Bên Nhau Tròn Chín Năm, Bạn Trai Tặng Tôi Một Cái Máy Tính Second-Hand Bỏ Đi



Từ cái nhìn của Run

Lần đầu gặp Tiểu Nguyện là một ngày mùa đông, lúc đó ai gặp em có lẽ cũng sẽ bất ngờ. Vóc dáng em không cao, chắc là thiếu dinh dưỡng nên kém phát triển, tóc dài bù xù che hơn nửa khuôn mặt, nhìn từ xa như một loài thực vật đang thoi thóp. Nhưng khi thấy đôi mắt của em sẽ phát hiện em là một người sống. Chứa đựng trong ánh mắt của em chính là em muốn sống, dù xảy ra bất cứ chuyện gì em vẫn phải sống sót.

Tôi không kìm lòng được nhìn em mãi, nhìn em mê man trong giấc ngủ cũng không yên quay đầu sang hết bên này đến bên khác, nhìn em soi mình trong gương rồi đờ ra, nhìn em cầm di động chậm rì rì đánh chữ.

Lúc đó bất kỳ một người bình thường nhìn thấy em, đều sẽ không tự chủ được muốn giúp em. Thậm chí buổi tối khi ngủ tôi vẫn sẽ nhớ tới em còn đang chờ ở trong bệnh viện.


Bác sĩ nói với tôi em không sợ hãi ghét bỏ tôi, em cần có người nói chuyện để

khôi phục chức năng ngôn ngữ, tôi nhận được cơ hội ở chung với em. Từ khi đó đến giờ, đã qua gần tám tháng, trên thực tế sự khôi phục của em cũng không tốt như em biểu hiện ra.

Tiểu Nguyện quá nóng ruột, em cố gắng hết sức muốn dùng thời gian ngắn ngủi bù đắp lại toàn bộ chín năm qua. Vậy nên em cố mô phỏng theo cách sống của người khác, bắt chước rập khuôn. Ở thời kỳ đầu phương pháp này rất tốt, khiến em tìm thấy quy luật, có cảm giác một lần nữa tự tay nắm giữ cuộc sống của mình. Nhưng sau này, trên thực tế có một số việc trong lòng em cũng không muốn làm, nhưng bởi vì mọi người đều làm như thế nên em sẽ thường xuyên ép buộc bản thân mình phải làm.

Tôi không muốn can thiệp sự lựa chọn của bản thân em, chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ em trong quá trình này.

Trong cuộc sống Tiểu Nguyện rất yên tĩnh, tóc cắn rồi lộ ra vầng trán và đôi mắt tròn, vành tai trái thiếu mất một đoạn, thính lực tai trái so với tai phải kém hơn một chút. Mẹ em nói với tôi, trước đây tất cả mọi thứ của em đều bình thường. Em xưa nay không nhắc qua chuyện này. Bác sĩ tâm lý phán đoán em đã lãng quên đi ký ức đáng sợ nhất, nhưng thỉnh thoảng tôu vẫn nghĩ em thật sự quên rồi sao?

Bình thường nếu như lúc em đang vẽ tranh thì em sẽ không chú ý tới những chuyện xung quanh cũng sẽ không chú ý tới tôi đang nhìn em. Về sau em ngày càng tốt hơn, trạng thái và năng lực cũng bắt đầu khôi phục, mỗi ngày tôi cũng càng có thể tới gần em hơn.

Tôi cho rằng em vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được tôi thích em, suy cho cùng tôi rất cẩn thận, mà em lại luôn xem nhẹ một vài chuyện rõ ràng. Kết quả có một ngày, em chạy tới nói muốn ở bên tôi.

Khi đó em vừa tập huấn trở về, Tiểu Nguyện nhìn thấy rất nhiều bạn cùng lứa tuổi yêu đương. Tôu cho rằng có lẽ em cũng muốn thử yêu đương, vậy nên tôi không đồng ý. Hơn nữa ở trong lòng tôi, em vẫn chưa hiểu được những chuyện này.

Tiểu Nguyện không chịu từ bỏ, bắt đầu đàng hoàng trịnh trọng theo đuổi tôi, dùng tất cả những phương pháp em có thể nghĩ ra. Tôi từ chối không được.


Vì quà tặng em là một sợi dây đeo chân, tôi thì lại đeo trên cổ. Không có lí do đặc biệt gì, cũng không phải hứa hẹn, mặt trên có khắc ngày em được tự do. Lúc em còn rất nhỏ đã viết di thư, bây giờ thì lại viết chính là thư tình, đã từng bị cột xiềng xích trên chân, nhưng hiện tại nhưng em tự do. Tôi hi vọng em không những chuyện đã qua mà ràng buộc bản thân, tôi cũng hy vọng có thể dùng phương thức như thế để lau đi những dấu vết tổn thương.

Tiểu Nguyện mấy ngày nay ầm ĩ đòi thân mật với tôi, nhưng khi tôi thật sự tới gần em, em lại quay lưng đi cắn cánh tay của mình, trên thực tế trong lòng em vô cùng mâu thuẫn, vừa khát khao lại vừa sợ hãi, vậy nên em thường xuyên nói một đằng làm một nẻo.

Nhưng tôi hiểu rõ, tôi sẽ vẫn luôn ở bên em.

Con đường chúng tôi phải đi còn rất dài.

runHạ Xưa có đôi lời:

Edit chương này Hạ Xưa khóc không ngừng. Thực sự từ cái nhìn của Run chúng ta thấy một mặt hoàn toàn khác. Tổn thương Tiểu Nguyện phải chịu còn đau khổ hơn chúng ta tưởng tượng không biết bao nhiêu lần. Nhưng em chưa từng từ bỏ, dù khi đau đớn khổ cực nhất cũng chưa bao giờ muốn từ bỏ cuộc sống.


Vậy nên nếu bạn đang cảm thấy mệt mỏi hãy dừng lại một chút. Hít một hơi thật sâu, dù thế giới trong mắt bạn toàn màu đen u ám thì đừng từ bỏ. Rồi bạn sẽ tìm ra góc tốt đẹo của thế giới thôi. Đừng từ bỏ, đừng chết lặng mà sống… có lẽ những lời này Hạ Xưa cũng đang nói với chính bản thân mình.

Tranh minh họa chương này tác giả chọn



Hạ Xưa lượm lặt được tranh minh họa cho truyện



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận