Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Tô Nghiêu nhìn nàng từng bước từng bước đi tới, bước chân kiên định không chút dao động nào, dung mạo đẹp và anh khí như vậy cùng tồn tại ở trên thân một người, lại khó được hài hòa.

Tuy là mọi người thường ngày cũng kêu “Thu tiểu thư” “Thu tiểu thư” như vậy, nhưng Thu Ngự là một Huyện chủ, Tô Nghiêu không dám chậm trễ, quy củ hành lễ, liền dẫn Thu Ngự đi đến nhà thuỷ tạ.

Đầu tiên nhìn ấn tượng không tệ, hẳn không phải là loại dễ dàng mở xé người thôi. Huống chi, Tô Nghiêu mãnh liệt cảm thấy, nếu là xé với cô nương này, nàng thể cốt tiểu tử này nhưng đánh không lại Thu Ngự.

“Nhìn dáng dấp Tô đại tiểu thư đã thật tốt rồi hả?” Bất thình lình, người sau lưng mở miệng hỏi.

Tô Nghiêu cảm thấy có chút nhức đầu, thật đúng là..... Nàng từ lúc xuyên qua luôn có thể nghe có người hỏi nàng có phải thật tốt rồi hay không, nàng thế nào cả người toàn bệnh vậy.....

“Đa tạ Thu tiểu thư quan tâm, đã tốt hơn nhiều.” Tô Nghiêu xoay người cười cười với Thu Ngự, trong lòng hợp lại, có lẽ cô nương này ứng xử rất tốt, tâm địa cũng không xấu.

Nếu có thể, Tô Nghiêu nguyện ý coi người khác tốt một ít nghĩ.

“Chắc hẳn lấy tài trí của Tô đại tiểu thư, cũng biết ta phen ấy tới Tướng phủ, cũng không vẻn vẹn là đến thăm bệnh.” Thu Ngự dừng bước lại, ánh mắt lóe lên, so với Tô Nghiêu tưởng tượng càng thêm đi thẳng vào vấn đề.

Tô Nghiêu định xoay người lại đứng lại, yên lặng nhìn Thu Ngự, hình như muốn từ trên người của nàng nhìn ra một hai, nói: “Như vậy Thu tiểu thư tới đây, là vì cái gì?”

Trong không khí có chốc lát ngưng trệ, giống như ngay cả gió cũng ngưng lưu động, Thu Ngự nheo mắt nhìn sắc mặt này khẽ trắng bệch, mỏng manh giống như trang giấy, nhỏ không thể nghe thấy thở dài, nói: “Nếu như ngươi là tốt lên, liền đi đến Đông cung xem thái tử điện hạ một chút thôi.”

Nhìn thái tử điện hạ một chút? Hắn thế nào? Tô Nghiêu mở to hai mắt, không tự kìm hãm được trực tiếp hỏi ra ngoài.

“Bệnh. Hắn thật không tốt.” Thu Ngự nhíu lông mi dài, ngày hôm trước Diệp Lâm đi đón nàng người còn êm đẹp, nhưng hôm qua nàng đi Đông cung, người này liền bị bệnh, nghe nói là bệ hạ phạt hắn suốt cả đêm quỳ trước cửa Văn Đức điện, ngay cả hoàng hậu tự mình chạy tới cầu cạnh cũng không được.

Hoàng đế là hận nhôm không rèn được thành thép, hoàng hậu, nhưng cũng chỉ là khuyên can ngụy trang thêm dầu vào lửa thôi. Diệp Lâm gặp tình cảnh này, nàng có chút lo lắng.

Nhưng khiến Thu Ngự lo lắng hơn là thân thể và ý chí của Diệp Lâm. Không biết sao, Thu Ngự chỉ cảm thấy lần này trở lại, người này liền trầm tĩnh rất nhiều, không biết có phải là bởi vì chuyện săn bắn mùa xuân hay không, cảm xúc bên trên cũng không giống ngày trước cũng không lộ ra ngoài, mà là có chút tối tăm.


Diệp Lâm tự mình đi đón nàng và Trường An công, lại đưa đến phủ Trường An công, dọc đường đi trò chuyện với hắn, Thu Ngự mơ hồ cảm giác thấy chút bất đồng.

Nàng và Diệp Lâm cùng nhau lớn lên, Diệp Lâm có thể lừa gạt được người khác cũng lừa không được nàng, Thu Ngự nhìn ra là trong lòng hắn đã có đối tượng, lại nhất thời đang lúc không ngờ sẽ là người phương nào.

Diệp Lâm yêu quá ít, thuở nhỏ nàng cũng biết. Cho nên khi nàng phát hiện có lẽ chỉ có một người có thể cho hắn năng lực yêu, Thu Ngự rất mừng thay cho hắn.

Nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất có thể chính là đích thái tử phi đầu năm nay bệ hạ tứ hôn. Nghe nói là Diệp Lâm chủ động cầu bệ hạ ban thưởng phải cưới, có thể thấy được hắn coi trọng Tô Dao.

Thu Ngự hôm nay, trừ nói cho Tô Dao biết tin tức Diệp Lâm bị bệnh, đồng thời cũng muốn xem một chút, Diệp Lâm có thể gọi thanh tâm quả dục vừa thấy đã yêu, không đúng mực người, đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Cô nương trước mắt cũng chau mày lại không nói lời nào.

Hoàng đế quả nhiên là nổi cơn thịnh nộ. Một mũi tên này của Phong Diệp đã trúng hai con chim, không những cảnh cáo lúc ở Tô phủ và phủ Trưởng công chúa Hoài Dương, còn làm rối Diệp Lâm trong đợt săn bắn mùa xuân, khiến Diệp Lâm trắng trắng bị phạt.

Bệnh hắn, làm thế nào có thể đơn giản chỉ là bị bệnh?

Tô Nghiêu biết tin tức này nhất định là sẽ đi thăm Diệp Lâm, chỉ là lúc này trong lòng nàng nghĩ, lại hoàn toàn là một chuyện khác.

Phủ Trường An công chiếm cứ ở phía bắc thành Trường Trữ đã mấy trăm năm, tuy chỉ là hư tước, không tham gia triều đình, chỉ khi nào kết thân với phủ Trường An công là được một bước lên trời, đây cũng là chuyện quá rõ ràng.

Một triều Thiên Tử một triều thần thay đổi, chỉ có phủ Trường An công sừng sững bất động, giống như hoàng đế thứ hai.

Qua nhiều năm như thế, nếu nói thân tình đã sớm trừ khử hầu như không còn, hoàng gia có lẽ sớm sinh ra ý định thu hồi tước vị, chỉ là ngại vì thánh chỉ của Hoàng đế khai quốc, không động thủ thôi.

Phủ Trường An công coi như không có đàn ông, còn có nữ nhi và con rể thừa kế tước vị, trừ phi ngoài ý muốn bỏ mình, nếu không thì không thể nào đợi đến tước vị Trường An công tự động biến mất.


Trước mắt trừ ám sát Trường An công và Thu Ngự, muốn san phẳng và thu hồi tước vị, cũng chỉ có một biện pháp. Thế hệ này Trường An công chỉ có một nữ nhi là Thu Ngự, nếu nàng gả cho thái tử, con cái thành thật là không thể họ Thu, lão Trưởng An công vừa chết, hương khói Thu gia cũng liền đứt.

Rồi sau đó cung nữ thường thường phạm sai lầm, nếu như hoàng hậu mắc phải lỗi lớn, phế truất cũng không phải là không thể nào.

Diệp Lâm và Thu Ngự giao hảo, Trường An công mang theo Thu Ngự trong nơi mấu chốt này du lịch một năm, cho đến tất cả đều kết thúc mới về đến Trường Ninh, nhất định là cố ý gây nên.

Hắn không muốn Thu Ngự gả cho Diệp Lâm, Thu Ngự cũng không thể gả.

Tô Nghiêu chỉ cần một cái, thì biết rõ cô nương anh khí giữa hai lông mày đều là vênh váo tự đắc tuyệt không phải là một người hồ đồ, nàng hiểu đạo lý này, thì sẽ không chủ động nhập Đông cung.

Nhưng lúc này cô nương nhìn thấu triệt mọi thứ lại lộ ra ánh mắt bi thương, giọng nói ưu thương, kiên nhẫn khuyên nàng đi xem Diệp Lâm một chút.

Tại sao?

Ở thời điểm này đẩy Diệp Lâm về phía mình, trong lòng của nàng có vẻ không thích?

“Nếu Thu tiểu thư lo lắng như thế, vì sao không thân (cận) tự đi thăm Điện hạ, chắc hẳn Điện hạ nhìn thấy Thu tiểu thư, cũng sẽ khôi phục càng mau.”

Thu Ngự nghe Tô Nghiêu nói như vậy, cũng là cười: “Vậy không giống nhau.”

Như thế nào liền không giống nhau. Tô Nghiêu rũ mắt xuống.

“Ý tứ của Tô đại tiểu thư ta tự nhiên biết, chỉ là ta và Điện hạ thật sự không như trong lòng Tô đại tiểu thư suy đoán, chỉ là bạn tốt thôi. Tô đại tiểu thư hãy yên tâm.” Thu Ngự sáng tỏ cười cười, giải thích hời hợt, hình như chuyện gì cũng không để ở trong lòng.


Tô Nghiêu giương mắt lên nhìn nàng. Từ nơi này trong mắt cô nương có vẻ dứt khoát, Tô Nghiêu không thể thấy dấu vết một tia tình yêu. Thu Ngự không thương Diệp Lâm.

Như vậy Diệp Lâm đây?

Trong lòng hắn cố nhân không nói được, thì là người nào đây?

Tiễn Thu Ngự, Tô Nghiêu cũng mất hăng hái, ở một bên ngồi xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn phía chân trời xa xôi.

Nàng vốn định không đếm xỉa đến, làm một khách qua đường tiêu dao nhìn cuộc đời, cũng là từ khi nào, đã dính dấp trong đó, không thể yên tĩnh như sắt.

Tô Nghiêu biết có một người nhất định đang ở bên cạnh không xa yên lặng nhìn mình, không khỏi lên tiếng thở dài: “A Cửu, ngươi nói Điện hạ hiện tại sẽ nghĩ muốn nhìn thấy ta sao?”

Dù sao cũng là bởi vì nàng, săn bắn mùa xuân mới hỏng, Diệp Lâm mới bị phạt. Cũng không biết Diệp Lâm thấy chiết phiến về sau là phản ứng gì, chữ viết nàng nát như vậy, coi như là hỏng bét. Trong lòng hắn lo cố nhân, chẳng lẽ nổi đóa với nàng sao.

Âm thanh ở trên không vang vọng trong thuỷ tạ, dĩ nhiên là không có hồi âm. Tô Nghiêu cũng sẽ không hỏi, chỉ tự cười cười. A Cửu a Cửu, nàng là thủ hạ của Diệp Lâm, làm sao có thể quơ tay múa chân với chủ tử của mình.

Qua ăn trưa, Tô Nghiêu liền thông báo Tô phu nhân, lên đường đi đến Đông cung thăm bệnh. Tô phu nhân thấy sắc mặt mnangf mặc dù còn hơi lộ ra tái nhợt, nhưng thần thái đã khôi phục như lúc ban đầu, liền đồng ý, sai xe ngựa trong phủ đưa nàng đi.

Chờ đến Đông cung, Tô Nghiêu quả nhiên được cho biết, thái tử điện hạ ở tẩm điện của Hoàng đế, quỳ cả đêm ở bên ngoài, cảm gió rét, ở Tử Thần điện tu dưỡng.

Quỳ cả đêm..... Trong lòng Tô Nghiêu có cảm giác nặng nề.

Tô Dao cũng là quỳ cả đêm trong từ đường, sau đó liền hồn Quy Ly hận.

Thì ra là tâm quân vương có thể ác như vậy, có thể để con trai ruột của mình ở ngoài cửa quỳ suốt cả đêm. Nhưng tương lai hắn phải thừa kế ngôi cửu ngũ chí tôn!

Vừa tới cửa Tử Thần điện, ngoài cửa một cung nữ liền cơ trí đi vào thông báo. Xem ra cung nữ Tử Thần điện cũng đã đối với việc nàng ra vào thành thói quen, Tô Nghiêu không tim không phổi nghĩ.

Cung nữ mặc áo xanh rất nhanh sẽ hồi báo, nói thái tử điện hạ đang ở trong điện, xin Tô đại tiểu thư đi vào.


Tô Nghiêu còn có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, mới nghiêm trang bước vào Tử Thần điện, không nhìn thấy cung nữ trước cửa lặng lẽ che miệng cười.

Đều tới bao nhiêu lần, họ sớm biết Tô Dao là nữ chủ nhân hữu danh vô thực của Tử Thần điện rồi, này Tô đại tiểu thư vẫn như lâm đại địch vậy.

Diệp Lâm ngửa mặt nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an tường cực kì. Tô Nghiêu vốn còn chút khẩn trương, không ngờ Diệp Lâm còn chưa tỉnh. Mới vừa rõ ràng có cung nữ thông báo qua, cũng không biết thông báo với ai.

Tô Nghiêu thả nhẹ bước chân, đứng lại bên giường, nhìn Diệp Lâm một lát, cũng không thấy hắn tỉnh lại. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Nghiêu cảm thấy sắc mặt Diệp Lâm có chút trắng bệch, đôi môi cũng nhợt nhạt.

Cũng không biết nhiều cung nhân nư vậy đều là cái khô gì, thế nào một người đi vào phục vụ cũng không có.

Tô Nghiêu chau mày lại giơ tay lên lau trán Diệp Lâm.

Hắn sẽ không sốt lên thôi..... Ưmh, xem ra thật là có điểm.

Nóng bỏng.

Tô Nghiêu sợ hết hồn, vừa muốn cầm tay về, nghiêng đầu đi kêu cung nữ tìm thái y, một cái tay nhanh hơn nàng bắt được tay nàng, nhẹ nhàng giữ lại cổ tay nàng.

Một giây kế tiếp, cặp mắt xinh đẹp từ từ mở ra, mắt đen sâu không thấy đáy không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng.

“A Nghiêu?” Diệp Lâm hết sức nhỏ giọng, còn mang theo có chút không tin, một đôi con ngươi đen nhánh như đêm nhìn chằm chằm nàng.

Tô Nghiêu cười xấu hổ. Cái này nói thế nào, vừa chiếm tiện nghi liền bị bắt sống, nàng đần chết thôi. Sớm biết tùy tiện sờ sờ rồi, dù sao là vừa chết, không sờ ngu sao mà không sờ này.

“Điện hạ.” Tô Nghiêu ho khan một tiếng, muốn rút tay trở về, lại phát hiện không làm nên chuyện gì. Trứng chọi đá, nói xong đại khái chính là cái này.

Diệp Lâm thật thấp nỉ non ở cạnh mép giường vang lên.

“Ngươi đừng đi.....”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận