Bệnh "Không Thể Yêu"

Mười hai giờ đêm, chuông đồng hồ ở quảng trường thị trấn cổ reo lên, du dương trong trẻo.

Đông... đông... đông...

Dãy đèn lồng màu đỏ trên đỉnh đầu đột nhiên tắt ngúm, ánh sáng bốn phía chợt tối hẳn. Tả Dịch buông tay ra, Kiều San giãy giụa ở dưới ma trảo của anh thở hổn hển, cần cổ đau nhức, ngay cả sức lực ngẩng đầu lên cũng không có.

Cái ót được tự do nhưng cô vẫn duy trì tư thế cũ, cúi đầu hít sâu một hơi, yếu ớt nói: “Tả keo kiệt, anh cầm tinh con trâu à?”

Tả Dịch cười nhẹ, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Tôi cầm tinh con rồng.”

Kiều San ngẩng đầu nhìn anh, thấy khóe môi anh nhếch lên thì sửng sốt.

Chỉ còn lại ngọn đèn ở trên quán nhỏ bên đường, ánh sáng rọi vào gò má người đàn ông, nửa sáng nửa tối, ngũ quan thâm thúy bị nụ cười nhẹ nhàng này vầng nhuộm. Cô suy nghĩ một chút, hình như... từ khi gặp anh cho đến bây giờ, chưa từng thấy anh cười như thế.

Ấn tượng của anh trong cô chỉ có: Độc miệng, lạnh lùng, keo kiệt.

Thế nhưng nụ cười này lại khiến cho đáy lòng người ta nhũn ra. Nụ cười của người này hoàn toàn trái ngược với Tiếu Già, anh cười rộ lên sẽ khiến cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ, hoặc cũng vì nụ cười ôn hòa thế này quá mức bất chợt, cả trái tim của Kiều San đều trở nên ấm áp dễ chịu.

Xem ra người này cuối cùng cũng quyết định kết thâm giao với cô rồi.

Kiều San xúc động trong lòng, cũng không tiếp tục so đo tội anh ăn vụng thức ăn của mình, vỗ lên vai anh một cái, thở mạnh nói: “Thôi, coi như tôi mời anh ăn, trở về Cẩm Dương anh mời tôi ăn hải sản!”

Tả Dịch cười gật đầu: “Ừ, được.”

Sau khi tiếng chuông đi qua, trong radio của thị trấn cổ phát thông báo:

“Thông báo thông báo, du khách thị trấn cổ xin chú ý, xin chú ý, hôm nay là ngày sáu tháng năm, trưởng trấn quyết định mở đại hội hỏa hoa, du khách có thể đến quảng trường thưởng thức, có thể đến quảng trường thưởng thức.”

Kiều San kiễng chân lên nhìn về phía quảng trường, “Đại hội hỏa hoa? Bắn pháo hoa? Đi xem không?”

Bởi vì tạm thời quyết định đi xem đại hội hỏa hoa, hơn nữa qua nửa đêm nên du khách đến xem không nhiều, trên quảng trường chỉ có lác đác vài người.

“Bịch” một tiếng, một ánh sáng bắn lên bầu trời, khắp bầu trời hiện lên đốm lửa nho hình hoa, cự ly cực gần, những hoa bạc đó tựa như lưới trời.

Hai người đứng ở trên thềm đá cao nhất, ngẩng đầu nhìn pháo hoa. Một lát sau, Kiều San cảm thấy bắp đùi mình ngứa ngứa, bên tai truyền đến tiếng cười “khanh khách” của bé gái.

Kiều San và Tả Dịch đồng thời cúi đầu xuống, bé gái ngước đầu nhỏ lên nhìn hai người, cười tươi lộ cả hàm răng nói: “Chú Tả mẹ Kiều, hai người thật sự hẹn hò sao?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ. Kiều San nhìn bé gái: “Sao con lại chạy tới đây? Không phải đã ngủ rồi sao? Một mình con hả?”

“Hi, bà mai nhỏ, còn có chúng tôi nữa.”

Kiều San ngẩng đầu nhìn thấy Ứng Sênh Nam, Tây Mễ và vợ chồng già tay trong tay ở dưới bậc thang.

Đang nhìn bầu trời rực sáng pháo hoa, cô nàng Tây Mễ nhảy lên, hét to một tiếng: “Ôi! Đẹp quá! Chú mau nhìn xem!”

Ứng Sênh Nam liếc cô ấy một cái, nghiêm trang nói: “Cô gái nhỏ gọi tôi là chú? Gọi anh đi.”

Tây Mễ lườm anh ta một cái: “Hừ, còn lâu nhé, muốn chiếm tiện nghi của tôi hả?”

Kiều San và Tả Dịch đi xuống thềm đá, tặng vị trí xem pháo hoa tốt nhất cho vợ chồng già.

Ông lão bước lên thềm đá, vươn tay ra kéo bà lão, dặn dò: “Bà cẩn thận một chút, thắt lưng của bà không tốt.”

Bà lão cười nói: “Không sao, đau thì ông cõng tôi trở về.”

“Hu hu hu! Ông cụ bà cụ không thể ân ân ái ái trước mặt những kẻ độc thân như chúng cháu nha!” Tây Mễ la lên.

“Ngược lão cẩu nha...” Ứng Sênh Nam cũng la.

“Ngược tiểu cẩu nha...” Văn Văn cũng ngửa đầu nghiêm túc nói.

Kiều San vịn vai Tả Dịch nhảy xuống thềm đá, suýt chút nữa cắm đầu xuống đất, cũng may Tả Dịch nhanh tay kéo mũ áo của cô lại. Kiều San bị kéo về phía sau, sau khi đứng vững thì xoa xoa cái cổ, oán giận nói: “Suýt chút nữa thì anh ghìm chết tôi rồi.”

Tả Dịch không phủ nhận, khóe môi ngập ngừng một chút, muốn nói cái gì nhưng trên đỉnh đầu lại nổ pháo hoa.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn.

Trên thềm đá phía trước, bà lão rúc vào trong ngực ông lão, mặc dù đầu đầy tóc bạc nhưng lại khiến cho người ta xúc động vô hạn.

Tây Mễ cảm khái nói: “Bà ấy bị ung thư gan thời kì cuối, thời gian bên cạnh ông cụ không còn dài.”

Trong lòng Kiều San “lộp bộp” một tiếng, kinh ngạc nhìn Tây Mễ: “Cô nói cái gì?”

Tây Mễ: “Tối qua tôi rửa chén ở nhà bếp, ông cụ xuống tìm nước sôi nói cho tôi biết. Thật ra có thể sống đến tuổi này rất đáng giá rồi, hai ông bà đều suy nghĩ rất thoáng. Ông cụ nói, có thể tiễn bà ấy đi, nhưng người sống mới đau khổ.”

Không biết vì cái gì, trước mắt Kiều San mịt mờ sương mù.

Bọn họ nắm tay nhau, đi đến đám cưới vàng, đi đến đầu bạc, không dài cũng không ngắn, thời gian sống chung quý trọng mỗi ngày, cho dù đến cuối cùng, cũng vừa lòng đẹp ý.

(* đám cưới vàng: kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới)

Lúc pháo hoa trên đỉnh đầu nở rộ, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu rọi trên mặt đôi vợ chồng già và mấy người trẻ tuổi, một khách sạn nho nhỏ, dường như biến bọn họ thành người một nhà trong thời gian ngắn ngủi.

Ứng Sênh Nam đột nhiên nhỏ giọng xúc động: “Rất muốn kết hôn tìm người để yêu thương.”

Tây Mễ: “Rất muốn sớm trở thành một đầu bếp, kiếm nhiều tiền, nuôi nhiều trai đẹp.”

*

Pháo hoa nổ bôm bốp ngoài khách sạn nhưng đã không còn ai có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.

Tiếu Già ở trong phòng đóng chặt cửa sổ, anh ta và Lâm Chân cứ như vậy mà giằng co mấy giờ liền. Cuối cùng Lâm Chân thật sự không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tiếu Già, làm thế nào anh mới bằng lòng đón nhận em?”

Cơn say đã giảm hơn phân nữa, cuối cùng cũng có chút lý trí, nói chuyện cũng dần dần có trình tự hơn.

Tiếu Già vẫn trả lời đáp án kia: “Không thể, tôi thích Kiều San.”

Đáp án này Lâm Chân đã nghe 108 lần trong tối nay. Cô ta đứng dậy đi về phía anh, ngước mặt nhìn vào vẻ mặt chán nản của người đàn ông: “Tiếu Già, nếu cô ấy thật sự thích anh, nếu giữa hai người quả thật có thể, sao anh lại đợi hơn ba mươi năm? Mấy năm nay anh không phá lớp cửa sổ này, đơn giản là vì sợ có kết cục như vậy, sợ hai người các anh ngay cả bạn bè cũng không làm được, có dung không? Hiện tại sự thật đã bày ra trước mặt, anh còn cô giãy dụa cái gì nữa? Em thích anh, yêu anh, thậm chí có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, tại sao anh không thể tiếp nhận em? Không thể nhìn em nhiều hơn chút?”

Giọng nói Tiếu Già nhàn nhạt, đã không còn cảm xúc nào. Không lạnh lùng cũng không ấm áp.

“Không thích, không có lý do gì cả.”

Lâm Chân hừ lạnh một tiếng, nhón chân ôm lấy cổ của anh ta, nhào tới cắn môi của anh ta, ngậm chặt không buông.

Tay Tiếu Già chống vai của cô, dùng sức đẩy ra. Hai mắt tiêm nhiễm phẫn nộ cực hạn, tròng mắt hiện lên tơ máu đỏ rực, giọng nói ở cổ họng đè cực thấp, tựa như dã thú sắp bộc phát.

Anh ta dùng ngón tay giữ chặt vai của cô, mạnh mẽ gần như muốn khảm vào xương đòn vai của cô gái, “Lâm Chân, tôi cảnh cáo cô lần thứ nhất, nếu tiếp tục làm chuyện không biết xấu hổ này, tôi sẽ khiến cô hối hận.”

Lâm Chân nhìn anh ta, nước mắt ào ào chảy xuống, vẻ mặt kỳ quái: “Tôi không biết xấu hổ? Hôn người mình thích là không biết xấu hổ sao? Tiếu Già, rốt cuộc anh có trái tim hay không? Tôi mặt dày mày dạn theo đuổi anh lâu như vậy, tại sao anh không động lòng với tôi chứ?”

Tiếu Già: “Xin lỗi, tôi không có ý với cô.”

Lâm Chân cắn môi, lùi về phía sau một bước, căm hận nhìn chằm chằm vào anh ta, bắt đầu cởi cúc áo của anh.

Xương đòn vai... Xuống chút nữa là vị trí đẫy đà nhất của phụ nữ.

Tiếu Già nắm quyền xoay người, cô gái ôm chặt lấy eo anh ta từ sau lưng, thân thể nóng bỏng dính sát vào lưng của anh, cách lớp vải mỏng có thể cảm nhận rõ được đường cong thân thể cô gái.

Anh ta không kiềm chế được cơn giận, gần như là chán ghét giãy ra khỏi hai tay cô ta, thuận tay kéo khóa áo khoác xuống, không hề quay đầu lại ném cái áo vào mặt của cô gái sau lưng, đi ra cửa.

Đợi Lâm Chân kịp phản ứng lại thì Tiếu Già đã sập cửa đi ra ngoài.

Cô gái ôm cái áo ngồi xổm trên mặt đất, ngay sau đó nước mắt vỡ đê tràn ra.

*

Ngày hôm sau Kiều San xuống lầu ăn cơm, vợ chồng già đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời đi, Tây Mễ cũng thu dọn xong hành lý ném ở quầy lễ tân, quyết định sau khi cơm nước xong thì ngồi xe rời đi.

Cuối cùng vẫn là ông chủ mở miệng, dặn dò vợ mình: “Vợ à, em lên lầu gọi ngài Tiếu và Tiểu Lâm xuống đi, xuống trễ là không có bữa sáng ăn đâu.”

Vợ của ông chủ đáp một tiếng, đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống rồi đi lên lầu. Không lâu sau lại đi xuống, nói với bọn họ: “Phòng của ngài Tiếu không có ai, phòng của cô Lâm cũng vậy...”

Bà chủ vừa dứt lời, Kiều San nhận được tin nhắn của Tiếu Già gởi tới: “Trường học có một hạng mục mới cần làm, anh đi trước, Văn Văn nhờ em dẫn về, đến Cẩm Dương thì nói cho anh biết một tiếng, em đến đón anh.”

Kiều San cất điện thoại, nói: “Anh ấy nói ở trường học có hạng mục mới cần phải làm, cho nên đã đi trước, chắc hẳn Lâm Chân cũng đi rồi.”

Văn Văn đang dùng muỗng lớn múc cháo cho vào miệng mình, miệng đầy cháo, nghe vậy thì dừng lại một chút, ngẩng đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kiều San: “Ba Tiêu dám bỏ lại con một mình đi trước! Hu hu, may mà con còn có mẹ và cô chú!”

Bà lão xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Văn Văn à, trở về thì phải ngoan ngoãn nghe lời đi học, sau khi trở về Cẩm Dương nhớ đến thăm bà nội nhé.”

Văn Văn gật đầu: “Vâng! Con còn muốn bà nội thắt bím tóc cho con đấy! Hi hi.”

Tây Mễ nhìn mọi người trong bàn ăn có chút lưu luyến: “Ôi, thời gian sao ngắn vậy, mọi người mới quen nhau đã xa nhau. Mọi người đều là người Cẩm Dương, tôi lại không phải. Chỗ tôi ở cách mọi người hai thành phố, lần từ biệt này e rằng không hẹn gặp lại rồi, rất luyến tiếc nha.”

Ứng Sênh Nam: “Con gái than thở cái gì chứ? Khi nào muốn đến Cẩm Dương chơi thì điện thoại cho chú, bao tiền vé máy bay, bao ăn ngủ một hai năm không thành vấn đề. Nếu muốn thì đồng ý làm em dâu thứ hai của chú, ở cả đời cũng không sao.”

Vẻ mặt Kiều San khó chịu nhìn Ứng Sênh Nam: “Ông chủ Ứng, đây là anh muốn đổi nghề rồi sao?”

Mọi người trong bàn ăn cười ầm lên, mặc dù thời gian chung đụng không dài, nhưng khi chia tay thì đều có chút thương cảm.

Tiếu Già đã đi trước, đương nhiên Kiều San không thể tiếp tục ở lại nữa. Vì vậy ăn cơm xong cùng Văn Văn quay về phòng thu dọn hành lý, quyết định buổi trưa ngồi xe đi đến sân bay, trở về Cẩm Dương.

Người đồng hành đều quyết định rời đi, vốn lúc đầu Tả Dịch quyết định đi du lịch một mình, nhưng nghĩ đến mấy ngày tới sẽ ở lại thị trấn cổ một mình thì chắc sẽ ở không được nữa, cho nên cũng đi lên phòng sắp xếp hành lý rời đi.

Đoàn người trở về đến Cẩm Dương đã là buổi tối. Ở thị trấn cổ mấy ngày, khi về Cẩm Dương thì phát hiện nơi này hơi nóng, trong không khí chỉ còn lại hương vị nắng chói chang hơn là ấm áp.

Kiều San kéo hành lý dẫn theo Văn Văn không tiện bắt xe, dứt khoát ngồi nhờ xe Tả Dịch. Đến dưới lầu ký túc xá dành cho giáo sư đại học, Văn Văn đã gục ở trên đùi cô ngủ say, Tả Dịch xuống xe mở cửa xe, ôm Văn Văn vào trong lòng mình, nhỏ giọng ra dấu với cô: “Tôi đưa cô lên.”

Những lúc thế này có Tả Dịch đi theo cũng tốt, đối mặt với Tiếu Già cũng không đến nổi lúng túng.

Đến trên lầu, Kiều San ấn chuông cửa, cửa vừa mở thì lộ ra gương mặt tiều tụy của Tiếu Già. Người đàn ông nhìn thấy cô thì rõ ràng hai mắt sáng lên, “Sao không ở chơi thêm mấy ngày rồi về? Sao về không nói cho anh biết?”

Rất nhanh, anh ta nhìn thấy Tả Dịch ôm Văn Văn ngủ say đứng sau lưng Kiều San.

Anh ta nghiêng người nhường đường, “Vào đi.”

Kiều San đang do dự có nên đi vào hay không, Tả Dịch tiến lên một bước nói: “Không cần, chúng tôi đưa Văn Văn lên thì sẽ đi ngay, trễ rồi, Kiều San cũng mệt rồi.”

Tiếu Già nhìn Tả Dịch, như nghẹn ở cổ họng, một lát sau mới vươn tay nhận lấy Văn Văn, “Cảm ơn.” Sợ đánh thức con bé nên anh ta nói cực thấp, ánh mắt dời đến trên người Kiều San, “Về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thẳng đến đi xuống lầu lên xe, Kiều san vẫn chưa phản ứng lại. Ngồi ở trên xe khẽ than một tiếng, thấp giọng nói: “Bối rối quá...”

Ứng Sênh Nam ngồi ở ghế kế bên tay lái ngáp một cái, lười biếng nói: “Cái này thì có gì đâu mà bối rối?”

Kiều San suy nghĩ một chút giải thích nói: “Hai người không hiểu đâu, cảm giác Tiếu Già thổ lộ với tôi cứ như... cứ như...”

Ứng Sênh Nam: “Cứ như cái gì?”

“Cứ như có một ngày anh thổ lộ với Tả Dịch vậy, rõ ràng là anh em ruột, nhưng thành thật nghiêm túc nói ra những lời kia! Ôi chao...” Ví dụ này của Kiều San khiến người nào đó cảm thấy khó chịu.

Tay đang cầm tay lái nắm thành quyền, lại dần dần duỗi năm ngón tay ra. Ừ... Anh muốn xách cô lên, đánh vào mông của cô.

*

Sau ngày nghỉ của ngày Quốc tế Lao động, Kiều San có chút hội chứng ngày nghỉ, không muốn trở lại phòng làm việc, càng không muốn nhận đơn hàng khác để làm. Cô gọi điện thoại cho Lâm Chân, cô gái kia sống chết không nghe máy, cho dù có bắt máy cũng không nói năng gì, cô hoàn toàn không biết đã xảy ra tình huống gì.

Kiều San đã làm nghề này nhiều năm, cảm thấy khách hàng quái gở không phối hợp đều góp nhặt mấy năm nay rồi.

Qua được mấy ngày, lúc Kiều San dắt chó đi dạo nhận được một tin nhắn. Cô nàng Lâm Chân nói cho cô biết, cô ta không còn ở Cẩm Dương nữa, đã về quê tốc chiến tốc thắng kết hôn với một người, đối phương mở một nhà hàng ở thị trấn, điều kiện không tệ, cô ta quyết định tháng sau đính hôn. Còn về chuyện của cô ta và Tiếu Già, cô ta không có kiên nhẫn, quyết định từ bỏ.

Kiều San mờ mịt chẳng hiểu gì, chưa từng thấy khách hàng nào cực kỳ không phối hợp như vậy! Thật sự là tức giận đến suýt chút nữa ngất đi. Cô ngồi ở trên thảm cỏ, hít sâu một hơi ngã về phía sau, con chó mập Đô Đô đặt mông ngồi ở trên mặt cô.

“...” Ý nghĩ muốn giết con chó này cũng đã hiện ra trong đầu Kiều San rồi.

Đô Đô đặt mông ngồi trên mặt cô rất nhanh đứng dậy, kéo theo dây xích chạy trong bãi cỏ, dụ dỗ chó đực.

Kiều San nhàm chán nằm một lát, nhận được điện thoại của Tiếu Già, cô thấy tên người gọi đến hiện lên trên màn hình thì hoàn toàn không có dũng khí nghe máy. Dứt khoát vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục nằm trên mặt đất.

Hôm nay là sinh nhật của cô, ngoại trừ Tiếu Già thì không có ai gọi điện cho cô cả.

Cách một tiếng sau thì mẹ Kiều gọi cho cô. Trong điện thoại chỉ nói không ngoài mấy câu như cần phải chú ý khách hàng nam chất lượng tốt, thích thì tự làm mai cho chính mình.

Cô hoàn toàn bất lực, cho nên ngày sinh nhật còn phải bàn bạc việc lớn cả đời của cô sao?

Quả nhiên là mẹ ruột.

Cũng may mẹ Kiều thương con gái, chuyển phát nhanh cho cô một sợi dây chuyền bạch kim làm quà sinh nhật. Kiều San nhận hàng mang về nhà mở ra, đặt sợi dây chuyền xinh xắn ở dưới đèn bàn, chụp một tấm, đăng lên blog.

“Chúc mình sinh nhật vui vẻ.” [Incon bánh sinh nhật] [Hình ảnh]

Đăng xong thì nằm soài trên giường, lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào trần nhà thừ người ra.

Đến chừng sáu giờ thì cực kỳ đói bụng, thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm. Vừa ra cửa, cửa đối diện cũng trùng hợp mở ra, trên người Tả Dịch mang một tạp dề màu đen, cầm muôi xào trong tay, nhìn thấy cô thì sững sờ nói: “Vừa rồi nấu hơi nhiều, một mình ăn không hết, đi vào cùng ăn không?”

Kiều San liếc nửa tròng mắt nhìn anh, “Không hạ độc chứ?”

Sau kỳ nghỉ trở về, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh. Nhìn trang bạn bè của anh, dường như rất bận rộn, buổi tối mỗi ngày đều tổ chức họp. Không biết có phải là mình ảo giác hay không, sau khi theo thị trấn cổ trở về, tình hình trên trang blog của anh dần dần nhiều hơn.

Lúc trước là một tháng một bài đăng đã biến thành bây giờ một ngày một bài đăng, thậm chí là hai. Hình như là đặc biệt đăng cho người nào đó xem.

Tả Dịch: “Không ăn?”

Kiều San xoa xoa bụng, ỉu xìu đi vào, đi đến cửa thì tự nhiên lấy dép mang đi vào phòng khách. Mùi thức ăn bay ra, có mùi thơm dấm đường, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Đi vào phòng ăn, đồ ăn đầy bàn khiến Kiều San mở rộng tầm mắt, tất cả đều là đồ ăn cấp bậc nhà hàng, mỗi một món ăn đều tinh xảo khiến người ta căm phẫn. Thịt viên sốt tương đỏ, đậu nhự thịt, trứng muối trộn đậu hũ, tương vừng trộn salad... Màu sắc thức ăn tươi ngon khiến cho Kiều San không ngừng nuốt nước miếng.

Tả Dịch kéo ghế ra, “Ngồi đi, hôm nay cô có lộc ăn, tôi còn làm bánh ga-tô nữa đấy.”

Lỗ mũi chó của Kiều San đã ngửi thấy mùi bơ sữa ngọt ngào, nước miếng suýt chút nữa nhỏ lên đồ ăn.

Tả Dịch bưng bánh ga-tô ra khỏi lò nướng, xoay người đặt ở trên quầy bar cẩm thạch ngăn cách phòng ăn và nhà bếp. Kiều San nhìn anh thuần thục dùng dao phẳng chà bằng tầng bơ sữa của bánh ga-tô, tiếp theo cho mứt việt quất vào trong bơ sữa màu trắng, trộn bơ sữa thành màu tím, chuẩn bị dùng để vẽ hoa.

Anh ngẩng đầu hỏi Kiều San ở phòng ăn: “Cô thích hoa gì?”

Kiều San suy nghĩ một lát, nói: “Ừm... Dã Bách Hợp.”

Tả Dịch gật đầu, linh hoạt khéo léo nặn ra nhiều đóa hoa màu tím hình Bách Hợp ở trên mặt bánh ga-tô, vẻ hoa thành sáu vòng nhỏ vòng quanh bánh ga-tô, cuối cùng thả mấy miếng trái cây, đại công cáo thành.

Anh bưng bánh ga-tô để lên bàn ăn, đẩy Kiều San tới phía trước: “Sinh nhật vui vẻ.”

Kiều San sửng sốt một chút, trong lòng trở nên ấm áp. Cô chắp tay trước ngực, cảm khái: “Tả keo kiệt, anh biết làm đồ ăn bánh ngọt sao? Nghịch thiên rồi!! Anh ngoại trừ tính tình không tốt ra, những cái khác quả thật hoàn mỹ đấy nha!”

Cả một bàn đồ ăn tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Có một dĩa là món đầu sư tử, lớp ngoài của đầu sư tử xốp giòn bọc nước sốt chua chua ngọt ngọt, ăn vào miệng xốp mà không mềm, nuốt vào trong bụng hồi lâu, giữa răng vẫn còn lưu lại hương vị nước sốt.

Cô cảm thấy Tiếu Già nấu ăn đã rất tốt rồi, không ngờ Tả Dịch nấu ăn còn tuyệt hơn, cảm nhận rõ được cái gì gọi là đến đầu lưỡi cũng “thơm ngoan” đến hòa tan.

Tả Dịch nói: “Tài nấu nướng của tôi còn kém xa anh cả của tôi.”

Kiều San: “Không không không, tôi cảm thấy anh làm rất ngon.”

Tả Dịch: “Hôm nào có thời gian, nói ảnh cả làm một bữa cơm cho cô ăn.”

Kiều San nói: “Lúc ở thị trấn cổ không phải anh ấy cũng làm sao? Bình thường mà.”

Tả Dịch giải thích: “Đầu bếp nấu đồ ăn ngon và dỡ phần lớn đều quyết định ở chỗ chọn nguyên liệu, đa số đầu bếp khi mua nguyên liệu nấu ăn đều không so đo giá tiền, cho nên thức ăn làm ra ngon hơn tươi hơn so với người bình thường. Anh cả nấu ăn không chỉ chú trọng đồ làm bếp và nguyên liệu nấu ăn, đối với độ lửa cũng rất xoi mói.”

Kiều San bùi ngùi xúc động: “Khó trách đầu lưỡi của anh lại kén như vậy, thì ra là bị anh cả của anh làm hư thành thói?”

Tả Dịch lắc đầu: “So với đầu lưỡi của anh hai tôi thì tôi không tính là kén đâu.”

Kiều San: “Ba anh em nhà anh thật sự người này cực phẩm hơn người kia.”

Sau khi nếm qua tay nghề của Tả Dịch, Kiều San thật sự không bao giờ muốn ra ngoài ăn cơm giá cao ở nhà hàng nữa. Cô cắn đũa mong chờ nhìn anh, “Anh Tả, sau này anh nấu cơm có thể nấu hai phần không? Tiền nhà của tôi hơn mười ngày nữa là đến hạn, mười mấy ngày nay tôi có thể ăn nhờ không, tôi trả tiền cơm!”

Tả Dịch nhìn cô, “Muốn ăn nhờ? Ừ, không thành vấn đề, sau này sáu giờ sáng mỗi ngày thì đi mua thức ăn với tôi.”

Kiều San: “!!! Sáu giờ!! Sáu giờ Đô Đô nhà tôi vẫn chưa rời giường đâu! Dậy còn sớm hơn cả chó?”

Tả Dịch: “Xem ra là không muốn ăn nhờ rồi.”

Cô vội vàng gật đầu: “Đi đi đi! Mua mua mua! Sáu giờ thì sáu giờ!”

Ăn cơm xong về đến nhà, trong khoảng khắc đóng cửa lại Kiều San mới ý thức tới những ngày kế tiếp khổ bức cỡ nào. Cho nên cô vì ăn nhờ cơm mà bán mất quyền lợi ngủ nướng của mình sao?

Cô vịn tường bắt đầu đổi giày, chuông cửa lại vang lên, cô cách cánh cửa hỏi: “Ai đó?”

Một hồi lâu, bên ngoài mới truyền đến giọng nam cực thấp: “Là anh.”

Tiếu Già...

Kiều San do dự có nên mở cửa hay không, sau khi mở cửa thì phải đối mặt với anh ta như thế nào? Cô khựng lại mới nói: “Anh trở về đi, hiện tại đã khuya lắm rồi, hẹn thời gian khác chúng ta nói chuyện.

Tiếu Già nói:“Anh tới là muốn tặng quà sinh nhật cho em, không có ý gì khác. Chuyện lần đó coi như không xảy ra đi, chúng ta vẫn giống như trước, thế nào?”

Cô khựng lại một chút, mới nói: “Tiếu Già, anh để quà ở trước cửa đi, qua mấy ngày nữa chúng ta lại nói chuyện, được không?”

Người ngoài cửa buông tiếng thở dài, sau một lúc lâu mới nói: “Kiều San, những lời đó anh đã giấu nhiều năm không nói ra, chỉ sợ với tính tình của em sẽ trở thành tình cảnh ngày hôm nay. Anh tới không phải là để cho em một câu trả lời, anh chỉ muốn tặng hộp bánh bích quy cho em thôi, chỉ muốn gặp em một chút. Anh... rất nhớ em.”

Kiều San nâng trán. Một câu “Anh nhớ em” cũng có thể làm cho cô nghe ra mùi khác.

Cô cách cánh cửa nói: “Tiếu Già, xưa nay em đều xem anh như anh trai, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nói yêu thương anh không cảm thấy rất kỳ quái sao? Còn có, thật ra em đã có người thương rồi.”

Người ngoài cửa dừng một chút, hỏi cô: “Là Tả Dịch?”

Tả Dịch? Cái này ngược lại Kiều San không ngờ tới, cô vốn muốn nói là Ứng Sênh Nam. Nếu anh ta đã nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi.

Cô gật đầu nói: “Đúng, em thích Tả Dịch.”

Anh ta lại hỏi: “Kiều San, em không thích anh sao?”

Cô trả lời: “Nếu anh cứ nhắc mãi tới chuyện thích em, thì em sẽ ghét anh.”

“Ừ, anh hiểu rồi.” Tiếu Già ngừng chốc lát, lại nói: “Vậy mấy tháng tới chúng ta sẽ không gặp nhau, anh điều chỉnh tâm trạng một chút, lúc gặp lại không yêu cầu xa vời có thể trở về như trước kia, nhưng ít nhất có thể khiến em đừng trốn tránh anh.”

Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hai mắt đỏ lên.

Kiều San thâm nhập vào tất cả thời gian nửa đời trước của anh ta, anh ta vì cô làm rất nhiều chuyện, vốn chẳng phải muốn thay đổi gì, chỉ muốn để thời gian nói cho cô biết, tình cảm của anh ta dành cho cô, vượt qua tình yêu, vượt qua tình thân. Anh ta có thể chịu đựng được không thể có cô, nhưng không thể nào chấp nhận được cô ghét anh ta.

Vừa đúng lúc Tả Dịch chuẩn bị đi ra ngoài ném đồ. Cửa mở được một chút thì nghe thấy đối thoại của hai người.

À, thì ra người phụ nữ đối diện thầm mến anh.

Ha, thật trùng hợp, anh cũng có chút...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui