Tiếng chuông tan học vang lên, Diêm Bằng gõ sách giáo khoa lên bàn học trên bục giảng, ý bảo lớp trưởng: “Thu sách bài tập làm đề thi mô phỏng của toàn bộ học sinh trong lớp, các em có thể tan học được rồi. Học sinh ngoại trú nhất định phải nhanh chóng về thẳng nhà, trên đường chú ý an toàn.”
“Hẹn gặp lại thầy!”
Đinh Vi cầm một chồng sách bài tập toán thật dày giao cho thầy giáo: “Thầy Diêm, còn hai người chưa nộp, là Hạnh Mính và Nguyên Tuấn Sách. Hai người cũng không tham gia tiết tự học buổi tối.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêm Bằng nhíu mày, trong lòng có một hạt giống hoài nghi nảy mầm : “Thầy biết rồi, em trở về đi, ngày mai thầy sẽ nói chuyện với hai em học sinh đó.”
Đinh Vi vừa định đi, thầy Diêm lại gọi cô ấy lại.
“Gần đây, em ở trong lớp có phát hiện hai người bọn họ có gì không thích hợp không? Ví dụ như, yêu đương gì đó?”
Đinh Vi trợn to mắt: “Không có đâu thầy à, hai người bọn họ rất bình thường, hơn nữa Hạnh Mính chơi với ai cũng được, rất hòa đồng, ngoại trừ Tần Nhạc Chí.”
“Ừm, chỉ mong là do thầy suy nghĩ nhiều.”
Sau núi.
Đất đai chưa được khai phá, cỏ dại mọc lộn xộn, không có đường đi, hơn nữa giờ còn là đêm đen mù mịt, tầm mắt bị ảnh hưởng, chỉ cần cô hơi không chú ý sẽ bị vấp ngã bởi rễ cây hoặc đất đá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguồn ánh sáng duy nhất là từ ánh đèn pin của di động. Hạnh Mính đã mệt đến lả đi, cô ngẩng đầu nhìn ra xa, linh phù toả ra kim quang vẫn lơ lửng trong không trung, phi về phía trước.
Cô không biết mình đã chạy bao lâu, chỉ lo đuổi theo linh phù, giờ cũng không nhớ rõ đường trở về. Nhưng theo lý thuyết, phạm vi cảm ứng của linh phù có hạn, vì sao nó lại luôn bay về phía trước? Chẳng lẽ hồn phách kia cũng luôn chạy về phía trước sao?
Sao có thể? Chúng nó hẳn là không cảm ứng được sự tồn tại của linh phù mới đúng.
Hạnh Mính mệt đến đổ mồ hôi, cô hối hận, dần thả chậm bước chân.
Sớm biết như vậy đã không theo tới, tình huống trước mắt khiến cô tiến thoái lưỡng nan. Nếu bây giờ mà dừng lại thì cô không tìm thấy đường đi ra ngoài, nhưng nếu vẫn tiếp tục đi về phía trước thì lại không biết sẽ bị linh phù đưa tới tận đâu.
Hạnh Mính vặn nhánh cây, thả người nhảy lên trên cây, ôm thân cây khô héo, lợi dụng ánh sáng mỏng manh từ đèn pin của di động, nhìn về phía phương hướng bay của linh phù: “Đừng chạy nữa được không? Tôi thật sự không chạy nổi nữa rồi.”
Vầng trăng sáng bị mây đen che khuất hơn nửa, bóng cây lắc lư, rừng rậm an tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng ve sầu vỗ cánh, tiếng ừ u vang vọng vô biên. Cảm giác sợ hãi ngay lúc này bị phóng đại vô hạn, gió lạnh thổi khô mồ hôi trong người, cả người trong nháy mắt thấy lạnh lẽo.
Hạnh Mính quyết định kịp thời dừng tổn hại, cô nhìn nhìn bốn phía, cắn di động, ôm chặt thân cây, bò lên trên. Cô quyết tâm bò tới độ cao đủ để có thể quan sát cả khu rừng này, càng bò lên cao, thân cây càng nhỏ hơn, lay động trong gió.
Rất nhanh, cô đã bò tới đỉnh ngọn cây, cô nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng của nội thành, lúc xác định được phương hướng, linh phù đã không thấy bóng dáng.
Di động chỉ có tín hiệu mỏng manh, Hạnh Mính tìm kiếm vị trí của mình trên bản đồ, phát hiện nơi cô đang ở chỉ có một mảnh màu xanh lục, không có đường ra, click mở hướng dẫn, app hướng dẫn chỉ nói cô nên tiếp tục đi về trước.
Phỏng chừng cái nơi khỉ ho cò gáy này, chỉ có mình đứa ngu xuẩn như cô mới đặt chân tới.
Lộ Điệp nói rất đúng, cô thần kinh thô, chỉ biết đấu đá lung tung.
Sau khi nhảy xuống cây, Hạnh Mính tùy ý vỗ vỗ hai cái lên đầu gối, cầm chắc đèn pin, đi về hướng nội thành.
Rào rạt ——
Hạnh Mính ngẩng đầu, không ngờ lại thấy linh phù đã quay trở lại!
Nó xẹt qua cô đỉnh đầu, trực tiếp bay về hướng con đường cô từng đi qua.
“Nè!”
Thứ này đang chơi cô sao?
Hạnh Mính ngừng tại chỗ, không nhúc nhích, cô vẫn quyết định không đuổi theo. Nếu lúc này đang là ban ngày, cô nhất định sẽ liều mạng với cái hồn phách này!
Đêm đen trăng sáng, không gian yên tĩnh, lúc này mây đen đã tản đi hết một nửa, vầng trăng tròn vành vạch lúc trước bị che khuất, giờ cũng đã xuất hiện hoàn chỉnh giữa bầu trời đêm.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào ngọn cây kia, khiến cái bóng của nó kéo ra thật dài, hình như trên đó còn có bóng người mảnh khảnh.
Anh nghiêng người, dáng ngồi lười biếng dựa lưng vào thân cây, chân dài cong lên, cánh tay đặt trên đầu gối, giống như một bức tranh thể hiện sự thoải mái một cách xinh đẹp nhất. Anh như hòa quyện làm một với rừng cây sâu thẳm an tĩnh, ánh trăng tùy ý dạo chơi trên người anh, chiếu lên làn da trắng như tuyết, không hề có chút huyết sắc, rồi đến ngũ quan tinh xảo.
Một cỗ yêu lực vờn quanh đầu ngón tay của Nguyên Tuấn Sách, xoay tròn giữa không trung, hấp dẫn linh phù ngốc nghếch không não, bay vòng vòng theo yêu khí, khiến không khí cũng bị quấy thành vòng xoáy. Mà ở dưới tàng cây, Hạnh Mính hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn, cảnh tượng này không biết buồn cười đến mức nào.
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, nhìn chăm chú bóng dáng đang rời đi của cô.
Chơi lâu như vậy, thể lực của cô hẳn là đã tiêu hao gần hết, đã đến lúc nên động thủ.
Ngón tay Nguyên Tuấn Sách vẽ một vòng, yêu khí đột nhiên cuốn chặt lấy linh phù. Một ngọn lửa màu u lam cắn nuốt linh phù, hóa nó thành tro tàn.
Anh thấp giọng cười, tự nhiên lại cảm thấy, linh phù này rất giống chủ nhân của nó, ngu xuẩn giống nhau.
Nguyên Tuấn Sách vịn nhánh cây, đứng lên, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm bóng người dưới tàng cây. Anh nhấc chân đi về phía trước, dẫm lên không khí, thân mình giống như gió, thoát cái đã dịch chuyển tới một nhánh cây ở cây dương xỉ khác.
Dưới tàng cây, Hạnh Mính đang cực kỳ cảnh giác, nương theo ánh sáng đèn pin, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận, chân dẫm lên cành lá khô, phát ra tiếng vang thanh thúy tiếng vang.
Nguyên Tuấn Sách vươn tay, lòng bàn tay hạ xuống, đầu ngón tay hơi cong dường như muốn bắt thứ gì đó.
Ngón tay nhỏ dài hữu lực, lòng bàn tay phút chốc bốc lên một ngọn lửa yêu, ngọn lửa bập bùng tản ra màu u lam. Đáy mắt anh không có cảm xúc, trong mắt là sự vô tình lạnh lẽo, nụ cười mỉm thường vẫn trực trên môi không biết đã biến mất từ khi nào.
Phải bảo toàn thi thể.