Bệnh "Không Thể Yêu"

Trở lại Cẩm Dương không được mấy ngày, hợp đồng thuê nhà của Kiều San đã đến hạn, nên cô chuyển toàn bộ đồ trong phòng trở lại phòng làm việc. Vừa vặn ngày đó Tả Dịch có tiệc phải đi, không thể tới giúp cô, chỉ nhờ hai trợ lý tới giúp.

Giờ Kiều San mới biết, Tả keo kiệt là ông chủ lớn tự lực cánh sinh vậy mà không ngờ cũng có trợ lý? Chuyển toàn bộ đồ về phòng làm việc, Kiều San mệt đến mức mất nửa lớp da.

Mấy ngày nay cô không ở đây, phòng làm việc chỉ có một mình Tiểu Vũ ở quầy lễ tân quản lý, cô gái nhỏ bận đến mức đầu bóc khói, nhìn thấy Kiều San trở về thì muốn khóc đến nơi: “Chị, cuối cùng chị cũng trở lại! Thời gian này có rất nhiều khách tới đây, tư liệu nhiều quá chừng, em ghi không hết được!”

Kiều San móc dây xích chó xong, thở dốc một hơi hỏi cô gái: “Sao thế? Gần đây có đơn nào đáng làm không?”

Là một bà mai kim bài, mỗi ngày người đến đây tìm cô nhiều không kể xiết, danh sách trên tay cô được chia làm nhiều bậc. Bậc cao, như đơn dài hạn của Tả Dịch, bậc thấp, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới rồi làm.

Tiểu Vũ giao một phần tư liệu cho cô: “Phần này, cô gái ra giá rất cao, chị có biết là ai không? Nữ tác giả Diệp Phạm Âm đó, mặc dù thi tập của cô ấy xuất bản đều rất đẹp rất có ý cảnh, mặc dù em đọc không hiểu ý nghĩa trong đó nhưng tóm lại là rất đẹp đấy. Hì hì. Đúng rồi, đơn của Ứng Sênh Nam kia có thành không?”

Vấn đề này ngược lại làm cho Kiều San sửng sốt.

Đúng vậy, có thành không?

Chắc là thành nhỉ? Hiện tại Tả Dịch đã không còn độc thân rồi! Như vậy có nghĩa là đơn này đã thành công rồi? Có thể quyết toán khoản tiền không cần hủy ước rồi, đúngkhông?

“Chuyện này cứ để đó trước đi, tình huống trước mắt có chút đặc biệt, nhìn xem đơn này trước đã.” Kiều San lấy tư liệu ra, tin tức bên trên rất ít, gần như đều có thể tra trên Baidu.

Diệp Phạm Âm, 22 tuổi, là nữ tác giả viết sách bán rất chạy. Bởi vì động đất cấp 8 mà mất đi cha mẹ, được hòa thượng chùa Thủy Linh mang về chùa, lớn lên ở trong chùa.

Trận động đất năm đó thật sự đáng sợ, năm đó cô thực tập ở bên kia, nghĩ lại năm đó hiện tại cô vẫn còn thấy sợ, năm đó nếu không phải có Đô Đô, cô có thể đến hài cốt cũng không còn rồi.

Sau trận động đất đó, cô cùng hàng xóm láng giềng ngủ ở ven đường trong thành phố, lúc ấy lều bạt đã trở thành vật khang hiếm.


Tiểu Vũ nói: “Chị, nữ tác giả này nói, người cô ấy thích rất đặc biệt, muốn gặp mặt chị nói chuyện trực tiếp, cô ấy bảo chị đến huyện Tân Bối Xuyên một chyến, lộ phí đi lại, ăn ở cô ấy đều lo tất.”

Trận động đất năm đó khiến huyện Bối Xuyên thành một đống hoang tàn, đến nay vẫn không xây dựng lại. Tân Bối Xuyên chuyển đến huyện Lôi Cổ trước kia, chính phủ ra sức xây dựng, đổi tên thành Tân Bối Xuyên. Dân chạy nạn ở huyện Bối Xuyên phần lớn đều di cư đến đây.

Kiều San khép tư liệu lại: “Vậy chị quay về chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ thêm wechat của cô ấy nói chuyện trước.”

Trở lại phòng làm việc, Kiều San mở máy vi tính tìm kiếm tư liệu của nữ tác gia kia. Trên mạng có rất nhiều tin tức về cô ấy, cô ấy tuổi còn trẻ nhưng ba năm liên tiếp nằm trong top mười bảng trùm tác giả, mỗi năm lại quyên ra một nửa tiền nhuận bút làm công ích.

Khoảng mười giờ đêm, Kiều San gọi hai phần cơm hộp, một phần cho Đô Đô, một phần cho mình.

Đô Đô dùng mũi cọ cọ thịt om mơ, chẳng mấy chốc rời đi, dường như không muốn ăn. Không chỉ Đô Đô,ngay cả Kiều San đã quen với tài nấu nướng của Tả Dịch cũng cảm thấy phần thịt om mơ này tẻ nhạt vô vị, ăn một miếng như nhai sáp nến. Cả mỳ ăn liền Hàn Quốc cô cảm thấy siêu cấp ngon miệng lúc trước hiện tại ăn vào quả thực như đồ ăn cho heo!

Đô Đô quỳ rạp trên mặt đất cáu kỉnh, dùng miệng đùn đẩy cơm ném đi.

Kiều San sửng sốt một chút.

Từ bao giờ ngay cả chó không kén ăn cũng trở nên kén ăn như vậy! Kiều San nổi giận, đóng hộp cơm trong tay lại, dùng sức ném vào thùng rác, khí thế đó làm cho Đô Đô sợ tới mức không ngừng chui xuống dưới bàn trà, sợ bị chủ nhân xách ra đánh tơi bời.

Ngoài dự liệu của con chó chính là, Kiều San không phải tìm gậy mà là tìm điện thoại khắp nơi, trong miệng thầm thì: “Má nó, hiện tại mình đã là gái có bồ! Nếu đã có bạn trai sao có thể ăn cơm hộp được!”

“Gâu gâu!”

Kiều San lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tả Dịch, không đợi đối phương mở miệng cô đã cướp nói trước: “Bạn trai, em là Kiều San - bạn gái của anh, từ trưa đến giờ không có hột cơm nào vô bụng, em và con chó sắp đói đến chết rồi, hiện tại anh về nhà chưa? Em có thể đi qua ăn miếng cơm không?”


Đầu bên kia không có người nói chuyện. Tiếng thang máy “ting tinh” ở bên kia điện thoại truyền qua, chui vào trong lỗ tai Kiều San, cô alo một tiếng, vẫn không có người trả lời.

Kiều San chỉ vào điện thoại nói với Đô Đô: “Mày xem, có bạn trai mà cũng như không, còn yêu đương gì nữa chứ.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng gõ cửa, Đô Đô chui ra khỏi mặt bàn, chạy thật nhanh ra khỏi phòng làm việc, cách cánh cửa sủa ra phía ngoài.

Kiều San nghi hoặc, lúc này còn có khách tới sao? Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, nhân viên giao đồ ăn cũng nên tan làm rồi.

Cô mở cửa, Đô Đô ngoắt ngoắt cái đuôi nhanh chóng nhào ra, thân thiết cọ cọ đùi Tả Dịch.

Trên tay Tả Dịch cầm hai hộp cơm giữ nhiệt, vỏ ngoài hộp cơm là màu xanh nhạt, nhìn hộp cơm thôi mà Kiều San đã thèm đến chảy nước miếng rồi. Cô nhìn hộp cơm, lại ngẩng đầu nhìn Tả Dịch, “Anh mang cơm đến cho em?”

Tả Dịch nghiêng người đi vào, bật đền trùm trong phòng làm việc lên, căn phòng mờ tối nhất thời sáng choang.

Anh tìm chậu chó trong phòng làm việc của Kiều San, đổ toàn bộ cơm trộn thịt trong túi ra, đưa tới bên miệng chó. Đô Đô vui sướng ngoắc ngoắc cái đuôi, dùng miệng đẩy chậu chó đến góc tường, sau khi xác định không có ai giành thức ăn với nó, nó mới vui vẻ bắt đầu ăn.

Tả Dịch đứng dậy quay người lại, Kiều San đã ẵm hộp cơm ăn ngấu ăn nghiến, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Kiều San cảm động đến khóc lóc nức nở.

... Mẹ nó, cảm giác có bạn trai quả thật tốt đến không có chỗ chê, có đồ ăn miễn phí, ngay cả chó độc thân cũng có được đãi ngộ này.

Trong nháy mắt rốt cuộc cô đã hiểu rõ tại sao mấy cô gái vui vẻ, nở hoa, đằm thắm, bây giờ cô cũng rất vui vẻ, nở hoa, đằm thắm đấy nhé!


Đợi cô nhớ lại phải chụp hình đồ ăn, quyết định thời điểm nở hoa đằm thắm thì trong bát chỉ còn lại xương gà.

Ăn uống no nê, Kiều San dựa lưng vào trên ghế da hít sâu một hơi, nói: “Bạn trai, ngày mai em đi công tác, khi nào về chúng ta hẹn hò nhé?”

Dù sao bây giờ đã là người yêu của nhau, đang trong giai đoạn thử nghiệm phát triển, cô cho mình nhiều cơ hội chút. Với lại, cô cũng đã lớn rồi, không giống mấy bé gái giằn tới giằn lui, nên thế nào thì như thế đó, hợp thì đến không hợp thì tan.

Lúc nên hôn thì sẽ hôn, nên hẹn thì sẽ hẹn, nên lên giường... khụ...

Tả Dịch: “Trùng hợp vậy? Ngày mai anh cũng đi công tác, đến Bối Xuyên thảo luận hợp đồng.”

“Bối Xuyên?” Kiều San rời khỏi ghế, kinh ngạc nói: “Anh cũng đến Bối Xuyên công tác, khéo thật, em cũng đến đó.”

Tả Dịch nhìn cô, lông mi khẽ chớp, “Xem ra từ trường duyên số thật sự rất kỳ diệu, chừng nào thì em xuất phát? Anh chờ em.”

Kiều San suy nghĩ một chút nói: “Trưa mai lên đường, với lại, em ngồi xe anh... có thể mang theo chó không?”

Tả Dịch: “Tại sao? Đi công tác còn mang theo chó?”

Nhớ tới chuyện năm đó, Kiều San có chút rơi lệ. Cô nói: “Trận động đất năm đó em thực tập ở bên kia, lúc đó Đô Đô còn nhỏ, trước lúc động đất nó sủa không ngừng, em cho rằng nó bị bệnh nên liền mang nó đến bệnh viện, kết quả mới đi ra ngoài không bao lâu, căn nhà em sống bị sụp... Lúc ấy trong căn nhà đó có hai ông bà cụ, đều bị chôn sống, ngay cả hài cốt cũng không tìm được.”

Nói đến đây, Kiều San nghẹn ngào một chút, lại nói: “Cho nên Đô Đô là ân chó cứu mạng em, em có hơi sợ khi đến đó, cho nên... mang theo Đô Đô em có cảm giác an toàn hơn.”

Tả Dịch nhìn cô, gật đầu đáp ứng.

Anh muốn nói, thật ra thứ cảm giác an toàn này, anh có thể cho cô.

*

“Tôi tin nhân thế luân hồi, nơi địa ngục đó tôi không sợ. Hai tay tôi không vươn tới bầu trời, vậy thì để cho tôi chân đạp hoa sen, từ đâu đến, đường nơi nào, quay về yêu thương hoặc tiến vào cát bụi, tôi có thể mỉm cười nói với Phật tổ... Khi tôi đứng trước mặt ngài, tôi là hoa sen đẹp nhất trần thế.”


Đây là bài đăng trên tường của Diệp Phạm Âm trong list bạn bè của Kiều San, bởi vì câu thơ rất hay mà cô đọc ra miệng.

Tả Dịch đang lái xe, nghe thấy cô thì thầm đọc thơ thì có hơi buồn cười, “Em đọc thơ thật sự giống như hát vậy, không có chút mỹ cảm nào.”

Trong lòng Kiều San lộp bộp một cái, nói thầm: “Nói như anh từng nghe em hát rồi ấy.”

Tả Dịch: “Ồ... Ngày đó người ngồi xổm ở bên giường anh hát bài Côn trùng bay sau đó lạc điệu đến bài Tiểu bình quả không phải là em à? Vậy để anh suy nghĩ xem, là ai nhỉ?”

Kiều San lườm anh một cái, nếu không phải thấy anh đang lái xe, thật muốn đấm cho anh hai đấm.

Đúng vậy, cô có vô số lần muốn đấm người này hai đấm, nhưng lại vô số lần thất bại dưới dâm uy của người ta. Đánh nhau với anh, tất nhiên thua vô cùng thê thảm.

“Diệp Phạm Âm này rất kì quái.” Kiều San nói, “Bài viết trên tường chỉ có một, cô ấy là tác giả, chẳng lẽ không phải nên viết một hai câu thơ đăng mỗi ngày sao? Tại sao chỉ có một đoạn này? Chỉ là em tò mò, người đàn ông có thể được nữ tác gia nhìn trúng không biết có dáng vẻ gì.”

“Kiều San.” Tả Dịch lái xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đột nhiên trịnh trọng gọi tên cô.

“Sao vậy?”

Tả Dịch gần như không do dự, buột miệng nói ra: “Em đứng trước mặt anh, là hoa sen đẹp nhất trần thế.”

Giọng nói trầm trầm có khuynh hướng cảm xúc nhẵn mịn cát đá, êm ái mà vuốt tai cô một cái nói. Anh nói câu kia êm dịu ấm áp, bao hàm mỹ cảm ưu nhã của câu thơ, không sục sôi nhưng lại như tà dương phủ xuống yên tĩnh ở rừng núi.

Đáy lòng dường như có thuỷ triều dâng lên.

Đây là lần đầu tiên Kiều San nghe lời âu yếm, lần đầu tiên có người đàn ông đọc thơ tình vì cô.

Ai nói thơ tình là buồn nôn? Cô không cảm thấy vậy, cô thấy nó rất đẹp, rất ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận