sẽ có chút chuyện giữa chúng ta,” hắn không nói thích cậu, chỉ cầm tay cậu, đặt ở nơi trái tim của mình, thật sâu nhìn vào mắt cậu nói, ” Nhưng anh không muốn bởi vì chút chuyện này mà chia tay em.”
“…….”
“ Anh có điều khó xử của anh, không cầu em hiểu được…”
“Chỉ mong em đừng rời khỏi anh” lời này đánh chết Trầm Lương Sinh cũng sẽ không nói —- hắn buông tay Tần Kính ra, đi đến trước bàn, lấy hợp đồng có dấu tay của cậu đưa qua, tiếp tục thật sâu khóa lại ánh mắt của cậu, ôn nhu nói, ” Giấy tờ này nếu em nguyện ý thì kí tên… không muốn thì xé bỏ đi…”
“…….” Tần Kính vẫn trầm mặc, trong thoáng chốc cảm thấy thời gian bỗng chốc đảo ngược, trở lại đoạn thời gian cậu cùng Trầm Lương Sinh mới vừa quen biết không lâu kia.
Khi đó người này cũng là tư thái thấp như thế, lấy lui làm tiến dùng ôn nhu tạo ra cạm bẫy, rồi sau đó chính mình liền cam tâm tình nguyện nhảy đi vào.
Nhưng lần này khác biệt —- Tần Kính thật là người thông minh, quét mắt nhìn hợp đồng mua nhà liền hiểu rõ ràng ý tứ Trầm Lương Sinh, biết này một khi ký xuống, chính mình liền thực sự đem mình bán đi —- kí tên nhận lời sẽ chen chân vào hôn nhân của hắn, làm một kẻ thứ ba vô đạo đức, đem lương tâm nhân cách của mình bán đứng cho mình ái dục tham niệm của mình.
“ Tần Kính, chuyện này sau này nói tiếp,” Trầm Lương Sinh cũng không muốn vội ép buộc cậu, đợi trong chốc lát, đưa mắt nhìn đồng hồ, chuyển đề tài nói: “Đi xuống ăn điểm tâm đi.”
Ngày hôm đó Tần Kính vốn là bởi vì ngày hôm trước phát sốt dậy hơi trễ, lại dây dưa nói chuyện nửa ngày, nghe vậy mắt nhìn đồng hồ, mới nhớ tới hôm nay mình có lớp học sớm, nếu không đi sẽ bị trễ giờ, căn bản không có thời gian ăn sáng.
Cũng may tuy rằng Trầm Lương Sinh không căn dặn, lái xe cũng đã đem xe sửa sang cẩn thận, thêm đầy dầu, Trầm Lương Sinh giống trước kia lái xe đưa Tần Kính đi làm, lên xe đem đồ ăn phòng bếp chuẩn bị sẵn trong hộp giữ ấm cho cậu, dặn dò: “Trên đường ăn đi.”
Tần Kính trong lòng có việc, cũng ăn không trôi cái gì, ôm hộp cơm không nhúc nhích, vẫn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Trầm Lương Sinh cũng không thúc giục cậu, chỉ khi cậu xuống xe nhắc nhở cậu cầm đồ theo, đừng chịu đựng để bụng đói đến trưa.
Kì thực cũng không thể trách Trầm Lương Sinh dặn dò cậu như thế —- Tần Kính khi rời nhà học bài sẽ không chú ý ăn uống của mình, kể cả khi cha mẹ đều qua đời, một thân một mình tùy ý ăn cơm, khi hai người mới vừa kết giao, có lần dạ dày Tần Kính đau làm cho Trầm Lương Sinh nhìn thấy, sau đó luôn quan tâm cậu ăn cái gì, không thể nói không chu toàn cẩn thận.
Tuy rằng trong lòng có việc, nhưng rốt cuộc ăn uống bị dưỡng thói quen, sau tiết đầu tiên, Tần Kính cảm thấy đói bụng, mở ra giỏ đựng hộp đồ ăn, liền nhìn thấy bên trong còn có mấy tờ giấy, đúng là hợp đồng mua nhà kia, lòng thầm nghĩ cũng chỉ có vị thiếu gia kia dám đem thứ quý giá như thế tùy tiện nhét vào.
Hộp cơm bên trong lót vải giữ ấm, nắp hộp mở ra, bánh bao còn nóng hổi. Tần Kính ngẩn người, ngửi thấy mùi vị kia này thì biết đây là tay nghề của cửa hàng người dân tộc Hồi cách nhà không xa kia.
Sau vì việc làm ăn phát triển đổi nơi buôn bán, cách xa nhà không ít, Tần Kính liền không cơ hội đi, hai ngày trước còn thuận miệng nhắc với Trầm Lương Sinh muốn tới ăn đỡ thèm.
Tần Kính cũng không biết bánh bao này là vị thiếu gia kia thời điểm nào sai người đi mua, bất quá hôm nay như vậy, hơn phân nửa là đặc biệt làm cho mình xem.
Còn câu nói kia —- hắn thuận miệng nhắc tới, cậu liền lưu tâm, có chút không dụng tâm chính là đùa giỡn không được.
Tần Kính lăng lăng nhìn món bánh bao cùng hợp đồng mua nhà kia, dấu tay đỏ tươi đã in lên, chỉ thiếu một chữ kí.
Cậu nhìn hợp đồng rõ ràng, dấu vân tay đỏ tươi, trong đầu hệt như đèn kéo quân, nghĩ đến tháng ba năm trước bọn họ lần đầu gặp gỡ, cậu ngước mắt lên liền thấy hắn;
Nghĩ đến một ngày dài mùa thu, cậu cùng hắn du hồ, cùng hắn chèo thuyền, trong miệng nói ngả ngớn lại ngọt ngào lời yêu đương;
Nghĩ đến hắn ở rạp hát tối mờ ở lòng bàn tay cậu viết chữ, tà tà một cái liếc mắt phong tình cười yếu ớt;
Nghĩ đến lần đầu tiên lúc ân ái đau đớn tột cùng, giống như tấm lưới mềm dẻo sắc nhọn càng quấn càng chặt, tránh cũng không thể tránh;
Nghĩ đến lần tiếp theo hắn không ngừng thấp giọng ôn nhu hỏi: Có đau hay không có đau hay không?
Thời gian luân chuyển, vật đổi sao dời, chuyển tới một hồi cuối cùng, Tần Kính cũng không hiểu sao nghĩ đến tiểu có lần từng nói: “Tần Kính, lời cảnh báo phải nói trước, kẻ có tiền bụng dạ khó lường, hắn nếu muốn anh kí văn kiện gì anh nhất định đừng nhắm mắt kí bừa, ngàn vạn lần đừng đem mình bán còn giúp người ta đếm tiền.”
“ Lưu Bảo Tường ơi là Lưu Bảo Tường…” Tần Kính nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng, cầm lấy bút máy, mở nắp ra, tự chấn chỉnh tinh thần mà kí xuống tên mình, trong lòng thầm cười khổ, ” …Cậu nói sao mà miệng cậu quạ đen thế chứ.”
Hoàn chương 16
(*) Tào Ngu: (1910–1996), tên thật là Vạn Gia Bảo, tự là Tiểu Thạch, là nhà văn, nhà viết kịch Trung Quốc.
(*) Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa:
Điển cố: Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, thời ba nước phân tranh, khi Gia Cát Lượng làm quân sư cho Lưu Bị. Trong một đoạn thời gian ngắn đã liên tục ba lần dùng hỏa công đánh chiếm quân Tào Tháo. Lần đầu là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng Pha, khiến 10 vạn tinh binh do Hạ Hầu Đôn thống lĩnh chết cháy không biết bao nhiêu mà kể. Lần thứ hai là ở Tân Dã, dùng hỏa công, Tào Nhân bỏ chạy trối chết, 10 vạn đại quân đều bị diệt. Lần thứ ba là hỏa thiêu Xích Bích, trăm vạn tào binh thảm bại, cuối cùng bỏ chạy cùng Tào Tháo chỉ còn đúng 27 người. Khi ấy, mọi người gọi ba trận hỏa thiêu này là “Gia Cát Lượng thượng nhâm tam bả hỏa”. Truyền lại về sau thành câu cửa miệng là “Tân quan thượng nhâm tam bả hỏa”.
Tục ngữ nói “Tân quan thượng nhâm tam hỏa” ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiên hai, ba việc có ích cho dân chúng. Hàm ý rằng sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết trước được, nhưng trước mắt cứ cho dân chúng thấy được lợi ích đã. “Tam bả hỏa” ở đây là so sánh với ba lợi ích đầu tiên, giống như đốt lên ba đống lửa để người khác chú ý, vừa có thanh vừa có sắc. Đây cũng là việc mà các huyện lệnh từ thời xưa thường làm, lâu dần thành câu tục ngữ cửa miệng.