Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Còn chưa kịp nói chuyện, người đó đã đẩy nàng ra sau lưng, cầm kiếm chiến đấu với người áo xám.

Trong lúc giao đấu khốc liệt, Tô Nghiêu trốn sau một thân cây đại thụ vững chắc, chỉ thò ra nửa đầu nhìn hai người kia đánh nhau. Có nằm mơ nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp Từ Thận Ngôn tại đây. Lúc này lẽ ra hắn nên ở Hi Quang điện hộ giá cho Từ đại nhân, chẳng lẽ là Diệp Lâm phái tới?

Người áo xám rõ ràng không phải đối thủ của Từ Thận Ngôn, chỉ qua trăm chiêu đã lực bất tòng tâm. Tinh thần mới hơi buông lỏng liền bị Từ Thận Ngôn trực tiếp đâm một kiếm. Kiếm vừa rút ra đem theo một đám máu tươi, Tô Nghiêu cũng không nhúc nhích, nhìn hai người không chớp mắt.

Trước đây nàng sợ những thứ này, sợ phải chết, nhưng hiện nay nàng đã không còn là đứa trẻ Tô Nghiêu duyên dáng quyến rũ vô âu vô lo nữa. Nàng là Hoàng hậu Đại Nhạn, nàng cũng đã từng bước đi trên con đường thấm đẫm máu tươi trong cuộc chiến ở Trường Ninh cung, nàng cũng từng chết một lần, à có thể coi là hai lần, trên đời này còn cái gì có thể khiến nàng sợ hãi đây?

Sắc mặt nàng không biểu cảm, trơ mắt nhìn Từ Thận Ngôn dứt khoát giải quyết người áo xám. Mới vừa rồi hắn còn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện cùng nàng, nay lại chứng kiến sinh mệnh hắn trôi qua trong chốc lát, thế nhưng trong lòng Tô Nghiêu thật sự không hề gợn sóng. Trông thấy Từ Thận Ngôn quét mắt tìm kiếm nàng, nàng liền lách mình đi ra hành một đại lễ: “Đa tạ Từ đại nhân cứu giúp.”

Đến giờ mặt mày Từ Thận Ngôn mới hơi buông lỏng, cũng kinh ngạc giây lát, còn chưa để Tô Nghiêu cúi người xuống đã lập tức nâng nàng dậy, bình thản nói: “Bảo vệ cho an nguy của Nương nương là bổn phận của thần, Nương nương cần gì phải đa tạ.”

Tô Nghiêu lắc lắc đầu, bổn phận ư? Lần trước căn bản là hắn có thể mặc kệ mà ngồi xem, nhưng chỉ vì một mảnh giấy cầu cứu của nàng, hắn lại nửa đêm đưa nàng xông vào Hoàng cung, rồi từ tầng tầng lớp lớp binh lính bao vây bốn phía mở ra một đường máu. Lần này hắn lại giải cứu nàng từ tay Nhiếp chính vương phủ, phá hỏng hoàn toàn kế hoạch lợi dụng nàng để uy hiếp Diệp Lâm. Như vậy còn không đáng để hành một đại lễ tạ ơn ư?

“Từ đại nhân làm sao biết ta ở đây?”

Từ Thận Ngôn nói giản lược vắn tắt, vừa tìm đường ra từ trong khu rừng tối đen như mực, vừa nói: “Ban nãy thấy Nương nương gặp nạn, liền một mạch đuổi theo đến đây, chỉ vì người kia khinh công quá cao, sắc trời lại tối nên nhất thời lạc mất dấu vết, mới làm cho Nương nương bị hoảng sợ.”

Tô Nghiêu đi theo phía sau Từ Thận Ngôn, nghe nói như thế liền sửng sốt, một mạch đuổi theo đến đây… Phong Sách đột nhiên bức vua thoái vị, ngay cả Diệp Lâm cũng không hề chuẩn bị kịp, hắn lại…

“Ngươi đã sớm biết…” Nói được một nửa, Tô Nghiêu liền phủ định chính suy đoán của mình. Nếu Từ Thận Ngôn đã sớm biết, cục diện hôm nay sẽ không trở nên như vậy. Nếu hắn không biết thì chỉ có một khả năng – ngay từ lúc cung yến bắt đầu, hắn đã luôn luôn chú ý đến nàng. Tại sao?

Tô Nghiêu hơi nghi hoặc, nhưng không biết phải mở miệng hỏi như thế nào, đành đi theo sau Từ Thận Ngôn nhưng trong lòng vẫn còn thấp thỏm lo lắng. Không biết Hi Quang điện hiện giờ thế nào, cũng không biết dọc đường này có đột nhiên nhảy ra một tên Trình Giảo Kim đến phá bĩnh hay không. Im lặng một lát thì người đi trước mở miệng nói: “Thật ra Thận Ngôn có một câu phải nhắc nhở Nương nương.”

Tô Nghiêu chau mày chăm chú lắng nghe. Từ Thận Ngôn rất ít khi chủ động lên tiếng, ngoại trừ lần đó ở Đông cung mời nàng đến phủ Trưởng công chúa Hoài Dương làm khách.

“Thận Ngôn muốn nhắc nhở nương nương, dù sao giấy cũng không gói được lửa, Nương nương không thể cứ liên tục giấu giếm Bệ hạ, tốt nhất là hãy cân nhắc tìm thời cơ thích hợp bàn bạc cùng Bệ hạ.” Từ Thận Ngôn đắn đo trong chốc lát, chung quy lại vẫn không nói ra chuyện Diệp Lâm đã tìm hắn để tra hỏi. Quân tử đã hứa thì sẽ giữ mồm giữ miệng, đúng ra hắn không nên nhiều lời, nhưng hai người kia làm cho hắn quá khó chịu. Rõ ràng là vì muốn tốt cho đối phương, ai cũng cố tình không chịu nói ra, nhất định phải một mình gánh vác.

Tô Nghiêu thở dài một hơi, thương lượng cùng Diệp Lâm ư? Nói thì dễ dàng. Nếu như độc cuảnnàng không có thuốc giải, nếu thân thể vì Say Hồng Trần mà càng ngày càng yếu đi cho đến lúc… Nàng không biết trong lòng người này có đại loạn hay không. Hiện nay thiên hạ còn chưa ổn định, làm sao có thể làm hắn phân tâm vì chuyện của nàng.

Tối nay thật ra người áo xám kia đã làm cho nàng tỉnh táo mà hiểu rõ ràng một đạo lý, Diệp Lâm đã quá xem trọng nàng. Xem trọng như vậy, rất không tốt. Đối với Diệp Lâm mà nói, nàng quá nguy hiểm, bất cứ kẻ nào cũng có thể dùng nàng để uy hiếp Diệp Lâm. Thậm chí Tô Nghiêu không thể xác định, nếu Phong Sách thật sự đem nàng đến uy hiếp Diệp Lâm, bắt hắn giao ra giang sơn này thì Diệp Lâm sẽ làm ra những chuyện gì. Nhưng nếu có một ngày nàng chết đi, hoặc là xuyên trở về hiện đại, để lại Diệp Lâm một mình thì phải làm sao?

Vẫn ở phía sau Từ Thận Ngôn, Tô Nghiêu bỗng nhiên dừng bước lại, gằn từng tiếng hỏi: “Từ đại nhận, ngươi nói thật cho ta biết rốt cuộc Say Hồng Trần có thể giải hay không?”

Người kia im lặng thật lâu sau đó mới chậm rãi lắc đầu.

Trái tim rơi vào hồ băng.

“Vậy ta sẽ ra sao?”

“Ngủ say càng lúc càng lâu, cho đến cuối cùng không tỉnh lại nữa.” Tất cả những triệu chứng có thể tìm ra được của những người trúng độc này đều giống nhau, càng ngày càng thích ngủ, cuối cùng là chìm đắm trong một giấc mộng đẹp, không bao giờ tỉnh lại nữa. Từ Thận Ngôn cảm thấy bản thân mình nói ra sự thật thế này có hơi tàn nhẫn, nhưng Tô Nghiêu là người thông minh, sớm muộn gì hắn cũng không giấu được nàng, không bằng nói ra càng sớm càng tốt, để nàng sớm lo liệu.

Tô Nghiêu cắn môi, vẫn bình tĩnh như trước lên tiếng: “Với tình huống thân thể ta bây giờ, ta còn lại bao nhiêu lâu?” Xin hãy cho nàng thời gian nhiều hơn một chút, càng nhiều càng tốt, đủ cho hắn quên đi nàng…

Từ Thận Ngôn nhìn nữ tử xinh đẹp mắt ngọc mày ngài trước mặt, đáy mắt ẩn nhẫn bi thương, lẳng lặng nói: “Nhiều nhất một năm.”

Trong rừng yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe thấy âm thanh xào xạc của gió đêm lướt nhẹ qua lá cây cùng với tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên.

Tô Nghiêu rũ mi xuống suy nghĩ một lát lại nói: “Nếu như lúc này ta mang thai, thì đối với thai nhi có ảnh hưởng gì không?”

“Thận Ngôn không biết.” Hắn cũng ăn ngay nói thật, lịch sử từ trước đến nay chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, nên hắn không suy đoán bậy bạ.

Tô Nghiêu gật đầu, cũng không hỏi nhiều, phút chốc trong lòng đã có quyết định.

Một đêm này còn chưa kết thúc, Tô Nghiêu và Từ Thận Ngôn còn chưa tới tường thành, thậm chí hai người mới chỉ đi ra khỏi cánh rừng rậm rạp tối đen, xa xa lại trông thấy một người đang thúc ngựa chạy đến.

Trong nháy mắt, Tô Nghiêu nghĩ người đang đến kia là Diệp Lâm, cũng như cung biến đêm hôm đó, hắn chạy suốt một đêm, vứt đám người đi theo lại phía sau, chỉ vì để gặp nàng sớm một chút. Nhưng Tô Nghiêu biết chắc chắn điều đó là không có khả năng. Người đó à, cho dù là chiến thắng cũng không thể bỏ mặc toàn bộ Trường Ninh mà đơn thương độc mã đến đón nàng. Hoàng thành cần hắn trấn giữ, Trường Ninh cần hắn bình định, thiên hạ cần hắn kinh sợ. Nam nhân của nàng, là một Hoàng đế đó…

Người trước mặt đã đến gần, xoay người xuống ngựa, một bộ trường bào màu đỏ tươi tung bay trong gió đêm, nhìn thấy Từ Thận Ngôn đứng chắn trước người Tô Nghiêu liền sửng sốt, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sao lại là ngươi?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Nghiêu từ phía sau Từ Thận Ngôn bước ra, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp anh khí bức người. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng trên đầu bằng dải lụa đen đơn giản, vẫn cách cải trang như cũ trở thành một đấng nam nhi tràn đầy khí phách. Dung mạo khiếp người không thể dời mắt, so với nữ tử bình thường còn có phần hơn. Người đó chính là Thu Ngự, nữ tước đời tiếp theo của Công phủ Trường An.

“Tối nay may mà có Từ đại nhân, Bản cung mới có thể thoát hiểm thuận lợi, trở về còn phải thật lòng cảm tạ Từ đại nhân lần nữa.” Tô Nghiêu vội vàng giải thích, rồi nhìn Thu Ngự đơn thương độc mã hỏi: “Tình hình trong cung thế nào rồi?”

“Vũ Lâm quân do Nương nương điều đến đã phát huy tác dụng lớn, chớp mắt đã chuyển bại thành thắng, trói được nghịch tặc áp giải vào thiên lao. Nhưng bên Hoa Châu lại xảy ra sự cố, xem ra là ngay từ đầu Thái hậu đã thông đồng với Phong tặc, không biết dùng biện pháp gì mà điều Hoa Châu quân đến vây quanh Trường Ninh. Hiện nay trong ngoài Trường Ninh hai quân đội đối chọi tình hình rất nghiêm trọng, Bệ hạ lo lắng cho an nguy của Nương nương nên mới sai A Ngự dọc đường tìm kiếm Nương nương. Lúc A Ngự còn tìm kiếm bên trong thành thì cổng thành đã đóng lại tử thủ, nên cố gắng trà trộn lẻn được ra ngoài. Thấy Nương nương không sao, Bệ hạ cũng có thể yên tâm.”

Thu Ngự nói xong một hơi, dường như nhớ ra điều gì, liền móc ra một cái gì đó giống như pháo hiệu từ trong túi tiền trên yên ngựa, hướng lên trời bắn ra tín hiệu. Tô Nghiêu hoảng sợ, thế này chẳng phải là tiết lộ vị trí của các nàng cho mọi người biết sao? Còn chưa kịp chất vấn thì người đã bị Thu Ngự đẩy lên ngựa, rồi bản thân cũng trèo lên ngồi phía sau, nói: “Hiện nay Bệ hạ đã biết an nguy của Nương nương, xin Nương nương hãy tức tốc quay về kinh cùng A Ngự, có vậy mới khiến cho Bệ hạ yên tâm.”

Nói xong, lại cúi đầu nhìn về phía Từ Thận Ngôn đang đứng rồi nói: “Sức ngựa có hạn, đành cảm phiền Từ đại nhân đi một mình.”

Thấy Từ Thận Ngôn không bận tâm mà gật đầu, Thu Ngự gật đầu đáp trả rồi lập tức thúc ngựa rời đi. Tô Nghiêu bị ôm chặt trên ngựa, trong lòng là trăm mối tơ vò, chỉ mong, chỉ mong sao Diệp Lâm có thể thuận lợi vượt qua tai họa này, thì nàng có chết cũng không luyến tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui