Nguyên nhân linh phù chấn động rất đơn giản, nó cảm ứng được hồn phách, nhưng đêm nay tối lửa tắt đèn, bắt hồn trong hoàn cảnh này có hơi nguy hiểm, huống chi Nguyên Tuấn Sách còn đang ở bên cạnh cô.
Hạnh Mính che túi lại, nghiêm trang nói: “Bạn học Nguyên, mình đột nhiên cảm thấy đau bụng quá. Mình muốn đi nhà vệ sinh công cộng, cậu cứ đi về trước nhé.”
Nguyên Tuấn Sách lễ phép gật đầu: “Hẹn gặp lại, bạn học Hạnh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạnh Mính chạy nhanh về phía trước, trốn vào ngõ nhỏ bên phải con đường, phía trước chính là công viên, nơi này không được lắp đặt đèn đường, tầm giờ này cũng không có một bóng người, cô móc phù chú từ trong túi ra, không ngờ linh phù lại tự động bay về hướng vừa rồi!
“Chờ, chờ đã!” Hạnh Mính nhảy lên không trung, bắt linh phù lại: “Bên kia có bạn học Nguyên, không thể đi qua!”
Giữa rừng cây xanh rậm rạp trong công viên đột nhiên lại xuất hiện một vật thể phát sáng, còn có thể bay lơ lửng một cách quỷ dị giữa không trung.
Nguyên Tuấn Sách đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt anh nhanh nhạy bắt được hình ảnh thiếu nữ đang giương nanh múa vuốt.
Giết chết cô là được, anh nhất định phải giết cô, chẳng qua là phải tìm một phương thức chết mà nhân loại có thể chấp nhận. Chỉ có như vậy, người gặp cô cuối cùng là anh mới không bị liên lụy hay bị hoài nghi. Nếu không, lại phải từ bỏ cái thân thể thật vất vả mới tìm được này, đi tìm thể xác khác.
Trong tay xuất hiện một ngọn lửa màu lam đang bập bùng, Nguyên Tuấn Sách nâng tay lên, ném vào rừng cây trong công viên.
Ngọn lửa màu lam nho nhỏ đụng vào thân cây, ngay sau đó bùng lên mạnh mẽ. Vừa rồi cây xanh vô tình bị lay động, che giấu ngọn lửa nhỏ ban đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Tuấn Sách cũng không quay đầu lại, nhấc chân rời đi.
Cảm nhận được yêu lực, linh phù tránh khỏi bàn tay kìm cặp của Hạnh Mính, bay vào trong ngọn lửa.
Không có gì bất ngờ xảy ra, linh phù bị ngọn lửa thiêu đốt, trở thành nguyên nhân khiến thế lửa càng ngày càng mạnh.
Hạnh Mính dùng cánh tay che nửa khuôn mặt, định chạy ra ngoài công viên.
Bỗng chốc ——
Một đoàn lửa lớn bùng lên trên con đường đá nhỏ đốt, ngăn cản đường đi của cô. Trong mắt Hạnh Mính chỉ cònngọn lửa chói mắt nóng bỏng.
Khói nhanh chóng tỏa ra khiến cô bị sặc đến ho khan, cô chạy về phần rừng cây chưa bị cháy, liều mạng chạy ra đường cái bên ngoài đường, còn không quên lấy di động ra, cầm trên tay, bấm số gọi điện thoại.
“Nguyên Tuấn Sách!” Hạnh Mính hò hét tên của anh xin giúp đỡ.
Cô luôn cảm thấy lúc này anh đang ở đây, hơn nữa còn nhất định sẽ ở đây, giống như cảnh tượng hôm nay trong phòng học vậy, chỉ cần quay đầu một cái là có thể nhìn thấy gương mặt bình tĩnh đang mỉm cười của anh.
Cuộc điện thoại được kết nối, Hạnh Mính vội vàng báo vị trí, dưới chân nóng lên, cô nhìn thấy ngọn lửa kia không biết dùng cách gì mà vẫn còn đuổi theo, sau đó thiêu bàn chân cô, tốc độ lửa lan quá nhanh, có lẽ là do hiện giờ là mùa hạ, thời tiết khô ráo.
Mắt cá chân đang bị thương giờ còn bị lửa thiêu đốt, cơn đau khiến cô không chịu được mà thúc giục: “Xin các chú lính cứu hỏa hãy nhanh lên, cháu không chạy được nữa, sắp bị thiêu chết rồi!”
“Bọn chú lập tức xuất phát đây, cháu nhất định không được cúp điện thoại đấy!” Đầu bên kia vang lên giọng nói tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, Hạnh Mính cũng bình tĩnh lại một chút, dậm chân, khập khiễng chạy ra tới bìa rừng, liều mạng hò hét.
“Nguyên Tuấn Sách! Nguyên Tuấn Sách!”
“Nè! Nguyên Tuấn Sách, khụ, Nguyên...”
Dưới chân bị vướng một cái, cô ngã xuống, mặt đập vào lùm cây chi chít, di động không biết đã rơi ở chỗ nào. Lại nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt dưới lòng bàn chân, màu sắc của nó không giống ngọn lửa bình thường, chung quanh nó được bao bọc bởi một tầng lam quang mỏng manh, càng nhìn càng quỷ dị.
Hạnh Mính đột nhiên tuyệt vọng, bất chấp di động đã bị rơi mất, cô bò lên, khom lưng rời khỏi lùm cây nóng bỏng, đạp lên ngọn lửa dưới lòng bàn chân sắp đốt cô thành tro, vừa hò hét tên của Nguyên Tuấn Sách, vừa chạy ra khỏi lùm cây.
Đúng lúc này, Hạnh Mính nhìn thấy Nguyên Tuấn Sách đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ phía trước. Trên người anh vẫn mặc đồng phục đỏ trắng, đứng dưới đèn đỏ lập loè, nhìn rất không phù hợp.
Cũng không biết cơn tức giận và dũng khí từ đâu ra bùng nổ, cô làm lơ mắt cá chân đang đau đớn châm chích, như phát điên chạy tới, bổ nhào vào người anh: “Nguyên Tuấn Sách! Nguyên Tuấn Sách! Mình gọi cậu, vì sao cậu không để ý tới mình! Vì sao!”
Cô túm lấy cổ áo chỉnh tề của anh, ngồi trên người anh, nước mắt vô cớ chảy ra, rơi xuống khuôn mặt của người dưới thân, từng giọt từng giọt nước mắt chứa chan sự ấm ức to lớn tràn ra từ đôi mắt nai ngơ ngác.
“Mình rất sợ hãi, mình gọi cậu, mà cậu lại không đáp lại mình. Mình còn cho rằng cậu bị lửa đốt, cậu trả lời mình tí đi! Mình thật sự rất sợ hãi, mình chỉ không sợ quỷ thôi chứ không phải không sợ lửa, vừa rồi mình còn thiếu chút nữa bị thiêu chết!”
Bộ đồng phục trên người cô đã bám đầy tro bụi, dưới ống quần bị lửa liếm hỗn độn, toàn thân trên dưới chỉ có phần cổ là sạch sẽ. Tiếng khụt khịt ngừng lại, cô nhắm mắt lại, oa oa khóc lớn.
Nguyên Tuấn Sách ngơ ngẩn nhìn cô, đôi mắt ngơ ngác còn không thèm nháy mắt, nhìn chằm chằm người con gái đang khóc, thậm chí có vài giọt nước mắt của cô còn rơi trúng vào tròng mắt của anh, anh cũng không có phản ứng.
Hạnh Mính ngồi trên eo anh, đôi tay vụng về lau nước mắt trên mặt. Vừa lau vừa khóc, cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi sau khi sống sót qua tai nạn, hận không thể khóc sạch hết nước mắt của đời này, khóc đến mất nước, khóc đến mức khiến anh áy náy.
“Cậu nói chuyện đi! Cậu trả lời mình đi, trả lời mình một câu thôi! Vì sao lại không để ý tới mình!”
Nói rồi còn nắm tay thành quyền đập lên ngực anh, thấy anh vẫn trưng ra dáng vẻ bình thản kia, cô hận đến mức bóp chặt cổ anh, ấn lên mặt đất!
“Buông ra.”