Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

“Chị đồng ý rồi à?”

Cao Đăng mất khống chế đột nhiên đứng lên làm Viên Mãn trên đầu vẫn quấn băng ngồi đối diện giật mình. Chiếc dĩa trong tay đang xiên miếng mánh waffle rung lên, cả miếng bánh cứ thế rơi xuống mặt bàn.

Lúc này hai người đang ở một quán cà phê gần bệnh viện. Mặc dù họ ngồi trong góc nhưng Cao Đăng vung tay kêu thảng thốt vẫn khiến khách khứa xung quanh quay lại nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Viên Mãn không có tam tư lo lắng cho số phận miếng bánh, vội vã kéo Cao Đăng ngồi xuống.

“Chị không đồng ý thì còn có biện pháp nào khác?” Viên Mãn nửa vỗ về, nửa nói thật: “Hắn ta nói quả thật có lí, chúng ta và Khoa Tín kiện tụng chắc hẳn phải kéo dài mấy năm, đối với chúng ta không có một chút lợi ích nào cả”.

“Gã họ Trịnh này đúng là quá giỏi làm ăn, vừa tránh được kiện cáo lại có thể bắt đội ngũ chúng ta làm thuê miễn phí cho hắn, cuối cùng hắn hoàn toàn không cần bỏ nhiều tiền đã có hai ứng dụng, còn có một trợ lý đời sống miễn phí nữa”.

Trợ lý đời sống...

Chỉ thấy Viên Mãn nhướng mày một cái, con ngươi đảo một vòng, sau đó lộ ra nụ cười xấu xa đặc trưng: “Cậu cứ yên tâm đi, cô Viên này tự có diệu kế”.

Thứ hai tuần tiếp theo, sáng sớm Viên Mãn đã mặc giáp ra trận làm bà Viên sợ chết khiếp.

Thấy Viên Mãn dậy sớm đi đánh răng rửa mặt, bà Viên không dám thở mạnh, rón rén đi theo vào phòng vệ sinh: “Con gái này, có phải con bị đập vào đầu thành ra ngớ ngẩn rồi không?”

Viên Mãn vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa nghi hoặc nhìn vào gương xem bà Viên đang đứng bên cửa, thấy mẹ mình tỏ vẻ lo lắng...

Một tuần trước cô đột nhiên về nhà với băng gạc quấn đầy đầu, còn một mực khẳng định mình bị bánh bao thịt từ trên trời rơi xuống đập trúng. Từ khi đó trở đi, bà Viên càng nhìn càng cảm thấy con mình ngớ ngẩn. Đặc biệt là hôm nay, đứa con gái yêu giường như mạng, không bao giờ chịu thức dậy trước khi mặt trời lên cao đột nhiên lại dậy sớm khiến bà cảm thấy cực kì khó tin.

Viên Mãn không có thời gian giải thích, đánh răng rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra, đưa mắt thoáng nhìn đồng hồ treo tường. Sắp muộn rồi, cô vội vàng vừa cởi áo ngủ vừa chạy đến chỗ tủ quần áo.

Bà Viên nhìn Lộ Tử Dụ vẫn còn đang ngủ tít. Ngay cả Lộ Tử Dụ luôn luôn chịu khó mà giờ này còn chưa dậy, bà càng khẳng định con gái mình bệnh nặng: “Sáng sớm thế này con định đi đâu?”

Lúc này Viên Mãn mới kịp quay lại, nhìn về phía mẫu thân đại nhân với ánh mắt oán trách. Ai khiến mẫu thân đại nhân nuôi cô khỏe mạnh như thế, đầu cứng như thế, bị gạt tàn đập trúng đầu cũng chỉ bị thương ngoài da, một chút chấn thương sọ não dù là nhỏ xíu cũng không có, khiến cô không có lí do gì xin nghỉ, mới thứ hai đã phải đi làm.

May mà Trịnh Diễn Tự ở ngay tiểu khu đắt tiền cách đó hai khu phố, Viên Mãn vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng chạy tới dưới lầu nhà Trịnh Diễn Tự đúng giờ.

Không dám làm mất thời gian, Viên Mãn lập tức ấn chuông mà không kịp thở dốc.

Chỉ chốc lát sau màn hình điện tử đã sáng lên. Đang nóng đổ mồ hôi đầy đầu, Viên Mãn lập tức cảm thấy một luồng gió mát ập tới trước mặt.

Không sai, Trịnh Diễn Tự xuất hiện trên màn hình điện tử để trần nửa người trên, đúng là mát lạnh sảng khoái.

Độ phân giải của màn hình điện tử kì thực không cao nhưng vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ những múi cơ bụng đường nét rõ ràng. Đúng là đã vô ý dùng bản thân mỗi một đường nét cơ bắp để cắt nghĩa thế nào gọi là mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo có da có thịt.

Phúc lợi sáng sớm không tồi, Viên Mãn lập tức cảm thấy không uổng chuyến đi này.

Nhưng mười phút sau Viên Mãn đã quyết định rút lại câu nói đó.

Anh ta thích chạy sang thì kệ anh ta, tại sao lại bắt cô chạy cùng?

Viên Mãn thở hồng hộc ôm chai nước khoáng chạy theo được 500 mét đã gần như sập nguồn. Thấy Trịnh Diễn Tự chân dài đã chạy thật xa, chỉ còn có nửa cái mạng, Viên Mãn vội lao đến chiếc ghế đá bên cạnh, uống ngụm nước nghỉ chân một lát. Đúng lúc này, một lời trách móc lạnh lùng lại vang lên bên tai.

“Cô có thể ngồi dịch ra một chút hay không?”

Viên Mãn sửng sốt quay sang nhìn người bên cạnh. Người trách móc không phải ai xa lạ mà chính là cô nàng 34D mặc áo thể thao ba lỗ đã lâu không gặp.

Hi! Lâu rồi không gặp, cô nàng 34D!

Viên Mãn suýt nữa đưa tay chào cô ta như ngẫu nhiên gặp lại bạn cũ. Dù sao cô đã quá quen cô ả 34D này, thậm chí còn biết rõ mỗi lần nhìn thấy Trịnh Diễn Tự, cô ta sẽ ép ngực lại hay xịt nước hoa trước. Nhưng hiển nhiên cô ả 34D hoàn toàn không thích nhìn cô thêm cái nào. Thấy Viên Mãn ngồi dịch sang bên cạnh, cô ta lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động.

Viên Mãn vừa ngồi uống nước vừa nhìn trộm xem cô ả 34D đang nhắn gì, thấy cô ta ghép bức ảnh Trịnh Diễn Tự chạy bộ vừa chụp trộm được vào bên cạnh bức ảnh của cô ta tự chụp đã qua chỉnh sửa - chỉ một bức ảnh nho nhỏ đã ghi lại đủ cả khuyên tai, dây chuyền, đồng hồ, giày thể thao và khe ngực sâu hun hút - rồi đăng lên mạng chia sẻ với bạn bè: “Ghét thật, một mụ béo đòi ngồi bên cạnh mình, mùi mồ hôi làm mình ngạt thở gần chết. Chụp bức nam thần để rửa mắt”.

Viên Mãn thật sự bội phục thị lực của mình, không những nhìn thấy cô ta đăng những gì mà cả bình luận của mọi người bên dưới cũng thấy rõ cả.

“Đẹp!”

“Ăn mặc mát mẻ quá!”

“So với dáng người của em, tất cả phụ nữ trên thế giới đều là người béo hết!”

“Cánh tay bên cạnh đó là của mụ béo đấy à? Đăng thêm mấy bức tự sướng đẹp đẹp cho anh rửa mắt đi!”

Bên dưới bức ảnh, một đám đàn ông tranh nhau quỳ liếm. Cứ thấy một bình luận mới xuất hiện, nét cười trên mặt cô ả 34D tay cầm điện thoại lại sâu thêm một chút.

Sắc mặt Viên Mãn lại càng ngày càng sa sầm. Cuối cùng cô không nhịn được cúi xuống ngửi ngửi trên người mình. Hôi đâu mà hôi? Chỉ là cô không điên cuồng xịt nước hoa mà thôi...

Nước hoa! Đột nhiên nghĩ đến từ này, Viên Mãn lập tức đầy máu sống lại, con ngươi đảo quanh một vòng, ánh mắt nhìn cô ả 34D bất giác mang thêm vài nét gian xảo.

Động não không bằng động thủ, Viên Mãn lập tức đưa mắt nhìn quanh bóng dáng Trịnh Diễn Tự và thấy Trịnh Diễn Tự phía xa xa đang quay đầu chạy về. Viên Mãn quay lại nhìn cô nàng 34D ngồi bên cạnh, lúc này cô ả 34D đã hưởng thụ xong đủ kiểu khen ngợi của bạn bè trên mạng cũng đã cất điện thoại di động, ánh mắt nhìn theo Trịnh Diễn Tự.

Thấy Trịnh Diễn Tự càng ngày càng đến gần, Viên Mãn mừng thầm trong lòng: Cơ hội đến rồi...

Trịnh Diễn Tự chạy đến gần, đương nhiên cũng phát hiện Viên Mãn đang ung dung ngồi nghỉ trên ghế đá, lông mày anh ta khẽ cau lại. Vị trợ lý đời sống mới tuyển của mình đúng là lười đến cùng cực...

Viên Mãn lại không để ý đến vẻ không vui toát ra trong mắt anh ta, vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự không chịu được nữa, phải đưa tay vẫy Viên Mãn ra hiệu cho cô mang nước đến cho mình.

Viên Mãn khẽ quay đầu liếc nhìn cô nàng 34D, thấy mắt cô ta sáng như sao trên trời. Đối với Viên Mãn mà nói, đây rõ ràng là bình minh của thắng lợi.

Cô nàng 34D đứng dậy, đi đến chỗ Trịnh Diễn Tự với dáng đi đẹp nhất trần đời. Viên Mãn thì cầm chai nước đi theo phía sau cô nàng 34D này.

Trong mắt Trịnh tiên sinh từ đầu đến cuối chỉ có chai nước đó, đến tận đứng lại trước mặt, Trịnh Diễn Tự mới lộ vẻ kinh ngạc. Vừa mới đưa mắt lên quan sát đối phương, hô hấp của anh ta đã ngừng lại theo bản năng.

Lúc này cô ả 34D đã sắp không giấu nổi ý cười trong mắt nữa. Người đàn ông này quá đáng yêu, vốn cho rằng anh ta là nam thần lạnh lùng cao ngạo, không ngờ khi đối mặt với cô ta lại lập tức... đỏ mặt...

Cô nàng 34D nói chậm rãi, dịu dàng: “Chào anh...”

Còn chưa kịp nói xong chữ anh, miệng cô nàng 34D vẫn còn hơi mở, đúng lúc này...

“Hắt xì...”

Trịnh Diễn Tự hắt xì một cái thật mạnh, thẳng vào mặt cô nàng 34D vẫn còn đang hé miệng.

Sắc mặt cô nàng 34D lập tức tái nhợt. Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi đã đi xong quá trình từ mở cờ trong bụng đến tâm tàn ý lạnh, cuối cùng là hoàn toàn vỡ mộng.

Viên Mãn vẫn tránh phía sau thì bị sự đa mưu túc trí của mình làm cảm động sâu sắc.

Trịnh tiên sinh thân ái của chúng ta dị ứng nước hoa nghiêm trọng...

***

Viên Mãn hăng hái đi vào thang máy như tướng lĩnh khải hoàn.

Đương nhiên đến lúc Trịnh Diễn Tự cũng đi vào thang máy, Viên Mãn lập tức thu hồi vẻ đắc ý trên mặt. Gã Trịnh Diễn Tự này mặc một bộ đồ thể thao mà vẫn đầy quyền uy, cô không thể quá đắc ý khiến anh ta phát hiện sơ hở được.

Cứ thế, Viên Mãn nhẫn nhịn đủ mọi tâm tình, bấm nút lên tầng 17. Thang máy đi lên đều đều, để cảm ơn Trịnh Diễn Tự đã giúp mình hả giận - mặc dù Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không biết rõ - giọng nói của Viên Mãn cũng trở nên khách sáo hết mức: “Dặn tài xế nửa tiếng sau đón anh dưới lầu được không?”

Anh ta về nhà tắm rửa, thay quần áo xong đại khái mất khoảng nửa tiếng. Dặn tài xế nửa tiếng sau đón anh ta đến công ty là vừa đẹp.

Trịnh Diễn Tự không biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu.

Nhìn vẻ mặt không ngại sóng gió của anh ta, đột nhiên trong đầu Viên Mãn lại hiện lên hình ảnh lúc anh ta đỏ mặt lên vì ngửi thấy mùi nước hoa. Không chỉ đỏ mặt mà ngay cả hai tai cũng ửng đỏ, so với vẻ lạnh lùng người lạ chớ gần lúc này thì quả thực tưởng như hai người. Viên Mãn không thể không thừa nhận giữa hai loại diện mạo hoàn toàn bất đồng này tồn tại một sự tương phản kì lạ nào đó rất hấp dẫn. Cũng không khó hiểu vì sao khi đó cô ả 34D còn tưởng sức hấp dẫn của cô ta khiến núi băng hóa thành biển lửa, tỏ ra vui vẻ như vậy.

Có điều vừa nghĩ đến thắng lợi giòn giã của mình trong chiến dịch với cô nàng 34D, Viên Mãn cũng không có tâm tình để ý đến sự tương phản gì nữa, không nhịn được bật cười khanh khách.

Tiếng cười xảo trá này vang vọng trong không gian kín mít của thang máy, khóe miệng Trịnh Diễn Tự kín đáo cong lên, nhưng một giây sau lại trở lại bình thường.

“Còn không cảm ơn tôi à?” Anh ta không hề ngước mắt lên, lại đột nhiên mở miệng.

Viên Mãn giật mình, ánh mắt nhìn anh ta cũng trở nên hoảng hốt: “Sao?”

“Vừa rồi cô cố ý đúng không?”

Trịnh Diễn Tự vẫn không ngước mắt lên, dường như người nói chuyện căn bản không phải anh ta. Viên Mãn lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, không nhịn được cúi đầu, trái tim đập loạn.

“Vừa rồi” mà anh ta nói... là chỉ việc cô hãm hại cô nàng 34D đó?

Cô chậm rãi quay sang nhìn Trịnh Diễn Tự, trên mặt mang vẻ kinh ngạc không giấu nổi. Trịnh Diễn Tự lại chỉ bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt như cáo già ngàn tuổi nhìn một con cáo con mới lớn.

“...”

“...”

May mà trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, thang máy “tinh” một tiếng. Cuối cùng Trịnh Diễn Tự thu ánh mắt lại, nhìn về phía cửa thang máy đang chậm rãi mở ra.

Viên Mãn bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Diễn Tự im lặng bước ra ngoài, tư thế thanh nhã.

Thấy anh ta không nói đến chuyện vừa rồi nữa, Viên Mãn như được đặc xá, vội vàng xun xoe chạy theo.

***

Tiếng nước ào ào vang lên trong nhà vệ sinh bên cạnh, Viên Mãn trong phòng chứa quần áo vừa là bộ quần áo lát nữa Trịnh Diễn Tự sẽ mặc vừa suy nghĩ miên man: Gã họ Trịnh này không hiểu đầu óc kiểu gì, chẳng lẽ chuyện gì cũng không thể giấu được pháp nhãn của gã thật sao?

Điều khiến Viên Mãn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man là mùi khét bay vào chóp mũi.

Mùi khét? Cái gì...

Viên Mãn giật mình nhấc chiếc bàn là trong tay lên.

Nhìn lỗ thủng lớn trên chiếc áo vét, Viên Mãn chết sững đủ năm giây, nhìn bốn chữ từ chân trời khoan thai bay tới: Trời hại ta rồi...

Mà đúng lúc này bên tai Viên Mãn lại vang lên tiếng cánh cửa chuyển động.

Trịnh tiên sinh... tắm... xong... rồi...

Mắt thấy Trịnh Diễn Tự mặc áo choàng tắm vừa lau tóc vừa xuất hiện trước cửa phòng chứa quần áo, Viên Mãn khóc không ra nước mắt, nghĩ bụng chắc mình không sống được qua sáng nay...

Trịnh Diễn Tự chuẩn bị thay quần áo, Viên Mãn ôm chặt chiếc áo vét đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách chờ đợi. Đó không phải cô ôm một chiếc áo vét mà là ôm tính mạng của mình.

Chỉ chốc lát sau Trịnh Diễn Tự đã thay quần áo xong đi ra. Nếu là lúc khác, Viên Mãn nhất định phải láo liên quan sát, đánh giá trang phục của Trịnh tiên sinh một lát, nhưng lúc này...

Không nói gì vẫn là tốt hơn.

Trịnh Diễn Tự hất cằm nhìn chiếc áo vét trên tay cô, ra hiệu cho cô đưa áo vét cho anh ta. Nếu là lúc khác, Viên Mãn chắc chắn lại phải thầm trách anh ta ngạo mạn dùng lỗ mũi nhìn người, nhưng lúc này cô lại dùng hết trình độ xun xoe bợ đỡ tích cóp hai mươi mấy năm trời, bước dài đi tới, không đợi Trịnh Diễn Tự kịp phản ứng đã tự tay mặc áo giúp anh ta: “Để tôi mặc cho anh”.

“...” Trịnh Diễn Tự hơi cau mày, có vẻ kinh ngạc, nhưng lại không ngăn cản.

Cuối cùng, Trịnh tiên sinh cứ thế mặc chiếc áo vét có lỗ thủng to đùng trên lưng mà không hề hay biết, ngồi vào chiếc xe đã chờ một hồi lâu dưới lầu.

Để lại một mình Viên Mãn đứng ở chỗ cũ, lo lắng đoán già đoán non xem mình có thể sống qua ngày hôm nay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui