Nguyên Tuấn Sách cúi đầu nhìn lại, trong giây lát, gương mặt lại khôi phục biểu cảm dửng dưng như ngày thường.
Anh nhặt tấm phù lên, ngay khoảnh khắc chạm vào, một ngọn lửa bùng lên lập tức khiến ngón tay anh bị bỏng. Tâm trạng vừa mới bình ổn lại, không đến một cái chớp mắt đã lần thứ hai hóa thành ác quỷ. Bàn tay phải nắm chặt, hiện ra ngọn lửa, tấm phù chú bị thiêu đốt trong không khí, chúng bị anh dùng sức ném vào lò sưởi sát tường.
Đống củi được chất sẵn ở đấy “Ầm vang”, ngọn lửa bùng lên, đáy mắt của bộ xương khô trên vách tường có ánh sáng từ tinh hoả, phảng phất như có linh hồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngọn lửa lay động khắp lò sưởi, ác quỷ ở hai bên đối diện nhau, nhưng vẫn chỉ làm nền cho bộ xương khô.
Thứ hai có tiết thể dục, nhà trường yêu cầu học sinh bỏ áo khoác, mặc bộ đồng phục ngắn tay.
Hạnh Mính cởi áo khoác, bên trong đã mặc sẵn bộ đồng phục ngắn tay, cô nhét áo khoác vào ngăn bàn học, nhìn sang Nguyên Tuấn Sách bên cạnh, cũng đang làm giống cô. Đã sớm biết hôm nay có tiết thể dục mà vẫn có vài bạn học đến bây giờ mới chạy vào phòng vệ sinh thay quần áo.
“Cánh tay cậu bị sao vậy?” Hạnh Mính chỉ vào cánh tay phải của anh. Nguyên Tuấn Sách nâng miệng vết thương lên trước mắt quan sát, miệng vết thương cắt dọc một đường dài từ khuỷu tay xuống, giống như vết sẹo, máu đã khô đống vảy, anh không có thời gian xử lý.
“Bị thương lúc ở nhà.”
Nói xong, anh vẫn bình thản mỉm cười, chỉ là trong mắt chẳng có chút ánh sáng, nhìn cô chằm chằm: “Mấy tấm phù bạn học Hạnh cho tôi, hình như không có tác dụng.”
“Không sao chứ? Mình thấy miệng vết thương của cậu khá sâu đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cái này mình cũng không rõ, nhưng mà có đôi khi phù rất hữu dụng, chúng nó từng bảo vệ mình.”
Hạnh Mính nghĩ đến một chuyện.
“Đúng rồi! Cậu có thể dùng thử nước bọt, hoặc mồ hôi, thoa lên trên tấm phù. Mình cũng làm như vậy, nói thế nào nhỉ? Chỉ cần làm vậy, phù sẽ “Nhận chủ”, chỉ cần có hương vị trên người cậu, phù sẽ bảo vệ cậu!”
“Dùng máu có được không?”
“Đương nhiên!” Hạnh Mính dùng sức gật đầu, nhưng lại nhanh chóng xua tay: “Nhưng mà cậu tốt nhất đừng làm như vậy. Làm như vậy chẳng phải sẽ khiến chính mình bị thương sao? Đổ máu rất đau.”
“Ừm, tôi đã biết.” Nguyên Tuấn Sách thả cánh tay xuống.
Anh thoạt nhìn như thư sinh trắng nõn yếu đuối mong manh, nhưng cánh tay rất có cảm giác lực lượng. Đường cong cơ bắp trên cánh tay phập phồng hoàn mỹ lưu loát, gân xanh hơi hiện dưới làn da trắng, trông có vẻ cũng không yếu đuối lắm.
Lại nói tiếp, mấy tấm linh phù cô vẽ ở đạo quán không biết ném đi đâu rồi, làm hại cô phải dành ra cả một ngày chủ nhật để vẽ bùa, lúc này cánh tay đã đau nhức mỏi.
“Hạnh Mính, giáo viên thể dục gọi cậu kìa!” Lớp trưởng Đinh Vi đứng ngoài cửa lớp gọi cô.
“Tới đây!”
Nguyên Tuấn Sách chống tay lên bàn, một chân uốn gối, anh ít khi nói cười, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng chạy ra ngoài cửa.
Anh đã đại khái hiểu chuyện là như thế nào rồi. Xem ra tấm phù kia chuyên môn dùng để đối phó với đám quỷ hồn, khi có yêu muốn làm hại cô, chúng cũng có thể bảo vệ cô, ngoài ra còn có thể bắt giữ hồn phách.
Một khi đã như vậy, anh càng phải giết cô.
Không ai có thể ngăn cản anh, cho dù chỉ là một tay đạo sĩ nhỏ trói gà còn không chặt, đừng hòng mơ tưởng trở thành chướng ngại vật trên con đường cầu tiên vấn đạo của anh.
Bài biểm tra thể dục theo thường lệ là chạy nước rút 800 mét, bởi vì Hạnh Mính đang bị thương, giáo viên thể dục cố ý dặn dò cô, bảo cô bảo trì hảo thể lực, đừng chạy quá nhanh, để không ảnh hưởng đến cuộc thi đấu thể dục với lớp năm vào thứ tư này.
Tuy giáo viên đã nói như thế, nhưng Hạnh Mính không phải người chịu nhịn. Tế bào vận động của cô phát triển mạnh, cũng có thể là vì phải đuổi kịp hồn phách, nên đã liều mạng luyện tập chạy bộ, hai chân tràn đầy sức bật. Cho dù mắt cá chân mới bị thương vào tuần trước, nhưng cô vẫn cảm thấy không có gì.
Tiếng còi vừa vang lên, Hạnh Mính liền vọt tới đằng trước, vứt người phía sau một đoạn xa xa, bàn tay mở ra, chống xuống đất khuỷu tay căng chặt, chân trước chấm đất, dùng sức lao về phía trước, tóc đuôi ngựa buộc cao vút lên, vẽ ra một đường cong trong không trung.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, Hạnh Mính vẫn duy trì tốc độ, không buồn ngoảnh đầu mà xông thẳng. Cô nhìn thấy bóng người cách đó không xa, Nguyên Tuấn Sách đang ôm mấy chai nước khoáng đi ra từ siêu thị tới gần đường băng. Chắc là anh bị giáo viên thể dục phái đi làm cu li, dù sao trong tiết thể dục khóa chỉ có mình anh là nhàn rỗi nhất.
Đột nhiên, bên cẳng chân phải cảm nhận được dị vật đập vào, hình như là đá!
Hạnh Mính khiếp sợ cúi đầu, đùi phải mềm nhũn, cả người không chịu khống chế nghiêng sang một bên, cô vội vàng dùng chân trái chống đỡ. Vừa rồi tốc độ chạy quá nhanh, dẫn tới bây giờ cô không dừng lại được, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, dáng vẻ như có thể ngã xuống đất bất kỳ lúc nào.
Lộ Điệp hô to tên cô, có mấy người ở phía sau nôn nóng chạy tới, nhưng cô vẫn lảo đảo không dừng được. Muốn dùng tay chống xuống mặt đất, cô không muốn ngã xuống, tư thế lúc này cực kỳ giống chú chó dùng hai chân đùi đứng thẳng để đi, thất tha thất thểu chạy về phía trước mấy mét.
“Cứu…… Cứu mạng!”
Cô kêu cứu với Nguyên Tuấn Sách.
Nhưng sao cô lại thấy như bạn cùng bàn của mình đang ôm nước tránh sang một bên nhỉ!
Nè! Bạn cùng bàn còn không mau tới đón lấy cô, không nhìn thấy cô sắp ngã sao!
Hạnh Mính dùng hai ngón tay chống lên mặt, bảo trì cân bằng, eo còn chưa thể thẳng lên, lại chạy về phía trước hai bước, trực tiếp đụng đầu vào bụng Nguyên Tuấn Sách.
Cô thừa nhận, hành động này của mình mang theo ý muốn trả thù.
Rầm.
Nước khoáng rải đầy đất.
Hạnh Mính may mắn nhẹ nhàng thở ra. May mà lần té ngã này, ngoại trừ cổ chân bị vặn nên hơi đau, đầu gối cũng không trầy xước gì, tất cả là nhờ tấm"đệm lót" mềm mại phía dưới.
Từ từ, mềm?
Cô ngẩng đầu, đối diện với con ngươi màu đen, hai người bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt đều là vẻ khó tin.
Hạnh Mính té ngã trong lồng ngực Nguyên Tuấn Sách. Giờ phút này anh nằm ngồi dưới đất, hai tay chống đỡ phía sau, hai chân mở ra, nơi giữa hạ bộ bị đè bởi một bàn tay nhỏ.
Trong tình huống cực kỳ xấu hổ này, gương mặt vốn thanh lãnh cấm dục, nay lại nhuốm màu sắc dục, hiện trước mặt cô. Gương mặt anh đã đỏ như quả cà chua, giờ phút này, anh giống như con gái nhà lành vừa bị phi lễ cưỡng gian, trong đáy mắt có nước mắt và cả các đường tơ máu! Cánh môi cũng đang run rẩy.
“Bạn học Nguyên, thực xin lỗi!”
Hạnh Mính lập tức thu tay, khóc không ra nước mắt.
Cô nhớ rõ, chỗ kia của anh bị bệnh, hơn nữa còn là loại bệnh bẩm sinh.
____________________
Bạn học Nguyên: Thôi xong, muốn đào hố cho nhỏ đạo sĩ lại thành đào hố chôn mình
Từ nay mở ra thế giới mới ~~~