Bệnh Kiều Hoàng Phu Yêu Ta

"Thê chủ, đừng nạp hầu được không ạ?"

Khi Bùi Dụ cẩn thận nắm lấy mấy ngón tay ta hỏi như vậy, khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy sự đau khổ, ấm ức như sắp bật khóc. Ta thật sự không chịu nổi dáng vẻ mỹ nhân đáng thương làm nũng như vậy, liền nắm lại bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kia, đồng ý một mạch. Mỹ nhân lập tức nín khóc mỉm cười, làm đôi mắt chó của ta hoa hết cả lên.

"Thê chủ thật tốt."

Chàng mềm mại dựa vào người ta, ta ôm chàng như ôm con gấu bông lớn. Eo bị siết chặt hơi đau, hơi cử động, cảm thấy khó hiểu hỏi: "Ta nói muốn nạp hầu khi nào?" Sao ta còn không biết?

Bùi Dụ ôm ta chặt hơn nữa, không biết một mỹ nhân yếu đuối yêu kiều như chàng lấy đâu ra sức lực lớn như vậy? Ta giãy hồi lâu cũng không thoát ra được, cảm thấy hơi bực, liền nằm liệt bất động luôn.

Thôi kệ, thích ôm thì cứ ôm đi, dù sao ta cũng chẳng thiệt gì.

"Dạ." Bùi Dụ lén nhìn ta, mắt chàng long lanh, ấp a ấp úng nói: "Em nghe người ta nói, thê chủ muốn chuộc thân cho công tử Nhược Tố của Hương Hương Lâu, đón y vào phủ."

Không biết vì sao nghe chàng nhắc đến Nhược Tố ta lại thấy chột dạ, tuy ta cũng không biết vì sao phải chột dạ. Ta cười gượng đáp: "Nói bậy nào, ta đâu có nhiều bạc như vậy. Hơn nữa, hôm nay ta chỉ là đi ngang qua Hương Hương Lâu, y nói muốn mời ta ăn cơm, không từ chối được ta mới đi, cơm nước xong ta trở về liền. Bọn ta trong sáng!"

"Hơn nữa ta còn mang chân giò hầm tương về cho em này, em nếm thử đi, ngon lắm."

Ta chép chép miệng, vị chân giò hầm tương vừa mềm vừa ngon còn đọng lại. Tiểu mỹ nhân trong lòng vừa nghe thấy lời này liền bật cười, cười vô cùng xinh đẹp, đôi mắt cong cong, ghé sát hôn ta cái chụt, "Thê chủ thật tốt!"

Đương nhiên rồi. ( ̄へ ̄)

Chào mọi người, ta tên XXX, hiện là Cửu hoàng nữ của nữ tôn quốc, người ngồi đối diện đút ta ăn chân giò chính là hoàng phu được cưới hỏi đàng hoàng của ta.


Đúng vậy, thân thể này của ta mười bảy tuổi nhưng đã có hoàng phu. Chàng năm nay mười lăm, nhỏ hơn ta hai tuổi.

Vị mẫu thân kiêm nữ hoàng vốn chẳng thèm quan tâm ta bỗng dưng tâm huyết dâng trào, tứ hôn cho ta và chàng. Tuy rằng hôn nhân là chuyện lớn không thể đùa, nhưng nói thật, ta cảm thấy hai người chúng ta ở bên như chơi đồ hàng.

Ta làm chú rể còn chàng làm cô dâu.

Lúc mới xuyên đến đây ta thấy hơi sợ hãi, kết quả phát hiện nguyên thân là một kẻ mờ nhạt, chẳng cần giả vờ mất trí nhớ, không một ai phát hiện chuyện linh hồn thay đổi. Ăn uống rồi đi dạo trên phố cũng chẳng ai để ý tới, chỉ cần thi thoảng lên triều đứng, ngủ gật một lúc là xong.

Vốn dĩ ta cho rằng cứ như vậy làm một con sâu gạo ăn no chờ chết cả đời, ai ngờ nữ hoàng không hiểu vì sao bỗng nhiên nhớ ra bà còn một đứa con gái chưa kết hôn, liền ban cho ta con trai nhỏ nhà Bùi thừa tướng.

Ôi trời ơi! Ta mới vị thành niên mà đã phải kết hôn!

Lúc biết được tin này, ta còn cho rằng nữ hoàng cũng bị người ta xuyên vào, nếu không thì não bà có vấn đề rồi.

Bùi thừa tướng là ai?

Người đó dưới một người trên vạn người, là cánh tay phải kiêm phụ tá đắc lực của nữ hoàng, là người mà dù ta có cưỡi rồng cũng không đuổi kịp.

Con trai cưng duy nhất nhà bà lại là đệ nhất mỹ công tử trong lời đồn, nhìn thế nào cây cải trắng non mơn mởn này cũng không đến lượt con lợn rừng không cha không thế lực là ta đây đến ủi.

Thánh chỉ tứ hôn vừa ban xuống, tất cả các hoàng tỷ đều nhớ ra ta, khiến ta sợ đến mức mấy ngày trời không ăn no, còn tưởng nữ hoàng muốn biến ta thành cái bia ngắm, nhưng có lẽ bà đã chọn sai người.

Ta không muốn làm nữ hoàng để rồi sau này chết vì lao lực, hơn nữa ta cũng tự hiểu bản thân, bảo ta trêu chó chọc mèo còn được chứ chức vị hoàng đế thực sự không làm nổi. Thủ thành còn không nổi, long ỷ còn chưa ngồi ấm mông đã bị người ta cướp mất. Nếu muốn mất nước thì cứ việc chọn ta.


Vì thế ta trịnh trọng thề với mấy hoàng tỷ dã tâm bừng bừng, đời này chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản, cùng lắm cắt đất phong rồi tống cổ ta đi cũng được, nhưng đừng quên phát bổng lộc. Không thì ta ăn cái gì, uống cái gì?

Mấy hoàng tỷ thoạt nhìn thì tin, dù sao ta chẳng có gì uy hiếp nổi họ. Nữ hoàng bảo ta học thuộc thơ, ta còn lắp ba lắp bắp. Cứ như vậy, họ thật sự chẳng thèm quan tâm.

Ta cuối cùng cũng yên tâm, đến Mỹ Vị Lâu ăn uống thỏa thích, an ủi trái tim thấp thỏm lo sợ trong thời gian qua và cái bụng đói meo.

Ai ngờ, ăn no quá, lúc đi dạo để tiêu cơm đi qua Bùi phủ, ta nhớ tới "thê tử" tương lai của mình.

Trong lòng nhất thời nổi tính tò mò, muốn nhìn xem đệ nhất công tử xinh đẹp ra sao, ta liền trèo lên cây liễu ngoài tường Bùi phủ, bám ở đầu tường ngó vào trong.

Ha, có trùng hợp không cơ chứ? Bùi công tử đang thêu hoa ở trong sân, nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn qua.

Khuôn mặt nhỏ kia, chậc chậc.

Lúc bị mấy tỷ tỷ Bùi gia coi là hái hoa tặc, đuổi đến vắt giò lên cổ mà chạy, ta còn vui vẻ nghĩ thầm: Lần này kết hôn không thiệt!

Hơn nữa Bùi công tử còn rất tốt bụng, lúc các tỷ tỷ của chàng trừng mắt nhìn, muốn xử ta, chàng còn đứng ra ngăn cản.

...

Vài ngày sau, trong cung tổ chức tiệc ngắm hoa, muốn các quan đưa theo nam quyến đến. Nơi mắt đi mày lại như này trước giờ chẳng liên quan gì tới ta, mỗi lần ta đều xách quần đến ăn. Nhưng lần này đang ăn lại phát hiện có người đang nhìn ta.


Hả? Mờ nhạt như ta vậy mà hôm nay lại bị để ý sao?

Quay đầu nhìn liền bắt gặp đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của Bùi công tử, chàng còn cười với ta, khiến miếng đậu phụ vàng ta ăn được một nửa rớt xuống.

Chàng nhìn thấy còn nhoẻn miệng cười, nói gì đó với người hầu bên cạnh. Người hầu kia lui xuống, không lâu sau liền bưng đến rất nhiều đồ ăn. Một đĩa đậu phụ vàng thật lớn.

Ta cũng nhếch miệng cười với chàng, nghĩ thầm, dáng vẻ chàng đỏ mặt thật đẹp.

Cứ như vậy có lẽ nhìn không được thông minh cho lắm, bởi vì các tỷ tỷ Bùi gia ở bên cạnh chàng đỡ trán nhắm mắt như không nhìn nổi nữa. Một lần nữa, ánh mắt họ nhìn ta có chút ghét bỏ.

Bữa tiệc trôi qua được một nửa, ta ăn no rồi thấy hơi buồn ngủ, lúc đang híp mắt ngáp thì bị người ta gọi. Người gọi ta là một trong số các tỷ tỷ Bùi gia, nàng nhìn ta từ trên xuống dưới đánh giá, khuôn mặt lạnh lùng không hề thua kém nữ hoàng, mày nhíu chặt như có thể kẹp chết con ruồi.

Ta thẳng lưng theo bản năng.

Chậc....

Ăn hơi nhiều, lúc thẳng lưng bị đai lưng siết chặt không thở nổi.

Có lẽ biểu cảm của ta quá kì quái, Bùi tỷ tỷ hít một hơi thật sâu.

Thấy như vậy, ta còn tưởng nàng muốn đánh ta, hoặc nói mấy câu như ngươi không xứng với đệ đệ ngoan nhà ta, kết quả chẳng có gì. Nàng ta bỗng nhiên chắp tay thi lễ, hành đại lễ với ta.

Điều này làm ta hoảng sợ. Tuy ta là hoàng nữ, nhưng chưa ai gặp ta mà hành lễ lớn như vậy.

Ta nhanh chóng đỡ nàng ta, lại không đỡ nổi.


Điều này có hơi xấu hổ.

"Ha ha, Bùi tướng quân quả nhiên thân thể cường tráng." Đúng vậy, Bùi tỷ tỷ là một tướng quân. Bàn tay to như cái quạt hương bồ kia mà đập vào đầu ta chắc chỉ đơn giản như bổ dưa hấu.

Ta rụt cổ, trong lòng nơm nớp lo sợ. Hết cách rồi, ta chính là người nhút nhát, nhát chết, chết tiệt, tiệt trùng,...

Ấy lạc đề rồi.

Nhưng nếu thật sự bị nàng ta đánh một cái thì không còn là vấn đề đau hay không đau nữa rồi.

Bùi tỷ tỷ nhìn ta chằm chằm, trầm giọng nói: "A Dụ còn nhỏ tuổi, vô cùng mến mộ điện hạ, xin điện hạ hãy đối xử với đệ ấy thật tốt."

"Không, không cần vậy đâu. Bùi công tử vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ta cũng rất thích chàng ấy."

Trên mặt tỷ tỷ Bùi gia mới lộ chút vui vẻ, không đánh ta cũng không hỏi vì sao ta trèo lên tường nhà nàng liền thả ta đi. Ta như được đại xá, vùi đầu chạy đi, được nửa đường thì gặp Bùi công tử, Bùi Dụ.

Chàng dường như rất vui khi nhìn thấy ta, nhanh chóng đi đến trước mặt ta.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn chàng ở khoảng cách gần như vậy, quả nhiên đẹp trai vô cùng. Ngẫm lại, người đẹp trai như vậy trở thành bạn trai mình, cảm thấy có chút lâng lâng.

Chuyện này nếu ở thời hiện đại, sao còn đến lượt tôi?

"Đây là hà bao em thêu... tặng cho điện hạ." Bùi công tử nói.

Tai chàng đỏ bừng.

Ôi chao, không những đẹp trai mà còn khéo tay nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận