Bệnh kiều luôn tìm cách giết tôi mỗi ngày

Lúc trước Nguyên Tuấn Sách không hiểu cảm giác tức giận với người khác là như thế nào, nhưng bây giờ anh đã hiểu.
 
Trong lòng như có một ngọn lửa dữ dội nhưng lại không thể bộc phát ra ngoài, khi phẫn nộ lý trí mất khống chế, tay chân cả người không tự giác mà phát run.
 
Anh muốn giết người, không, lúc này anh còn cảm thấy áp lực hơn so với cảm giác khi anh muốn giết người. Giết chết một mình Vu Tề, cũng không đủ để làm anh hả giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Các em không sao hết chứ?”
 
Chủ nhiệm lớp nghe tin tức chạy tới, nhìn thấy các học sinh của mình không bị thương mới bình tĩnh lại.
 
Trong phòng học một mảnh hỗn độn, nhìn qua đã thấy đau đầu, sao gần đây luôn xảy ra những chuyện kỳ lạ thế. Tuy đó đều chỉ là những vấn đề nhỏ, nhưng nếu thật sự có xảy ra 'chuyện kia" thì đã thành chuyện lớn rồi.
 
“Hạnh Mính đâu?” Lộ Điệp nhìn đám người chen chúc trong hành lang, vóc dáng cô ấy khá thấp, phải nhảy dựng lên mấy lần, nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm được người.
 
Trong đội ngũ lại vang lên một giọng nói khác: “Cũng không thấy Nguyên Tuấn Sách đâu.”
 
Chủ nhiệm lớp nhìn thoáng qua phía sau, trong đầu cứ quanh quẩn cái tên Nguyên Tuấn Sách này.
 
Kí ức mơ hồ dần rõ ràng hơn, lúc trước khi anh mới chuyển trường đến, giáo viên các lớp khối 11 đều tranh nhau muốn chiêu mộ em học sinh này về lớp mình, duy chỉ có một người giáo viên chủ nhiệm kiên quyết không nhận anh. Thành tích thi đầu vào của Nguyên Tuấn Sách cực kỳ tốt, lúc ấy ông còn không hiểu vì sao người chủ nhiệm kìa lại không cần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến lúc anh được phân vào lớp hai do ông chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm của lớp năm mới nói với ông: “Anh phải cẩn thận một chút, đứa bé kia, thật ra có vài vấn đề, chỉ là không có bằng chứng xác đáng. Trong lớp trước của thằng bé từng xảy ra chuyện đổ máu.”
 
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên trường học mới xếp anh vào đối tượng trọng điểm cần quan sát, nhưng từ khi anh nhập học tới nay, chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
 
Không có khả năng, anh nhìn ngoan ngoãn như vậy mà.
 
Gạch men sứ cực kỳ lạnh lẽo, đầu Hạnh Mính bị đè lên trên, không thể động đậy, cô còn rảnh rỗi mà nghĩ lại, hình như tư thế chính là kabedon tiêu chuẩn.
 
Nhưng rất nhanh cô đã cảm thấy ý nghĩ này của mình thật buồn cười. Vì sao bản thân đã trong loại tình cảnh này rồi mà cô còn suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn ấy.
 
“Bạn học Hạnh.”
 
Ngữ khí của Nguyên Tuấn Sách lúc này cũng lạnh băng giống như gương mặt anh. Anh bóp chặt cổ cô, Hạnh Mính giống như người chết, ván đã đóng thuyền, không thể động đậy, khó chịu đẩy bả vai anh.
 
Cô không rõ anh muốn làm gì. Nếu lúc này anh thật sự muốn giết chết cô, vậy cô cũng không cách nào phản kháng, cô không để linh phù trong túi.
 
“Buông mình ra, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, có được không? Được không? Cầu xin ngươi.” Cô am hiểu xã giao, nhưng từ trước đến nay chưa từng xã giao với loại người như thế này. Thế cho nên, mỗi một động tác anh làm bây giờ đều sẽ khiến Hạnh Mính cảm thấy khủng bố.
 
Rất nhanh, gương mặt Nguyên Tuấn Sách dán sát vào cô, anh rất cao, cần phải cúi đầu, cong eo mới đối diện với tấm mắt cô.
 
Làn da trắng như tuyết bóng loáng thậm chí còn không giống da người. Ánh sáng chiếu lên được phản xạ lại, làn da đó mềm mại trắng nõn như ngưng chi, gương mặt còn đẹp hơn con gái phóng đại trong đồng tử.
 
Gương mặt Nguyên Tuấn Sách thiên về kiểu ôn hòa, nhưng khi tức giận lên lại lộ ra một cảm giác sắc bén doạ người. Là kiểu diện mạo chỉ cần hơi thể hiện vui buồn tức giận thì tất cả cảm xúc sẽ hiện hết lên mặt. Bất kể anh nhíu mày, hay mỉm cười, thoạt nhìn đều không có cảm giác thân thiện dễ gần.
 
Gương mặt này che giấu quá tốt, cho nên không ai đoán được gương mặt thật của anh. Đôi mắt đen láy mang đến cho người đối diện cảm giác áp bách, áp lực hơn hẳn đôi mắt nâu của những người khác.
 
Nguyên Tuấn Sách nhìn chằm chằm cổ cô, đôi môi mỏng mím chặt, hơi động đậy, hình dáng cánh môi xinh đẹp mê người, nhưng biểu cảm trên gương mặt anh khiến cô có ảo giác như anh đang muốn nuốt sạch cô vào bụng. Hạnh Mính thầm cầu nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng, cô phải mau chóng tỉnh lại.
 
“Y a!”
 
Nguyên Tuấn Sách đang cắn lên cổ cô!
 
Bàn tay anh vẫn nắm chặt sau cổ Hạnh Mính khiến cô không thể nhúc nhích. Đầu tiên anh cắn một cái lên yết hầu, sau đó đôi môi dời đi, bắt đầu gặm cắn khắp các phần da thịt trên cổ, lực gặm được khống chế rất tốt, nhẹ mà vẫn đau, còn có nước bọt ướt át, khiến cảm giác đau đớn, kinh khủng và sởn da gà được phóng đại vô số lần.
 
Hạnh Mính luôn cảm thấy có lẽ ngay giây tiếp theo cô có thể bị cắn chết.
 
Đôi mắt vẩn đục của cô nhìn chằm chằm vào cây đàn dương cầm cách đó không xa. Trong phòng học nhạc không có một bóng người, chỉ có tiếng nước bọt chèm chẹp vang lên.
 
Bất đắc dĩ, Hạnh Mính đành phải nâng cổ lên, cảm giác đau đớn khó chịu ban đầu giờ đã chuyển thành ngứa ngáy khó nhịn. Đầu lưỡi của anh cứ luôn liếm tới liếm lui trên da cô, cô cảm thấy anh vừa biến thái vừa ghê tởm.
 
“Tránh ra, tránh ra!”
 
Hạnh Mính nghe thấy sự khao khát trong giọng nói của mình, nhưng cô thật sự không có cái ý tứ kia, cô chỉ là bị ngứa nên giọng lúc nói chuyện mới trở nên ngọt ngấy như vậy. Ngoài ra, cô cũng rất sợ một giây sau Nguyên Tuấn Sách sẽ há miệng cắn đứt cổ cô.
 
Nước bọt dính dính trên da bị liếm đi liếm lại khiến diện tích bị ướt tăng lên, nước trên cổ càng lúc càng nhiều. Cổ cô khá mẫn cảm, cho dù đầu lưỡi của anh liếm đến chỗ nào, cảm giác ngứa ngáy như tra tấn vẫn không thay đổi.
 
Nguyên Tuấn Sách nghiêng đầu, chuyển hướng gặm cắn sáng bên kia cổ, tầm mắt Hạnh Mính chỉ có thể nhìn thấy bả vai dày rộng của anh.
 
Người khổng lồ dáng người cao ráo ấn cô vào góc tường để khi dễ, chú lùn Hạnh Mính chỉ có thể yếu ớt phản kháng trong lòng ngực anh. Cô dùng hết toàn lực đẩy bờ vai của anh, phải há miệng để bảo trì hô hấp.
 
“Ha, ha…… Ha, đừng liếm nữa, đừng liếm nữa, cầu xin cậu, mình rất khó chịu.”
 
Nguyên Tuấn Sách nheo mắt lại, con ngươi màu đen lóe lên tia sáng không rõ.
 
Làn da trắng như sữa bò bị anh liếm một hồi, giờ biến thành một đóa hoa anh túc hồng rực mê hoặc. Anh nhắm mắt lại, không nhìn mảng da trắng nõn trước mắt nữa, say mê hưởng thụ xúc cảm trên đầu lưỡi, dần dần, anh si mê đến mất hồn, gương mặt nhiễm màu sắc của tình dục, phủ thêm một tầng hồng nhạt, sắc tình vô cùng.
 
Giống như muốn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui