Sau khi cùng Ngọc Lam nói chuyện, trở lại Tây sương phòng thì đã qua hoàng hôn, trời đã tối hẳn. Bởi vì nha hoàn áo trắng kia vẫn luôn theo sát bên người nàng nên trong phòng vẫn chưa có ai thắp đèn. Tô Nghiêu bước vào trong căn phòng tối đen như mực đúng là thấy không quen.
Có thể do ở trong Hoàng cung đã lâu, đúng là cũng không quá vui vẻ gì khi ở trong cái nhà tù hoàng kim đó, nhưng Tô Nghiêu vẫn thấy nhơ nhớ đám đèn chong sáng bập bùng trước cửa Phượng Ngô điện. Kỳ thực cái nhà tù hoàng kim gì đó vừa mới nói, ngày trước trăm lần ngàn lần đều cảm thấy không có tự do, chẳng qua chỉ là không phiền không lo, hiện nay tim của nàng đặt tại Diệp Lâm nên tự nhiên cảm thấy ở trong Hoàng cung kia cũng không sao. Được hưởng thụ phần an nhàn này nên đương nhiên không thể tránh khỏi trách nhiệm ràng buộc.
Nha hoàn áo trắng vội vàng chạy đến trước giá nến tìm mồi lửa để thắp đèn, Tô Nghiêu liền trực tiếp sờ soạng lần dò đi vào gian trong. Khả năng nhìn bên đêm của nàng cũng không tệ lắm, huống chi cửa sổ đều chưa đóng nên ánh trăng vẫn chiếu vào được, mò mẫm trong ánh trăng sáng bạc miễn cưỡng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của đồ đạc. Nhưng chỉ vừa mới đi qua bình phong Vân Mẫu ngăn cách giữa hai gian, tầm nhìn liền trở nên hoàn toàn mơ hồ.
Tô Nghiêu hơi do dự không biết có nên chờ nha hoàn áo trắng đốt đèn lên rồi mới đi tiếp hay không, để tránh va chạm lung tung lại còn mang tiếng, thì trong bóng tối nghe thấy có tiếng y phục va chạm rất khẽ, chưa kịp phản ứng đã có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy nàng vào trong ngực. Một hơi thở mát lạnh quẩn quanh mũi nàng, lại còn dịu dàng quen thuộc đến như vậy làm Tô Nghiêu hơi ngẩn ra, giơ tay lên vòng qua thắt lưng người kia trách một câu: “Rõ ràng đã đến rồi nhưng tại sao lại không thắp đèn?” rồi mặc cho người đó ôm chặt nàng vào trong lòng.
Diệp Lâm không nói lời nào, chỉ bế ngang nàng lên, bước đến để nàng xuống giường lớn rồi ngả người hôn nàng.
Tô Nghiêu hơi luống cuống không biết người này bị làm sao, đôi môi mềm mại hơi lạnh của hắn quấn quít dây dưa ở răng môi nàng, rất nhanh làm cho hô hấp nàng rối loạn. Ban đầu đang định tránh qua một bên để hỏi Diệp Lâm có chuyện gì thì người kia đã vừa hôn nàng vừa đưa tay làm loạn tháo thắt lưng nàng xuống. Nụ hôn triền miên từ môi dần dần trượt xuống trước ngực, y phục đã trở nên lộn xộn, người kia chỉ khều nhẹ ngón tay một cái, mảnh áo màu vàng tơ trước ngực nàng đã bị lột sạch
Bỗng gọn đèn phía bên kia bình phong lớn chợt sáng lên, nghe thấy nha hoàn áo trắng ‘ồ’ lên một tiếng, đang định cầm đèn đi vào bên trong thì Tô Nghiêu vội vàng lên tiếng ngăn lại, “Ta hơi mệt mỏi, đèn cứ để ở gian ngoài cũng được, ngươi không có chuyện gì thì lui ra đi.”
Nha hoàn áo trắng cũng là người khôn khéo, tuy là dừng bước nhưng vẫn không rời đi, đứng ở cửa hơi do dự nói: “Nhưng mà Hà công tử vẫn chưa… quay về”. Bên trong đó đều không cần đốt đèn sao.
Đối với lời nhắc nhở của Tô Nghiêu vẫn thờ ơ, Diệp Lâm đang hai tay nghịch loạn nghe được một tiếng ‘Hà công tử’ không khỏi cười một tiếng. Lại nghĩ đến ban ngày người bên cạnh cứ một tiếng lại một tiếng gọi Tô Nghiêu là ‘Hà phu nhân’ liền cảm thấy thú vị, vươn người hôn lên vành tai Tô Nghiêu, giọng nói khàn khàn thổi vào tai nàng, “Nói cho nàng ta biết, ta đã trở về.”
Tô Nghiêu bị hành động bất ngờ của hắn làm cho run rẩy, không tránh được hơi nóng đang dâng trào, chỉ cảm thấy bên tai mình tê tê dại dại rồi trực tiếp lan xuống nửa người, cắn răng nói: “Tự chàng nói tiện hơn...” Mới nói đến đây người kia chợt véo một cái bên hông nàng, làm cho toàn thân khẽ run lên buộc lòng phải nộp vũ khí đầu hàng. Dựa theo lời hắn nàng cất tiếng nói: “Ngươi... ngươi không cần quan tâm, chàng đã... đã trở về rồi.”
Nha hoàn áo trắng phản ứng trì độn kia cuối cùng cũng nghe ra âm thanh hơi nỉ non của Tô Nghiêu có chỗ nào đó không đúng, mặt đỏ lên vội vàng ‘vâng’ một tiếng rồi lui ra bên ngoài. Lúc tiện tay đóng cửa lại, trong lòng còn không nhịn được thầm oán trách hai người này rốt cuộc vẫn còn là phu thê mới kết hôn hay sao, gấp như khỉ vậy (*), Hà phu nhân chỉ vừa mới tỉnh lại mà đã...
(*)nguyên gốc là ‘hầu cấp’, loài khỉ là loài ưa vận động nên trong tiếng Trung, từ ‘khỉ’ mang nghĩ bóng là chỉ sự nhanh nhẹn lanh lợi (đối với trẻ con) hoặc hành động có tính chất gấp rút vội vã hay lo lắng sốt ruột.
Nàng ta đâu biết mấy ngày nay đoàn người của Tô Nghiêu đi suốt ngày đêm tức tốc tiến về Hoa Đô, Tô Nghiêu lại thỉnh thoảng lâm vào hôn mê nên Diệp Lâm chỉ biết ôm chứ không làm được gì khác, đã bị ‘thống khổ’ nhiều ngày.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Diệp Lâm tiến sát vào lỗ tai Tô Nghiêu cất giọng trầm thấp lại hơi khàn khàn, “Ngoan lắm.”
“Chàng... A...” Tô Nghiêu bị hắn kích thích muốn phản kháng cũng không được, cũng không có biện pháp nào bắt bẻ lại hắn, vốn là còn định trách mắng hắn một chút nhưng không ngờ một bàn tay người kia đã mò vào vườn cấm địa, ngay lập tức dập tắt toàn bộ lời nói của nàng.
Tô Nghiêu vừa say sưa cùng Diệp Lâm vừa âm thầm cắn môi, cố gắng kiềm chế để không phát ra âm thanh quá lớn. Nha hoàn áo trắng kia còn gác đêm ở ngoài cửa, nàng không muốn bị cô nương này nghe thấy những chuyện thầm kín, nhưng không nghĩ rằng nàng càng ngày càng khó khống chế tâm tình của mình.
Người kia vừa cạy hai hàm răng nghiến chặt của nàng vừa dây dưa hôn nàng. Âm thanh mê đắm của hắn hòa quyện với hô hấp rối loạn vang lên khắp phòng, “A Nghiêu, chẳng lẽ nàng không muốn ta?”
Dường như Tô Nghiêu cũng đã thỏa hiệp mà buông ra một tiếng “Muốn”, dây thần kinh lý trí cuối cùng đã bị tan vỡ.
Không biết trải qua bao lâu, hô hấp của hai người mới dần dần vững vàng, Tô Nghiêu gối đầu lên bả vai Diệp Lâm, mồ hôi thấm đẫm trên mái tóc dài tạo thành từng hàng, nàng giơ tay lên che kín hai mắt chỉ vì hành vi phóng đãng đáng thất vọng ban nãy của mình. Nghĩ đến điên cuồng vừa rồi của Diệp Lâm quả thật là lại đạt đến một độ cao mới nên nàng không khỏi có chút buồn bực, giọng nói dịu dàng sau khi ân ái lại rất du dương quyến rũ: “Chàng đã nói chuyện với Cố Phù Phong?”
Chuyện có thể làm cho hắn điên cuồng mất khống chế như thế này hơn một nửa là có liên quan đến an nguy của nàng. Có lẽ kết quả cũng không phải là đáp án khiến người ta hài lòng nên người này mới trở nên như vậy.
Diệp Lâm cúi đầu hôn một cái lên bờ ngực mềm mại của người mà hắn yêu, mắt nhìn lên dải dây kết tua rua trên nóc giường, trong đầu hiện lên hình ảnh nói chuyện cùng Cố Phù Phong lúc sẩm tối. Trầm mặc một lát, Diệp Lâm từ từ giải thích tóm tắt chuyện hắn bàn bạc cùng Cố Phù Phong là có liên quan đến tình hình của Say Hồng Trần.
“Ngày trước chưa thấy Bệ hạ, Cố mỗ rất khó tưởng tượng rằng Nương nương lại có thể...” có thể trở mặt giúp đỡ Diệp Lâm chống lại Phong Sách. Khi đó hắn nhìn thấy trong mắt Tô Dao và Phong Sách đều là ‘không nên nghĩa phu thê thì không thể được’. Thậm chí Tô Dao vì để đề phòng bất chắc còn xin hắn độc kia... Nhưng nghi hoặc thế nào thì cũng chỉ có thể nói đến đây, Cố Phù Phong cũng vậy, nâng chén uống trà rồi lẳng lặng nhìn nam tử đối diện.
Diệp Lâm cũng không muốn nhắc lại, chỉ cười một tiếng. Cố Phù Phong là một kẻ kinh hồn tuyệt diễm đến bậc nào, nên hắn cũng không muốn cùng người này nhắc đến quá nhiều chuyện của Tô Nghiêu, nói: “Mục đích lần này ta đến, Cố đại nhân đã hiểu. Ngày đó A Nghiêu nhất thời bị kích động nên mới uống Say Hồng Trần, chỉ mong muốn chết đi, chuyện này không cần bàn nữa. Chẳng qua là hiện nay không như ngày xưa, ngày đó Cố đại nhân có thể tặng Say Hồng Trần cho A Nghiêu thì phải chăng hôm nay cũng có thể cung cấp chút thuốc hối hận?”
Ngay từ lúc Cố Phù Phong nhận được thư của Tô Nghiêu đã biết mục đích tới đây của bọn họ, chẳng qua là không ngờ rằng Diệp Lâm hoàn toàn không hề khách sáo mà hỏi thẳng vào vấn đề như vậy. Phải biết rằng trên cõi đời này chẳng có cái gì gọi là thuốc hối hận mà mua, nếu như thực sự có thì tại sao bản thân hắn không dùng trước tiên.
“Ngay từ lúc tạo ra Say Hồng Trần đã là không có thuốc giải, người đời đều biết, Bệ hạ còn cố chấp cái gì nữa đây?”
Thế nhưng người kia lại bình tĩnh lắc đầu một cái, “Nhất định sẽ có biện pháp, chẳng qua là chưa tìm được thôi.”
Cố Phù Phong thấy hắn cố chấp như vậy liền lắc đầu thở dài, bỗng nhiên đứng dậy đi vào trong thư phòng lấy ra một hộp gỗ, đặt ở trên bàn rồi nói: “Lúc sinh thời gia phụ đã từng nghiên cứu về độc của Say Hồng Trần, nói rằng cũng không phải là không có chút hy vọng giải độc nào, chẳng qua là chưa bao giờ có người nào thành công. Không biết Bệ hạ có bằng lòng thử một lần hay không?”
Diệp Lâm gật đầu không chút do dự.
Lúc này Cố Phù Phong mới mở hộp kia ra, bên trong toàn là bình nhỏ, ít nhất cũng phải có hai mươi mấy bình xếp đầy bên trong.
“Gia phụ từng nói, thứ mà Say Hồng Trần tác động đến không phải là thân thể con người, mà chính là ý chí. Người trúng độc lúc độc phát thường sẽ đắm chìm trong những ảo giác mà lúc bình thường cầu mà không được, dần dần không phân biệt rõ thực tế và hư ảo, coi những cảnh trong mơ là hiện thực rồi từ đó chìm trong mộng mà không tỉnh lại nữa. Phàm là người đã trúng phải Say Hồng Trần, tất cả đều không phải là độc ngấm vào xương tủy mà là thân thể suy nhược mà chết.”
Nói đến đây, Cố Phù Phong đẩy hộp gỗ về phía Diệp Lâm, nói: “Nếu một ngày kia Nương nương bị độc phát làm cho hôn mê, thì mỗi ngày cho Nương nương uống vào một viên thuốc này, có thể đảm bảo kéo dài tánh mạng cho Nương nương.”
Chỉ kéo dài tánh mạng, chứ cũng không phải là hoàn toàn tỉnh táo. Diệp Lâm nghe hiểu được, gật đầu một cái rồi nhìn chăm chăm vào hộp thuốc, hỏi: “Kéo dài tánh mạng, nhưng không biết A Nghiêu phải dùng thuốc như thế nào mới có thể tỉnh lại?”
Cố Phù Phong lắc đầu một cái, “Gia phụ cho là nếu hiểu rõ được những ảo giác của mình, người trúng độc sẽ tỉnh lại, Say Hồng Trần cũng mất đi tác dụng. Nhưng từ xưa đến nay chưa có người nào chiến thắng được ảo giác của chính mình.”
Say Hồng Trần, Say Hồng Trần, một cõi mê say, vĩnh viễn bất tỉnh. Bởi vì ảo giác kia chính là những mơ ước ở trong lòng nên mới khó có thể vượt qua. Nếu như đang ở trong mộng thì người nào sẽ còn quan tâm đến đó là thực hay mơ đây. Chính là như thế, cứ quanh quẩn mà không thoát ra được.
“Hộp Tục Mệnh đan này tặng cho Bệ hạ, cũng không uổng Bệ hạ ngàn dặm xa xôi đến đây. Nương nương từng cứu Cố Phù Phong một mạng, Phù Phong vô cùng cảm kích, chỉ mong ước Tục Mệnh đan này có thể mở ra cho Nương nương một con đường sống.” Cố Phù Phong trực tiếp đẩy hộp gỗ đến trước mặt Diệp Lâm, nói: “Nhưng mà gia phụ đã qua đời, đơn thuốc về Tục Mệnh đan này cũng không hề có, những thứ ngày hôm nay chỉ đủ dùng trong vòng ba năm, nếu như sau ba năm này Nương nương vẫn không tỉnh lại... chỉ e Bệ hạ phải có tính toán khác.”
Đôi khi Cố Phù Phong nghĩ rằng, có lẽ căn bản là phụ thân hắn không định sẽ giải hết Say Hồng Trần, chỉ nghiên cứu chế tạo ra một loại đan dược như vậy, đặt tên là Tục Mệnh, trên thực tế chẳng qua là trì hoãn độc phát, kéo dài sinh mạng. Chưa từng có người nào hiểu rõ hết được thế gian, cho nên đây vốn không phải là thuốc giải của Say Hồng Trần mà là thuốc giải cho người bên cạnh của kẻ trúng độc, là cho bọn hắn thời gian để có thể tiếp nhận chuyện người quan trọng ra đi.
Đều nói ‘cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử’ (**), kỳ thực tình yêu cũng giống vậy, đối mặt với một người sẽ không bao giờ biết khóc biết cười, sẽ không bao giờ tỉnh lại giống như tượng gỗ, thật sự có mấy người có thể không chùn bước mà theo đuổi đến cùng những hư ảo lãng mạn: không thành nghĩa phu thê thì không thể.
(**) cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử: ý nói cha mẹ bệnh tật nằm liệt giường lâu ngày thì con cái cũng không còn muốn báo hiếu nữa.