Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Trầm Lương Sinh cùng Tần Kính lần thứ hai đi tiệm chụp ảnh là vào đầu xuân năm Trung Quốc giải phóng. Tần Kính vốn không muốn đi, Trầm Lương Sinh cứng rắn lôi kéo cậu đi, vì thế cuối cùng cũng chịu vào.

Sau kháng chiến là nội chiến, một lần đánh liền đánh bốn năm, trận cuối cùng cũng kết thúc rồi, Tần Kính đương nhiên rất cao hứng, nhưng trong cao hứng lại có điểm không yên.

Bọn họ đã nhiều năm sống trong căn nhà đứng tên Tần Kính, tháng mười năm trước Trầm Lương Sinh lại đột nhiên đưa ra ý kiến muốn sang tên. Phòng ở này vốn do Trầm Lương Sinh mua, trước kia Tần Kính đã nói muốn sửa lại thành tên của hắn, bởi vì Trầm Lương Sinh không đồng ý, thương lượng một hồi cũng không nhắc lại nữa.

Hiện giờ Trầm Lương Sinh đột nhiên sửa lại chủ ý, Tần Kính đương nhiên muốn hỏi nguyên do, Trầm Lương Sinh chỉ bảo rằng lo trước khỏi hoạ, em cứ theo ý anh mà làm.

Hai người cùng nhau nhiều như vậy năm, tính tình Trầm Lương Sinh Tần Kính tất nhiên hiểu rõ —- mấy năm nay tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là Trầm Lương Sinh quyết định, Tần Kính sớm quen bị hắn quản, bởi vì dễ tính, bị quản đông quản tây thế nào cũng không cùng hắn so đo, lúc ấy không dám vặn hỏi hắn nhiều, nhưng trong lòng chung quy vẫn cảm thấy không quá yên tâm.

Kì thực Trầm Lương Sinh nghĩ Thiên Tân giải phóng chỉ là chuyện sớm muộn, tiền gửi của Tần Kính ở ngân hàng mỗi một phần đều có lai lịch, nhưng nhà ở này lại không rõ, vẫn là quay lại danh nghĩa chính mình mới ổn thỏa.

Bất quá nói thật hắn cũng không nghĩ hoàn cảnh sau giải phóng khắc nghiệt đến cỡ nào. Trong thành thật sự có nhiều kẻ đứng ngồi không yên, cả ngày cân nhắc làm sao chạy ra bên ngoài, nhưng ở đây hơn phân nửa đều là kẻ có lập trường chính trị cùng Trung cộng thủy hỏa bất dung, về phần người làm ăn không tham gia chính sự, chỉ mở nhà máy, tám phần là bị định thành “Nhà tư bản”, cũng có không ít kẻ vẫn trấn tĩnh —- hoặc là nói hoảng hốt cũng vô dụng, lúc này muốn chạy cũng rất khó, vốn không có việc mà chạy có khi lại xảy ra chuyện, không bằng bất động.

Ngày trôi qua dần thành thói quen, năm đó không rời đi, mỗi một ngày tích lũy lại, Trầm Lương Sinh cũng có cảm tình với Thiên Tân, trong tâm đã đem cố hương Tần Kính trở thành cố hương của mình. Theo ý trước đây, ngẫu nhiên có đôi lần suy nghĩ rốt cuộc vẫn không muốn đi, nhưng lại thấy rời đi cũng không phải thời điểm thích hợp —- nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có một chốn xem thành cố hương, có nơi có người mà mình nguyện ý sống cùng, tâm trở nên kiên định, người cũng theo đó quyến luyến, so với phiêu bạt trôi nổi, ngay cả Trầm Lương Sinh cũng không ngoại lệ, nghĩ chỗ nào cũng không bằng được nhà mình, cứ như vậy liền bỏ lỡ thời cơ rời đi, hiện giờ dẫu tiền nhiều cũng không nhất định có thể vững chắc mà đi, rõ ràng không bằng tĩnh lặng xem biến, cùng lắm thì cái gì cần quyên đều quyên hết, nhà nước muốn cái gì thì đưa cái đó, không dối gạt không tư tàng, cái gọi là Đảng nhân dân, chung quy sẽ không thực sự không lưu cho người đường sống.

Bất quá phần tâm tư này hắn thật sự không muốn nói cùng Tần Kính —- người nọ cơ hồ cả đời đều trải qua ở trường học, nội tâm so với mình đơn thuần hơn nhiều lắm, mấy năm nay lại vẫn bị mình quản, trừ bỏ dạy học cũng không để cậu bận tâm bất cứ chuyện gì, tội gì hiện tại đem tâm tư nói ra khiến cậu bất an.

Sau Thiên Tân lại bị bao vây, lão Chu có một căn nhà còn đang cho quan quân quốc dân Đảng thuê, đuổi cũng không có cách nào đuổi, trong lòng rất sợ hãi, Trầm Lương Sinh trái lại trấn an hắn vài câu.

“Cũng phải,” Lão Chu nhíu mày thở dài, “Bọn họ cũng nói cộng quân vào thành liền lập tức đầu hàng, sẽ không đánh…… Nghe nói trong bọn họ cũng có tin đồn, chỉ cần đầu hàng sẽ không có chuyện gì, cậu nói người quốc dân Đảng cũng không có việc gì, tôi chung quy chưa đến mức xảy ra chuyện đi.”

Trên thực tế tình thế sau khi Thiên Tân giải phóng cũng không khác biệt lắm so với Trầm Lương Sinh dự đoán, chính sách cũng coi như khoan dung, hắn có tâm tư lôi kéo Tần Kính đi chụp tấm hình lưu chút kỷ niệm, trong ảnh chụp hai người đều mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, cùng với ảnh bốn năm năm trước giống nhau, hắn khoác vai cậu, khóe miệng mỉm cười, cười đến thoải mái.

Tần Kính tuy có chút loáng thoáng không yên, nhưng bình tĩnh trôi qua mấy tháng, cũng chậm rãi ổn định tâm tình. Sau rồi toàn Trung Quốc đều giải phóng, lão Ngô được triệu về Thiên Tân chủ trì công tác giáo dục, tìm một ngày cùng hai người bọn họ gặp mặt.

Lão Ngô khi đi chưa đến năm mươi tuổi, khi trở về khi tóc đã hoa râm, tinh thần thì phi thường tốt, cùng Tần Kính mỉm cười nói mình vẫn còn trẻ, còn rất nhiều nhiệt huyết có thể phát huy.

Năm đó ông đối với quan hệ giữa Tần Kính và Trầm Lương Sinh không phải không có phỏng đoán, nay nói về chuyện nhà, nghe nói hai người ai cũng chưa kết hôn, tất nhiên không thể không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không nói gì thêm, thái độ vẫn giống như bình thường, chỉ thuận miệng cảm khái một câu: “Mặc kệ nói như thế nào, người có thể sống đến bây giờ, có thể nhìn đến Trung Quốc giải phóng chính là phúc khí…… Tiểu Tần, cậu nói có đúng hay không?”

“Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi, bác còn gọi tiểu Tần……” Tần Kính lúng ta lúng túng đáp, bởi vì cảm xúc trăm mối ngổn ngang cũng không biết nên nói cái gì.

Trầm Lương Sinh cũng không kiêng dè, nâng tay nắm vai cậu, chuyển hướng lão Ngô nói về tính toán ngày sau. Tháng trước quốc vụ viện (chính phủ) thông qua Điều lệ tạm thời công tư liên doanh, chuyện buôn bán của Trầm Lương Sinh mặc dù không đủ tiêu chuẩn bị hợp doanh, nhưng trong tay rốt cuộc còn có một đám nhà ở ruộng đất, hắn muốn hỏi một chút ý kiến lão Ngô, dự định không đợi tổ chức yêu cầu, chính mình trước một bước quyên tặng cho quốc gia, cũng coi như chủ động thể hiện thái độ.

Chuyện này Trầm Lương Sinh chưa từng thương lượng cùng Tần Kính, hiện nay nói với lão ngô, Tần Kính ngồi bên cạnh nghe, nhất thời ngây người.

“Tiểu Trầm,” trước đây Lão Ngô gọi Trầm Lương Sinh là “Trầm tiên sinh”, nay cũng thay đổi xưng hô, tất cả đều là dáng vẻ trưởng bối, “Bác cho rằng quyết định này của cậu rất đúng,” Dừng một chút, bởi vì không có người ngoài, thoải mái mà nói thẳng, “Có bỏ mới có được, cậu là người thông minh, chính sách nhà nước ta cũng tiến bộ, cậu cứ yên tâm, còn có bác ở đây, bất kể các cậu có chuyện gì khó xử đều có thể tới tìm bác, bác nhất định nghĩ biện pháp giải quyết cho các cậu.”

Lão Ngô nói buông bỏ, Trầm Lương Sinh cũng thực sự bỏ được, thầm nghĩ việc này không nên chậm trễ, thừa dịp công tư hợp doanh này, nhanh nhẹn làm hết mọi việc, hiệu quả xác thực cũng xấp xỉ như dự tính, tổ chức chẳng những không khó xử hắn, ngược lại đưa ra khen ngợi.

Bất quá đó là chủ động nhận thức quyên góp, cũng không phải đem toàn bộ của cải đều quyên đi —- tổ chức cũng không phải là muốn đem toàn bộ tài sản cá nhân sung vào công hữu, nhưng mà bởi vì cả tòa nhà đều bị Trầm Lương Sinh hiến cho cho quốc gia, bọn họ tất nhiên cũng không thể ở lại.

Trước khi chuyển nhà Tần Kính yên lặng thu thập đồ đạc —- gần đây cậu đều là thái độ ủ rũ này, Trầm Lương Sinh biết cậu suy nghĩ cái gì, nhưng cũng không giành trước làm rõ, chung quy thấy nếu mình làm rõ trước, sợ rằng cậu sẽ càng khó chịu.

“Trầm……” Thu thập toàn bộ xong xuôi, Tần Kính chung quy nhịn không được, khi mở miệng cổ họng có chút ám ách, cúi đầu rầu rĩ ho khan hai tiếng.

“Em đi nhìn xem trong bếp còn cái gì cần thu dọn không,” Trầm Lương Sinh nhẹ nhàng ngắt lời cậu, thấy Tần Kính bất động, lại bồi thêm một câu, “Nhanh đi a.”

Tần Kính nghe vậy thật sự xoay người vào bếp, nhưng mắt thấy cũng không có cái gì cần thu thập, liền giống như mất hồn giống nhau đứng ở đó, đứng một hồi, tay đột nhiên run rẩy lợi hại.

“Tần Kính,” Cậu nghe được Trầm Lương Sinh gọi tên cậu, ngập ngừng một chút mới xoay người, nhìn thấy Trầm Lương Sinh đứng ở cửa phòng bếp, vẫn là tư thái cao ngất kia, câu hỏi trong miệng cũng thực bình thản, “Em có biết anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?”

“…………”

Trầm Lương Sinh tuổi tuất, sinh năm 1910, hiện tại là tháng mười hai năm 1949, mà bọn họ gặp nhau năm 1936, bỏ qua hai năm chia tay không gặp, cùng một chỗ rốt cục cũng đã hơn mười năm.

“Tần Kính,” Trầm Lương Sinh chưa đến gần cậu, vẫn đứng ở chỗ đó, gằn từng tiếng hỏi cậu, “Bốn mươi tuổi con người ta sẽ chững chạc, em thấy anh còn để ý cái gì sao?”

Có những lời buồn nôn khi trẻ tuổi như thế nào cũng có thể nói, nhưng đến tầm này tuổi rồi sẽ không nói nữa. Trầm Lương Sinh chỉ mang theo Tần Kính chuyển đến khu nhà trọ phía tây, đem từng ngày từng ngày vui vẻ trôi qua. Qua năm nhà nước triển khai “phong trào Ngũ phản”, không ít nhà tư sản trước giải phóng bị liên lụy, Trầm Lương Sinh lại vì năm đó từng nhận biểu dương, hai năm cũng chỉ thành thành thật thật mở quán cơm, thuế một phần cũng không nộp thiếu, ra dáng một “hộ kinh doanh gương mẫu” nên vẫn chưa chịu khổ gì.

Tần Kính vì có lão Ngô an bài, được điều đến một trường tiểu học mới thành lập ở khu Hà Bắc làm phó hiệu trưởng —- lão Ngô vốn định để cậu làm hiệu trưởng, nhưng Tần Kính kiên quyết chối từ, chỉ nói mình dạy học nửa đời người, trừ bỏ dạy học cũng không làm cái khác, lo liệu không được công tác quản lý, ngay cả chức phó hiệu trưởng này cũng chỉ là cái danh, kì thực còn đang phải học tập thêm nhiều.

“Tiểu Tần, chúng ta đã chơi hai ván cờ rồi, tiểu Trầm khi nào thì lại đây?”

“Nhanh thôi, hẳn là đang trên đường rồi.”

Lão Ngô trong nhà chỉ có hai người con gái, đứa lớn sớm gả ra ngoài, con út năm đó đi theo bộ đội làm y tá, sau lại bất hạnh hy sinh, vài năm này cùng hai người bọn họ thường xuyên qua lại, xem họ như con cái của mình, chung quy nghĩ thừa dịp mình còn chưa lui đài, giúp đỡ bọn họ làm nền tảng cho tương lai.

Phong trào Ngũ phản đã xong, Trầm Lương Sinh tuy rằng bình an vô sự, nhưng suy cho cùng thời cuộc không như trước, lão Ngô cho rằng tư doanh không bằng làm nhà nước, vẫn là muốn tìm chiến hữu giúp hắn ở nhà máy quốc doanh an bài công tác, quốc gia quả thật cũng cần nhân tài trong chuyện này.

Trên bàn cơm chiều lão Ngô đem ý tứ của mình nói rõ, Trầm Lương Sinh cũng không phản đối, chỉ nói phiền ông lo lắng. Lão ngô lại nói chúng ta ai cũng đừng khách khí, ông thấy để hắn làm kế toán là quá lãng phí nhân tài, nhưng vẫn là yên ổn mà sống thì tốt hơn, ở nhà máy làm việc so với tự kinh doanh quán cơm sẽ yên tâm hơn.

Bởi trước đây Tần Kính dạy hoc ở tiểu học trên đường Thiên Vĩ, lão Ngô liền an bài Trầm Lương Sinh ở nhà máy len dệt gần đó, đi xe đạp chỉ mất chừng hơn mười phút.

Hai người vì để đi làm gần hơn một chút, liền đổi nơi ở, ở trên đường Thiên Vĩ mua một gian nhà, kết cấu so với nhà cũ của Tần Kính không khác biệt lắm, phòng lớn cùng hai gian nhỏ, còn có một nhà khỏ để chứa đồ.

Tần Kính sợ Trầm Lương Sinh ở căn hộ quen rồi, đổi thành ở nhà trệt sẽ không quen, Trầm Lương Sinh lại chê cười cậu “lo nhiều như đàn bà”, rồi lại hỏi cậu: “Trước kia anh từng nói gì với em, còn nhớ không?”

—- Kia vẫn là thời điểm nội chiến hừng hực khí thế. Tần Kính tâm sự hướng về Đảng cộng sản, nhưng lại thấy người Trung Quốc đánh người Trung Quốc, chết cũng là người Trung quốc thôi, khó tránh khỏi có chút buồn bực không vui, nếu đánh Nhật Bản là thống khoái, thì lúc này lại là buồn đau khó mà nói rõ.

Trầm Lương Sinh biết tính tình cậu ương ngạnh, cũng lười lấy đạo lý lớn nói chuyện này, chỉ nói chiến tranh sẽ chấm dứt, đợi cho trận này đánh xong, chúng ta ở ngoại ô tìm mua một ngôi nhà, không có việc gì thì trồng hoa, nuôi gà, không phải rất tốt sao.

Nhưng sau giải phóng tình thế làm cho bọn họ không dám tới ngoại thành, nay thực sự mua một ngôi nhà rồi, gà không thể nuôi nhưng hoa cỏ tóm lại có thể trồng. Không phải giống cây quý báu gì, nhưng cũng đủ màu sắc —- hoa đỗ quyên, một chuỗi hồng, giàn hoa bìm bịp, trong hoa cỏ xanh um còn có một cây táo, làm Tần Kính nhớ tới trong văn của Lỗ Tấn từng viết: “Ở của sân sau nhà ta, ngoài tường có thể nhìn thấy hai cây, một cây là táo, một cây còn lại cũng là táo.”- (Cỏ dại Lỗ Tấn)

“Trước không nói cây này trồng trong sân nhà ta,” Trầm Lương Sinh nhíu mày trêu ghẹo cậu, “Em có biết đếm không vậy? Một cây nữa đâu?”

“Anh nói cây này bộ dạng khó coi như vậy, có thể kết trái không?” Tần Kính không để tâm lời nói trêu chọc của hắn, ghét bỏ nhìn cây táo kia, chậc chậc hai tiếng.

“Em nếu tiếp tục chê nó khó coi, nó liền thực sự không kết trái cho em ăn đâu.” Trầm Lương Sinh đùa cậu một câu, cùng cậu đứng dưới tàng cây, như có như không vỗ về vỏ cây thô ráp.

“…… Kỳ thật cũng không khó như vậy coi.”

“Tần Kính, có tiền đồ một chút được không?”

“Anh thì có tiền đồ, có trái anh cũng đừng theo em đòi ăn.”

Năm ấy người thực đơn thuần, người chung quanh cũng tán gẫu về họ, kỳ quái tại sao hai nam nhân lại ở chung một gian nhà, nhưng nghe nói Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh là anh em họ, hàng xóm năm trước đã kết hôn, nhưng bởi vì sự tình biến động, nay cũng không muốn tái giá, quen biết họ một thời gian liền không cảm thấy hiếm lạ nữa.

Bình yên như vậy trôi qua bốn năm, Năm 1957 “phong trào Phản hữu” bắt đầu, Tần Kính một trường tiểu học bình thường cũng phải họp, Trầm Lương Sinh trong nhà máy cũng là nhân vật điển hình —- phần tử cánh hữu là có chỉ tiêu, chẳng quản ngươi có thật sự là “Hữu” hay không, nói ngươi phải thì chẳng quản có đúng hay không.

Hai người vốn có chút lo lắng đề phòng, nhưng cũng may lão Ngô còn chưa nghỉ hưu, ít nhiều có thể cho bọn họ chút che chở, rốt cuộc cũng bình an qua đi. Bắt đầu năm thứ hai của phong trào Phản hữu, kế hoạch cũng theo đó mà biến đổi. Trên ngã tư đường làm một cái lò nung lớn luyện sắt thép, Trầm Lương Sinh cùng Tần Kính tích cực tỏ thái độ, trong nhà có đồ sắt thép gì đều mang đi, ngay cả nồi cũng đem đi giúp luyện sắt —- dù sao ăn là cơm tập thể, cách nhà không xa có một nhà ăn, bản thân trữ nồi cũng vô dụng.

“Thực tế một cái lò có thể luyện ra được cái gì chứ? Em thấy đều là mớ đen ngòm nửa sống nửa chín……” Lời này Tần Kính không dám nói bên ngoài, cũng chỉ có thể buổi tối cùng Trầm Lương Sinh nhỏ giọng tán gẫu hai câu.

“Em quản làm gì, gây sức ép mà thôi.”

Kết quả một lần gây sức ép này kéo dài tận ba năm —- ba năm vất vả này toàn dân đều thắt lưng buộc bụng (tiết kiệm), ở Thiên Tân vật tư cung cấp coi như là tốt, bất quá cũng chỉ có thể buổi tối ăn cháo trắng, hai bữa khác đều dùng ngũ cốc mà thôi.

Tiểu Lưu —- nay đã là lão Lưu —- con lớn nhất đi làm ở nhà máy, công nhân viên chức có một chút phúc lợi nho nhỏ, có thể lén lút mang về nhà chút thịt cá. Lão Lưu nhớ năm đó chịu không ít ân huệ của Trầm Lương Sinh, hiện nay nhà mình tình hình tốt một chút liền không chỉ biết mình, đều đưa tới cho Tần Kính, Tần Kính nói không cần, hắn liền ép buộc nhận.

Kì thực công nhân viên chức có thể trộm mang đi đều là chút hàng thứ phẩm, thịt mỡ gân guốc rất khó ăn, không thể lấy để xào rau, Tần Kính liền rán thành dầu, làm bánh ngô để ăn.

Quay lại hai mươi năm trước nếu có người nói với Trầm Lương Sinh sau này có thể có những tháng ngày này, hắn nhất định sẽ không tin. Nhưng đi tới bước một bước này, bảo hắn nhớ lại cảnh tượng ca múa thái bình, tinh mỹ xa hoa năm xưa, hắn ngược lại không quá hồi tưởng về nó.

Không phải trốn tránh không muốn nhớ lại, mà là nhớ đến thế nào đều cảm thấy không chân thật —- giống như hoa trong gương trăng trong nước, đình đài lầu các trong ảo ảnh, đẹp cũng đẹp đến hưu quạnh, trái lại hiện tại mỗi một ngày từ sáng đến chạng vạng, hai người tan tầm trở về nấu nước rửa mặt, mùa hè thì ở trong sân đặt cái bàn nhỏ, dưới ánh chiều tà cùng hàng xóm uống bát cháo gạo trắng, mùa đông đóng cửa lại nhóm lửa nướng khoai, nóng hổi mà ăn, trong lòng ngược lại cảm thấy vui vẻ kiên định.

Hắn nói qua sẽ chiếu cố cậu thật tốt, vui vẻ sống cùng cậu. Đây là hứa hẹn, bảo vệ hắn cho cậu, liền cảm thấy đời này sống không uổng phí.

—- Sẽ không hối hận.

Nhưng mà khi đó bọn họ thế nào cũng không dự đoán được, cơn sóng chính trị càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi.

Sau khi cách mạng văn hóa bắt đầu, ngọn nguồn Trầm Lương Sinh rốt cuộc bị tra ra, chạy không khỏi, trốn không được, lão Ngô cũng không thể che chở hắn, chỉ có thể trấn an Tần Kính: “Còn có cách…… cậu đừng sốt ruột, bác sẽ đi tìm người……” Lão nhân qua tuổi bảy mươi tóc bạc trắng, gần đây cũng chẳng tâm trí nào để ý, lòa xòa rũ xuống da đầu, trấn an Tần Kính xong rồi, chính mình môi lại run run, mờ mịt lặp lại một câu: “Không nghĩ tới a…… Không nghĩ tới a……”

Tần Kính sốt ruột, cậu so với ông càng khẩn trương —- không chỉ là vì chuyện Trầm Lương Sinh, cậu còn có vài chiến hữu cũ đều thất thế, bị bắt giam, bị cách ly, không rõ sống chết…… Nhưng dựa vào cái gì! Bọn họ đều đã đem toàn bộ của cải, tâm tư, cống hiến cho vận mệnh quốc gia! Đến cuối cùng, đến cuối cùng…… Lão Ngô cái gì cũng không nói được, một câu “Không nghĩ tới”, liền giống như hao hết toàn bộ tâm huyết khí lực đời này.

Nhưng bất luận thế nào người vẫn phải cứu, có thể bảo hộ được thì phải tẫn lực —- lão Ngô biết chuyện này ông bất lực, tìm hết thảy quan hệ có thể, mạo hiểm cố gắng hết mức.

Kì thực ông cũng hiểu được, đến bước này, đơn giản là nghe theo thiên mệnh thôi.

Trầm Lương Sinh bị tổ chức kêu đi thẩm vấn hai lần, cuối cùng bị mang đi cách ly, Tần Kính chỉ ở nhà —- trường học cậu đã muốn nghỉ, cậu cũng bị người đụng tới, nhưng bởi vì khi đó chưa lan đến toàn bộ hệ thống giáo dục, cậu cùng với Trầm Lương Sinh ở trong hộ tịch cũng không có quan hệ gì, nên không bị mang đi cách ly thẩm tra.

Nhưng cậu thà rằng bọn họ mang cậu đi cùng hắn —- cậu đứng ở cửa nhà, nhìn bọn họ dẫn hắn đi, bắt hắn đi, xô xô đẩy đẩy —- cậu muốn nói các người không thể đối xử với hắn như vậy, hắn không phải phản cách mạng, hắn đã làm chuyện tốt…… Cậu cái gì cũng không thể nói, cậu chỉ nhìn Trầm Lương Sinh cố sức quay đầu lại nhìn mình một cái, ánh mắt đó……

Từ lúc bị gọi đi nói chuyện Trầm Lương Sinh liền có chuẩn bị tâm lý, tính toán của mình đều hỏng, lại chưa nói qua một câu cáo biệt với Tần Kính, càng chưa giao đãi hậu sự —- có chút lời muốn nói với Tần Kính cũng thể —- hắn vốn là hạ quyết tâm không quay đầu lại, chuyện tới trước mắt lại nhịn không được, vẫn là quay đầu nhìn cậu một lần.

Hắn nhìn thấy Tần Kính cô đơn đứng ở cửa, tấm lưng gầy gò, bóng dáng cô độc, giống như bỗng chốc già đi hai chục tuổi, lại giống như tiểu hài tử, như cô nhi bị vứt bỏ mà nhìn mình…… Trầm Lương Sinh cố gắng quay đi, đột nhiên chảy lệ. Hắn không sợ bị đánh chịu khổ, thậm chí không sợ cứ thế bị xử chết, chỉ là sợ Tần Kính không chịu nổi, sau này nhớ thương hắn làm sao tiếp tục sống.

Hắn nghĩ muốn cùng cậu cả một đời, làm bạn lữ, làm anh em, làm cha mẹ, làm con cái, có khổ hơn nữa có gian nan hơn nữa cũng không hối hận…… Một lời hứa hẹn như thế, nhưng chẳng thể nào giữ được.

Trầm Lương Sinh bị mang đi mấy ngày nay, Tần Kính một người ngồi trong phòng, không thiết ăn cũng không thiết ngủ, cuối cùng vẫn là lão Lưu phá cửa nhà họ, cứng rắn ép người ăn chút gì, lại đem người mang lên giường, chính mình ngồi ở bên giường nhìn cậu, chờ cậu thật vất vả nhắm mắt lại, mới vụng trộm lau nước mắt.

Dày vò qua một tuần, lão Ngô rốt cuộc có tin tức tốt —- đúng là thủ tướng tự mình kí giấy, xác minh chỉ thị không thể chế tạo án oan sai, vu tội cho đồng chí đã làm cống hiến kháng Nhật.

Kì thực lão Ngô khi nói cũng chưa ôm hy vọng quá lớn —- không nói đến thủ tướng cách xa vạn dặm, Trầm Lương Sinh quyên tiền kháng Nhật, đều là chuyện bao nhiêu năm trước, khi đó nhân sĩ yêu nước thông qua các cách quyên tiền cũng không ít, ông thực không trông cậy hắn còn nhớ rõ —- nhưng hắn thật đúng là nhớ rõ, nhớ rõ mỗi một con số, mỗi một người.

Ngày Trầm Lương Sinh được thả ấy, Tần Kính trên mặt lại không có vẻ vui mừng, cũng không nói nên lời là cái gì —- có lẽ là sống sót sau kiếp nạn, người ngược lại trì độn, không có chút phản ứng, nửa ngày mới khàn khàn nói một câu: “Em nấu nước…… cho anh tắm rửa.”

Trầm Lương Sinh chỉ đáp lại: “Để sau đi…… trước theo ngủ cùng anh một lát.” —- trên người hắn có ứ thương do bị đánh, hắn sợ cậu thấy lại chịu kích thích.

Bất quá Trầm Lương Sinh cũng thật sự mệt mỏi, nhiều ngày như vậy chưa từng yên ổn, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ say. Tần Kính tay run run giúp hắn cởi giày, đắp chăn, ở bên người hắn nằm xuống, muốn chạm vào hắn, lại sợ làm hắn tỉnh, cuối cùng hệt như thai nhi cuộn mình ở bên cạnh hắn, trên mặt vẫn là vẻ chết lặng, trên người lại run rẩy lợi hại.

Trầm Lương Sinh ngủ từ buổi sáng, khi tỉnh lại đã là sau nửa đêm, hắn mơ mơ màng màng sờ sờ bên cạnh, lại không đụng đến người. Giây lát đó hắn nghĩ đến mình vẫn bị giam, cùng Tần Kính gặp lại bất quá là một giấc mộng, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, ngưng thần một lát mới hiểu được, mình thật sự đã ở nhà, là thật sự về nhà.

Hắn lúc đầu nghĩ Tần Kính không ở bên người có lẽ là đi tiểu đêm, đợi một lát không thấy người trở về, mới thấy có chút không đúng, vội vàng đi ra gian ngoài, nương theo ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, nhìn thấy một bóng đen cuộn tròn ở gian ngoài —- Tần Kính giống như con quỷ nhỏ trốn trong góc, ngay cả ghế cũng không ngồi, cứ như vậy cuộn tròn ở đằng kia, vùi đầu vào đầu gối nức nở, có lẽ vì sợ đánh thức Trầm Lương Sinh cũng không dám gây ra tiếng, không tới gần thì sẽ nghe không ra cậu đang khóc —- Trầm Lương Sinh đời này cũng chưa từng nghe qua tiếng khóc thảm hại hơn thế này.

Trầm Lương Sinh vội vàng đến gần cậu, bởi vì không bật đèn, vài bước cũng nghiêng ngả lảo đảo, rốt cuộc đến trước mặt, muốn vươn tay ôm lấy Tần Kính kéo cậu dậy, Tần Kính cũng không chịu để hắn chạm vào, liên tiếp lui vào trong góc, mãi đến khi bị Trầm Lương Sinh ôm chặt, mới rốt cục đè nén không được, gào thét nức nở giống như loài thú sắp chết: “Em xin lỗi…… xin lỗi anh……”

Cậu cảm thấy cậu liên lụy hắn cả đời —- bao nhiêu năm, bao nhiêu chuyện, bao nhiêu hối hận, toàn bộ dồn lên não, muốn đem người dìm chết chìm —- cậu hận không thể đem từng mảnh thịt trên người xẻ xuống bù đắp cho hắn, nhưng đem mệnh bồi đắp cho hắn cũng không đủ, cậu thực sự hối hận, hối hận ông trời như thế nào khiến cho hắn gặp mình…… Cậu hối hận gặp được hắn.

“Em sao có thể nói như vậy!!”

Tiếng hét giữa màn đêm tĩnh lặng phá lệ làm cho người ta sợ hãi, Tần Kính sợ tới mức giật mình, lệ cũng ngừng —- nhiều như vậy năm, hai người không phải chưa từng cãi vã, nhưng Tần Kính chưa từng nghe qua Trầm Lương Sinh quát tháo với mình như vậy, nhất thời ngây ngốc nhìn hắn, tóc rối tung, mặt tèm nhem nước mắt nước mũi, người hơn năm mươi tuổi, lại chật vật giống đứa nhỏ năm tuổi, tay run run nắm lấy góc áo Trầm Lương Sinh.

“Em đừng nói như vậy……” Trầm Lương Sinh bả vai suy sụp ngồi xổm trước người cậu, cũng thực có vẻ già dặn, hai tay nắm tay cậu, bao trong lòng bàn tay của mình khẽ vỗ, nhẹ giọng thở dài, giống như dỗ tiểu hài nhi cũng giống như giảng đạo lý, lời nói ra lại có chút lộn xộn, “Em không thể nói vậy…… Anh nhiều tuổi rồi, chịu không được em nói như thế…… Sau này đừng nói như vậy nữa.”

Hoàn chương 26


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui