Bầu không khí một lần hết sức khó xử, ba người ở đây đối mặt nhìn nhau, ai cũng dám phá vỡ sự im lặng này.
Nửa ngày sau, Đào Ngữ đau đầu nói; "Chu Anh, anh nghe tôi giải thích..."
"Tôi hiểu rồi!" Chu Anh sửng sốt, một hồi sau sắc mặt đột nhiên đỏ rực, vội vội vàng vàng nói, " đúng đúng đúng không dậy nổi, tôi ở dưới lầu chờ cậu, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không kể cho bất kỳ ai."
Nói xong thì như gắn mô tơ vào đít chạy một mạch.
Anh vừa rời đi, Đào Ngữ lập tức nhíu mày nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch "Em đã nói với anh như thế nào, không phải nói đã nói anh là phải giấu sao?"
"Anh thấy bồn rửa tay của em hơi bừa bộn, cho nên muốn giúp em dọn dẹp lại một chút." Nhạc Lâm Trạch vô tội nói.
Đào Ngữ cười lạnh "Anh cảm thấy em sẽ tin? Nếu như chuyện hôm nay bị tiết lộ ra ngoài, em còn có thể ở lại trên đảo không? Anh muốn em bị đuổi đi?"
"Sao anh lại muốn đuổi em đi, với lại, chúng ta cũng không phải bị bắt trên giường, em sợ Chu Anh làm cái gì?" Nhạc Lâm Trạch giải thích, thái độ cũng dần không tốt "Hay là em cảm thấy để cho một tù nhân xuất hiện tại căn phòng của mình rất mất mặt?"
"Không được thấy mất mặt sao, Nhạc Lâm Trạch?" Đào Ngữ quét mắt nhìn anh, bắt đầu từ hôm nay quyết định phải dạy dỗ anh thật tốt "Có phảia anh cảm thấy giữa người và người không có gì khác nhau?"
Nói xong cô dừng một chút, cảm thấy bầu không khí không sai biệt lắm, quyết định trước tiên đi tìm Chu Anh giải thích trước, chuyện cô giả bệnh lần trước đã dặn dò Chu Anh thì hắn cũng không tiết lộ ra ngoài, mong lần này cũng vậy.
Nghĩ như vậy, Đào Ngữ đang muốn rời đi, thì bị Nhạc Lâm Trạch bắt lại "Giải thích cho rõ, cái gì gọi là mất mặt, đã như vậy, vì sao còn muốn ở bên cạnh anh?"
Đào Ngữ im lặng hất anh ra, quét mắt nhìn anh một hồi rồi bình tĩnh nói "Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh." Nói xong cô vội vàng xuống lầu.
Nhạc Lâm Trạch đứng ở trong phòng hồi lâu, quay đầu nhìn về phía bồn rửa tay, thở dài một tiếng, tính sai rồi.
Đúng là anh cố ý gây ra tiếng động, vì muốn ép Đào Ngữ trước mặt Chu Anh thừa nhận quan hệ của bọn họ, nhưng lại không nghĩ rằng sâu trong nội tâm Đào Ngữ xem thường anh như vậy, từ đầu tới cuối đều không đặt anh ở trong lòng.
Cho nên anh đối với cô rốt cuộc là gì? Trò chơi tiêu khiển giải sầu trên đảo? Nhạc Lâm Trạch nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt đen đi.
Anh đã từng cùng Đào Ngữ nói về mối quan hệ này, nhưng đến khi cả hai ở cùng một chỗ anh mới phát hiện ra rằng anh chỉ muốn từ sâu trong lòng Đào Ngữ thật sự yêu anh chứ không phải nhất thời chịu đựng.
Sau khi Đào Ngữ đi ra khỏi phòng cũng không quá lo lắng, dùng bộ đàm liên lạc với Chu Anh sau đó liền đi tìm hắn.
Chu Anh ở ngay dưới lầu túc xá chờ cô, nhìn thấy Đào Ngữ thì lập tức nghênh đón bước ra.
Đào Ngữ thấy biểu cảm khó xử của hắn, bất đắc dĩ mở miệng "Vì anh đã biết, tôi cũng không muốn nói dối anh, tôi cùng Nhạc Lâm Trạch là..."
"Cậu không cần cùng tôi giải thích! Tôi có thể hiểu được!" Chu Anh vội vàng cắt lời cô, nói xong ấp úng một tiếng, "Vậy...!mạo muội hỏi một câu, cậu cùng hắn là nghiêm túc hay chỉ là đùa giỡn?"
Đào Ngữ dừng một chút, chậm rãi nói "Tôi không có hứng thú với đùa giỡn."
"...!Vậy, về sau cậu cẩn thận một chút, mặc dù trong ngục giam không quan tâm những chuyện đó, nhưng bị nói ra vẫn không tốt lắm, vả lại cuối năm sẽ có kiểm tra đánh giá, nếu như bị bọn lão Thường nắm được cán, tiền thưởng cuối năm thưởng cậu đừng mơ có được." Chu Anh mặt mũi tràn đầy phức tạp nhìn cô.
Đào Ngữ cười cười "Tôi đã biết, về sau sẽ cẩn thận, nhưng mà anh..."
"Tôi sẽ không nói ra, " Chu Anh lập tức bảo đảm nói, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu."
Đào Ngữ gật nhẹ đầu, chân thành nói "Cảm ơn."
Nhưng Chu Anh vẫn còn có chút không được tự nhiên, sờ sau đầu mở miệng "Nếu như cậu nghiêm túc, vậy thì sau này định làm gì? Trên hòn đảo này mỗi phạm nhân đều phạm vào tội chết, chỉ có thể dựa vào quan hệ mà sống sót, cả một đời cũng không được rời khỏi hòn đảo này, không lẽ cậu phải ở lại chỗ này bên cạnh hắn ta cả đời sao?"
"Ai biết được, tới đâu hay tới đó." Đào Ngữ cười nói, năng lực giác ngộ của Nhạc Lâm Trạch không thấp, hôm nay cô còn nói những lời tổn thương anh như vậy khẳng định anh sẽ suy nghĩ, nói không chừng đã nghĩ ra hai người tiếp tục ở bên nhau như vậy không phải là biện pháp, sau đó sẽ bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai.
Chu Anh muốn nói lại thôi liếc nhìn cô một cái, luôn cảm thấy giống như cô đem mọi việc đều nghĩ quá đơn giản, nhưng xoắn xuýt một hồi vẫn cảm thấy không biết nói gì, chỉ là có chút bất đắc dĩ nói "Như vậy cũng tốt, chí ít hai người không rời xa nhau, không giống như tôi, yêu đương lâu như vậy rồi, kết quả bị vợ mình cắm sừng..."
Đào Ngữ đồng tình nhìn anh "Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa, anh không phải nói muốn giúp tôi sắp xếp tiết mục sao? Đi."
"Ừm, đi." Nhắc tới chuyện này, Chu Anh lập tức lại có tinh thần, vừa trò chuyện với Đào Ngữ vừa đi về phía sân tập.
Trên lầu ký túc xá, Nhạc Lâm Trạch im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn chằm chằm bọn họ từ từ đi ra, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.
Hôm nay là ngày diễn tập cuối cùng, đám mập mạp đợi rất lâu mới thấy Nhạc Lâm Trạch, mập mạp lập tức chạy lên đón, chớp mở đôi mắt nói "Đại ca, hôm qua thế nào?" Nói xong hèn hạ cười hắc hắc vài tiếng.
Nhạc Lâm Trạch hời hợt quét mắt nhìn hắn, mập mạp lập tức cứng đờ bất động , lúc lấy lại được tinh thần, Nhạc Lâm Trạch đã đi xa, vẻ mặt đầy tràn không hiểu "Đây là sao vậy?"
Ai cũng không dám đi hỏi đại ca bị sao, cho nên một đám người chịu đựng vẻ mặt thối của Nhạc Lâm Trạch không thèm để ý ai.
Còn mập mạp tỉ mỉ phát hiện, lúc đại ca và cảnh ngục đối diện, ai cũng không chịu chủ động phản ứng ai, thế là hắn hoảng sợ xác nhận, bọn họ lại cãi nhau!
"Con trai làm sao phiền toái như vậy." Trong lòng mập mạp nhen nhóm có chút ghét bỏ, trước kia hắn cùng bạn gái cũng đâu có như vậy đâu nhỉ.
Lúc Đào Ngữ phát hiện Nhạc Lâm Trạch không để ý tới cô là lúc giờ cơm tối kết thúc, khi khỉ ốm lại đưa cho cô một cục kẹo, cô tiện tay đem kẹo bỏ vào túi, đi đến bên cạnh Nhạc Lâm Trạch nói "Hôm nay ăn cơm ít như vậy, không đói bụng sao?"
Nhạc Lâm Trạch lạnh nhạt nhìn cô, chậm rãi nói "Vị cảnh ngục cao quý này cũng quan tâm tù nhân bọn tôi no bụng hay chưa sao?"
Đào Ngữ dừng một chút, cảm thấy trong lời của anh có gì đó, nhịn không được cau mày nói "Anh còn tức giận vì chuyện buổi sáng sao?"
"Bị bạn gái mình xem thường, chẳng lẽ không nên tức giận sao?" Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nói.
Khóe môi Đào Ngữ hơi dừng, thấp giọng nói "Em chỉ đang nói thật, sao anh lại tức giận? Chuyện bây giờ anh nên làm là nghĩ biện pháp thoát khỏi thân phận phạm nhân của mình."
"Tôi chính là phạm nhân, không có năng lực lớn như vậy." Nhạc Lâm Trạch bình thản nói
Đào Ngữ nhíu mày "Vậy thì nên tìm cho mình một công việc gì đó mà làm, để cho mình có chút mục tiêu, cho dù là phạm nhân, cũng phải có cuộc sống của phạm nhân, điểm này không khó chứ?"
"Phạm nhân thì tại sao phải sống tốt? Tôi hiện tại rất tốt, " Nhạc Lâm Trạch nói xong nhìn cô một cái, cười nhạo nói, "Đào cảnh ngục từ đáy lòng chướng mắt tôi, cho nên mới muốn để cho tôi trở nên tốt một chút, tốt rồi mới có thể xứng với em, thế nhưng dường như em quên một điểm, quên hỏi tôi có hứng thú hay không."
Đào Ngữ dừng bước lại, nhìn chằm chằm anh, nhưng mà Nhạc Lâm Trạch không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.
Hai người dần dần cách xa nhau, Đào Ngữ mới mặt lạnh đuổi theo "Vậy anh muốn làm gì thì làm, đừng cảm thấy em thích anh rồi anh có thể không cần cố gắng, ở nơi này ngơ ngơ ngác ngác như thằng đần, ở đây cũng không chỉ có một mình anh, đừng để em mất hứng thú với anh."
Trên mặt Nhạc Lâm Trạch hiện lên vẻ tàn nhẫn, vừa muốn hỏi cô có ý gì, thì đã đến nhà tù, Đào Ngữ mặt không đổi nhìn anh "Đi vào."
Nhạc Lâm Trạch đối mặt nhìn cô rồi hờ hững đi vào.
Anh vừa vào cửa, Đào Ngữ liền khóa cửa, đứng ở bên ngoài cánh cửa cười lạnh "Nhìn thấy không? Đây chính là sự khác biệt giữa anh và em, ngay cả tự do cơ bản nhất anh cũng không có, thứ tình cảm này từ lúc bắt đầu đã không công bằng, làm ơn đừng đòi hỏi em những thứ không đáng có.
Tôn trọng? Anh tôn trọng mình sao, còn muốn em tôn trọng anh."
Đào Ngữ nói xong lạnh lùng rời đi, trong nội tâm cô cũng có chút tức giận, cô vốn cho rằng sau khi mình nói lời kích thích anh xong anh sẽ bắt đầu nghĩ lại cuộc sống hiện giờ của mình, nhưng bây giờ xem ra không thể trông giờ điều gì vào bản thân anh được.
Nghĩ đến đây thì sự hiện diện của cô trong lòng anh không đủ mạnh để chống lại lệ khí của nhân cách phụ, Đào Ngữ càng thêm phiền muộn, quyết định sẽ không thèm để ý anh đến khi anh giác ngộ ra được điều này.
Mà Nhạc Lâm Trạch chỉ cần nghĩ đến cô khinh thường với mình, trong lòng chán nản, quyết tâm không quan tâm cô mấy ngày, nói cho cô biết mình cũng không có thích cô đến như vậy, dạy dỗ cô về sau khiêm tốn một chút.
Thế là liên tục hai ngày sau cả hai người đều bắt đầu chiến tranh lạnh.
Mấy ngày sau cả hai vẫn không để ý lẫn nhau, triệt để giống như người lạ, thì trong lòng Đào Ngữ có chút hoảng, sợ Nhạc Lâm Trạch thật sự không thích cô, vậy sau này bất luận là cô có muốn làm gì đi nữa, đoán chừng đều không còn tác dụng.
Mà trong lòng Nhạc Lâm Trạch cũng dần dần không chắc, nhất là khi nhìn thấy Đào Ngữ giống như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng càng thêm sầu lo.
Gần đây cô cùng tên bạch kiểm Chu Anh kia rất thân thiết, không lẽ là muốn bỏ mình rồi sao?
Trạng thái giằng co này một mực tiếp diễn đến khi tổ kiểm tra, buổi lễ chào đón chính thức cũng đã đến.
Phạm nhân ngồi ở khu phía dưới, còn giám ngục cùng đoàn kiểm tra ngồi ở phía trước, chỉ có một mình Đào Ngữ là không ngồi cùng lãnh đạo ngược lại là ngồi phía trên khu 5.
Mập mạp nhìn Đào Ngữ lại nhìn Nhạc Lâm Trạch, cuối cùng thành tâm thật ý nói "Đại ca, đàn ông bọn anh yêu đương sao mà khổ sở thế.
Đã mấy ngày rồi, sao còn chưa làm lành nữa? Anh còn khó ở hơn so với bạn gái em ngày trước nữa?"
Nhạc Lâm Trạch nghiêng qua nhìn hắn, cười lạnh một tiếng nói "Bởi vì cô ấy là người đặc biệt đáng ghét." Lòng dạ hẹp hòi, tính tình xấu, còn không có đầu óc tính toán, đám giám ngục khác đều ở phía trước nịnh bợ đoàn kiểm tra, chỉ có cô giống như đứa ngốc ngồi bên cạnh tù nhân.
Mập mạp nhe răng, ghét bỏ nhìn Đào Ngữ, lúc trước còn cảm thấy giám ngục này khá tốt, không nghĩ tới lại phiền phức như vậy, đại ca nhà hắn thật sự là gặp xui xẻo lớn mới gặp tổ tông này.
"Đại ca anh đừng lo, mặc kệ là nam hay là nữ nhất định phải dạy, em nói cho anh biết...!A?" Mập mạp vừa muốn bày mưu tính kế, vừa nghiêng đầu lại nhìn Nhạc Lâm Trạch đã biến mất, ngẩng đầu thì thấy anh đi về phía khu 5.
Hắn im lặng há mồm, xem ra đại ca là bị cảnh ngục ăn trọn mất rồi.
Đào Ngữ ngồi trên ghế bên phía khu 5 có chút lơ đãng, Lý Tấn liếc nhìn cô một cái rồi không thèm để ý, xách cái ghế đi qua chỗ khác ngồi, chỉ còn lại khỉ ốm ngồi cùng cô một chỗ.
"Cảnh ngục, anh muốn biểu diễn tiết mục gì?" Khỉ ốm bắt chuyện.
Đào Ngữ quét mắt nhìn hắn, rũ mắt nói "Võ thuật."
"Ồ, anh còn biết võ thuật à, cũng thật lợi hại." Khỉ ốm cảm thán nói.
Đào Ngữ cười cười, không tiếp tục nhiều lời, vốn là cô dự định đi lên hát một bài, cũng cùng Chu Anh tập luyện qua rồi, kết quả bị lão Thường vô tình bắt gặp, nói khu 6 đã có biểu diễn ban nhạc, một mình cô đi lên đi hát nhất định sẽ rất nhàm chán, bất đắc dĩ cô chỉ có thể đổi võ thuật.
Ừm, Thái Cực quyền chắc cũng được tính là võ thuật.
Thở dài một hơi, đến cả chuyện của Nhạc Lâm Trạch cũng không muốn để ý, cô chỉ nghĩ về những động tác Thái Cực Quyền mà cô từng học được vào năm nhất đại học.
"Cảnh ngục đừng quá lo lắng, ăn cục kẹo bình tĩnh lại một chút." Khỉ ốm nói, từ trong túi móc ra hai viên kẹo.
Đào Ngữ cười cười "Không cần."
"Chỉ cho anh một viên, viên còn lại là của tôi, đừng khách sáo." Khỉ ốm nở nụ cười.
Đào Ngữ dễ tính không thể chối từ, từ trong tay hắn chọn lấy một viên kẹo cầm trong tay, cũng không có ý định ăn, ngược lại là khỉ ốm, lúc cô chọn xong liền nhanh chóng bóc vỏ kẹo còn lại ra, nhét vào miệng nhai nhai "Cảnh ngục anh nếm thử đi, tôi cảm thấy mùi vị kẹo này không tệ, là mẹ của tôi tự mình làm rồi sai người đưa vào."
Đào Ngữ dừng một chút, nhìn kẹo trong lòng bàn tay, lúc này mới phát hiện vỏ bên ngoài đúng là làm thủ công, cô cười một tiếng nói "Được, để tôi nếm thử."
Nói xong cô cũng lột vỏ giấy gói kẹo, còn chưa kịp bỏ vào miệng, thì nghe thấy có người sau lưng lành lạnh nói "Cảnh ngục, em ăn cái kẹo này, không sợ bị hạ độc chết sao?"
Ngón tay Đào Ngữ dừng lại trong chớp mắt, tiếp đấy mặt không đổi đem kẹo bỏ vào miệng, mùi sữa lập tức tràn ngập khoang miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào sân khấu, nơi Chu Anh đang vui sướng ở trên sân khấu múa may tay lụa.
Khỉ ốm nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch tới, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, hắn do dự một chút rồi đi đến bên cạnh Lý Tấn ngồi xuống.
Lý Tấn nhìn thấy Nhạc Lâm Trạch đến địa bàn của mình, cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò đàn em của mình chờ một lúc nữa ra sức biểu diễn, nhất định phải đem Nhạc Lâm Trạch nhốt trong phòng tạm giam đủ 10 ngày.
Đào Ngữ phát giác được Nhạc Lâm Trạch đang ngồi bên cạnh mình, lập tức căng thẳng thân thể, ngón tay không tự chủ cầm lấy cảnh côn dắt bên hông, bất cứ lúc nào cũng có thể cho anh một đòn.
Nhạc Lâm Trạch nhìn cô đề phòng mình, cười nhạo nói "Có lá gan ăn đồ khỉ ốm đưa, mà không có can đảm ngồi cùng một chỗ với anh? Em biết anh trước kia làm nghề gì không?"
"Tôi vì sao phải biết trước kia anh làm cái gì?" Ánh mắt Đào Ngữ dần dần trở nên lãnh đạm "Người ở trên hòn đảo này, ai ai cũng phạm vào tội chết, nếu thật sự tra cứu kỹ càng, ai em cũng không thể tiếp xúc."
Cô nói xong dừng lại chớp mắt, mắt nhìn về phía Nhạc Lâm Trạch "Bao gồm cả anh."
Môi Nhạc Lâm Trạch mấp mở, hồi lâu nói "Anh cùng bọn họ không giống..."
"Sao lại không giống? Anh với bọn họ, đều là tù nhân trong toà ngục này." Đào Ngữ quay đầu nhìn chằm chằm anh, hi vọng anh có thể nói, nói rõ cho cô biết là anh bị oan, anh còn có năng lực rời khỏi nơi này.
Nhạc Lâm Trạch đối mặt với cô hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười "Em nói đúng, anh cũng là tù nhân.".