Còn chuyện muốn cái gì, bản thân Nguyên Tuấn Sách cũng không rõ ràng lắm.
Thật là khó chịu.
Anh cảm thấy phần phía dưới thân thể, giống như lần trước, đã cứng lên, muốn xoa, muốn phát tiết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Tuấn Sách một tay ấn xuống hạ thể, nơi giữa háng, cách hai lớp quần, dùng sức xoa bóp. Không thể thỏa mãn, phía dưới chỉ cảm thấy cứng đến phát đau, anh dứt khoát trút giận, cắn mạnh lên cổ cô. Hạnh Mính rên rỉ, khóc rống lên, hông anh càng dùng sức đẩy về phía trước.
Đột nhiên làm ra loại động tác này, khiến anh ngây ngốc, cho nên Hạnh Mính mới có cơ hội phản kháng. Muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng vẫn không thể đẩy ra, cô khóc lớ, kề sát người vào vách tường, ngồi sụp xuống, trước mặt là hai cái sừng sững.
“Đau quá, đau quá, hu hu!”
Hạnh Mính che cổ khóc lóc, sờ được một mảnh ướt át, đó không phải là nước bọt, mà là máu.
Vết răng cắn khá sâu, thiếu chút nữa đã cắn trúng vào động mạch. Cảm nhận được hàm răng sắc bén, cảm giác đau đớn được phóng đại vô số lần, huyệt thái dương đập thình thịch, cô cố sức giãy giụa, Hạnh Mính tủi thân lên tiếng kêu rên. Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì mà phải nhận sự trừng phạt của anh.
Nguyên Tuấn Sách mò xuống, bắt được cánh tay cô, kéo lên. Hạnh Mính ngồi dưới đất la lối khóc lóc đá chân, còn đá lên đùi anh, hoàn toàn không màng đến chuyện mắt cá chân đang bị thương.
“Cậu cút ngay, cút ngay cút ngay a a!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô dùng giọng nói bén nhọn trời sinh thét to, hận không thể khiến cho toàn bộ học sinh và giáo viên trong tòa nhà này nghe thấy lời cầu cứu của cô.
“Bạn học Hạnh, đứng lên, tôi còn muốn liếm.” Nguyên Tuấn Sách nghiêm trang biểu đạt nhu cầu của mình. Trong khoảnh khắc, Hạnh Mính như dại ra, còn tưởng cô đã đồng ý với anh chuyện gì đó rồi lại quên mất.
“Không cho tôi liếm, tôi sẽ giết chết cậu, chặt cổ cậu ra, ôm về nhà chậm rãi liếm.” Ngữ khí của anh cứ như đang nói hôm nay anh sẽ đem bài tập về nhà để làm.
Hạnh Mính khóc đến nhu nhược đáng thương.
“Nguyên Tuấn Sách, có phải cậu thích mình không?”
Nguyên Tuấn Sách vốn không hiểu rõ cảm giác thích là như thế nào, cân nhắc ý tứ trong câu hỏi của cô và hàm nghĩa cô muốn biểu đạt: “Tôi thích liếm cổ cậu.”
“Vậy chính là cậu thích mình!”
“Ừm, tôi thích cậu.”
“Cậu mẹ nó thích mình! Không ngờ cậu lại thích mình!” Hạnh Mính khiếp sợ chỉ vào mặt anh: “Tình cảm này cậu cũng giấu sâu phết nhỉ, cậu thích mình mà còn cắn ta! Có phải cậu mắc bệnh tâm thần không!”
Nguyên Tuấn Sách cong lưng, nhéo cánh tay cô, kéo người lên, lại một lần nữa đè cô trên tường. Gương mặt trong nháy mắt trở nên khủng bố dữ tợn, đôi mắt chứa oán khí trừng mắt nhìn cô, gầm nhẹ.
“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao tôi lại khó chịu như vậy không? Chắc chắn là do cậu đã làm gì tôi, cho nên nó mới cứng! Phải làm như thế nào mới có thể khiến nó mềm xuống, tôi nên làm như thế nào!”
Mỗi một chỗ trên thân thể này đều do Nguyên Tuấn Sách mài giũa rất nhiều lần mới thích ứng được với sức mạnh của hắn. Không ngờ lại có phản ứng ngoài sự khống chế của bản thân, cho nên nhất định là vì cô, anh mới biến thành như vậy. Nhưng rốt cuộc, anh nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt này sự khó chịu này!
Tiếng rống giận khiến gương mặt anh hoàn toàn thay đổi, Hạnh Mính bị dọa đến phát ngốc, run run rẩy rẩy, đôi mắt lướt xuống phía dưới.
Chỗ kia chứa một đống rất lớn, quần đồng phục rộng thùng thình cũng không thể che dấu kích thước kinh người. Giữa hai người vẫn còn cách mấy centimet, hiện giờ thứ đó đã cứng, chiều dài khổng lồ, gần như sắp áp đến bụng cô. Quần áo cũng không che được hơi thở tàn bạo của nó.